TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Lãnh Phong

Beta: Nora

Mấy bà tử ở thôn trang, bao gồm cả La Vương thị, cũng đều có thái độ không tốt mấy với La Tiểu Yến. Trước mặt Liên Mạn Nhi còn có thể duy trì chút khách khí nhưng vẻ mặt phòng bị cùng khinh thường vẫn có thể nhận ra được. Về phần sau lưng các nàng, đám người bọn họ đối xử với La tiểu Yến thế nào, hẳn sẽ không tốt hơn là bao.

Nhà Liên Mạn Nhi có thôn trang lớn như vậy ở La gia thôn có lẽ nhà La Tiểu Yến cũng biết được. Liên Mạn Nhi có thể tưởng tượng những người ở đây đối đãi như thế nào với La Tiểu Yến cùng La gia.

Liên Mạn Nhi nói: “Cho nên không thể an bài Nhị Lang ca đến thôn trang làm việc được rồi.”

Liên Thủ Tín gật đầu: “Đúng vậy. Không thể được.”

Mặc dù cả nhà đối với La gia và La Tiểu Yến đều không có hảo cảm nhưng đã đáp ứng tìm việc cho Nhị Lang cũng sẽ không trì hoãn. Không nhìn kẻ khác nhưng vẫn phải vì Nhị Lang và Nhị Nữu Nữu.

Ngay hôm đó Ngũ Lang viết thư cho người trong huyện thành. Rất nhanh Tưởng chưởng quỹ đã nhắn lại cho Ngũ Lang rằng ở ngoài huyện thành Cẩm Dương có một phân xưởng ép dầu đang cần người làm công.

Việc này tuy không nhẹ nhàng nhưng lại không cần phải có kỹ thuật, tiền công cũng không ít. Mặc dù mỗi ngày Nhị Lang phải đi tới trên dưới mười lăm dặm để làm việc nhưng với một gã nông dân mà nói, đây cũng không tính là chuyện to tác.

Nhị Lang cùng La Tiểu Yến tới cảm ơn. Nhị Lang ít nói, ngược lại La Tiểu Yến lại nhanh mồm nhanh miệng nhưng cũng không hoa ngôn xảo ngữ quá nhiều, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu như vậy.

Liên Thủ Tín nói với Nhị Lang: “Tìm giúp cháu chỗ này nhưng có làm được không, có thể làm lâu dài hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của cháu. Cứ làm giống như lúc làm ở trên núi, nhiều ít đều dựa vào chính mình.”

Nhị Lang đáp: “Cháu biết rồi Tứ thúc. Cháu chắc chắn sẽ không để thúc mất thể diện.”

Việc làm tuy đơn giản như vậy nhưng có thể trợ giúp gia đình kiếm thêm chút tiền công là việc người nhà nông mơ ước, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

La Tiểu Yến lại mang tới hai con gà. Trương thị đã biết hoàn cảnh của nhà nàng ta hiển nhiên lại càng không chịu nhận.

Trương thị nói: “Chúng ta cũng không thiếu thứ này, đứa nhỏ này sao lại cứ như vậy, không phải xem chúng ta là người ngoài sao.”

La Tiểu Yến nói: “Tứ thẩm. Chúng cháu cũng biết mọi người không thiếu nhưng đây là tâm ý của bọn cháu. Nếu thẩm vẫn không nhận thì trong nội tâm cháu thật sự rất áy náy.”

La Tiểu Yến hôm nay vẫn mặc bộ quần áo lần trước chỉ là đã giặt tẩy qua, nếp áo vẫn còn rõ. Rõ ràng đây là bộ quần áo tử tế duy nhất của La Tiểu Yến có thể mặc để gặp khách. Nhưng Nhị Lang thì khác, hắn đang bận một bộ quần áo mới chỉn chu, ngay cả giày, tất cũng mới tinh.

Trương thị thấy La Tiểu Yến nhất định phải tặng hai con gà này liền đáp: “Được, vậy xem như thẩm đã nhận đi. Thẩm biếu lại cho cha mẹ cháu. Nghe nói thân thể hai lão nhân không được tốt lắm, cầm về hầm cách thủy bồi bổ cho họ. Còn Nhị Lang nữa. Nghe nói công việc kia cũng không nhẹ nhàng, trên phương diện ăn ở cần chú tâm hơn.”

La Tiểu Yến vội nói: “Tứ thẩm, người cứ yên tâm đi. Chúng cháu có gì cũng sẽ ưu tiên Nhị Lang trước. Sau này chàng ấy ra ngoài làm công cho người ta rồi, về mặt ăn mặc đều sẽ không thiệt thòi chàng ấy.”

Hôm sau Liên Thủ Tín sai một tiểu hỏa kế đi cùng Nhị Lang tới phân xưởng ép dầu, còn đợi cho Nhị Lang làm thử, nghe người ta nói Nhị Lang làm vệc không tệ mới yên lòng.

Ngày ngày trôi qua thực nhanh. Đảo mắt đã đến ngày mùa thu hoạch vụ thu. Đây là khoảng thời gian bận rộn nhất trong năm, lại càng là khoảng thời gian vui sướng nhất. Việc hái nho, ủ rượu vẫn được an bài ổn thỏa trước tiên như những năm trước. Sau đó lại quay sang thu hoạch khoai lang, nhổ đậu phộng, rồi thu hái ngô, cao lương, hạt kê, đậu nành…

Năm nay đất đai trong nhà nhiều lên tự nhiên càng bận rộn hơn so với năm trước. Trừ hạ nhân trong nhà, nhà Liên Mạn Nhi còn thuê thêm người làm công nhật. Ngay cả Tiểu Thất cũng tạm thời buông sách vở xuống, cả ngày nếu không theo chân Liên Thủ Tín thì cũng là lẽo đẽo theo sau Ngũ Lang học trông nom sự tình trong trong ngoài ngoài. Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi tuy không cần ra đồng làm việc nhưng công việc mỗi ngày ở nhà cũng không thanh nhàn. Ba người không chỉ lo chuẩn bị cơm canh cho mọi người mà còn phải trông coi việc sơ chế nông sản sau thu hoạch: cắt, rửa, phơi, lưu trữ…

Mặc dù bận rộn mệt nhọc nhưng nhìn từng xe ngũ cốc đầy ắp lần lượt được chở về nhà, lòng mỗi người đều thấy cao hứng, hết sức thỏa mãn.

Trong những ngày mùa như vậy, thời điểm cả nhà cao hứng nhất là sau bữa cơm chiều. Ăn uống no đủ, người một nhà tụ họp trong sân hóng mát. Những lúc này mấy người họ cũng sẽ ăn được vài thứ hoa quả trong vườn hái xuống. Tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi chụm đầu lại một chỗ tính toán lời lỗ hôm nay thu hoạch được. Tích lũy ngày qua ngày, túi vàng của Liên Mạn Nhi càng ngày càng óng ánh rực rỡ, càng thêm trĩu nặng. Gương mặt cả nhà cũng như được bao phủ một tần kim quang (ánh sáng vàng). Không phải loại chói sáng của vàng bạc mà là nụ cười thõa mãn ấm áp của việc có thóc lúa đầy sân, cả nhà no ấm.

Hôm nay sau khi người một nhà ăn xong bữa tối cũng đều tụ tập trong sân hóng mát như thường ngày. Mấy người vừa ngồi xuống thì gió đã bắt đầu thổi mạnh, nắng chiều cũng nhanh chóng rút lui.

Liên Thủ Tín ngồi nhìn trời bỗng nói: “Không ổn rồi, sắp mưa.”

Mấy hôm trước đều là ngày nắng to, nhưng đến sáng nay đã bắt đầu âm u bất định, đến buổi trưa thì lại trời trong nắng ấm. Mọi người còn tưởng rằng không có chuyện gì. Không ngờ tới chạng vạng tối ngay cả một tiếng sấm báo hiệu cũng không có, mây đen đã ùn ùn kéo đến. Trận mưa này hẳn cũng không nhỏ.

Lúc gieo trồng người nông dân hi vọng nhất là có một trận mưa thấm đất. Nhưng lúc thu hoạch một trận mưa nhỏ cũng đủ làm người ta phiền lòng.

Liên Thủ Tín nhìn mây càng ngày càng đen, không khí càng ngày càng ẩm ướt liền một khắc cũng không dám trì hoãn lập tức chạy đi. Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng chạy theo, ba cha con nhanh chóng triệu tập hạ nhân đem ngũ cốc có thể cất thì cất vào kho, không thu vào được thì dùng vải dầu che đậy kín.

Trương thị cũng vội vàng đem rau củ phơi khô cho mùa đông cất đi. Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi mang theo Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh vội vàng thu dọn đồ đạc.

Cả nhà vừa thu dọn xong thì từng hạt từng hạt mưa như từ không trung nện xuống. Hạt mưa liên tiếp nối đuôi nhau rơi thành hàng, đan xen chồng chất rậm rạp như sa mạn trắng xóa cả một vùng.

Một trận mưa thu làm không khí lạnh đi không ít. Đêm đó Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ngủ trên giường gạch còn phải đắp chăn mỏng. Cũng may trong nhà toàn người chịu khó, thừa dịp mấy ngày nắng tốt đã đem chăn bông ra phơi qua một lần.

Nằm trong chăn ấm áp còn tỏa ra mùi nắng, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Liên Mạn Nhi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng một đêm này, rất nhiều người nông dân đều khó có thể ngủ say.

Trận mưa này còn lớn hơn so với Liên Thủ Tín dự tính, mãi đến trưa ngày thứ hai, trời mới dần trong trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc