TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Anhvu

Liên Mạn Nhi viết câu đố này là câu đố đã có sẵn. Trước đó vài ngày nàng có xem một cuốn sách giải trí, bên trong viết đến mấy chuyện lý thú khi rời nhà lưu lạc của một vị thi nhân nổi danh. Bốn câu đố đèn này chính là lúc chàng thiếu niên được một vị lão học sĩ khen ngợi, chàng đã hỏi lão mấy câu này nên viết ở đâu và thời điểm nào. Ngũ lang cũng đã xem qua cuốn sách kia, vì vậy không cần phải đoán, chàng cũng đã biết đáp án. Về phần tiểu Thất, nhóc bây giờ mới chỉ được Lỗ tiên sinh cho phép xem những cuốn thi thư đơn thuần, sách giải trí chỉ được xem giới hạn cho nên không biết đáp án. Mà Liên Chi Nhi mặc dù cũng được đọc sách và cũng biết chữ nhưng nàng đối với việc này không có nhiều hứng thú. So sánh với nữ công thì nàng thích nữ công hơn. Cho nên điển cố này Liên Chi Nhi cũng không biết. Về phần Lỗ tiên sinh, đương nhiên ông cũng biết tới điển cố này.

“Không tệ.” Lỗ tiên sinh thốt ra hai câu bình luận cho nữ đệ tử của mình, thay vì tự mình bịa đặt thì thà dùng như vậy còn hơn, vừa đơn giản lại không dung tục. Đối với những người có học thức ngoài kia câu đố này không thể làm khó được họ. Kể cả khi họ không biết tới cái điển cố này, chỉ cần động não suy nghĩ một chút là có thể đoán được ra đáp án của câu đố. Nếu nói sang hèn cùng hưởng chính là như thế này đây.

Liên Mạn Nhi lại tiếp tục lấy một thẻ tre khác ra viết đáp án lên trên. Đáp án chính là bút lông. Phần thưởng chính là chiếc bút lông Hồ Châu – loại bút dùng để viết những chữ Khải với đường nét mạnh mẽ và phóng khoáng, chúng cũng có trong cửa hàng bách hóa của Liên ký. Viết xong những thứ này, Liên Mạn Nhi lại suy nghĩ một chút và viết thêm một câu ở phía dưới, nếu ai có thể nói ra được điển cố của câu đố này, người đó sẽ được tặng thêm một chiếc bút lông Hồ Châu loại dành cho lối chữ Khải tinh sảo và mềm mại. Viết xong câu đố của mình, Liên Mạn Nhi lại nhìn sang tiểu Thất, nhóc đang nắm bút, mày thì nhướng lên ra vẻ đau khổ suy nghĩ. Trên giấy một chữ cũng không có.

“Chúng ta mở cửa hàng bách hóa, bán đồ dùng hàng ngày. Câu đố đèn này cũng nên giúp ích một chút cho nhà ta mới phải. Tiểu Thất, đệ không cần phải khoe chữ đâu. Chỉ cần câu đố mà ngay cả Mẹ chúng ta cũng đoán ra là được rồi.” Liên Mạn Nhi tươi cười với tiểu Thất.

Nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, mặt mày Tiểu Thất liền sáng bừng lên, linh hoạt hơn hẳn.

“Bóng mượt, sáng ngời, mắt ở đuôi. Đố là vật gì?” Tiểu Thất hạ bút, soàn soạt soàn soạt, chăm chú viết câu đố đèn lên giấy.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy, lập tức cười ngả nghiêng, câu đố này của Tiểu Thất hóa ra chính là câu đố mà hồi các nàng còn nhỏ Trương thị đã lấy ra đố các nàng. Đúng là giọng điệu của nhi đồng, chất phác, hoạt bát, hết sức gần gũi với cuộc sống, đoán chừng mang ra ngoài thì ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng sẽ đoán ra được. Chỉ là ai nhanh hơn ai mà thôi.

Tiểu Thất viết xong một câu liền thuận tay viết thêm vài câu nữa mới dừng. Liên Mạn Nhi lại ngó vào nhìn một chút, nàng thấy trong đó lại thêm câu khác: “Ngồi cũng khó, đứng cũng không xong, mặc dù tuổi lớn, vĩnh viễn không đổ.”, lại còn “Trắng như tuyết, rắn như sắt, một ngày tắm ba lần, ban đêm trong quầy nghỉ.” Còn nữa: “Đứa trẻ đen thui, không chịu mở miệng, nếu nó mở miệng, đầu lưỡi rơi ra”, vân vân… đây đều là câu đố cho trẻ con, mà đáp án của chúng Liên Mạn Nhi nhớ là đều có sẵn trong cửa hàng của Liên Ký.

Liên Mạn Nhi lại sang xem Liên Chi Nhi viết. Liên Chi Nhi chỉ viết có hai câu, một là: “Khi vào thì gầy, khi ra thì béo. Đố là vật gì?”, một câu khác là: “Có gió thì đứng yên, không gió thì động đậy, bất động không gió động có gió. Đố là vật gì?” Hai thứ này trong cửa hàng cũng có. Liên Mạn Nhi lại chạy sang chỗ Ngũ lang. Bởi vì đã đặt ra quy định là phải dùng đồ trong cửa hàng làm câu đố, nên Ngũ lang có muốn viết câu đố đèn đoán chữ cũng không được. Khi thấy Ngũ lang viết: “Tự mình dựng lầu gỗ, không gạch không ngói lợp, người đang đi dưới nước, nước lại ở thượng lưu.”, Liên Mạn Nhi lại cười.

“Ca, câu đố này của ca và tỷ khó quá. Nhưng mà cũng không sao.”

Lỗ tiên sinh thấy mấy đệ tử hăng say viết câu đố, suy nghĩ một chút cũng viết hai câu. Mọi người cùng hợp lại thì đã có gần hai mươi câu đố, về phần đáp án như là một cây trâm, một chiếc ô, một chiếc quạt, một bọc muối, một con lật đật, v.v… Có cái dùng để làm đồ trang sức, dùng trong gia đình, hay để chơi đùa, v.v… mặc dù giá tiền không đắt nhưng đều là đồ dùng thiết yếu trong gia đình. Mọi người viết xong câu đố đèn rồi giao lại cho Tưởng chưởng quỹ. Tưởng chưởng quỹ vui mừng mang ra ngoài sai người treo lên, và đi chuẩn bị quà tặng.

Trong sự trông mong của mọi người, rất nhanh đã tới tối. Tất cả ăn cơm, chỉnh đốn trang phục gọn gàng, sạch sẽ, đợi đến khi đèn lên rực rỡ, ở cửa cũng có thể nghe thấy âm thanh rộn ràng ngoài đường thì liền đi ra ngoài. Đường phố đông đúc, nhộn nhịp một phần cũng bởi chợ đèn hoa, hai bên đường phố, các cửa hàng đều treo đèn màu rực rỡ trước cửa, nhiều loại gian hàng, người người chen chen chúc chúc hết sức náo nhiệt. Đám người Liên Mạn Nhi đương nhiên là đứng nhìn từ cửa hàng của nhà mình.

Trước cửa bách hóa Liên gia bày đủ loại hoa đăng và hàng hóa đã có không ít người tụ tập. Người xem hàng hóa cũng có mà người ngắm đèn, giải câu đố đèn cũng không ít. Tưởng chưởng quỹ rất thông minh, ông không đem tất cả các câu đố đèn treo lên cùng một lần. Sau một khoảng thời gian, trong đám người ngừng chân trước cửa hàng đã có người giải được câu đố, đó là một cặp vợ chồng đang ôm một hài tử năm sáu tuổi trên tay đoán trúng. Câu đố này là của Tiểu Thất: “Bóng mượt, sáng ngời, mắt ở đuôi. Đố là vật gì?”.

“Là châm, là châm, bà nội nhỏ, cháu biết cái này đó nội!”, đứa trẻ lớn tiếng cướp lời nói, âm thanh non nớt vang lên đọc lại câu đố một lần khiến cho mọi người xung quanh cười vui vẻ.

Ở phủ Liêu Đông có một tập tục, ông ngoại sẽ không gọi là ông ngoại mà gọi là nội lớn, bà ngoại không gọi là bà ngoại mà gọi là nội nhỏ.

“Câu đố này là ai viết thế?” Lý thị cười hỏi.

Liên Mạn Nhi chỉ vào Tiểu Thất. Tiểu Thất cười hihi hai tiếng, Trương thị ở bên cạnh cũng cười, nàng nhớ Tiểu Thất đoán được câu đố này là khi nhóc vẫn còn đang mặc tã.

“Lúc mẹ mấy đứa còn nhỏ, bà cũng từng đố nàng câu này đấy.” Lý thị cảm khái.

“Cháu cũng biết câu đố này đấy nhé.” Tiểu Long và Tiểu Hổ cùng nhau cướp lời khoe khoang.

Hỏa Kế thấy đứa trẻ kia đã đoán đúng câu đố liền chọn một chiếc trâm từ trong đống hàng đang bày bán kia đưa cho nó. Tiểu hài tử nhận châm vui mừng cười tít cả mắt lại. Đồ vật này không quan trọng giá cả bao nhiêu, mấu chốt là mình đã thắng được giải. Hai vợ chồng nọ cũng rất vui mừng, họ cảm thấy hài tử nhà mình thật thông minh.

Sau khi đứng quan sát ở trước cửa bách hóa Liên Ký một lúc, đoàn người Liên Mạn Nhi bắt đầu di chuyển. Trên đường phố rất đông người, vì để tránh trường hợp bị lạc mất nhau và cũng tránh cho các nữ tử bị trêu chọc. Liên Thủ Tín, Trương Khánh Niên, Ngô ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, Ngũ lang cả Lỗ tiên sinh, Hỏa Kế cùng mấy đứa ở bao thành một vòng tròn bên ngoài. Bên trong là Trương thị đang đỡ Lý thị, còn có Ngô Vương thị, Hồ thị. Tiếp đến chính là là mấy tiểu cô nương Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Trương Thái Vân, về phần Tiểu Thất, Tiểu Hổ và Tiểu Long thì càng được bao bọc kỹ càng hơn. Liên Mạn Nhi dắt tay Tiểu Thất, Trương Thái Vân dắt Tiểu Hổ, Liên Chi Nhi dắt theo Tiểu Long.

“Đừng có chạy lung tung, cẩn thận không bị người què bắt mấy đứa đi đấy nhé.” Trương Vương thị còn cố ý hù dọa con của mình là Tiểu Long và cháu mình là Tiểu Hổ, nàng sợ mấy đứa trẻ lát nữa nổi tính ương bướng lên, tránh khỏi các tỷ tỷ mà chạy lạc mất.

Mọi người đều biết, đi dạo phố càng nhiều người thì đi càng chậm, lúc thì người này bị đồ này hấp dẫn, lúc thì người kia muốn mua đồ kia. Mà đám người Liên Mạn Nhi lại càng như vậy, cứ đi một chút lại ngừng, so sánh với tốc độ sên bò thì không nhanh hơn được là bao nhiêu. Nhưng mà cũng không có ai giục mọi người đi mau, đi ngắm đèn cũng không cần phải đi nhanh. Mới đi được khoảng nửa con phố mà trong tay đám người Liên Mạn Nhi mỗi người đã cầm một chiếc đèn lồng, có cái là mua, có cái là giải đố được.Trong túi áo Tiểu Thất, Tiểu Hổ, Tiểu Long căng đầy các đồ ăn vặt. Nữ nhân cùng bọn nhỏ vui chơi, mà các nam nhân tính tình cũng thật là tốt, bọn họ đi ra ngoài vốn không phải để chơi đùa hay ngắm đèn mà là để hộ vệ cho một nhà già trẻ.

Khi đám người Liên Mạn Nhi tới con phố trước ngọn tháp chín tầng đã thấy đám người tụ tập ở con đường trước cửa bách hóa Liên Ký ngày càng đông. Trong đó có rất nhiều người nghe nói hôm nay bách hóa Liên Ký bán hàng giảm giá, lại còn có đố đèn đoạt thưởng nữa, mỗi câu đố đèn đều có phần thưởng, vì thế liền chạy tới đây.

Bị vây chặt trong đám người có một gã gia đinh đang cố bảo vệ một thiếu niên công tử mặc áo lông chồn làm người khác phải chú ý. Bộ dáng thiếu niên kia cùng lắm mới chỉ mười mấy tuổi, vóc người còn chưa trưởng thành. Đôi mày ngài bắt xéo qua tóc mai, đôi mắt kiếm hơi nhếch lên nơi khóe mắt, mũi dọc dừa, miệng củ ấu, tai nguyên bảo, gương mặt trắng hồng trong suốt, còn vương ít nét trẻ con, có vẻ dễ thân cận. Thiếu niên này cưỡi trên lưng một con ngựa béo mập, an an ổn ổn đứng ở trong đám người kia, không e ngại, không sợ hãi. Đôi mắt thiếu niên lần lượt quét qua một loạt các câu đố đèn, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng đậm. Cuối cùng ánh mắt hắn bỗng dưng bừng sáng, dừng lại ở một câu đố. Câu đố này chưa ai đoán được ra, rốt cục cũng có người đoán trúng, người này chính là vị tiểu công tử mặc hoa phục. Hoa Kế cung kính lấy bút lông Hồ Châu ra.

“Tiểu công tử thật tài giỏi, câu đố này treo lên đã lâu, có người đoán cái cuốc, có người đoán là tẩu thuốc. Chỉ có công tử là đoán đúng….. Đây chính là phần thưởng. Xin mời công tử nhận lấy.”

Hỏa Kế vừa nói chuyện, vừa cẩn thận quan sát vị công tử quần áo cực kỳ hoa lệ kia cẩn thận nhận lấy phần thưởng rồi cất kỹ trên người, trong lòng Hỏa Kế có chút kinh ngạc. Nhưng ông vẫn nhớ tới lời cần nói.

“……..Đông gia phân phó tiểu nhân rằng, nếu Tiểu công tử có thể nói ra điển cố của câu đố này thì phần thưởng sẽ là một chiếc bút lông Hồ Châu khác còn tốt hơn cái này.”

Cái này cũng coi như là không làm khó Tiểu công tử.

Mọi người vây xem đều bị Tiểu công tử kể chuyện xưa hấp dẫn, chờ Tiểu công tử này kể xong chung quanh vang lên một tràng vỗ tay ủng hộ không dứt. Hoa đăng chiếu rọi, Tiểu công tử càng lộ vẻ phong thần tuấn tú, thần thái phi dương. Tưởng chưởng quỹ tự mình lấy phần thưởng, hai tay dâng lên cho Tiểu công tử. Tiểu công tử kia vẫn thận trọng nhận lấy rồi cho vào áo như cũ.

“Đông gia của các ngươi có đến xem hội đèn không?” Tiểu công tử ngồi trên lưng ngựa khẽ cúi đầu hỏi dò Tưởng chưởng quỹ.

“Công tử biết Đông gia của chúng ta?” Tưởng chưởng quỹ ngạc nhiên, cười hỏi “Thứ cho tiểu nhân ánh mắt vụng về, xin hỏi công tử là?”.

Tiểu công tử kia híp mắt cười không nói, gã sai vặt ở bên cạnh chạy tới nói nhỏ vào tai Tưởng chưởng quỹ vài câu. Thần thái Tưởng chưởng quỹ lập tức trở nên càng cung kính, chắp tay thi lễ với Tiểu công tử.

Bình luận

Truyện đang đọc