TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Nghe Tiểu Thất nói nhìn con vịt Ngũ Lang mang về rất đẹp, trong lòng Liên Mạn Nhi nghĩ, con vịt cho dù đẹp cũng không thể bằng thiên nga được, nhưng nghe Ngũ Lang và tiểu Thất nói đến vui vẻ, nàng nổi hứng tò mò, liền nói muốn nhìn xem.

“Đang muốn cho mọi người xem” Ngũ Lang cười nói.

Để Lỗ tiên sinh và Liên Thủ Tín ở trong phòng nói chuyện, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất, Trầm Khiêm liền đứng dậy từ nhà đi ra, xem vịt mà Ngũ Lang mua về.

Chờ Liên Mạn Nhi nhìn thấy những con vịt kia, hai mắt liền sáng ngời. Tổng cộng có hai mươi con vịt, tất cả đều có lông trắng, toàn thân không có tia tạp sắc, dáng dấp và đầu của loại vịt này, thật sự tốt hơn vịt bản địa.

Vịt bản địa của Tam thập lí doanh tử phần lớn là tạp sắc, đầu cũng tương đối nhỏ. Vịt như vậy, ăn thịt cũng khá, thêm nữa chỉ dùng đẻ trứng.

“Đây là vịt Hợp Phố, mua khi ta và tiên sinh đi ngang Hợp Phố.” Ngũ Lang nói.

“Ca, huynh nghĩ thế nào mà lại mua những con vịt này về?” Liên Mạn Nhi nghe thấy ba chữ vịt Hợp Phố kia cũng quen tai, nhưng không nghĩ nhiều, mà có chút ngạc nhiên hỏi Ngũ Lang.

Coi như con vịt này đẹp mắt hơn vịt bản địa, đầu cũng lớn hơn, nhưng không cần mua về đây như là đặc sản vậy đi. Vịt cũng không phải thứ hiếm có gì, không so được với thiên nga hay chim nhạn. Hơn nữa, đường xa như vậy, mang theo những đồ lặt vặt này rất bất tiện.

Ngũ Lang liền nở nụ cười ha ha.

“Thịt của vịt Hợp Phố này ăn ngon vô cùng. Huynh với tiên sinh đi trên đường cũng ăn qua nhiều món ngon, có thể nói nếu nói đến thịt vịt thì không có loại nào ngon hơn vịt Hợp Phố đấy.” Ngũ lang lên tiếng. “Huynh nghĩ, thịt vịt chín rồi thì không có cách nào mang về, liền dứt khoát mua mấy con vịt này về, một lát nữa đưa cho phòng bếp làm, mọi người cùng nếm thử xem.”

“Vịt Hợp Phố này rất nổi danh đấy.” Ngũ Lang lại nói một phen về nguốn gốc vịt Hợp Phố, hình như vịt Hợp Phố này ban đầu là do ngoại tộc hiến đến, về sau gây giống ở Hợp Phố, cuối cùng thành dạng hiên giờ. “Tiên sinh nói, vịt mà hoàng cung trong kinh thành ăn là vịt Hợp Phố này.”

“Ca, huynh thật tốt quá.” Tiểu Thất rất vui mừng.

Lần này Ngũ Lang ra ngoài một chuyến, hận không thể đem tất cả đồ tốt hắn nhìn thấy, món ngon mà hắn nếm qua mang về cho cha mẹ, tỷ tỷ và đám đệ đệ muội muội trong nhà.

“Là thịt vịt nướng sao?” Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày, suy tư hỏi.

“Cũng có nướng đấy.” Ngũ Lang gật đầu, “Để ta bảo phòng bếp giết một con làm cho chúng ta nếm thử.”

“Không, chờ một chút.” Liên Mạn Nhi vội vàng ngăn cản Ngũ Lang.

“Sao vậy, hay là thấy vịt Hợp Phố này đẹp, không nỡ ăn?” Ngũ Lang nhìn Liên Mạn Nhi, cười hỏi. “Không sao, ngoại trừ vịt này, huynh còn mua ít trứng vịt Hợp Phố về, giao cho người bên thôn trang đi ấp, vịt Hợp Phố này sẽ đặt chân ở nhà chúng ta rồi.”

“Thật sự, ca, huynh nói thật, huynh thật sự còn mua cả trứng vịt trở về?” Liên Mạn Nhi nghe được vừa mừng vừa sợ, liền vội vàng hỏi.

“Đương nhiên thật, chuyện này ta lừa muội làm gì?” Ngũ Lang bị biểu hiện vội vàng của Liên Mạn Nhi chọc cười.

Không thể không nói, là cách thức hành vi của Liên Mạn Nhi ảnh hưởng đến Ngũ Lang. Nói ví dụ như đi ra bên ngoài, đều nghĩ đến mang lễ vật về cho người trong nhà, ăn dùng chơi không phải trường hợp cá biệt. Hơn nữa còn không giới hạn. Nói ví dụ như cây ngô, khoai lang, còn có thấy lúa mì, đã nghĩ đến mang hạt giống lúa mì về.

Ngũ Lang biết vịt Hợp Phố này ăn ngon, không chỉ muốn mang về cho người nhà nhấm nháp, hắn còn nghĩ tới trong nhà cần nuôi giống vịt tốt này.

“Muội muốn xem” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Mạn Nhi tỏ rõ thái độ, không cho nàng thấy trứng vịt trước, nàng liền không cho ai ăn vịt Hợp Phố kia. Trầm Khiêm và tiểu Thất ở một bên nhìn Liên Mạn Nhi mà cười hì hì, Ngũ Lang cũng không có cách nào với Liên Mạn Nhi.

Ngũ Lang thật sự đưa Liên Mạn Nhi xem trứng vịt mua về.

Ngũ Lang mua khoảng ba trăm trứng vịt, tuy một đường đều chú ý, nhưng vẫn có va chạm hao tổn. Tuy nhiên, trứng vịt nguyên vẹn vẫn còn khoảng hai trăm sáu, bảy mươi cái. Liên Mạn Nhi thầm tính toán trong lòng, cảm thấy số trứng này dùng để ấp nở thành vịt con cũng tương đối rồi, lúc này mới vô cùng vui vẻ mà để cho người phòng bếp đi giết một con vịt.

Tiệc tẩy trần cho Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang, Trầm Khiêm tự nhiên được giữ lại, Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang còn cố ý viết thiếp, cho người đi Niệm viên, mời Sở tiên sinh đến.

Bữa này là tiệc tẩy trần, nhưng lại tách ra ngồi riêng.

Liên Mạn Nhi cố ý ăn thêm mấy miếng thịt vịt, quả nhiên so với vịt bản địa thì ngon hơn. Điều này càng làm cho quyết định trong lòng nàng thêm kiên định. Đợi ăn cơm xong, khách khứa còn chưa đi, Liên Mạn Nhi đã bận rộn căn dặn người chăm sóc tốt mấy con vịt Hợp Phố kia. Đợi khách vừa đi, Liên Mạn Nhi vội tụ họp người một nhà lại, bàn bạc việc ấp trứng vịt.

“Khí trời nóng, trứng vịt không để được, nếu nói muốn ấp trứng, phả tranh thủ thời gian mới được.” Trương thị gật đầu nói.

“Nhiều trứng như vậy, ta đâu có nhiều gà ấp thế?” Liên Mạn Nhi hơi rầu rĩ nói.

“Cái này có cách.” Liên Thủ Tín liền cười nói. “Thôn trang bên La gia thôn của chúng ta có một người gọi Đại Qúy, hắn và thê tử của hắn ấp trứng gà vịt, hàng năm những con gà vịt con bán ra ngoài, nhà bọn hắn làm gì có gà mái nhiều để ấp, đều là đốt kháng ấp ra đấy.

Đúng vậy, Liên Mạn Nhi bóp cổ tay, sao nàng lại không nghĩ đến chuyện này.

“Cha, chuyện này không thể trì hoãn, ta tranh thủ thời gian phái người, gọi Đại Qúy và thê tử tới, ở ngay tại tiền viện chúng ta, cho hai người bọn họ giúp đỡ, mau đem những cái trứng này đều ấp hết.” Liên mạn Nhi lên tiếng.

“Tốt” Liên Thủ Tín gật đầu, ra ngoài sai người đi đón phu thê Đại Qúy.

“Vịt Hợp Phố này tốt hơn vịt bản địa, thịt ăn ngon, lớn lên trông cũng được, cũng không biết đẻ nhiều trứng hay không?” Trương thị lên tiếng.

“Mẹ, chúng ta nuôi vịt Hợp Phố này, không phải muốn nó đẻ trứng, con tính toán, nuôi chúng lớn rồi, liền bán cho tửu lâu.” Ngũ Lang lên tiếng, nói cách khác, những con vịt này, không phải nuôi đẻ trứng, mà là nuôi để lấy thịt.

“Đúng, ta có thể từ từ lập một bãi nuôi vịt.” Liên mạn Nhi gật đầu.

“Đúng vậy, là bãi nuôi vịt.” Ngũ Lang gật đầu đồng ý, “Không chỉ cung cấp cho tửu lâu của chúng ta, mà còn cung cấp cho tất cả tửu lâu của huyện Cẩm Dương, phủ Liêu Đông này.”

Liên Mạn Nhi mấp máy môi, đối với ý kiến phần sau của Ngũ Lang nàng không cùng ý kiến.

“Ca, huynh nói cho muội biết một chút, dọc đường người ăn con vịt này, là ăn theo cách nào?” Liên Mạn Nhi dò hỏi Ngũ Lang.

Ngũ Lang rất sẵn lòng nói về kiến thức trên đường đi với người nhà, đồ ăn ngon không phải phần ngoại lệ. Nghe Ngũ Lang nói xong, niềm vui trên mặt Liên Mạn Nhi càng đậm rồi.

Đoạn đường này Ngũ Lang nếm qua đủ cách làm vịt, lại không có kiểu Liên Mạn Nhi thích nhất “vịt quay Bắc Kinh”. Khi nàng vừa thấy những con vịt Hợp Phố kia, lại nghe Ngũ Lang nói thịt vịt Hợp Phố ngon nhất, thậm chí còn được tiến cống, thì liền nghĩ tới món “Vịt quay Bắc Kinh”. Lo lắng duy nhất chính là, sợ cái thế giới này đã có “vịt quay Bắc Kinh”, bây giờ nghe Ngũ Lang nói, nỗi lo này đã không tồn tại rồi.

“Bán vịt thịt cho tửu lâu cố nhiên là tốt, nếu ta có thể làm ra món vịt Hợp Phố tuyệt ngon, vậy không phải càng tốt hơn sao?” Liên Mạn Nhi liền cười nói.

“Đó đương nhiên là rất tốt.” Ngũ Lang lên tiếng, nghĩ lại bánh bao Liên ký, liền biết rõ nếu quả thật có thể làm ra món vịt ngon hơn nhà khác làm, sẽ mang tới món lời chừng nào, “Nhưng như vậy thì khó bán hơn so với bán mỗi vịt thịt thôi.”

Ý Ngũ Lang muốn nói là, muốn làm ra món vịt ngon hơn của nhà khác, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

“Trên đời này không có việc khó, chỉ cần người có tâm.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “Chúng ta có nhiều thực đơn như vậy, còn có tay nghề của mẹ, thử nhiều lần, cuối cùng cũng sẽ thử ra… Nếu là thử không ra, đến lúc đó cũng không chậm trễ chúng ta bán vịt thịt.”

“Vậy cũng được.” Ngũ Lang gật đầu.

“Ca, đến lúc đó huynh phụ trách ăn thử.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Đây là chuyện tốt, sao ta có thể không đồng ý?” Ngũ Lang cười nói.

Kiếp trước Liên Mạn Nhi thích ăn vịt quay Bắc Kinh, còn từng đi thăm qua phòng bếp của một tiệm vịt nướng nổi tiếng, đối với trình tự nướng vịt có hiểu biết nhất định. Hiện giờ nàng phải làm là bắt đầu nhớ lại những trình tự làm vịt này, sau đó hòa vào trong giai đoạn thực tiễn. Đợi đến khi kĩ thuật nướng vịt thành thạo, nàng có thể mở tiệm vịt nướng của chính mình rồi.

Liên Mạn Nhi một bên trù hoạch trong đầu, một bên cầm bút vẽ tranh trên giấy. Không chỉ muốn lập tiệm vịt nướng, còn muốn lợi dụng cả lông vịt Hợp Phố. Vừa rồi nàng cố ý gọi người giết vịt ở phòng bếp mang lông vịt lên cho nàng xem. Cái lông nhung vịt kia trắng noãn, mềm nhẵn, dùng làm lông nhồi trong đệm, quần áo trang sức là vô cùng tốt.

Dùng lông vũ của chim may quần áo, thật ra có từ xưa. Nói ví dụ như áo choàng thời Ngụy Tấn, còn có công nghệ chế lông chim thành sợi tơ pha vào tơ lụa may áo, ở triều đại này cũng có, nhưng cực hiếm có, trân quý khó được.

Mà dùng lông nhung của vịt thay thế bông, cũng không cần công nghệ phức tạp như thế, làm quần áo hoặc chăn đệm, so với sợi bông càng mềm nhẹ càng giữ ấm. Nguồn tiêu thụ hẳn không có vấn đề gì, thậm chí Liên Mạn Nhi còn có lòng tin chế thành sản phẩm lưu hành một thời. Hơn nữa, nguyên liệu là thứ tiệm vịt nướng vứt đi, cái này đã giảm tối đa phí tổn, cũng càng nâng cao tỷ suất lợi nhuận.

Trong lòng lập kế hoạch tốt, Liên Mạn Nhi vô thức nói toàn bộ kế hoạch ra. Tối đó, Liên Mạn Nhi giở sách lật vở tới nửa đêm, bị Liên Chi Nhi thúc giục mấy lần, thậm chí Trương thị cũng tới giục nàng, nàng mới bằng lòng để sách bút trong tay xuống, đi ngủ.

Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi bưng mấy quyển sách mình tra ra, đưa nội dung cho Ngũ Lang xem, cũng tuyên bố, nàng nghĩ tới một loại phương pháp chế biến vịt vô cùng tốt.

“Liền làm thịt vịt nướng.” Liên Mạn Nhi nói với người một nhà. Thịt vịt nướng cũng không hiếm lạ, hơn nữa đủ loại phương pháp nướng đều có, trong thực đơn có ghi chép, trên một số sách khác cũng có ghi lại đơn giản. Liên Mạn Nhi lựa một ít, thêm một chút cải tiến, được một cái cách nướng vịt đặc chế.

“Muốn làm cái vịt nướng này, chúng ta phải làm bếp lò theo yêu cầu trước.” Liên Mạn Nhi chỉ vào trù tính của mình trên trang đầu tiên, nói.

Bình luận

Truyện đang đọc