TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“. . . Vốn con cũng nên đến giúp Chi Nhi muội làm châm tuyến, nhưng Tứ thẩm cũng biết rồi đấy, tình hình nhà cũ bên kia bây giờ là dạng gì! Con cũng không thể làm gì. Không phải con không biết xấu hổ mà thoái thác không làm, thật sự là hơn nửa năm này, nhà cũ xảy ra nhiều chuyện quá, lại là những chuyện như vậy. Chuyện của Chi Nhi muội là đại hỉ sự, dù cho Tứ thẩm, Chi Nhi muội không kiêng kỵ, nhưng cũng sẽ cố kỵ suy nghĩ của nhà chồng Chi Nhi.” Tưởng thị thập phần khẩn thiết nói với Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi.

“Con biết Tứ thẩm cũng không thiếu thứ gì, muốn làm chuyện khác con cũng không có khả năng nhưng may chút túi lưới thì tay nghề của con cũng xem như là tạm được. Con tranh thủ lúc rãnh rỗi may mấy cái này, vẫn luôn để trong tay áo, nghĩ có cơ hội sẽ đưa Tứ thẩm và hai vị muội muội nhìn một chút, nếu như vừa ý con trở về lại may nhiều hơn.”

“Chỉ là vài thứ nhỏ bé không đáng tiền nhưng để ngắm nhìn cũng được, nếu có thể dùng được thì tốt. Đây cũng là một mảnh hảo tâm của tẩu, mong Chi Nhi muội đừng ghét bỏ.” Tưởng thị nói xong lo lắng nhìn Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.

“Mấy cái này là đủ rồi! Con bận rộn suốt ngày làm gì có thời gian rãnh rỗi mà làm, tâm ý này của con chúng ta nhận là được!” Trương thị liền nói.

Muốn may túi lưới phải chịu khó dành ra nhiều thời gian, hơn nữa còn phải tốn tiền mua kim chỉ.

“Con làm đã quen tay nên có thể may rất nhanh,cũng không hao phí thời gian nhiều lắm! Những thứ chỉ sợi này cũng là trong nhà có sẵn. Tứ thẩm dù ngại ngùng không muốn, con trở về cũng sẽ lại may ra vài cái nữa mang đến.” Tưởng thị liền nói.

“Mẹ, đại tẩu đã nói như vậy, ta hãy nhận đi. Con và tỷ tỷ cũng rất yêu thích túi lưới như thế này nhưng đáng tiếc là học mãi cũng không đan ra được.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Cái này đâu có gì khó, hãy giao phó cho người làm chị dâu là tẩu đây! Chi Nhi và Mạn Nhi muội nếu muốn học, tẩu đảm bảo có thể truyền dạy cho các muội cũng đan được đẹp thế này.” Tưởng thị lập tức cười nói, “Nếu thấy thích kiểu hoa văn nào thì cứ nói với tẩu.”

“Vậy trước tiên cám ơn đại tẩu.” Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cùng nói.

“Chờ ngày mai, muội sai nha hoàn cầm đến thật nhiều chỉ sợi từ từ học hỏi đại tẩu một chút.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Được! Được!” Tưởng thị cười, nụ cười kia lan dài trong ánh mắt.

“Đại tẩu, sao tẩu qua đây mà không dắt Đại Nữu Nữu sang cùng?! Đại Nữu Nữu ở nhà làm gì?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Tẩu vừa dỗ bé ngủ, ở nhà có cha nó trông chừng rồi. Bây giờ Đại Nữu Nữu cũng hiểu chuyện, nếu không có việc gì thì chỉ cần một người trông là được, cũng để tẩu bớt lo.” Tưởng thị liền nói, “Chờ nhà cũ bên kia an ổn chút nữa tẩu sẽ mang bé đến.”

Tưởng thị chưa nói để Liên Đóa Nhi trông nom Đại Nữu Nữu, Liên Mạn Nhi cũng không hỏi lại. Tình hình bây giờ không còn giống với trước đây nữa, đối với Liên Đóa Nhi, không chỉ mấy người Liên Mạn Nhi hy vọng Liên Đóa Nhi nhanh nhanh gả ra ngoài mà Tưởng thị cũng có mong muốn như vậy.

Nói chuyện hồi lâu, Liên Mạn Nhi cũng không hỏi Tưởng thị đến đây làm gì, Tưởng thị bị phân công nhiệm vụ đến gọi Trương thị về nhà cũ, nhưng ngại là cháu dâu nên cũng chưa nói ra

Vài người nói chuyện phiếm một hồi, Tưởng thị mới lại nói đến chính đề lần nữa.

“. . . Vừa rồi tẩu mới nói với Tứ thẩm, đại cô phu nhân tới, khóc lóc đi vào cửa, nói là đại cô lão gia tử bị kêu lên quan huyện, kể cả Kim Tỏa cũng bị bắt theo lên nha môn. Đại cô phu nhân ở trong thành chạy khắp nơi tìm người cầu xin, không cần nói có thể cứu được người ra hay không, mà muốn đi thăm người để nói hai câu cũng không được. Đại cô phu nhân không có biện pháp liền nghĩ đến nhà mẹ đẻ.”

Nói đến đây, Tưởng thị hơi hơi dừng một chút.

Ra chuyện là như vậy, Liên Lan Nhi nghĩ đến nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ của nàng sao?! Tự thân những người nhà cũ đó còn khó bảo toàn, ai có thể cứu giúp được nàng chuyện này?

Mặt Trương thị lộ vẻ khó xử, Liên Mạn Nhi lại ung dung thản nhiên.

“Đại cô phu nhân khóc lóc năn nỉ ở trước mặt lão gia tử và lão thái thái, loại sự tình này, thường dân như chúng ta có thể có cách gì. Lão gia tử và lão thái thái sai tẩu sang đây, muốn mời Tứ thẩm đi qua thương lượng một chút.” Tưởng thị lại nói, “Tẩu cũng biết là làm Tứ thẩm khó xử, aiz…. ”

Tưởng thị thở dài, nàng là bị ép buộc sai khiến tới truyền lời. Bình thường những chuyện đi thông truyền như vậy, căn bản không cần nàng phải đi. Trước đây khi một nhà Liên Thủ Lễ chưa dọn ra ngoài, đều là phái Liên Thủ Lễ và Liên Diệp Nhi đi truyền lời. Sau khi một nhà Liên Thủ Lễ dời đi, chuyện đi truyền lời cho Liên Thủ Tín bên này cũng là sai Nhị Lang đi làm.

Thậm chí thời gian Nhị Lang không có ở đây, lại đến phiên Tứ Lang đi, cũng không cần dùng đến nàng.

Hôm nay cố ý phái nàng qua, hiển nhiên đã biểu lộ Liên lão gia tử và Chu thị rất coi trọng chuyện này. Đương nhiên, người nhà cũ bên kia cũng biết Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều không ở nhà, phái nữ nhân đi cũng dễ nói chuyện hơn.

“Thậm chí có chuyện như vậy sao? Đại cô phu nhân vậy mà làm gì trêu chọc đến huyện nha?” Biểu tình Liên Mạn Nhi có chút hoảng sợ nói.

“Đại tẩu, vừa nãy tẩu cũng nói mẹ muội khó xử, đừng nói mẹ muội, ngay cả hai đứa bọn muội đối với chuyện này cũng không có biện pháp nào. Nếu như là đàn ông còn có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút tin tức này nọ, nhưng bọn muội đến chuyện ra ngoài thăm dò tin tức cũng không làm được. Tiểu Thất lại còn nhỏ.” Tiện đà, Liên Mạn Nhi cũng cười khổ nói.

Tưởng thị cũng cười khổ, nói không ra lời.

“Hai người Tứ thúc và Ngũ Lang đều không ở nhà, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, thẩm cũng thật không có biện pháp nào, đây là chuyện dính dáng đến quan phủ a!” Trương thị cũng nói.

Mặc dù lòng dạ mềm cộng thêm tính tình cuồng nhiệt như Trương thị cũng biết chuyện liên quan đến quan tòa chính mình cũng không quản được. Để nàng đi qua thương lượng, có Chu thị và Liên Lan Nhi ở đó, từ trong lòng ra bên ngoài Trương thị đều thấy khiếp đảm.

Nàng đi qua thì có thể thương lượng được chuyện gì?! Chẳng lẽ đi qua làm nơi trút giận cho Chu thị sao? Trương thị đương nhiên không muốn đi.

“Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, Liên gia chúng ta từ trước đến nay đều làm theo quy tắc này. Cha và ca trước khi đi có dặn bọn muội trông chừng nhà cửa cho tốt,chăm lo thêu thùa may vá là được, nếu gặp phải ủy khuất gì cũng chờ hai người trở lại hẳn nói.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Đại tẩu, bọn muội là nữ nhân trong nhà sao có thể can thiệp vào những chuyện như vậy?! Vừa nghe thấy thôi tim bọn muội cũng đã hoảng sợ rồi.” Liên Chi Nhi nói.

“Ừ! Đúng là như vậy! Con vừa nói thì tim mẹ cũng bùm bùm nhảy loạn đây này!” Trương thị vỗ vỗ ngực nói.

“Đại tẩu, tẩu biết đại cô lão gia đã phạm phải chuyện gì không? Có thể hay không liên lụy đến chúng ta?” Liên Mạn Nhi hỏi, “Cha và ca muội cũng không ở nhà. . .”

“Tẩu cũng không biết là thế nào, lão thái thái thúc giục tẩu nhanh đi truyền lời.” Tưởng thị cười khổ nói.

“Đại tẩu, vậy làm sao bây giờ? Mẹ muội bị dọa sợ chết khiếp rồi, nếu cưỡng ép cùng đi qua với đại tẩu cũng không giúp được, làm không tốt, có khi còn….” Liên Mạn Nhi nhìn Tưởng thị hỏi, “Nếu mẹ không đi qua, đại tẩu lại bảo đã gọi người mà không đến, trở về, có đúng tẩu lại phải ăn mắng hay không?”

“Tẩu còn sợ bị mắng, trước giờ còn ai chưa bị bà mắng sao?” Tưởng thị vừa cười khổ, vừa thương lượng với Liên Mạn Nhi, “Tẩu thấy sắc mặt Tứ thẩm cũng không tốt, một hồi trở về sẽ nói lại với lão gia tử và lão thái thái. Tứ thúc và Ngũ Lang đều không có ở nhà, Tứ thẩm và hai người muội phải giữ nhà không thể ra cửa. Tứ thẩm lại bị trúng thời tiết nóng nghe ta kể chuyện có liên quan đến quan phủ thì bị dọa đến không xong. Tứ thẩm không phải là không qua mà thật sự là không thể qua được.”

“Chuyện là như vậy, quả thực không có lí nào lại đến làm khó tứ thẩm.” Cuối cùng, Tưởng thị còn nói thêm.

Chuyện đúng là như vậy, sự tình có liên quan đến nha môn như thế nào lại kéo con dâu theo qua thương lượng. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không ở nhà, còn mang theo không ít quản sự và hạ nhân, Trương thị ở nhà cùng Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đóng cửa không ra, ai có thể nói các nàng không hợp bổn phận.

Tưởng thị nói xong rồi đứng lên cáo từ, Liên Mạn Nhi thấy trên mặt nàng cũng không có bao nhiêu thần sắc ảo não, liền hiểu rõ lần này nàng đến đây cũng đã tự biết không thể mang Trương thị về cùng.

“Đại tẩu.” Liên Mạn Nhi thấy Tưởng thị phải đi liền kéo ống tay áo nàng lại, “Bên ngoài trời nóng như vậy, tẩu chạy tới chạy lui cũng mệt, muội đã sai hạ nhân đi đổi lại một chén nước ô mai ướp lạnh đến để giải nhiệt.”

“Chao ôi! Còn mắc công làm gì!” Tưởng thị là một người thông minh, đối với biểu hiện đầy thiện ý của Liên Mạn Nhi cũng nghe theo.

Nhân lúc nha hoàn đi mang nước ô mai đến, Liên Mạn Nhi lôi kéo Tưởng thị nói.

“Đại tẩu, Kế Tổ ca là trưởng tôn của nhà cũ, một đại gia đình ở nhà cũ bên đó sớm muộn gì cũng sẽ truyền lại cho Kế Tổ ca và đại tẩu chăm lo.” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói, “Tốt cũng được, không tốt cũng được, mọi vấn đề không phải cuối cùng cũng rơi trên vai Kế Tổ ca và đại tẩu sao?!”

Tưởng thị thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy cũng lập tức nghiêm nghị ngồi thẳng sống lưng.

“Nếu đại tẩu không vì người khác, không vì mình, cũng phải vì Đại Nữu Nữu mà suy nghĩ, sau này còn có em trai em gái của Đại Nữu Nữu nữa.” Liên Mạn Nhi thấy Tưởng thị chịu nghe theo, lúc này mới tiếp tục nói, “Nhà cũ có nhà có đất, dù không phải là gia đình đại phú sang trọng, nhưng so với nhà nông cũng là gia đình đầy đủ xung túc. Cho dù là thiếu cái gì, chỉ cần nhà bọn muội không có trở ngại tự nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn. Thế nhưng, có một số việc bọn muội cũng không nhúng tay vào được.”

“Nói thí dụ như cách nhìn của người bên ngoài đối với người nhà cũ. Người có tên, cây có bóng, người khác cũng không giúp được gì. Danh tiếng này, hình tượng này, không phải chỉ là chuyện của một đời người, còn là chuyện của vài thế hệ con cháu. Không nói đâu xa, chuyện đang phát sinh hiện tại nè, lưu lại cho hàng xóm láng giềng ấn tượng xấu, rồi truyền danh tiếng ra ngoài, cuối cùng về sau chẳng phải đều rơi vào trên người của Kế Tổ ca và đại tẩu sao, rơi vào trên người của Đại Nữu Nữu và em trai em gái Đại Nữu Nữu sao!”

Tưởng thị há miệng định nóilại bị Mạn Nhi lập tức cướp lời nói tiếp.

“Có lẽ đại tẩu sẽ nói hiện tại không do tẩu làm đương gia, tẩu cũng không có biện pháp nào. Nhưng sau này người khác cũng sẽ không vì vậy mà không trách đại tẩu, không gây ra ảnh hưởng nào đến con cháu tẩu! Đại tẩu, mấy ngày này, cha muội, mẹ muội, chúng ta thường thường nói đến chuyện này cũng thật sự lo lắng thay tẩu a!!!”

Lời nói của Liên Mạn Nhi rất thấm thía. Nàng muốn nói cho Tưởng thị biết rằng đừng tưởng ngươi không nháo loạn thì ngươi sẽ không có chuyện gì!

Hiện tại nhà cũ gieo nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị hai người trưởng tôn trưởng tức của chi chính ngươi lại phải đi gặt quả. Bây giờ Tưởng thị nói ngươi không quản gia, trốn chờ ở sau lưng Liên lão gia tử, Chu thị, mặc cho người khác làm ầm ĩ thế nào cũng được! Có lợi lộc mới thì ngươi tóm lấy, có tổn hại thì ngươi liền vứt đi. Trên đời này không có chuyện tốt đẹp như vậy! Ngươi trốn tránh không lo thì cuối cùng hại chính là bản thân ngươi, con cháu ngươi!!!!

Vì tương lai của ngươi, vì con cháu ngươi, ngươi phải nhanh nghĩ biện pháp a! Gặp chuyện nếu có thể gánh nổi thì ngươi phải gánh. Không phải ngươi thông minh biết làm người sao?! Vậy ngươi nhanh nhanh đem thông minh cùng với sức lực lấy ra, nên dỗ thì dỗ, nên can thì can đi.

Liên lão gia tử là một sợi xích trói Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa lại, không để cho bọn họ đi gây chuyện. Tưởng thị, ngươi có muốn làm sợi xích khóa Chu thị lại không?!

Liên Mạn Nhi thậm chí còn ám chỉ rằng chỉ cần Tưởng thị làm tốt, nhà nàng cũng sẽ không bạc đãi Tưởng thị.

Nói xong, Liên Mạn Nhi mỉm cười nhìn Tưởng thị, nàng tin tưởng, Tưởng thị sẽ không để cho nàng thất vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc