TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Năm trăm tiền đâu ít.” Liên Mạn Nhi nói, với lại, vấn đề chính là với tình hình kinh tế của nhà cũ căn bản không cần mượn số tiền đó để mua rượu hay thức ăn gì.

“Bây giờ vẫn chưa hết tháng giêng, thịt và dầu mừng năm mới của chúng ta đưa, còn của bọn họ tự mua nữa. Theo tính tình của lão thái thái chắc chắn vẫn còn đến bây giờ.” Trương thị nói: “… Năm nay nhà cũ còn ngâm hai phần thịt heo.”

Ý Trương thị là nói hiện nay thức ăn ở nhà cũ đều đầy đủ, không cần mua thêm cái gì, mà cho dù có cần thì nhà cũ vẫn có tiền mua, không cần mượn tiền nhà Liên Thủ Lễ.

“Thì đó.” Triệu thị nói: “Nhưng người ta cứ nhất định phải mượn tiền chúng ta.”

“Vậy Tam bá có cho mượn không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Lúc đó muội và mẹ không ở nhà. Cha muội nói với họ, nhà muội không có nhiều tiền như vậy, chỉ có một ít thôi nhưng do mẹ muội giữ hết rồi, nói phải thương lượng với mẹ muội đã.” Liên Diệp Nhi nói.

“A.” Liên Mạn Nhi a một tiếng.

Tiền của nhà cũ đều do Chu thị giữ, nhưng nếu có chuyện gì hơi lớn một chút cần phải dùng tiền đều là Liên lão gia tử quyết định. Trên thực tế, Chu thị chỉ là người bảo quản mà thôi. Mà ở nhà Diệp Nhi cũng dùng cách như vậy, tiền do Triệu thị giữ, nhưng sử dụng như thế nào là do Liên Thủ Lễ làm chủ.

Liên Thủ Lễ nói như vậy với vợ chồng Liên Thủ Nghĩa, hiển nhiên là mượn cớ, kéo dài thời gian.

“Vậy tức là không cho mượn rồi, tốt quá.” Liên Mạn Nhi thay Liên Diệp Nhi thở phào nhẹ nhõm.

Nhà Liên Diệp Nhi kiếm tiền không dễ dàng, nếu thật sự cho vợ chồng Liên Thủ Nghĩa mượn, tiền đó chắc chắn sẽ không lấy về được.

“Tốt cái gì chứ.” Liên Diệp Nhi mặt rầu rầu nói: “Lúc nãy muội và mẹ về nhà, cha muội rầu rĩ thở dài nói bên kia đã mở miệng rồi, nếu nhà chúng ta không cho mượn chắc chắn sẽ đắc tội họ.”

Trong lòng Liên Thủ Lễ không muốn cho mượn tiền nhưng nếu không cho mượn sẽ chọc giận đến đám người Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang. Liên Mạn Nhi hiểu rõ tính tình này của Liên Thủ Lễ. Nàng có thể tưởng tượng được bây giờ Liên Thủ Lễ sầu não đến thế nào.

“Cha muội nói, lúc cha nói với cha mẹ Nha Nhi cần phải thương lượng với Triệu thị, cha mẹ Nha Nhi sầm mặt nói những lời rất khó nghe.” Liên Diệp Nhi kể với Liên Mạn Nhi.

Lúc đó, Liên Thủ Nghĩa cười Liên Thủ Lễ sợ vợ, không làm chủ được gia đình. Sau đó lại nói Liên Thủ Lễ không nghĩ tình huynh đệ, không xem trọng chuyện chung thân đại sự của cháu…

Cuối cùng, Liên Thủ Nghĩa còn nói nếu không cho nhà ông ta mượn tiền, ngày mai xem mắt thất bại đều tại Liên Thủ Lễ cả. Thậm chí Tứ Lang không lấy được vợ cũng là trách nhiệm của Liên Thủ Lễ.

“Thật là không biết xấu hổ.” Liên Mạn Nhi tức giận nói: “Sao họ không nói do họ lười biếng, sao không nói danh tiếng bản thân họ thối nát.”

“Bọn họ giở trò vô lại như vậy thì để ý gì đến mặt mũi chứ.” Trương thị cũng lắc đầu.

“Tứ thúc, Tứ thẩm, cuối cùng người ta còn nói cha cháu không có con trai, nếu sau này chết đi muốn có người chôn phải trông cậy cả vào bọn họ, bảo cha cháu suy nghĩ cho kỹ đi.” Diệp Nhi nói xong, hai mắt đã bắt đầu đỏ lên.

“Bọn họ nói như vậy, thật sự là…” Trương thị cau mày.

“Thật là khi dễ người quá mức.” Liên Mạn Nhi tiếp lời: “Cũng may, Tam bá không cho họ mượn.”

“Mạn Nhi tỷ, lúc nãy cha muội thương lượng với muội và mẹ rồi, nói tiền này nhất định phải cho mượn.” Nghe Diệp Nhi nói như vậy, Liên Mạn Nhi nhất thời không biết nói gì.

“Tam bá muốn cho bọn họ vay tiền?” Liên Mạn Nhi nói.

“Dạ. cha muội nói bọn họ đã mở miệng, hơn nữa cũng không phải chuyện gì khác mà là chuyện Tứ Lang hỏi vợ. Là chuyện lớn của nhà cũ, tiền này dù gì cũng phải cho bọn họ mượn, lúc nãy cha muội đã cầm hai trăm văn tiền đi rồi.” Liên Diệp Nhi nói.

Nhất thời Liên Mạn Nhi không biết nói gì. Nàng hiểu rõ thái độ Liên Thủ Lễ dành cho tiền bạc, ông không dám ăn không dám mặc, chỉ chăm chăm dành dụm chút tiền để về già có cái dựa vào. Vậy mà bây giờ biết rõ đưa tiền ra sẽ như cho chó ăn bánh bao thịt, một đi không trở lại. Ông vẫn đưa ra hai trăm văn…

Sự băn khoăn và thống khổ của Liên Thủ Lễ có thể hiểu được.

Mà Liên Thủ Lễ làm như vậy, nói cho cùng, một phần vì do tính tình mềm yếu, mặt khác là do mặc cảm không có con trai, trong lòng chột dạ.

“Cha, lúc nãy Tứ Lang đến chắc không phải chỉ đơn giản mời cha ngày mai tham dự tiệc xem mắt đó chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đến nhà Liên Thủ Lễ mượn tiền, Tứ Lang đến nhà nàng nhất định muốn gì đó nhiều hơn.

“… Không nhắc đến chuyện tiền với cha…” Liên Thủ Tín nói: “Chỉ là nói ngày mai bên nhà gái đến, muốn mượn chiếc xe, mượn con la đi đón bên nhà gái. Còn nói nếu xem mắt thành công rồi sẽ đưa người ta về.”

“Chỉ vậy thôi?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Đúng, chỉ nhiêu đó thôi.” Liên Thủ Tín gật đầu.

Thì ra là muốn mượn xe, mượn la để ngày mai khoe khoang trước mặt nhà gái, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ trong lòng. Chỉ là, không mượn tiền, Liên Mạn Nhi thấy có chút kỳ lạ, nhưng suy nghĩ kỹ liền hiểu rõ.

Hiện tại mới chỉ xem mắt thôi, ngoài chuyện làm một bàn tiệc, dùng chút tiền mua thức ăn cũng không làm gì khác, chút tiền này nhà cũ có thể bỏ ra được. Lúc này hỏi mượn tiền thì không đủ lý do. Vợ chồng Liên Thủ Nghĩa dám hỏi vay tiền Liên Thủ Lễ, nói trắng ra là khi dễ Liên Thủ Lễ, nhưng bọn họ ngàn vạn lần không dám làm như vậy với nhà nàng.

Dù sao, hiện tại nếu mở miệng mượn tiền thì số tiền mượn cũng có hạn thôi. Mà nếu bọn họ mở miệng động đến đám người Liên Thủ Tín, đến lúc đó lỡ như xe và la không mượn được thì thảm rồi.

“Cha, vậy cha có đồng ý chưa?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ rồi hỏi Liên Thủ Tín.

“Khụ, khụ” Liên Thủ Tín mất tự nhiên ho khan vài tiếng: “chuyện này… một chiếc xe, một con la cho mượn một ngày, đối với chúng ta mà nói không tính là chuyện gì lớn. Chuyện xem mắt là chuyện lớn cả đời, đừng nói Tứ Lang, cho dù là hàng xóm láng giềng xung quanh mở miệng hỏi mượn, chúng ta cũng khó mà từ chối.”

“Chàng chỉ cần nói chàng có đồng ý hay chưa thôi.” Trương thị nhìn Liên Thủ Tín nói: “Bình thường người trong thôn có việc, nhiều nhất là mượn một chiếc xe, mọi người ai có thể vừa mượn xe rồi còn mượn la nữa chứ.”

“À, à, ta, ta đồng ý rồi.” Liên Thủ Tín nói: “Tứ Lang, đứa trẻ này có hơi… nhưng mà, chỉ có một lần này…”

“Thật là, chuyện này chưa tới đâu đã dám sai xử hai nhà chúng ta.” Liên Mạn Nhi cười nói. Đâu chỉ sai khiến, nên nói là ăn cướp mới đúng.

“Tam bá nương, Diệp Nhi, ngày mai hai người đi nhà cũ giúp nấu cơm à?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

“Không đi.” Liên Diệp Nhi dứt khoát nói: “Đâu phải nhà cũ không đủ người, muội và mẹ mới không sang để nhìn sắc mặt, nghe người khác sai xử. Cha muội sợ đắc tội với bọn họ nhưng muội không sợ.”

“Mẹ, ngày mai chúng ta chờ đến giờ cơm thì đến nha, chút tiền đó chúng ta rất vất vả mới kiếm được, chúng ta qua đó ăn được gì thì ăn bù lại.” Liên Diệp Nhi suy nghĩ rồi giận dỗi nói với Triệu thị.

Lời của Liên Diệp Nhi là lời của một đứa con nít, Triệu thị không để ý, chỉ nghĩ đến hai trăm tiền kia mà mặt mày sầu khổ.

“Tam ca đưa tiền sang bên đó rồi về chưa?” Liên Thủ Tín suy nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ, nếu như lão gia tử biết chuyện thì chút tiền này vẫn còn cơ hội lấy lại. Có lẽ, lão gia tử sẽ không nhận tiền mà bảo tam ca cầm về.”

Ý của Liên Thủ Tín là ông nghi ngờ vợ chồng Liên Thủ Nghĩa giấu Liên lão gia tử đi vay tiền Liên Thủ Lễ, hai vợ chồng này muốn nhân cơ hội Tứ Lang xem mắt mà cướp tiền của Liên Thủ Lễ.

Nam nhân thời đại này cưới vợ sinh con vì muốn kéo dài hương khói gia tộc. Tứ Lang kết hôn, tức là tiếp tục kéo dài hương khói cho Liên lão gia tử, nên có thể yêu cầu Tứ thúc có tiền có thế ra sức, càng đầy đủ lý lẽ hùng hồn yêu cầu Tam thúc không có con trai kia giúp đỡ.

Đối với nhà Liên Thủ Tín vẫn dùng thái độ cầu xin, mà đối với nhà Liên Thủ Lễ thì trực tiếp áp bức còn có chút mùi vị khai ân. Liên Thủ Lễ hiện nay không có con trai, đương nhiên trong mắt đám người Liên Thủ Nghĩ sau này vẫn sẽ không có con trai. Liên Thủ Lễ không có cống hiến vào sự nghiệp vĩ đại kế thừa hương khói cho nhà cũ chính là có tội lớn! Vậy, bây giờ Liên Thủ Nghĩa bảo Liên Thủ Lễ xuất tiền ra chính là cho ông ta cơ hội, để ông ta cống hiến hương khói cho nhà cũ!

Liên Thủ Tín nói như vậy, tâm tư của Triệu thị và Diệp Nhi hơi động. Dù sao, có nhiều lúc Liên lão gia tử vẫn là lão nhân xử sự theo lý lẽ.

“Nhà cũ có nhận tiền hay không, lát nữa sẽ biết.” Liên Mạn Nhi nói: “Cha, cha đã hứa ngày mai cho Tứ Lang mượn xe và la, vậy có phải đã sắp xếp người đánh xe rồi?”

“Ừ.” Liên Thủ Tín nói, đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở phào. Trương thị và bọn trẻ rất tốt, cho dù không tán thành cách làm của ông nhưng vẫn cho ông mặt mũi, trước giờ chưa từng làm ông mất mặt trước mọi người. “Đã sắp xếp người rồi, còn là một người giỏi, vì nhà cũ không có ai biết đánh xe, càng không ai chăm sóc gia súc.”

“Dù cho bọn họ có nhận trông nom cũng không dám dựa vào họ, không phải của mình sao có thể làm tốt được.”

Liên Mạn Nhi gật gật đầu không nói gì thêm. Nàng có thể nói gì nữa đây, Liên Thủ Tín càng hiểu rõ người cũng như việc của nhà cũ hơn.

“Mẹ Nha Nhi dạo này rất có tiến bộ, may đồ cho Tứ Lang, ta thấy rất được.” Trương thị nói.

“Quần áo của Tứ Lang, Tứ thẩm, người nói là quần áo mới sao? Liên Diệp Nhi đột nhiên hỏi.

“Ừ” Trương thị gật đầu: “Chính là bộ hôm hắn vào huyện thành mặc đó, là vải thẩm cho.”

“Tứ thẩm, quần áo của hắn là do hắn xin mẹ cháu làm giúp đó.” Diệp Nhi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc