TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Đến tối, mọi người trong nhà đều quay về phòng mình nghỉ ngơi. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh đèn xem sổ sách một lát, sau đó mới đi rửa mặt rồi vào buồng trong ngủ. Vốn nàng và Liên Chi Nhi ở cùng phòng này, giờ chỉ còn mình nàng, lúc đầu có chút không quen, đến tận mấy ngày này mới khá hơn một chút.

Về phần hai nha đầu Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh, họ đều nghỉ ngơi ở gian ngoài Tây phòng. Hai nha đầu khác là Như Ý và Cát Tường sẽ ngủ ở khóa viện (nhà ngang).

Liên Mạn Nhi bên này đã tắt đèn, nhưng Đông phòng bên kia đèn vẫn còn sáng.

Liên Thủ Tín và Trương thị đều đã nằm trong chăn, trên giá cắm nến đặt ở trước giường, nến vẫn còn đang cháy. Liên Thủ Tín lên giường trước, nhưng không ngủ được, ở trên giường trở mình liên tục. Trương thị lên giường sau, thấy bộ dạng này của Liên Thủ Tín nên cũng không ngủ, hai vợ chồng nương theo ánh đèn lờ mờ khe khẽ nói chuyện.

“Tam bá bọn nhỏ nói lão gia tử bị bệnh, chuyện này, không biết có thật hay không?” Liên Thủ Tín nói với Trương thị.

Nghe Liên Thủ Tín nói như vậy, Trương thị hiểu ngay Liên Thủ Tín đang lo lắng cho Liên lão gia tử.

Tình cảm của con người vốn phức tạp như vậy, nhất là trong quan hệ huyết thống, cho dù có muốn cắt bỏ, nhưng trong lòng vẫn cứ để ý. Nhất là một người có tính cách và nhân phẩm như Liên Thủ Tín, tựa như ông rất ít khi hận ai đó, mà có oán cũng sẽ không để trong lòng lâu.

Sở dĩ nói ông là một người nhiều phước, là bởi vì theo thời gian trôi đi, ông sẽ luôn gia tăng sự lương thiện và ân tình đến vô hạn cho người khác, cũng đồng thời thu nhỏ lại, thậm chí gạt bỏ điều ác mà người khác đã từng làm với ông và thê nhi đến vô hạn.

“Chuyện này, Tam bá bọn nhỏ chắc sẽ không nói dối.” Trương thị liền nói.

Trương thị cũng là một người phúc hậu, sẽ không bởi vì Liên Thủ Lễ có sai lầm ở phương diện khác mà hoàn toàn phủ nhận con người ông ta.

“Nhưng mà, lão gia tử phát bệnh thế nào, chắc chắn Tam bá cũng không tận mắt nhìn thấy.” Trương thị suy nghĩ một chút, lại nói.

“Lão gia tử và lão thái thái hình như cũng không phải đang làm bộ.” Liên Thủ Tín liền nói.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Liên Thủ Tín cũng có chút không xác định. Con người rồi cũng có lúc thay đổi, Liên lão gia tử hiện tại so với người cha trong trí nhớ của Liên Thủ Tín đã có sự khác biệt rất lớn. Trong ấn tượng của Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử là một người rất biết lẽ phải và cũng rất coi trọng mặt mũi. Nhưng mà hôm nay, mấy câu nói kia của Ngũ Lang rất không khách khí. Theo tính tình lúc trước của Liên lão gia tử, sau khi Ngũ Lang nói ra những câu như vậy, ông sẽ không tiếp tục vì Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ mà đưa ra yêu cầu gì nữa. Thế nhưng, hiện tại, Liên lão gia tử vẫn nói ra. Liên lão gia tử đã quăng hết đạo lý và mặt mũi đi rồi.

Liên Thủ Tín cho rằng, đây là vì Liên lão gia tử đã già. Với lại, kể cả bản thân ông, Liên lão gia tử sẽ không vì bất luận người nào mà làm như vậy, ngoại trừ liên quan đến Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ.

Vì Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, Liên lão gia tử có thể bất chấp tất cả.

Như vậy, xem ra việc giả vờ cũng không hẳn là không thể xảy ra. Có thể ông không giả vờ hoàn toàn, nhưng ở trước mặt Liên Thủ Lễ sẽ khuếch đại một chút, cho Liên Thủ lễ thấy, khiến Liên Thủ Lễ mềm lòng, nhượng bộ. Khả năng này cũng có.

Thế nhưng, vạn nhất Liên lão gia tử thật sự bị bệnh, hơn nữa còn không nhẹ thì sao?

Liên Thủ Tín đột nhiên vùng dậy khỏi chăn.

Bởi vì trong phòng ấm áp, giường ấm, chăn đệm dày, lúc ngủ Liên Thủ Tín chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh. Trương thị vội vàng ngồi dậy theo, lấy chiếc áo bên cạnh choàng lên người Liên Thủ Tín.

“Làm gì mà bật dậy gấp thế, trong phòng có ấm áp thế nào thì vẫn là mùa đông, bị cảm lạnh thì sao.” Trương thị vừa choàng áo khoác cho Liên Thủ Tín, phủ kín hai vai, vừa quở trách.

“Còn nói ta, nàng chẳng phải cũng thế sao, mau nằm xuống. Thân thể ta cường tráng, nàng yếu đuối, mau nằm xuống đi, cẩn thận lại bị cảm lạnh.” Liên Thủ Tín trong lòng ấm áp, một bên kéo vạt áo khoác, một bên nói với Trương thị.

“Thôi, ban ngày ta ngủ một hồi, giờ ngủ không được. Để ta ngồi với chàng một lát.” Trương thị cũng khoác một chiếc áo lên, ngồi bên cạnh Liên Thủ Tín.

Đêm nay trời trong, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể lờ mờ nhìn thấy vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời. Ánh trăng trong veo lan tỏa ánh sáng khiến cho màn đêm đen đặc bị nhiễm vầng sáng xanh trắng.

“… Trong lòng ông nội bọn nhỏ chỉ có người của phòng Đại đương gia. Vì hai cha con bọn họ, lão gia tử có thể làm bất cứ thứ gì. Người có thể khiến lão gia tử phải lao tâm, trong lòng lại bất kính với lão gia tử nhất, cũng là hai cha con bọn họ. Hiện nay, nhờ có lão gia tử thời gian qua bó buộc, bọn họ mới chịu ngoan ngoãn một chút.” Liên Thủ Tín nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói.

“Ta hiếu kính với lão gia tử, đối với lão gia tử cung kính, hiếu thuận thế nào, bất luận ta có làm gì, cũng không đổi được tâm lão gia tử… Không phải ta muốn lão nhân gia thiên vị ta, ta không hề suy nghĩ như vậy. Nhưng cũng đừng đối với ta lạnh nhạt bất công như vậy chứ. Ta là con ông, nhưng ông đối với mấy người bên ngoài cũng chưa từng lạnh nhạt như đối với ta.”

“Lạnh nhạt thì lạnh nhạt, nhưng ông ấy đừng giày xéo tim ta như vậy chứ. Lần này qua đó, làm chuyện gì cũng hô hoán sai sử ta. Sao không gọi mấy người kia làm?”

“Nhưng ông ấy có thế nào, thì vẫn là cha ta.” Giọng Liên Thủ Tín tràn ngập thống khổ.

Thế giới này vốn là như vậy, càng là người thiện lương thì lại càng có nhiều lo lắng, vướng bận, đồng thời cũng càng nhiều rối rắm và thống khổ.

Tỷ như Liên Thủ Tín giờ phút này.

“Lão gia tử già rồi, mấy lần ta đi thăm ông ấy, mỗi lần mỗi bộ dáng khác nhau. Mấy người ở bên nhà cũ cũng không chú ý tới. Lão gia tử như vậy, ta sợ ông ấy không trụ được bao lâu nữa.”

“Thân thể lão gia tử lúc trước vốn rất tốt, nếu không có chuyện ở Thái Thương, chắc lão gia tử có thể sống tới trăm tuổi ấy chứ.”

“Kỳ thật hiện giờ cha cũng đã bớt phải lo chuyện kiếm sống.” Trương thị liền nói: “Chỉ cần trong lòng bớt nghĩ ngợi đi là sẽ khỏe lên thôi.”

“Ai mà chẳng biết vậy.” Liên Thủ Tín thở dài nói: “Chỉ là, ông đã đi vào ngõ cụt rồi, có khuyên bảo thế nào, lão gia tử cũng không chịu buông bỏ.”

Tình huống như thế, nói trắng ra là già rồi nên hồ đồ. Chẳng qua Liên Thủ Tín và Trương thị, không ai muốn nói như vậy cả.

“Nói hôm nay phát bệnh, không đi mời lang trung, cũng không đến gọi ta ngay. Ta thấy, lúc này chỉ sợ là bị bệnh thật.” Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi, lại nói.

“Sao lại nói vậy, bị bệnh thật lại không đi mời lang trung, nhà cũ ai chẳng biết, tiền xem bệnh là lấy từ chỗ chúng ta, bọn họ chắc hẳn rất nguyện ý đi mời lang trung, cũng nguyện ý gọi chàng qua đó.” Trương thị nói.

“Đúng vậy, nhất định là do lão gia tử ngăn lại.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Vì sao?” Trương thị hỏi.

“Còn có thể vì sao, thể diện chứ sao.” Liên Thủ Tín liền nói: “Chắc là sau khi bọn ta rời đi, nhà cũ lại loạn lên, lão gia tử luống cuống, tức giận công tâm.”

“Không cần biết thật giả ra sao, ngày mai, ngày mai ta muốn đến nhà cũ xem sao…” Im lặng một lát, Liên Thủ Tín mới nói.

“Chàng muốn đi, ta sẽ không ngăn cản… Nhưng mà nên thương lượng với bọn nhỏ một chút…” Trương thị ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói.

“Nhất định phải thương lượng rồi.” Liên Thủ Tín liền nói: “Ta cũng phải chú ý, không thể phạm vào lỗi của lão gia tử. Ta đã phải chịu khổ, không thể để con chúng ta cũng phải khổ như vậy.”

“Chắc chắn rồi.” Trương thị cười cười: “Chàng không được học theo lão gia tử, còn ta, kiếp này, rồi kiếp sau, cũng không thể giống như lão thái thái.”

Hai người lại ngồi nói chuyện một lát, mắt thấy đã sắp đến giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), lúc này mới thổi tắt ngọn nến đã gần cháy cạn, một lần nữa chui vào chăn ngủ lại.

Sớm tinh mơ hôm sau, Liên Mạn Nhi đã bị tiếng động ở bên ngoài làm cho bừng tỉnh.

“Tiểu Khánh, bên ngoài có chuyện gì thế?” Liên Mạn Nhi mở mắt, hỏi một câu.

“Bẩm cô nương, là người bên nhà cũ tới.” Tiểu Khánh đang ở phía ngoài đáp.

“Có phải là Nhị đương gia và Tứ Lang không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Bẩm cô nương, dạ phải.” Tiểu Khánh liền nói.

Liên Mạn Nhi không hỏi thêm nữa, hôm nay Tứ Lang bắt đầu đi làm, còn phải cùng Liên Thủ Nghĩa vác quà tết đưa vào trong thành cho Liên Lan Nhi. Hàng năm, nhà cũ đưa quà tết cho nhà Liên Lan Nhi cũng xuất phát từ lúc sáng sớm như vậy. Đưa quà tết đương nhiên không cần tới nói với nhà nàng, nhưng có chuyện Tứ Lang đi làm công, trước khi xuất phát qua chỗ các nàng nói một tiếng cũng là lẽ thường.

Trong Đông phòng, Liên Thủ Tín đã thức dậy mặc quần áo đi ra tiền viện.

Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang đều đứng ở khóa viện, hai người đứng ở đó, mỗi người đều đặt một bao tải to trước gót chân. Liên Thủ Tín từ cửa tròn đi vào, Tứ Lang liền vội vàng kêu một tiếng Tứ thúc, Liên Thủ Nghĩa cũng nhếch miệng cười ha hả gọi một tiếng lão Tứ.

“Bây giờ đã đi rồi sao, cũng tốt, đến thị trấn vừa kịp thời gian.” Liên Thủ Tín liền nói: “Cửa hàng làm giấy bên kia đều đã sắp xếp xong xuôi, Tưởng chưởng quầy cũng biết Tứ Lang, ta đã nói với hắn rồi, hắn sẽ ra trước cửa hàng giấy chờ Tứ Lang.”

Liên Thủ Tín nói xong, ánh mắt lại đảo qua trên người Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang. Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang đều mặc bộ quần áo tốt nhất của bọn họ. Quần áo của Liên Thủ Nghĩa thì không nói làm gì, còn của Tứ Lang, tuy là bộ tốt nhất nhưng cũng chằng chịt miếng vá, xem chừng đã rất lâu rồi cũng chưa được giặt qua, đừng nói chi đến chuyện giặt hồ (dùng bột tương, nước cơm… thấm vào sa, vải bố, quần áo… rồi giặt, có tác dụng như thuốc tẩy).

Đôi giày dưới chân Tứ Lang cũng đã cũ rách, phía trên còn dính rất nhiều vết bùn đất.

Ở niên đại này, ra ngoài làm công cho nhà người ta, việc đầu tiên phải chú ý gọn gàng. Mặc quần áo cũ rách một chút cũng không sao, bởi vì những người nông dân đa phần đều nghèo khó, nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ.

Hà thị không biết thêu thùa, mấy việc may vá sửa chữa quần áo không làm được thì thôi, chẳng lẽ quần áo cũng không biết giặt. Hà thị không giặt được, Tứ Lang cũng không còn nhỏ, chẳng lẽ không thể tự giặt sao?

“Không phải Tứ thẩm cho cháu một miếng vải để may quần áo và giày sao?” Liên Thủ Tín không hài lòng nói với Tứ Lang.

“Chuyện này, chuyện này không phải là do không có người may sao.” Chân Tứ Lang trên mặt đất bất an chà sát: “Nương cháu… may quần áo không đẹp lắm, sẽ làm hỏng miếng vải mất. Tứ thúc, vải này cháu mang theo bên người, khi nào vào thành sẽ tìm người may cho.”

Dưới chân Tứ Lang, ngoài bao tải kia ra, còn có một bọc vải nhỏ màu xám, nhìn hình dáng, chắc hẳn bên trong bọc là vài bộ quần áo tùy thân để thay ra thay vào của Tứ Lang.

“Ừm.” Liên Thủ Tín liền gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ở niên đại này, trong nhà các hộ nông dân, quần áo giày tất từ trong ra ngoài của cả nhà đều do các nữ nhân trong nhà phụ trách làm. Giống như tình huống của Tứ Lang, hôm qua Trương thị cho mảnh vải, lấy về, mấy phụ nhân trong nhà cùng bắt tay vào may vá, chắc chắn có thể làm xong một bộ đồ cho Tứ Lang.

Bên chỗ nhà cũ, Hà thị không biết may vá, nhưng Chu thị và Tưởng thị đều rất thành thạo mà.

Bình luận

Truyện đang đọc