TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Nhìn mấy người Liên Thủ Nhân quỳ xuống, Chu thị chưa nói năng gì, Liên lão gia tử đã lộ ra vẻ sốt ruột.

“Không phải ta đang rất khỏe sao, không có chuyện gì cả. Có tuổi rồi, không thể được như lúc còn trẻ nữa… Có gì thì từ từ nói, tất cả đứng lên, tất cả đứng lên.” Liên lão gia tử không cách nào biện giải cho đám người Liên Thủ Nhân, chỉ có thể không ngừng cường điệu rằng lão rất tốt, lão không có chuyện gì cả.

Liên lão gia tử bảo tất cả đứng lên nói chuyện, nhưng mấy người Liên Thủ Nhân ai cũng không dám.

Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, bọn họ cũng không thể không nhìn thẳng vào sự thật rằng, quyền đưa ra tiếng nói đã không còn nằm trong tay Liên lão gia tử hay Chu thị nữa, mà nằm trong tay mấy người nhà Liên Thủ Tín.

Việc chuyển dời quyền lực này không phải bởi vì Liên Thủ Tín bây giờ đã làm quan, Ngũ Lang thi đậu tú tài, cả nhà đều phất lên, mà bởi vì những việc người ta phải làm và nên làm, người ta đều làm được hết, khiến người khác không thể bắt bẻ. Hơn nữa, có rất nhiều chuyện vốn là trách nhiệm của bọn họ, nhà Liên Thủ Tín cũng thay họ gánh vác.

Có được bản lĩnh như vậy, lại còn nguyện ý gánh vác nhiều trách nhiệm trên vai như vậy, tương đương với việc có càng nhiều tiếng nói hơn.

Mà nhà cũ bên này, mấy người Liên Thủ Nhân lại hoàn toàn tương phản. Bọn họ luôn ỷ lại, trốn tránh trách nhiệm. Bọn họ không chịu gánh vác trách nhiệm mà vốn dĩ họ phải gánh, nơi nơi bị người chỉ trích, lưng không thẳng lên được, tất nhiên là không thể có tiếng nói.

Về phần Liên lão gia tử và Chu thị, bọn họ có bối phận (vai vế), đáng lẽ lời nói phải có trọng lượng. Nhưng mà bọn họ bất công, làm rất nhiều chuyện đuối lý, hiện giờ nhà Liên Thủ Tín thật sự đến tính toán, bọn họ vì vậy không thể thẳng lưng, khí thế cũng không thể lớn được.

Liên lão gia tử nhìn tình hình trước mắt liền hiểu lời nói của lão hôm nay sẽ không còn tác dụng. Bởi vì thân thể lão, mấy người Liên Thủ Tín, Ngũ Lang muốn chất vấn, phát giận đối với mấy người Liên Thủ Nhân, lão trừ bỏ cứng rắn bênh vực ra, cũng chẳng còn cách nào khác.

Nhưng hôm nay, trong nhà không chỉ có người của Liên gia, còn có bà nội Nhị Nha và Lý lang trung đức cao vọng trọng trong thôn. Trước mặt những người này lão cứ bất chấp tất cả thiên vị đám người Liên Thủ Nhân, kết quả sẽ như thế nào, trong lòng lão rất rõ ràng.

Bất luận như thế nào, lão không thể thừa nhận được kết quả như thế.

“Lão Tứ, Ngũ Lang, có gì thì từ từ nói…” Liên lão gia tử bất đắc dĩ, đành dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Liên Thủ Tín và Ngũ Lang nói.

“… Ông bà nội đều đã lớn tuổi rồi, phải được an dưỡng tuổi già. Cần phải chu cấp thứ gì, nhà chúng ta đều đã đưa qua. Vì muốn ông bà yên lòng, đối với mấy người, chúng ta đã công khai hoặc ngấm ngầm giúp đỡ. Mấy người thử tự mình nghĩ xem, không có chúng ta, không có ông bà nội, mấy người có thể sống thoải mái được như thế sao?”

“Đáng lẽ phải tự mình thành lập môn hộ, chống đỡ gia nghiệp, hiếu kính lão nhân. Thế nhưng mấy người, mọi chuyện đều để lão nhân hao tâm, khiến nhị lão không những không được an hưởng tuổi già, mà còn phải ra đồng làm việc cho mấy người, nuôi dưỡng mấy người, ngày đêm lo lắng cho các người. Cả đời không làm chuyện gì cho bản thân, tất cả đều vì mấy người. Đã như thế rồi, các người lại còn không biết chừng mực. Nếu không phải mấy người thúc giục lão nhân, được một tấc lại muốn lấn một thước, thân thể lão nhân vốn rất tốt, sao có thể thường xuyên phát bệnh như vậy?”

“Mấy người nói xem. Phàm là những gì mà lão nhân muốn, nhà chúng ta đều đã đưa đến, nếu không phải mấy người không chăm sóc chu đáo, chọc lão nhân tức giận, bệnh của ông nội sao có thể tái phát chứ? Lão gia tử đã lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể chịu được giày vò như thế chứ? Ta hôm nay nói những lời này, nếu lão gia tử, lão thái thái có mệnh hệ gì, mấy người đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!”

Nói cái gì mà bởi vì cả nhà Liên Thủ Tín không chịu thỏa mãn yêu cầu của Liên lão gia tử, mới khiến cho lão gia tử phát bệnh, cái này chính là ăn không nói có. Nếu đám người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nghĩa có thể tự lập, tự mình cố gắng, sao có thể khiến Liên lão gia tử ngay cả mặt mũi cũng không cần, đưa ra những yêu cầu vô lý như vậy với Liên Thủ Tín và Ngũ Lang.

Suy cho cùng, tất cả đều bởi con cháu nhà cũ không có tiền đồ. Càng đáng trách là bọn họ không chỉ không có tiền đồ, mà còn không an phận, vì vậy mới khiến cho Liên lão gia tử không thể an tâm dưỡng lão.

Đây mới là bản chất của vấn đề.

Ngũ Lang chỉ trích kịch liệt một hơi, đám người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ chỉ dám cúi đầu nghe, không dám phủ nhận. Bọn họ cũng chẳng thể phủ nhận, bởi vì Ngũ Lang nói đều là sự thật.

Liên lão gia tử ngồi ở trên giường gạch, sắc mặt luân phiên thay đổi mấy lần, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Một mặt, lão đau lòng Liên Thủ Nhân với Liên Kế Tổ, bị Ngũ Lang khiển trách như vậy. Mặt khác, sâu trong nội tâm lão, đối với những lời nói của Ngũ Lang không khỏi có chút tán thành.

Nếu không phải Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ vô dụng như vậy, lão đã chẳng ra nông nỗi này.

Nhưng rốt cuộc, vẫn là cảm xúc đau lòng trưởng tử và trưởng tôn chiếm thế thượng phong, chẳng qua Ngũ Lang ở thế chiếm lý, trước mặt mọi người, lão khó mà nói cái gì.

Ngũ Lang khiển trách Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ xong, lại nhìn Liên lão gia tử một cái. Ngũ Lang thông minh như vậy, nhìn sắc mặt của Liên lão gia tử, đại khái đoán được tâm tư của ông.

Liên lão gia tử ở trong nhà đặc biệt coi trọng thứ tự trưởng ấu, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ là trưởng tử, trưởng tôn, là người được hưởng địa vị và quyền hạn đặc biệt. Trừ Liên lão gia tử ra, ai cũng không thể khiển trách hai người họ.

“Bà nội cả, Lý lang trung” Ngũ Lang ôm quyền nói với bà nội Nhị Nha và Lý lang trung: “Luận về bối phận, lý ra cháu không nên nói những lời này. Nhưng không còn cách nào khác, phụng dưỡng ông bà nội là chuyện đại sự, không thể bởi vì bối phận, bọn họ làm sai, không chăm sóc tốt lão nhân, cháu lại không nói.”

“Nếu bọn họ làm đúng, đường đường chính chính, nhà cháu có thể nói gì chứ? Mấy lời này của cháu là thay mặt cha mẹ, thay mặt cả nhà cháu nói.” Ngũ Lang lại nói.

“Đúng là đạo lý này.” Bà nội Nhị Nha và Lý lang trung đều gật đầu.

Liên Thủ Tín và Ngũ Lang lại đề xuất, muốn đón Liên lão gia tử và Chu thị về nhà bọn họ.

“Để ông bà nội ở lại chỗ này, bọn cháu thật sự không yên lòng. Cha cháu đêm qua mới nghe phong thanh thôi, vì lo cho ông bà mà cả đêm không thể ngủ ngon.” Liên Mạn Nhi tiếp lời.

Liên lão gia tử và Chu thị lại nhất định không chịu.

“Đời này, tao sẽ không đi đâu cả, tao cứ chết già ở đây, trên cái đầu giường đặt gần lò sưởi này. Chúng mày có nhà cao cửa rộng, núi vàng núi bạc, tao cũng không đi.” Chu thị nói.

“… ai ~, ta cũng chẳng sợ người đời chê cười. Ta biết nhà các cháu rất tốt, ta đến đấy chắc chắn sẽ được hưởng phúc. Nhưng ta vẫn muốn ở lại nơi này, cái nhà cũ này là do đích thân ta mua. Ta đã ở cả đời rồi, không muốn chuyển đến nơi khác. Hơn nữa, ta cũng không yên lòng…” Liên lão gia tử nói đến đây, quét mắt nhìn Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ một cái. Liên lão gia tử luyến tiếc nhà cũ, hơn thế nữa là không yên lòng Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ. “Lão Tứ à, ta không chỉ có một đứa con trai là con. Ta cũng giống nương con, có chết, cũng phải chết trên cái giường gạch này…”

“Lão Tứ, trong số mấy huynh đệ các con, chỉ nhà con là có tiền đồ nhất, cũng là hiếu thuận nhất. Chuyện này, ta và nương con đều biết rõ. Ở lại nhà cũ là tâm nguyện của ta.” Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không nói gì, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ vẫn đang quỳ trên mặt đất, không thể làm gì khác hơn nói tiếp: “… Là tâm nguyện cuối cùng của ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc