TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Được.” Trong cặp mắt Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi tràn ngập các loại màu sắc ánh sáng. Một lát cũng hơi mỉm cười nói.

“Lục gia là nam tử hán đại trượng phu một lời nói ra tứ mã nan truy (bốn ngựa kéo không đổ).” Liên Mạn Nhi lập tức nói.

Nhìn thấy trên mặt Liên Mạn Nhi mỉm cười với đôi mắt sáng long lanh, bộ dạng đắc ý cười, khiến Trầm Lục không nén được buồn cười. Hắn từ nhỏ thân phải gánh mọi việc, tính tình phải kiên nghị hơn so với người khác. Hay bởi vì gặp may mắn, đồng thời đã dưỡng thành tính độc lập trong người. Hắn có thói quen ra lệnh, mọi người đều nghe theo. Chỉ có người thuận theo hắn, không có chuyện hắn thuận theo người khác.

Nhưng khi đối mặt với Liên Mạn Nhi, Trầm Lục nguyện ý buông tư thái nuông chiều cho nàng đắc ý một chút.

“Ai nha” Trầm Lục liền cố ý cau mày nói: “Còn chưa nói muốn phạt cái gì, ta lại đồng ý rồi? Đây chẳng phải là chịu thiệt thòi sao?”

Liên Mạn Nhi biết Trầm Lục cố ý dụ dỗ nàng vui vẻ, liền không nhịn được cười.

“Ngài đã đồng ý, hiện tại muốn đổi ý thì đã muộn.” Liên Mạn Nhi vội vàng nói: “Là cái gì đẹp mắt mau dẫn ta đi nhìn.”

Không thể không nói trong lòng Liên Mạn Nhi thật đúng là hiếu kỳ. Ánh mắt Trầm Lục cực cao, không biết hắn cho là đồ tốt sẽ mang đến kinh ngạc như thế nào.

“Tốt.” Trầm Lục cười trả lời, vừa lôi kéo dây cương Đại Hắc Mã vừa thúc giục ngựa của mình rẽ sang bên trái.

Rất nhanh hai người đã đến dốc thoải của sườn núi nhô ra.

“Mạn Nhi, nàng nhìn xem!” Trầm Lục giơ tay chỉ xuống một bên của sườn núi.

“oa !”ánh mắt Liên Mạn Nhi lập tức mở to, bị cảnh sắc trước mắt xuất hiện làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong miệng cũng nhịn không được phát ra một tiếng khen ngợi.

Dốc thoải xuống bốn bề đều nhuộm sương, một cái hồ nước xanh được vây quanh bởi những đóa hoa rực rỡ trên núi. Vừa như là một khối mỹ ngọc không tỳ vết. Lại giống như một khối ngọc đẹp khảm nạm những tán hoa rực rỡ bên trên.

“Nơi này lại có một cái hồ như vậy?” Một hồi lâu Liên Mạn Nhi mới kịp phản ứng.

“Như thế nào, đẹp không?” vừa rồi nhìn thấy Liên Mạn Nhi thất thần, biết là bị mĩ cảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt trấn trụ. Trầm Lục có chút đắc ý nói.

Liên Mạn Nhi nhớ lại đánh cuộc mới vừa rồi, chỉ cười không chịu nói gì.

Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi như vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Chẳng qua chỉ bảo Liên Mạn Nhi và hắn cùng nhau xuống đáy cốc đến bên hồ nhìn một cái.

“Chỉ đứng ở trên nhìn nàng còn không tin, chúng ta xuống đến đáy cốc cho nàng nhìn gần để biết ta không dụ dỗ nàng.” Trầm Lục liền nói.

Nơi xinh đẹp thế này Liên Mạn Nhi dĩ nhiên không muốn rời đi, như vậy liền gật đầu.

Trầm Lục thúc giục con ngựa trắng đi ngang với Liên Mạn Nhi. Hai con ngựa dường như quen thuộc đường nhỏ, men theo sườn dốc thật nhanh xuống đến sơn cốc. Gần tới bên hồ có bờ cát trắng rộng rãi. Dọc theo hai bên bờ rất nhiều chỗ mọc lên nhiều cây cối cao lớn và cỏ dại. Chỗ nước cạn là những mảng lớn bụi cỏ lau.

Hai người dừng ngựa ở bên bờ. Liên Mạn Nhi nhìn mặt nước hồi lâu nhưng không lên tiếng, hẳn là không có ô nhiễm do có ít người tới trong sơn cốc này nên hồ nước đặc biệt trong suốt. Trong hồ nước có cây khô ngã đổ, hơn nữa là màu đỏ của lá rụng. Phản chiếu trời xanh mây trắng.

Đứng ở bên hồ một hồi gió thu thổi hơi lạnh, nhìn cảnh núi rừng sông nước trước mắt không khỏi làm lòng người vui vẻ thoải mái, quên đi những chuyện buồn phiền đã qua.

“Tiên cảnh nhân gian. . . . . .” Chẳng nơi đâu được bằng nơi này, Liên Mạn Nhi tự nhủ.

Vừa lúc đó con ngựa trắng của Trầm Lục chà chà vó trước vang dội phát ra tiếng phì phì trong mũi. Ngay sau đó đã nghe được một tiếng cạp cạp, Liên Mạn Nhi nhìn sang nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó không xa bụi cỏ lau bắt đầu động đậy, một đám vịt hoang, chim rừng rối rít bay lên, hướng giữa hồ mà trốn.

Thì ra có một đám vật nhỏ sống ở nơi cảnh vật yên tĩnh như vậy Liên Mạn Nhi không nhịn được lại nở nụ cười.

“Như thế nào?” Trầm Lục không giống Liên Mạn Nhi say mê cảnh vật ở hồ này, ánh mắt của hắn dường như không rời khỏi người Liên Mạn Nhi.

“Ừ. . . . . .” Liên Mạn Nhi cố ý trầm ngâm một chút, trong lòng nàng rất muốn nói Trầm Lục thua phải nhận phạt, nhưng đặt mình trong tình cảnh này như vậy, lời nói dối thật đúng là không cách nào nói ra khỏi miệng: “Miễn cưỡng coi như là vượt qua kiểm tra.”

“Tiểu nha đầu dẫm lên trên đầu của ta.” Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi mạnh miệng ăn quịt, liền nheo ánh mắt dường như muốn lấy lại uy phong, đáng tiếc ánh mắt nụ cười đều bán đứng hắn.

Liên Mạn Nhi dĩ nhiên không sợ Trầm Lục, quay đầu liền chạy dọc theo bên hồ. Trầm Lục lập tức phóng ngựa đuổi kịp Liên Mạn Nhi, về sau hai người đi song song như cũ.

Hai người đều thả dây cương, ngựa được thả tự do. Chỗ sơn cốc này cũng không phải quá lớn, đi một lúc lâu Liên Mạn Nhi hiểu được hình thù của nó. Thì ra hồ nước này là khe núi xung quanh chảy xuống hội tụ mà thành. Ở vài chỗ trên vách núi còn có thể nhìn thấy mấy thác nước rải rác lớn nhỏ không đều, càng làm rạng rỡ sơn cốc này.

“Lục gia rất thích chỗ này sao.” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm lục.

“Ừ.” Trầm Lục gật đầu: “Mỗi lần trở lại chỉ cần có thể rút ra thời gian, ta cũng muốn tới nơi này xem một chút. Hiện tại nàng thấy nơi này đã rất đẹp, nhưng chờ mùa đông đến lại là một cảnh tượng khác.”

Liên Mạn Nhi gật đầu mặc dù nàng vẫn không có thể tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng cảnh sắc ở hồ này, mỗi mùa đều có mĩ cảnh riêng của mình.

“Lục gia, sơn cốc này, hồ này, gọi tên là gì?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Trầm lục.

“. . . . . . Còn không có tên.” Trầm Lục vừa nói vừa đưa mắt nhìn Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, nàng nhìn sơn cốc và hồ này, nên gọi tên gì thì tốt?”

“Lục gia cố ý trêu ghẹo ta sao?” Liên Mạn Nhi liền nói, nàng không tin nơi này không có tên. Mặc dù thực sự không có, Trầm Lục thích nơi này sao có thể lâu như vậy cũng không có tên gọi.

“Ta lúc nào đã lừa gạt nàng?” Trầm Lục lại nói: “Nói không có, là chưa có.”

“ồ.” Liên Mạn Nhi nghe thấy Trầm Lục không hề giống cười giỡn, liền ồ một tiếng sau đó không nói nữa.

“Ta chưa từng dẫn theo người trong nhà đến nơi này.” Trầm Lục đột nhiên nói: “Mạn Nhi, nàng là người đầu tiên. Ta để tên của nơi này lại cho nàng đặt.”

Những lời nói của Trầm Lục thâm ý sâu sắc, Liên Mạn Nhi nhất thời cũng khẽ ngơ ngẩn.

“Nàng thích tên gì? Sau này nơi này sẽ đặt như thế.” Trầm Lục lại nói.

“Cái chỗ này nói là nhân gian tiên cảnh cũng không quá đáng.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói. “Nếu là chưa có tên vậy cũng không cần suy nghĩ tên như thế nào. Vô Danh, cũng có chỗ tốt của Vô Danh.”

Giống như bất kể là hoa hồng có đổi tên là gì, thì cũng không mất mùi thơm của nó. Dù tên có duyên dáng so với tạo hóa thần kỳ đều lộ ra vẻ tạo hình. Núi non sông nước tươi đẹp chính là như thế.

“Được. Vậy thì gọi Vô Danh.” Trầm Lục liền nói.

Thấy Trầm Lục nói như vậy Liên Mạn Nhi cũng cười cười không hề phản bác nữa.

Đi tới một chỗ đất bằng phẳng trống trải Liên Mạn Nhi nhìn có chút sạch sẽ vừa lúc có thể đi tới mép nước liền xuống ngựa. Trầm Lục trước nàng một bước, lập tức vỗ con ngựa trắng một cái để cho con ngựa trắng tự mình đi ăn cỏ. Mặt khác đi tới trước Liên Mạn Nhi đưa tay đỡ xuống ngựa.

Thân thể Liên Mạn Nhi ở cái tuổi này coi như hơi cao so với những cô gái khác. Nhưng bàn đạp vẫn hơi cao, nơi này lại không có ghế nhỏ xuống ngựa. Dù sao ở đây không có người nào Liên Mạn Nhi đang muốn dứt khoát nhảy xuống. Trầm Lục đã đến bên cạnh đứng dáng bắn cung, vỗ vỗ chỗ cong của bắp đùi ra hiệu cho Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi do dự một chút, hé miệng cười cười liền nhẹ nhàng bước xuống, Trầm Lục vừa đưa tay đỡ Liên Mạn Nhi vừa thẳng thân lên, Liên Mạn Nhi thân thể nhẹ nhàng vững vàng đứng ở trên mặt đất.

Đại Hắc Mã cũng không cần người xua đuổi liền lẹp xẹp lẹp xẹp đi tìm con ngựa trắng.

Hai người đều đi tới mép nước, Trầm Lục mới vừa rồi vịn Liên Mạn Nhi vừa giữ tay nàng, sau đó vẫn không có buông lỏng ra. Hai người đi tới mép nước Liên Mạn Nhi ngồi xổm xuống, lấy tay nghịch nước, liền thừa cơ bỏ tay Trầm Lục ra.

Trầm Lục nhìn thật sâu Liên Mạn Nhi một cái cũng không có miễn cưỡng.

Hồ nước của Vô Danh cốc trong suốt, ở chỗ nước cạn có thể nhìn thấy không ít cá tôm nhỏ. Những vật nhỏ này bị động tác của Liên Mạn Nhi kinh sợ, một hồi nhìn thấy không có gì nguy hiểm, liền tốp ba tốp năm từ từ tụ tập lại.

“Nước lạnh, đừng ham chơi sẽ bị lạnh.” Trầm Lục liền nói.

Quả thật hồ nước này nước thấp hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Liên Mạn Nhi đồng ý đứng lên, Trầm Lục đã dùng áo choàng quét dọn một tảng đá lớn bên cạnh, cũng từ dưới yên ngựa lấy thảm trải lên trên liền mời Liên Mạn Nhi ngồi xuống.

Liên Mạn Nhi ngồi xuống ở trên tảng đá lớn, sau đó Trầm Lục cũng tới ngồi cạnh nàng. Hai người lại một hồi lâu cũng không có nói chuyện, dường như đều chìm đắm trong cảnh non sông nước biếc.

“. . . . . . biên quan năm nay thái bình hơn so với năm trước, lần này có thể ở nhà nhiều hơn mấy ngày.” Trầm Lục mở miệng nói trước.

“Vậy thì tốt quá. Không phải nói còn muốn vào kinh sao?” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Sớm nhất cũng là chuyện của tháng mười một. Muốn báo cáo công tác với Thánh thượng cũng tiện thể nhìn xem Hoàng hậu nương nương.” Trầm Lục liền nói.

“Chuyện đó là đương nhiên.” Liên Mạn Nhi liền gật đầu nói.

Hai người vừa nói chuyện không biết Trầm Lục lúc nào lại vươn tay ra cầm tay Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi hơi giãy giụa một chút nhưng Trầm Lục lại không chịu buông tay. Liên Mạn Nhi cũng đành theo ý hắn, tay Trầm Lục rất kiên định, hơi ấm từ tay hắn truyền đến tay Liên Mạn Nhi, ấm vào tận tim.

Cứ như vậy, ở dưới ánh mặt trời ấm áp rực rỡ của mùa thu hài hòa dựa vào lẫn nhau, mặc dù không nói một câu nào nhưng đều hiểu rõ tâm ý đối phương. Cứ như vậy, từ thiếu niên cho đến tuổi già. Kiếp trước cũng tốt kiếp này cũng tốt, trước sau vẫn là cuộc sống đơn giản nhất mà Liên Mạn Nhi muốn, cũng là mong muốn sâu sắc nhất.

Nghĩ như vậy Liên Mạn Nhi không khỏi nhìn về phía Trầm Lục, lúc này Trầm Lục cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt hai người gặp nhau, tay Trầm Lục nắm càng chặc hơn.

Kích cổ kỳ thang.

Dũng dược dụng binh.

Thổ quốc thành tào

Ngã độc nam hành.

Tòng tôn tử trọng

Bình trần dữ tống.

Bất ngã dĩ quy

Ưu tâm hữu xung.

Viên cư viên xử?

Viên tang kỳ mã?

Vu dĩ cầu chi?

Vu lâm chi hạ.

Tử sinh khế khoát.

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ

Dữ tử giai lão.

Vu ta khoát hề

Bất ngã hoạt hề.

Vu ta tuân hề

Bất ngã tín hề.

(*) Gồm 5 bài Kích Cổ trong Kinh Thi

Kích cổ 1

Kích cổ kỳ thang,

Dũng dược dụng binh.

Thổ quốc thành Tào,

Ngã độc nam hành.

Dịch nghĩa

Đánh trống nghe thùng thùng,

Phấn khởi đứng lên mà cầm binh khí.

Kẻ thì đào đắp ở nước Vệ, người thì xây thành ở ấp Tào.

Riêng một mình ta thì đi đánh ở phương nam.

Dịch Thơ

Tiếng trống đánh thùng thùng vang dậy.

Đứng lên binh khí hãy cầm mau,

Đắp thành xây cất ấp Tào,

Riêng ta chinh chiến đi vào miền Nam.

Kích cổ 2

Tùng Tôn Tử Trọng.

Bình Trần dữ Tống.

Bất ngã dĩ quy

Ưu tâm hữu sung.

Dịch nghĩa

Đi theo quân sư Tôn Tử Trọng để đánh giặc,

Kết hoà với nước Trần, nước Tống.

Sẽ chẳng cùng ta mà trở về (đều chết trận).

(Nghĩ đến việc tử thương) Lòng rười rượi có điều buồn rầu.

Dịch Thơ

Theo Tử Trọng đại binh hùng dũng,

Đã hợp cùng Trần Tống giao hoà.

Trở về e chẳng cùng ta,

Đau sầu rười rượi xót xa nỗi lòng.

Kích cổ 3

Viên cư viên xử,

Viên táng kỳ mã.

Vu dĩ cầu chi,

Vu lâm chi hạ.

Dịch nghĩa

Dừng lại nơi đó, ở lại nơi đó,

Chết mất ngựa ở nơi đó.

Để tìm kiếm nó,

Thì tìm ở trong rừng.

Dịch Thơ

Tại nơi ấy mà dừng ở lại.

Chiến mã cùng nơi ấy mà mất đi.

Kiếm tìm mà đến mấy khi,

Ở trong rừng núi thì tìm được ngay.

Kích cổ 4

Tử sinh khiết thoát,

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ,

Dữ tử giai lão.

Dịch nghĩa

Chết sống hay xa cách,

Đã cùng nàng thành lời thề ước.

Ta nắm tay nàng,

(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.

Dịch Thơ

Lúc tử sinh hay khi cách biệt,

Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời:

“Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.

Kích cổ 5

Hu ta khoát hề!

Bất ngã hoạt hề!

Hu ta tuân hề!

Bất ngã thân hề!

Dịch nghĩa

Than ôi lời hẹn ước xưa trong lúc xa cách!

Thì nay ta lại không được sống sót (ta đành phụ bỏ nàng).

Than ôi, lời hẹn ước đáng tin kia,

Ta chẳng thể thi hành được nữa!

Dịch Thơ

Ôi lời hẹn trước khi xa cách,

Đành phụ nàng ta thác từ đây!

Đáng tin lời hẹn bấy nay,

Không thi hành được mảy may với nàng.

Trầm Lục nhìn hồ nước chậm rãi đọc lên bài thơ. Giọng Trầm Lục rất êm tai, nhất là ở nơi non sông tươi đẹp này, Liên Mạn Nhi nghe không khỏi có chút ngây dại.

“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (mặc kệ tử sinh, cùng nhau thề hẹn, nắm chặt tay nhau, bên nhau suốt kiếp)” Cuối cùng Trầm Lục vừa lặp lại vừa nhìn Liên Mạn Nhi thật sâu.

Nếu nói là dùng hành động để ám chỉ nhưng bây giờ đã chuyển sang ngôn từ rồi. Hành động lần này của Trầm Lục ngoài dự liệu của Liên Mạn Nhi, làm cho nàng không kịp ứng phó nhưng suy nghĩ lại, như vậy mới là Trầm Lục.

Post đến 950 sẽ ngừng và beta lại từ đầu. Khi nào post lại sẽ thông báo sau

Bình luận

Truyện đang đọc