Nghe Trầm Lục nói như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không có gì để nói nữa
rồi, lời Trầm Lục nói đúng là sự thật. Ở phủ Liêu Đông, bàn về Phú quý, không có người nào có thể bì kịp được Trầm gia.
“Nàng hoàn toàn không cần lo lắng. . . . . . . Nhà nàng từ xưa tới
nay vừa làm ruộng vừa đi học, lại có cổng chào ngự tứ, chức quan ngự tứ, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều từ con đường khoa cử dần dần bước vào sĩ,
mặt khác, ở phủ Liêu Đông chúng ta, thậm chí cả Đại Minh triều, cũng
chưa có cái gì so sánh rõ ràng được với cái này trân quý. Chúng ta chính là môn đăng hộ đối.” Trầm Lục vừa cười vừa nói.
Những lời này, đương nhiên hơn phân nửa là thật tình, nhưng cũng do Trầm Lục bên trong có ý lấy lòng Liên Mạn Nhi mà nói.
Trầm Lục đã nói chuyện cùng làm việc đến trình độ này, tựa hồ căn bản cũng không muốn làm cho Liên Mạn Nhi cự tuyệt. Hơn nữa, bình tĩnh mà
xem xét, thật muốn cự tuyệt sao?
Bất kể ngoài miệng nói như thế nào, Liên Mạn Nhi không thể lừa gạt
chính bản thân mình, nhân phẩm, bộ dáng, cùng tính tình của Trầm Lục,
tất cả đều làm cho Liên Mạn Nhi yêu thích cùng thưởng thức. Nếu như,
thân phận Trầm Lục không tôn quý như vậy, không đặc thù như vậy, giờ
phút này Liên Mạn Nhi căn bản là sẽ không có một chút do dự nào. Thậm
chí, bởi vì duyên phận lúc trước của hai người, Liên Mạn Nhi có lẽ cũng
có thể chủ động thúc đẩy chuyện này.
Mặc dù, thân phận Trầm Lục làm cho Liên Mạn Nhi có chút để ý, nhưng
là một phần thâm tình cùng thật lòng này của Trầm Lục, làm cho Liên mạn
Nhi không thể không động tâm.
Làm sao lựa chọn đây?
“Để cho. . . . . . Để cho ta suy nghĩ một chút.” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi nhẹ giọng nói.
Trầm Lục nắm tay Liên Mạn Nhi càng thêm chặt.
“Tốt, nàng ở nơi này từ từ nghĩ, ta liền chờ ở đây. Bao lâu ta cũng chờ.” Trầm Lục nói.
Này rõ ràng là không muốn để cho nàng suy nghĩ quá lâu mà, Liên Mạn
Nhi trong lòng thầm oán. Trong tình thế bị Trầm Lục bắt buộc, hiển nhiên lập tức muốn biết đáp án của nàng, hơn nữa, cũng rất hiển nhiên. Hắn sẽ không chấp nhận đáp án “Không”.
“Mạn Nhi, ý nghĩ của nàng, nàng không nói, ta cũng biết. Ta nói rồi.
Nàng cái gì cũng đều không cần lo lắng, nàng không tin tưởng vào ta
sao?” lực đạo trên tay Trầm Lục buông lỏng một chút xíu, có điều vẫn nắm thật chặt tay của Liên Mạn Nhi.
Nàng không tin tưởng Trầm Lục sao? Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, nàng dĩ
nhiên là tin tưởng Trầm Lục. Nếu… Thật sự cần thiết do dự nữa sao? Mặc
dù nàng cự tuyệt Trầm Lục, nhưng cự tuyệt như vậy là có thể làm cho nàng hoàn toàn vừa lòng đẹp ý sao? Chuyện tình thập toàn thập mỹ, trong
thiên hạ này vốn dĩ không tồn tại.
Phần thâm tình cùng thật lòng này của Trầm Lục, chẳng lẽ không phải
là thứ quý giá nhất hay sao? Đã có được cái quý giá nhất này, những vật
khác, còn trọng yếu như vậy sao?
“Ta đương nhiên tin tưởng ngài.” Liên Mạn Nhi rốt cục mở miệng nói,
“Cõi đời này, trong số những người mà ta quen biết, ta tin tưởng nhất
chính là ngài.”
Nàng không chỉ tin tưởng tâm ý của Trầm Lục. Mà là tín nhiệm hoàn
toàn bản lĩnh của Trầm Lục. Đây là trừ cha mẹ huynh đệ nhà mình cùng
những người thân tín ở ngoài. Hắn là nam nhân mà nàng có thể yên tâm lệ
thuộc vào. Thậm chí. Bởi vì nam nhân cường đại này, rất nhiều thứ cùng
nhiều chuyện trong tay nàng không thể yên tâm giao cho cha mẹ huynh đệ,
cũng có thể yên lòng giao cho hắn.
Lời của Liên Mạn Nhi vừa dứt. Trên mặt Trầm Lục thoáng cái liền sinh
động đứng lên, vốn vì Liên Mạn Nhi chần chờ mà hơi có chút tái đi. Trong đôi mắt cũng dần ánh lên thần thái rạng rỡ.
“Vậy nàng còn do dự cái gì?” Trầm Lục liền cười hỏi, vừa vươn tay,
thân mật ngắt cái mũi Liên Mạn Nhi, “Là có cái gì không yên lòng, hay có yêu cầu gì? Cứ việc nói, dù ta không làm được cũng cố gắng phải làm cho nàng.”
Liên Mạn Nhi có chút đỏ mặt, cũng có chút buồn cười, trong lòng âm
thầm nghĩ, thì ra là Trầm Lục cũng có thể nói ra lời ngon tiếng ngọt.
“Ngài chỉ cần nhớ kỹ lời nói hôm nay, ta còn có cái gì yêu cầu khác nữa đây.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Tốt.” Trầm Lục gật đầu.
“Cả nhà đang muốn chuẩn bị làm mai cho ca ca ta, ừ, phải chờ ca ta
cưới dâu xong. Cha mẹ ta còn phải tính toán thành thân cho ca ấy, chậm
nhất là sang năm.” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa nhìn thoáng qua Trầm Lục, “Tình hình nhà ta, Lục gia chắc hẳn cũng biết. Ta không yên lòng,
dù sao cũng phải xem ca ta cưới vợ xong xuôi, cuộc sống đi vào quỹ đạo,
lúc đó ta mới có thể an tâm.”
Liên Mạn Nhi đối với Liên gia, đối với người một nhà đều bỏ ra tâm
lực cùng tình cảm sâu đậm. Mặc dù, nàng muốn thuận theo quy tắc của cái
niên đại này, đến làm vợ trong nhà người khác, sau này chỉ có thể lâu
lâu mới về nhà mẹ đẻ, nàng cũng hi vọng, sự nghiệp của Liên gia, còn có
sự nghiệp của nhà mẹ tốt để nàng có thể càng ngày càng tốt.
“Nàng thật đúng là bận tâm rất nhiều chuyện.” Trầm Lục liền nói, cái
tính tình này của Liên Mạn Nhi, Trầm Lục cũng không phải mới biết được
ngày một ngày hai. Hơn nữa, Trầm Lục cũng biết, tâm phúc chân chính của
một nhà Liên gia là Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi phải lập gia đình, đương nhiên phải cho nàng thời gian đem chuyện tình nhà mẹ đẻ an bài thật tốt.
Lúc này, Trầm Lục gia chỉ có thể âm thầm may mắn, Liên Mạn Nhi còn có Ngũ Lang là huynh trưởng, nếu không chỉ có đệ đệ, chỉ sợ hắn hôm nay
còn gặp phải nhiều trắc trở hơn một chút.
“Vậy Lục gia là đồng ý hay là không đồng ý?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lục gia là cho người khác gọi, nơi này không có người ngoài, Mạn
Nhi. . . . . .” Trầm Lục cúi đầu tiến tới nói mấy chữ bên tai Liên Mạn
Nhi, giọng trầm thấp dụ dỗ.
Liên Mạn Nhi liền mặt đỏ tim đập, một tay như phải bỏng đẩy Trầm Lục ra.
“Này có cái gì không thể đáp ứng, cứ quyết định như vậy.” Trầm Lục
thống khoái đồng ý yêu cầu này của Liên Mạn Nhi, từ lúc bắt đầu hắn đã
lường trước được. Hơn nữa, sắc mặt xấu hổ của Liên Mạn Nhi giờ phút này, đã bao phủ tất cả tim hắn. Không thể không nói, lúc này, bất kể Liên
Mạn Nhi nói yêu cầu gì, Trầm Lục cơ hồ đều đồng ý.
“Như vậy, một lúc nữa, ta trước tiên nói cho cha mẹ nàng biết.” Trầm
Lục suy nghĩ một chút, liền nói. Mặc dù phải đợi sau khi Ngũ Lang thành
thân xong, hắn mới có thể cưới Liên Mạn Nhi vào cửa. Nhưng trong lòng
vẫn hi vọng, có thể sớm một chút đem hôn sự định ra, làm cho Liên Mạn
trở thành vợ tương lai của hắn.
Về phần hai năm trước tại sao hắn không làm như vậy, là bởi vì khi đó Liên Mạn Nhi tuổi còn nhỏ, hơn nữa, hắn cũng phải chờ cho nước chảy
thành sông, để cho Liên Mạn Nhi chuẩn bị xong tâm lý, nguyện ý gả cho
hắn. Nếu không, khi đó, hắn có thể trực tiếp nói cùng Liên Thủ Tín, đem
hôn sự định sẵn.
Nhưng nếu như định hôn xong rồi, theo quy củ của phủ thành trước khi
làm hôn sự, hắn và Liên Mạn Nhi sẽ không được gặp mặt đối phương. Đây là việc Trầm Lục không mong muốn nhất, vốn là có thể thường xuyên thấy
Liên Mạn Nhi, cùng Liên Mạn Nhi ở chung một chỗ, sẽ có nhiều cơ hội,
nếu là lúc đấy đính hôn, thì phải đợi đến sau khi Ngũ Lang đón dâu xong
xuôi, thời điểm đó hắn và Liên Mạn Nhi mới được thành thân, mới có thể
nhìn thấy Liên Mạn Nhi.
Điểm này, làm cho Trầm Lục không thể nhẫn nhịn.
Có điều nếu Liên Mạn Nhi đã cho phép, hắn cũng có thể đi nói chuyện
trước với Liên Thủ Tín cùng Trương thị, đem hôn sự này ngầm định ra, chỉ cần chờ thời gian thích hợp liền làm lễ đính hôn. Làm như vậy, cũng
tránh cho mọi chuyện trở nên phức tạp. Mặc dù hắn hoàn toàn có đủ tự
tin, không ai có thể tranh giành với mình, nhưng Trầm Lục làm việc từ
xưa đến giờ cái gì cũng phải chắc nắm trong tay mới yên tâm.
Hai người ngồi ở trên tảng đá lớn, thấp giọng nói chuyện, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua thật nhanh. Liên Mạn Nhi cảm giác được ánh
sáng cùng nhiệt độ lên cao, mới giật mình biết đã gần đến buổi trưa rồi.
“Không ngờ đã muộn thế này rồi, Lục gia, ngài không định đi săn cái
gì hay sao? Bọn họ có thể có việc cần tìm ngài hay không?” Liên Mạn Nhi
liền nói với Trầm Lục.
“Muốn săn thì lúc nào tới săn mà không được?” Trầm Lục liền nói, hắn
hôm nay cũng không phải là tới đây săn thú, cái này chỉ là ngụy trang.
“Hôm nay tới, chỉ là. . . . . . Để cho các huynh đệ có một chút cơ hội
rời rạc rời rạc.”
“Nói thì nói như thế, ” Liên Mạn Nhi liền cười, lúc này, nàng dĩ
nhiên cũng hiểu, Trầm Lục hôm nay là ý không ở trong lời nói. “Chẳng qua Lục gia uy danh hiển hách, thành tựu về văn hoá, giáo dục, võ công, hôm nay phải tay không mà quay về, không sợ người ta chê cười người hay
sao?”
Trầm Lục biết, Liên Mạn Nhi đang trêu ghẹo hắn.
“Ai dám chê cười ta?” Trầm Lục híp mắt lại, rất có thâm ý nhìn Liên
Mạn Nhi nói, “Nói đi cũng phải nói lại, ta hôm nay cũng không phải là
tay không mà về. Ta hôm nay cũng lấy được, còn là lấy được bảo vật vô
giá kia.”
“Rõ ràng là nói nhảm.” Liên Mạn Nhi liếc Trầm Lục một cái, nàng đã bị Trầm Lục trêu ghẹo rồi.
Trầm Lục một chút cũng không vội đi, xem ra là đã dặn dò cho tâm phúc trước khi đi rồi. Trầm Lục không lo lắng thủ hạ tìm hắn, nhưng Liên Mạn Nhi lại sực nhớ tới, giờ phút này, Liên Thủ Tín cùng Trương thị sợ là
đang tìm kiếm nàng.
“Cha mẹ ta sợ là sẽ đi tìm ta a. . . . . .” Liên Mạn Nhi liền đứng lên, nói.
Trầm Lục nhìn trời một chút, lại từ trong ngực lấy ra một đồng hồ
vàng có hình dáng như trái hạch đào nhỏ đến nhìn xem, mặc dù trong lòng
không tình nguyện, cũng không thể không theo Liên Mạn Nhi đứng lên. Dù
hắn đã an bài tốt người ở lại để ứng đối Liên Thủ Tín cùng Trương thị,
nhưng đã đến lúc nên trở về rồi.
Trầm Lục huýt sáo một tiếng, bạch mã (con ngựa trắng) lập tức chạy
tới, Đại Hắc Mã cũng đi theo sát phía sau. Trầm Lục trước tiên đỡ Liên
Mạn Nhi lên ngựa, sau đó mới tự mình lên ngựa, hai người như cũ sánh vai nhau mà đi, từ từ lên được sườn núi, từ trong rừng cây đi ra ngoài.
Ngoài rừng cây, bên cạnh con suối có một mảnh đất trống lớn bằng
phẳng, Liên Mạn Nhi cùng Trầm Lục vừa ra khỏi rừng cây, đã nhìn thấy xe
ngựa nhà mình dừng ở bên cạnh mảnh đất trống. Liên Thủ Tín cùng Trương
thị đang dẫn theo gã sai vặt cùng bọn nha đầu từ trong nhà mang đến đang bận rộn chỉ huy mọi người đắp bếp lò, nổi lửa, trải đệm chiếu. Trầm Lục thấy mấy tùy tùng của mình cũng đã ở đây, đang ở bên cạnh con suối rửa
sạch con mồi săn được, là một ít con hoẵng, nai, thỏ hoang, gà rừng, còn có một hai con hươu.
Nhưng phần lớn người đi săn đều không có ở đây, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng chưa trở lại. Hiển nhiên, những người này còn đang đi săn, chỉ kêu người mang một ít con mồi săn được ra ngoài, chuẩn bị làm cơm trưa
trước.
Mọi người thấy Trầm Lục và Liên Mạn Nhi đã trở lại, đều dừng lại hành lễ. Trầm Lục phất phất tay, để cho bọn họ tiếp tục làm. Liên Thủ Tín
cùng Trương thị cũng đi tới, trước hướng Trầm Lục thăm hỏi, sau đó mới
nói chuyện cùng Liên Mạn Nhi.
“Không phải là không cho con đi theo săn thú sao, con là một tiểu cô
nương, nhỡ không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ?” Trương thị kéo Liên Mạn Nhi vào bên cạnh, nhỏ giọng nói. Liên Thủ Tín cùng Trương thị
đều cho rằng, Liên Mạn Nhi là theo chân mọi người đi săn, hiện tại là
Trầm Lục mang nàng trở lại. Sở dĩ hai người hiểu lầm như vậy, đương
nhiên có chút quan hệ cùng mấy cái tâm phúc tùy tùng bên cạnh Trầm Lục.
“Lại nói, con ở đó, làm mọi người vướng chân vướng tay, còn làm cho Lục
gia người ta thêm phiền toái.”
Nói đến phần sau, Trương thị hơi hơi lên giọng. Lời nói này là cố ý cho Trầm Lục nghe.
“Mẹ, không phải con đã trở lại rồi hay sao?” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Rất nhanh, Ngũ Lang, Tiểu Thất, Trầm Khiêm cùng những người đi vây
săn tất cả cũng đã trở lại, hơn nữa thu hoạch được rất phong phú, Ngũ
Lang và Tiểu Thất cùng mọi người ai cũng đều có thu hoạch. Mọi người
đang tập trung ở trên mảnh đất trống, dựng lên một tấm bình phong, Liên
Mạn Nhi, Trương thị cùng nữ quyến được bố trí ở bên trong bình phong
dùng cơm, Trầm Lục mang theo Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất, Trầm
Khiêm cùng mọi người ở bên ngoài bình phong, ngụm lớn ăn thịt, ngụm lớn uống rượu, cho đến khi tận hứng, mới thu dọn quay trở về.
Về đến nhà, Ngũ Lang và Tiểu Thất hưng phấn còn chưa tan biến. Liên
Thủ Tín cùng Trương thị cũng rất cao hứng, Liên Thủ Tín bởi vì có uống
một chút rượu, còn không ngừng miệng khen ngợi Trầm Lục.
“Hôm nay cùng Lục gia đã hẹn trước rồi, Lục gia bảo ngày mai ngài rãnh rỗi, sẽ đến chỗ chúng ta uống rượu.” Liên Thủ Tín nói.
Ngày thứ hai, Trầm Lục quả nhiên đúng hẹn đi tới nhà Liên Mạn Nhi