TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Để lại Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Ngô Gia Hưng ở đại sảnh nói chuyện. Trương thị, nhóm Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi đi về hướng hậu viện. Một nhóm nữ quyến ngồi xuống giường gạch, liền có tiểu nha đầu bưng nước trà, trái cây và điểm tâm lên.

Trương thị kéo Liên Chi Nhi ngồi cạnh, liên tục hỏi han ở nhà chồng sống thế nào, Ngô Gia Hưng đối xử với nàng ra sao.

Liên Chi Nhi còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ lên. Nàng vốn hay ngại ngùng, hôm nay là ngày lại mặt đầu tiên, mặc dù cốt nhục chí thân, nhưng vẫn thẹn thùng. Đối với câu hỏi của Trương thị, nàng đều trả lời là tốt. Cha mẹ chồng đều đối tốt với nàng, tiểu cô cũng tốt với nàng, Ngô Gia Hưng đối với nàng càng không có gì để nói.

Liên Mạn Nhi ngồi một bên nhìn, khúc khích cười. Thật ra, không cần Liên Chi Nhi nói, nàng cũng đoán được mấy ngày nay ở Ngô gia Liên Chi Nhi sống rất tốt. Vừa rồi khi Liên Chi Nhi bước từ cỗ kiệu ra, Liên Mạn Nhi đã thầm chú ý sắc mặt của nàng. Sắc mặt Liên Chi Nhi hiện giờ trong trắng có lộ chút hồng, có thoa nhẹ chút phấn, càng lộ ra má đào rạng rỡ, giữa mày càng lộ vẻ xấu hổ vui mừng.

Tính Liên Chi Nhi hướng nội, lại không am hiểu ngụy trang, sắc mặt và thần sắc như thế đã nói lên tất thảy.

Lúc Liên Chi Nhi bước từ trên kiệu xuống, bên cạnh tuy có nha đầu bà tử tới đỡ, nhưng Ngô Gia Hưng vẫn thật tự nhiên mà đỡ Liên Chi Nhi một chút. Sau đó, tuy Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi không nói gì nhiều nhưng Ngô Gia Hưng luôn âm thầm săn sóc mọi chuyện, hai vợ chồng ánh mắt tương giao, loại vui mừng hạnh phúc này không thể giả vờ.

Mặc dù nói mới thành thân mấy ngày, không thể đảm bảo về sau ngày rộng tháng dài sẽ ra sao, nhưng sự hài lòng ban đầu sẽ là trụ cột tốt đẹp cho tương lai sau này.

Trương thị thấp giọng hỏi vài câu riêng tư xong, liền hỏi kĩ cuộc sống sinh hoạt mấy ngày nay của Liên Chi Nhi tại Ngô gia.

Liên Chi Nhi ngồi trên giường gạch một hồi, từ từ bớt thẹn thùng, nàng biết Trương thị quan tâm nàng, nên nhất nhất đáp lại từng câu hỏi của Trương thị.

“Bốn gia nhân theo con gả qua, đã sửa lại tên rồi ạ.” Liên Chi Nhi nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi.

Một nhà bốn người kia, vì Liên Chi Nhi cứ một mực khăng khăng, giờ đều đã theo họ Ngô. Hôm nay Ngô Ngọc Qúy đã cầm khế thân của họ đến nha môn trong thị trấn, đăng kí lại lần nữa. Người đàn ông đổi thành Ngô Trung, vợ hắn Tiền thị từ nay sẽ gọi là vợ Ngô Trung, về phần gã sai vặt và tiểu nha đầu còn lại, một gọi là Ngô Xuyên Tử, một gọi là Ngô Tiểu Mai.

Lại nói, tên của gã sai vặt và nha đầu không sửa, chỉ sửa họ. Chỉ có người đàn ông là đổi cả họ tên thành Ngô Trung.

“…Ngày hôm sau, con gọi cả Ngô Trung và vợ hắn đến tiền viện, còn cả Xuyên Tử, đều nghe cha mẹ chồng sắp xếp. Tiểu Mai con cũng đưa qua theo hầu Gia Ngọc.” Liên Chi Nhi nói với Liên Mạn Nhi và Trương thị. Sau ngày thành thân, nàng đã xử lí mấy gia nhân hồi môn như thế.

“Con làm như vậy là được rồi. Chi Nhi của ta vốn hiểu chuyện, bây giờ càng trưởng thành, chuyện gì cũng làm chu toàn.” Trương thị gật đầu lia lịa, đồng ý với cách xử trí của Liên Chi Nhi.

Liên Mạn Nhi cũng cười gật đầu. Liên Chi Nhi làm như vậy cũng không phải việc người bình thường sẽ làm, nàng xuất phát từ một mảnh hiếu tâm với cha mẹ chồng, kính yêu với trượng phu và lòng thương yêu với em chồng. Giống như khi còn ở nhà mẹ đẻ, có cái gì tốt, Liên Chi Nhi cũng hiếu kính cha mẹ trước, sau lại nhường cho các em.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất nghĩ đến việc cho gia nhân theo làm của hồi môn cho Liên Chi Nhi, chính là vì giúp chiếu cố Liên Chi Nhi, giúp nàng có trợ thủ cho sinh hoạt sau này. Liên Chi Nhi làm vợ của con trai trưởng Ngô gia, cũng là con dâu duy nhất, dựa theo yêu cầu của xã hội này, nàng phải trên hiếu thuận cha mẹ chồng, dưới chăm sóc tiểu cô. Mà trực tiếp an bài mấy gia nhân này đi hầu hạ Ngô Ngọc Quý, Ngô Vương thị, Ngô Gia Hưng và Ngô Gia Ngọc, thật ra cũng là đang giúp Liên Chi Nhi tẫn trách.

Làm như vậy còn có thể có được hảo cảm và sự tán thành từ phía người Ngô gia.

Khi Liên Chi Nhi xuất giá, Liên Mạn Nhi liền nghĩ đến chuyện này. Nhưng nàng cũng không cố ý nhắc nhở Liên Chi Nhi, bởi vì lấy hiểu biết của nàng về Liên Chi Nhi, nàng có thể đoán được, Liên Chi Nhi sẽ đưa hết mấy người này cho Ngô Vương thị an bài.

“Tỷ, vậy bây giờ mấy người đó đã được an bài ra sao?” Liên Mạn Nhi liền cười hỏi một câu.

“Tỷ đều đưa tới tiền viện, nhưng cha mẹ chồng không đồng ý, nói thị tì của tỷ không thể xử trí như thế.” Liên Chi Nhi liền cười nói: “Tỷ liền nói với cha mẹ chồng: Mẹ, em trai, em gái đưa mấy người này cho con, chính là để giúp đỡ con hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ Gia Hưng, chăm sóc Gia Ngọc đấy ạ. Con không biết nên sắp xếp ra sao, nhờ cha mẹ chồng giúp con.”

“Chi Nhi thật hiền huệ*, lời này nói rất hay.” Triệu thị ở một bên liền khen: “Chi Nhi bây giờ là người lớn rồi, đã biết cách nói chuyện.”

*hiền huệ: chỉ người phụ nữ hiền lành, hòa nhã lịch sự, là phụ nữ có đức hạnh.

Dĩ nhiên Trương thị rất mừng, ánh mắt nhìn Liên Chi Nhi cười như sắp nở hoa.

“Sau, tỷ phu của muội giúp tỷ khuyên, cha mẹ chồng mới đồng ý. Sắp xếp cũng không khác mấy những gì chúng ta đã bàn ở nhà. Sau này Ngô Trung và Xuyên Tử theo cha chồng và Gia Hưng ra ngoài làm việc. Vợ Ngô Trung và Tiểu Mai ở nhà giúp đỡ công việc.” Liên Chi Nhi lại nói.

Đưa qua bốn gia nhân này, Liên Thủ Tín cũng nói với Ngô Ngọc Quý là muốn thêm trợ thủ cho Ngô gia. Hơn nữa Liên Chi Nhi khiêm nhượng, hoà thuận như thế, Ngô gia đương nhiên mừng rỡ tiếp nhận.

Có vợ Ngô Trung và Tiểu Mai, ngoài ra còn có một bà tử Ngô gia thường thuê giúp đỡ ở nhà, Ngô gia ít người, cũng không có quá nhiều việc nhà. Đây là không muốn để Liên Chi Nhi lo lắng gánh nặng việc nhà, quá mức mệt nhọc. Đoán chừng trừ giúp đỡ Ngô Vương thị quản gia, cũng không khác ở nhà mẹ đẻ nhiều, mỗi ngày làm thêu thùa may vá là được.

“Rảnh rỗi con hãy theo nói chuyện với mẹ chồng và tiểu cô, cũng đừng vội bận rộn thêu thùa may vá làm gì. Đừng nói con còn những món hồi môn kia, nếu không có những thứ kia, gia sản nhà chồng cũng đủ các con dùng rồi. Nên mời thợ may thì hãy mời, nếu bận không hết việc nữa thì cầm về đây, mẹ với Mạn Nhi có thể giúp con làm.” Trương thị nói với Liên Chi Nhi.

Liên Chi Nhi liền cười gật đầu. Nàng biết Trương thị yêu thương nàng.

“Mẹ chồng có lập quy củ với con không?” Trương thị lại hỏi. Ngô gia trước kia cũng là nhà giàu, nghe nói quy củ không ít. Bà nội Nhị Nha, cũng là đường tỷ của Chu thị, sau khi gả vào Ngô gia cũng phải chịu hai năm mẹ chồng lập quy củ, chỉ sau khi sinh được con trai mới được thông thoáng rộng rãi chút ít.

Trong huyện Cẩm Dương cũng có nhà địa chủ lập quy củ với con dâu. Cái gọi là lập quy củ, chính là người ta ngồi, ngươi đứng, nhà người ta ăn, ngươi nhìn.

Tân nương mới vào cửa, mỗi ngày phải dậy sớm nhất, trước thu thập gọn gàng cho trượng phu và mình, rồi đến bên chân mẹ chồng, múc nước, hầu hạ rửa mặt, sau đó đứng bên nghe mẹ chồng dạy dỗ sai bảo, bị mẹ chồng sai nấu cơm, làm việc nhà. Đợi đến khi ăn cơm, những người khác trong nhà đã ngồi trên bàn cơm, dâu con lại không thể ngồi vào, chỉ được đứng bên cạnh hầu hạ. Đợi mọi người đều đã ăn xong rồi, mẹ chồng cho ăn thì mới được ăn. Đồ ăn dĩ nhiên là cơm thừa canh cặn, mẹ chồng còn chưa chắc đã cho ăn tại bàn, có khi phải đứng trong phòng bếp ăn cho qua bữa.

Cả ngày như nha hoàn hầu hạ bên chân mẹ chồng, phải quy quy củ củ đứng đó, mẹ chồng chưa cho thì không được ngồi xuống.

Tối đến con dâu cũng là người ngủ trễ nhất. Nàng phải hầu hạ mẹ chồng rửa chân, chờ hầu hạ mẹ chồng xong, còn phải chờ mẹ chồng lên tiếng mới có thể trở về phòng, hầu hạ chồng mình. Cuối cùng còn phải làm xong công việc thêu thùa mẹ chồng đã giao, mới có thể ngủ.

Chu thị từng nói bà tốt tính, Trương thị với mấy người con dâu được gả vào Liên gia là đã nhờ thắp nhang cầu khấn, vì bà không lập quy củ với họ.

Mặc dù không lập quy củ, nhưng vẫn như cũ gọi là phải đến, sai là phải làm.

Nhưng chỉ cần nhìn quanh Tam Thập Lí Doanh Tử một chút cũng biết, cách làm của Chu thị không phải là phá lệ khai ân. Bởi vì nhà nông cũng không có ai lập quy củ với con dâu. Mà Liên gia chỉ là nhà nông hơi khấm khá một chút thôi.

Liên Chi Nhi ở Ngô gia không cần phải làm việc nhà, nhưng nếu Ngô Vương thị lập quy củ với nàng thì cũng rất khổ sở.

Liên Mạn Nhi rất chú ý đến vấn đề này, liền nhìn Liên Chi Nhi.

“Mẹ chồng rất yêu thương con, nói trong nhà không thích lập quy củ. Mọi người nói chuyện cũng cùng ngồi nói, không bắt con đứng. Ăn cơm cũng là cùng ăn.” Liên Chi Nhi liền nói: “Mẹ chồng nói con với Gia Hưng sống cho thật tốt, những chuyện khác thì cứ như lúc còn ở nhà mẹ đẻ, bà sẽ thương con giống như thương Gia Ngọc vậy.”

Trương thị và Liên Mạn Nhi hỏi cẩn thận, biết hiện giờ cuộc sống của Liên Chi Nhi ở Ngô gia so với lúc còn ở nhà không khác nhiều lắm. Lúc Ngô Gia Hưng không bận việc, được ở nhà, Ngô Vương thị cũng để hai vợ chồng son ăn riêng tại hậu viện. Hằng ngày Liên Chi Nhi giúp Ngô Vương thị sắp xếp chuyện cơm nước, trông hạ nhân làm việc nhà, lúc lại theo trò chuyện với Ngô Vương thị và Ngô Gia Ngọc, cùng nhau thêu thùa may vá.

Đối với người vốn quen chịu khó như Liên Chi Nhi, những việc này nhẹ nhàng vô cùng.

Biết cuộc sống hiện tại của Liên Chi Nhi ở Ngô gia trôi qua vừa lòng, thoải mái, Trương thị và Liên Mạn Nhi đều thấy yên lòng.

“… Còn nhờ hiểu biết nhau rõ ràng cặn kẽ, xảy ra chuyện gì cũng không gây sai lầm lớn.” Trương thị biểu đạt sự vừa ý của bản thân với hôn sự này của Liên Chi Nhi một lần nữa.

“Tỷ, lễ ra mắt chuẩn bị cho bọn muội có phải thím Ngô và Gia Ngọc tỷ may không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Chi Nhi.

“Ừ.” Liên Chi Nhi cười đáp: “Bộ đồ của Ngũ Lang và Tiểu Thất là do mẹ chồng làm. Bộ của muội là do Gia Ngọc may. Nói là đã mua vải từ nửa năm trước, từ sau đám hỏi với nhà chúng ta liền làm. Mạn Nhi, lát nữa muội thử xem có vừa không? Gia Ngọc bảo tỷ truyền lời cho muội, con bé may vá chưa thành thạo, nếu muội mặc không vừa thì đưa lại để nó sửa.”

“Không cần thử cũng biết chắc là vừa người.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại lấy chuỗi san hô vừa rồi Ngô Gia Hưng đưa lễ ra mắt: “Tỷ, những vật khác thì dễ nói rồi, nhưng chuỗi san hô này có phải có lai lịch gì không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Chi Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc