TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Liên Mạn Nhi chờ Chu thị nói vào chủ đề chính, Chu thị lại cố tình không nói, chỉ nói lảng sang những chuyện khác, còn kể chuyện Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức tặng lễ cho Ngũ Lang và Tiểu Thất.

Ngũ Lang và Tiểu Thất thi đỗ, đương nhiên Thương gia sẽ tặng lễ, lễ vật còn có phần quý trọng. Dĩ nhiên, nhà Liên Mạn Nhi cũng sẽ mời cả nhà Thương gia tới uống rượu, nghe hí kịch. Sau này Thương gia có việc gì, các nàng cũng sẽ có quà đáp lễ tương ứng.

“Tặng rồi ạ.” Liên Thủ Tín đáp.

“Dì ba… hết sức quan tâm nhà con. Hễ có chuyện gì, người ta cũng không quên.” Chu thị nghe vậy, liền tiếp tục nói: “Nhà chúng ta không có họ hàng gần, chỉ còn có dì cả và dì ba con, lại ở gần ngay bên. Bọn họ đối tốt với nhà con như thế nào, trong lòng các con hẳn đã biết rõ.”

Ngữ điệu của Chu thị mặc dù hết sức nhu hòa nhưng lời nói đã phần nào thể hiện tính cách của bà.

Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi biết tính Chu thị, bà nói như vậy, ba người không lạ gì. Chỉ là, chủ đề mà Chu thị nói không phải về Tiểu Chu thị thì là về Đại Chu thị, điều này khiến Liên Mạn Nhi không khỏi nghi hoặc.

Chẳng lẽ chuyện không như nàng dự đoán! Chu thị cất công đi tặng lễ, còn cho gọi bọn họ tới đây, vậy mà không phải vì chuyện của bản thân mà là về Đại Chu thị và Tiểu Chu thị?

Chắc không phải đâu! Liên Mạn Nhi nghĩ, huống chi gần đây nhà Đại Chu thị và Tiểu Chu thị đều không gặp chuyện khó khăn gì cần bọn họ giúp đỡ.

“Mấy ngày nữa Bảo Dung đã thành thân rồi, nhà con đã chuẩn bị xong quà cưới chưa?” Đột nhiên Chu thị hỏi.

Thương gia hiện giờ đã hoàn toàn định cư tại Tam Thập Lý Doanh Tử, không chỉ không thuê phòng xá của người khác ở mà còn đặt mua một cái viện, còn mua chừng hai mươi mẫu ruộng cho người ta trồng trọt. Tiền địa tô hàng năm thu được đủ chi phí sinh hoạt cho cả nhà. Thương Hoài Đức còn hùn vốn với người ta mở một cửa tiệm ở trên trấn vừa kinh doanh vải vóc vừa may vá. Cuộc sống của Thương gia rất tốt, ở Tam Thập Lý Doanh Tử đã được xem như nhà tiểu phú.

Từ lúc Thương gia tới Tam Thập Lý Doanh Tử không ngừng có người tới làm mối cho Thương Bảo Dung. Tuy nhiên, Tiểu Chu thị đối với chuyện hôn sự của khuê nữ hết sức kén chọn, cao với không tới, thấp thì chê bai. Năm tháng qua đi, Thương Bảo Dung lại lớn thêm một tuổi. Tiểu Chu thị không khỏi sốt ruột, đến đầu xuân rốt cục định xong hôn sự cho Thương Bảo Dung.

Cửa hôn sự này là do bà mối Tôn giúp đỡ mai mối. Đối phương nhà ở thôn Quan Truân cách trấn Thanh Dương năm dặm về hướng tây bắc, họ Quan, trong nhà cũng có chút điền sản, của cải. Nhà có hai huynh đệ, lão Đại đã lấy vợ sinh con, người được làm mối cho Thương Bảo Dung là lão Nhị.

Lão Nhị của Quan gia này kém Thương Bảo Dung nửa tuổi. Nghe nói ngoại hình tính tình đều rất tốt, không có dáng vẻ thô kệch của người nông dân, đôi khi còn ngại ngùng như đại cô nương.

Theo cách nói của bà mối, người có tính tình như vậy về sau hai tiểu vợ chồng sẽ biết nhường nhịn nhau. Ý tứ là, Quan Nhị tính cách tốt, sau này sẽ nhường nhịn Thương Bảo Dung mọi bề.

Trong hai huynh đệ Quan gia, Quan Nhị được cha mẹ sủng ái hơn. Bà mai ám chỉ, sau này cuộc sống trong nhà, thậm chí về mặt chia tài sản, Quan Nhị đều sẽ không chịu thiệt, đương nhiên Thương Bảo Dung cũng theo đó mà không bị thiệt thòi.

Hai nhà xem xét xong đều cảm thấy hài lòng. Giữa tháng ba liền chính thức đính ước, hôn kỳ được an bài vào cuối tháng tám.

Nghe Chu thị hỏi chuyện tặng quà cưới cho Thương Bảo Dung, Liên Thủ Tín liền nhìn về phía Liên Mạn Nhi. Những chuyện như vậy, Liên Thủ Tín thường không nhúng tay vào, đều do Trương thị và Liên Mạn Nhi làm chủ sắp xếp.

“Đã chuẩn bị xong rồi ạ, mẹ cháu bảo cháu phải chuẩn bị quà thật hậu.” Liên Mạn Nhi bèn cười đáp: “Hôm nay bà nội hỏi vậy, cháu sẽ về bảo mẹ chuẩn bị quà nhiều thêm một phần ạ.”

Chu thị liếc nhìn Liên Mạn Nhi một cái rồi thu tầm mắt, không nói thêm gì về chuyện quà cưới nữa.

“… Đến lúc đó, con… dù thế nào, cũng phải đi một chuyến.” Dừng lại một chút, Chu thị lại ngẩng đầu nhìn Liên Thủ Tín nói, giọng nói và thần thái đều rất kiên quyết, hiển nhiên là Liên Thủ Tín nhất định phải đáp ứng.

”Vâng, con sẽ đi.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn đáp ứng.

Chu thị tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Bên nhà mẹ đẻ của vợ con, đã cho người đi báo tin chưa? Còn Nhị Lang, tuy trước đây chưa lui tới bao giờ, nhưng cũng nên tặng lễ. Ta chẳng con thân thích gần gũi nào nữa. Bên chỗ đại tỷ con, ta đã nhờ người đi báo tin rồi, đến lúc đấy nó sẽ tới.” Chu thị lại nói.

Đây là Chu thị bảo Liên Thủ Tín đi báo tin cho Trương Thanh Sơn, để cho người Trương gia cũng đưa quà cưới tới, còn hi vọng Liên Thủ Tín bảo Nhị Lang tặng quà cưới.

“Bên chỗ cha vợ con nhất định sẽ đưa lễ tới, còn người có đến được hay không thì lúc đó mới biết. Còn Nhị Lang, nhất định cũng tặng lễ.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Cháu có nghe mẹ cháu nói, nhà ông bà ngoại cháu đi một phần, bên Trịnh gia một phần.” Liên Mạn Nhi lại nói thêm một câu.

Trương gia và Trịnh gia đối với việc tặng lễ qua lại đều rất chu đáo, thật ra Chu thị không cần thiết phải nói những thứ này với Liên Thủ Tín.

Chẳng lẽ Chu thị gọi bọn họ tới đây chỉ vì chuyện quà cưới cho Thương Bảo Dung? Nếu quả thật là vì chuyện này, Chu thị đâu cần phải phí nhiều công sức quanh co lòng vòng làm gì, lại còn “lãng phí” tặng lễ cho Ngũ Lang và Tiểu Thất nữa?

Liên Mạn Nhi đang nghi hoặc, lại nghe thấy trong viện truyền đến tiếng bước chân và giọng nói.

Ánh mắt Chu thị lóe lên, tạm ngừng câu chuyện, phất tay ý bảo Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị ra ngoài đón người.

Là Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị tới, cùng đi vào với bọn họ còn có Liên Nha Nhi.

Liên Nha Nhi vào phòng liền đi đến trước mặt Chu thị, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cũng nghe được.

“… Nhà bà nội cả có việc ạ…” Liên Nha Nhi nói thế này thế kia với Chu thị một hồi.

Lúc này Liên Mạn Nhi mới chợt hiểu ra. Mới vừa rồi ở ngoài sân thấy Liên Nha Nhi đang cho gà ăn, sau khi bọn họ vào nhà, Liên Nha Nhi lại không vào theo, hóa ra là đi tìm Đại Chu thị và Tiểu Chu thị.

Việc này đương nhiên không phải Liên Nha Nhi tự mình chủ trương, mà là Chu thị đã sớm dặn dò như vậy.

Nhớ lại lúc Chu thị sai Tưởng thị tới truyền lời cũng nói khi nào Liên Thủ Tín tới thì báo trước một tiếng để bên nhà cũ còn chuẩn bị cơm. Nhìn tình hình hiện tại, xem ra, trong cái chuẩn bị này còn bao hàm cả việc mời Đại Chu thị và Tiểu Chu thị tới đây.

Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức vào nhà, mọi người chào hỏi lẫn nhau, trong lời nói của Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức đều cố ý tỏ vẻ bọn họ tới thật đúng dịp.

Lúc này Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều đã hiểu rõ, nhưng không giáp mặt vạch trần. Mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện.

“Lão Tứ này, không phải dì ỷ vào là trưởng bối mà lên mặt trước mặt cháu. Cha cháu đã mất rồi, chỉ còn lại mẹ cháu quả phụ một mình cô quạnh. Cháu đấy, tặng đồ là tặng đồ, cho tiền là cho tiền, nhưng mà cũng nên thường xuyên tới đây, xem mẹ cháu có khó khăn gì không.” Tiểu Chu thị ngồi xếp bằng bên cạnh Chu thị rồi nói với Liên Thủ Tín mấy “lời nói thấm thía”.

“Không phải Lão Tứ đã tới đây rồi sao!” Không đợi Liên Thủ Tín nói chuyện, Thương Hoài Đức ở bên cạnh đã vội vàng cười lớn nói: “Người ta là người đọc sách, làm quan, có gì mà không hiểu biết hơn chúng ta. Mỗi tháng lão Tứ đều đến đây vài lần. Ở trong thôn, tất cả mọi người đều biết mà.”

Đến lúc này mọi chuyện đều đã sáng tỏ. Sở dĩ vừa rồi Chu thị không nói vào chủ đề chính là muốn chờ hai tỷ muội Đại Chu thị và Tiểu Chu thị tới đây giúp trợ uy.

Chỉ là, bởi vì trong nhà Đại Chu thị có chuyện không tới được, chỉ có Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức tới.

Thật sự trong nhà Đại Chu thị có chuyện không tới được sao? Chỉ sợ không phải! Liên Mạn Nhi nghĩ, hẳn Đại Chu thị biết Chu thị gọi bà tới đây để làm gì nên không muốn tới thôi.

Lấy hiểu biết của Đại Chu thị với Liên gia, đương nhiên biết con người của Liên Thủ Tín như thế nào. Phàm là Chu thị có yêu cầu, chỉ cần không phải rất thái quá, Liên Thủ Tín đều sẽ đáp ứng. Liên Thủ Tín rất hiếu thuận, chuyện nhà mình thì nhà mình tự bàn bạc giải quyết. Mà cứ nôn nóng gọi thân thích tới đây trợ uy, làm chỗ dựa, nhất định sẽ chọc cho mấy người nhà Liên Thủ Tín mất hứng, vừa đắc tội với người, lại khiến cho mẫu tử Chu thị và Liên Thủ Tín càng trở nên xa cách.

Đại Chu thị sẽ không làm loại chuyện như vậy.

Mà Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức chưa hẳn đã nhận thức được điểm này, cho dù có biết, hai người kia cũng không thể buông tha cơ hội biểu hiện sự tồn tại của mình.

Trong cùng một chuyện, ở cùng một vị trí giống nhau, lại có hai thái độ và cách làm khác nhau. Cách đối nhân xử thế của Đại Chu thị, Chu thị và Tiểu Chu thị không thể so sánh được. Chẳng trách người ta có thể nuôi dạy được một nhi tử khéo léo, người người khen ngợi như vậy.

“Nương, nếu nương có chuyện thì cứ nói thẳng ra đi ạ.” Liên Thủ Tín có phần không hài lòng khi thấy Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức ở một bên kẻ tung người hứng, liền hỏi Chu thị.

“Tao còn có thể có chuyện gì, cuộc sống của tao bây giờ nghẹn khuất đến sắp chết rồi.” Chu thị sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lại lôi ra một chiếc khăn lau lau mặt, kéo dài tiếng khóc nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc tao chẳng còn sống được mấy ngày. Thôi thì cứ mang cái quan tài ra đây cho tao nằm vào đó, bọn mày có thương xót thì đưa tao lên núi chôn cất, để tao đi gặp cha chúng mày…”

Hầu như Chu thị luôn như vậy, có thể tử tế nói được mấy câu đã là cực hạn, loại phương thức biểu đạt mà bà quen nhất, cũng am hiểu nhất, chính là làm khó người khác, khiến cho người ta không thể thoải mái được.

“Bà nội, có chuyện gì, người nói rõ đầu đuôi ngọn ngành ra thì bọn cháu mới hiểu được, mới có thể giúp được chứ ạ.” Ngũ Lang trầm giọng nói.

Tiếng khóc của Chu thị nhất thời nghẹn lại, nhanh chóng liếc nhìn Liên Thủ Tín một cái. Liên Thủ Tín không nhìn Chu thị, mà theo bản năng nhích lại gần lưng ghế.

Chu thị khẽ thút tha thút thít hai tiếng.

“Còn có thể có chuyện gì ngoài chuyện lão Nhị.” Chu thị lại lau mặt một cái, lúc này mới nói từng chữ từng câu: “Nó đã bức ta nghẹt thở tới sắp chết rồi. Trong cái nhà này, có nó không có ta, có ta không có nó.”

“Bà nội, người có thể nói rõ ràng hơn được không ạ?” Ngũ Lang trầm mặc một hồi, lại hỏi.

“Trong cái nhà này của ta không có chỗ cho nó, bảo nó cút đi, cút thật xa vào!” Rốt cục đã nói ra mục đích của mình, cảm xúc của Chu thị cũng có chút kích động.

Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt. Quả nhiên bọn họ đã đoán trúng, Chu thị đã không nhịn được Liên Thủ Nghĩa nữa, nhưng lại không thể làm gì được ông ta cho nên mới nhờ bọn họ giúp đỡ, muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa đi.

Cái nhà này là do Liên lão gia tử để lại. Khi còn sống Liên lão gia tử đã nói rất rõ ràng, Liên Thủ Nghĩa có một phần trong cái nhà này. Trong tang lễ của Liên lão gia tử Liên Thủ Nghĩa đã tận hiếu, làm trọn vai trò của một người con, lại còn có cống hiến rất lớn trong việc kéo dài hương hỏa cho Liên gia, cho nên, Liên Thủ Nghĩa có quyền ở đây. Cho dù Chu thị làm mẹ cũng không phải muốn đuổi là đuổi được.

Muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa đi đâu phải chuyện đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc