TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Nora Nghe Hà thị phàn nàn, Liên Thủ Nghĩa hừ một tiếng, về phần những người khác trên giường gạch, không ai lên tiếng.

“Nàng nhờ người mang hộ đồ đạc, cũng có thể đưa cho ta mà, ta đưa qua cho vợ lão Tứ không được sao. Nàng không thông qua ta, đã cho người ta đưa qua rồi. Trong mắt nàng căn bản không có người mẹ chồng như ta mà.” Mặc dù không có người đáp lời, nhưng Hà thị vẫn một mình một người lải nhải liên miên.

“Đưa cho ngươi, để ngươi đưa qua cho, ngươi càng dễ có cơ hội được đi dự tiệc có phải không? Người ta không đưa cho ngươi là người ta sợ ngươi cắt xén bớt trong đồ đạc đó. Người ta không tin ngươi.” Chu thị hừ lạnh một tiếng, đả kích Hà thị.

Hà thị thích tám chuyện với người khác, nhưng ở đầu giường đặt gần lò sưởi nơi này, Chu thị không cho phép đứa con dâu nào lướt qua bà, trở thành nhân vật chính. Bà bên này không nói lời nào, Hà thị lại lải nhải lao nhao, chuyện này trong mắt Chu thị là khiêu khích với nữ chủ nhân một nhà như bà.

“Con là người như vậy sao?” Hà thị lập tức nói: “Đồ gì mà con chưa thấy qua, không thể làm chuyện như vậy ah… Tam Lang a, cũng là đứa không đảm đương nổi một nhà. Nhị Lang cũng thế.”

Đối với đả kích của Chu thị, Hà thị không quá để trong lòng, bà ta càng cao hứng vì Chu thị chịu tiếp lời, bà ta càng có người cùng tán gẫu.

“Nương, nương không biết đâu, Nhị Lang và La Tiểu Yến cũng thêm trang cho Chi Nhi, thật sự như ném tiền qua cửa sổ a.” Hà thị khều khều Chu thị bên cạnh, lải nhải tiếp.

“Hừ, ngươi có con hiền, dâu thảo quá mà.” Chu thị khinh thường nói.

“… Bán mất một con heo ah. Lúc này bán heo làm gì, chờ tới lễ mừng năm mới bán, thế nào cũng có thể kiếm thêm được mấy đồng. Bán một con heo còn chưa đủ, còn bán đi vài con gà… Con làm mẹ chồng nó, mà chưa thấy nó đưa cho cái gai cái cỏ gì. Vậy mà nó thêm trang cho Chi Nhi những một cặp vòng tay, vòng bạc nữa chứ. Trên tay con vẫn trơ trụi đây này”

“Cho nhà Tứ thúc để được theo đuôi dính líu chút râu ria chứ sao.” Tứ Lang xen vào nói: “Cho nương đồ đạc, nương cho người ta lại được cái gì. Công việc hiện tại của Nhị ca là do Tứ thúc tìm cho đấy. Những lúc thế này, người ta phải đưa một phần lễ, giơ cao chờ chỗ tốt a.”

“Ta là mẹ Nhị Lang, mẹ chồng của nó, ta còn phải cho chúng lợi ích gì nữa. Chúng nên hiếu kính ta mới phải.” Hà thị nói. Lời này của bà tất cả mọi người đều nghe vô cùng quen tai, bởi vì Chu thị thường xuyên nói như vậy.

Chu thị vừa nghe thấy, lại khinh thường hừ lạnh một tiếng. Chu thị biết rõ, bởi vì Hà thị sinh được nhiều con trai, cái gì cũng muốn học bà, cũng muốn hưởng thụ được làm mẹ chồng uy phong như bà. Nhưng mà, ý nghĩ này của Hà thị, trong mắt Chu thị căn bản chính là nằm mơ, không biết mình bao nhiêu cân lượng. Cho dù Hà thị sinh nhiều con trai hơn nữa, đời này, kiếp sau, thậm chí kiếp sau sau nữa, đều so ra kém bà một ngón chân.

“Tặng lễ cho Tứ thúc nó như ném tiền qua cửa sổ. Đã nói cho bọn ta rồi, vậy mà mỗi lần trở về đều khóc than. Vừa đòi chúng nó ít đồ, đã làm như rút gân cắt thịt chúng nó không bằng. Con trai ta một tay nuôi dưỡng, vậy mà đều đi nuôi sống kẻ khác. Ta đây là mệnh gì a…”

Hà thị vừa ca thán, vừa nhìn Tứ Lang.

“Tứ Lang, con cưới vợ sao coi được một chút. Nương chỉ còn biết trông chờ vào mình con thôi.” Hà thị hướng về phía Tứ Lang nói.

“Vợ con còn ở tận đẩu tận đâu, muốn coi được thì cũng phải có mới coi chứ?” Tứ Lang âm dương quái khí nói, rồi vụng trộm dò xét Liên lão gia tử và Chu thị.

Liên lão gia tử không biết đang suy nghĩ gì, dường như ông không hề nghe thấy lời Tứ Lang và Hà thị nói, càng không chú ý tới ánh mắt Tứ Lang. Chu thị thì ngáp một cái rồi thoáng nghiêng đầu, căn bản không nhìn tới Tứ Lang, cũng không đáp lời.

Tứ Lang không nhận được lời đáp của Liên lão gia tử và Chu thị, thì quay sang nháy mắt cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

“Cha, nương, Tứ Lang năm nay cũng không còn nhỏ. Không phải nói muốn thu xếp cưới vợ cho nó sao? Vậy tranh thủ thời gian a, trong nhà cũng có thể có thêm nhiều người làm việc.” Liên Thủ Nghĩa nói.

Nghĩ đến chuyện cưới vợ cho Tứ Lang, Hà thị liền nhiệt tình hăng hái hẳn lên. Bà ta nghĩ: nếu có thêm con dâu vào cửa, về sau những chuyện nấu cơm, nhóm lửa, may vá mệt nhọc này, bà ta liền có thể giao cho con dâu, còn bà ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi như Chu thị mà sai khiến. Bà ta nói cái gì, con dâu phải nghe cái đó.

“Nên hỏi vợ cho Tứ Lang rồi. Nương, nếu không, nương cho con mấy đồng, con mua hai gói bánh bông lan đến nhà Tôn môi bà xem trước xem thế nào, được không ạ?” Hà thị gấp gáp hỏi Chu thị.

“Vừa há miệng đã đòi tiền, tự ta có thể tạo ra tiền sao? Ngươi đòi mua bánh bông lan, là do chính ngươi muốn ăn phải không?” Chu thị tức giận trừng mắt nhìn Hà thị: “Đòi tiền đừng tìm ta, tìm cha chồng ngươi ấy.”

Chu thị gạt vấn đề sang cho Liên lão gia tử.

Sắc mặt Liên lão gia tử tựa hồ như phiền não tới cực điểm. Ông không ngồi trên giường gạch được nữa, không đợi Liên Thủ Nghĩa hay Hà thị quay sang nói chuyện với ông, ông đã tuột xuống đất đi ra cửa rồi.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều há hốc mồm, không kịp phản ứng. Tứ Lang càng thêm trầm mặt.

*********************

Trên trấn Thanh Dương, trong hậu viện Ngô gia, mấy người Liên Mạn Nhi đã ăn xong, bàn tiệc đã được dọn dẹp. Thân bằng hảo hữu của khuê nữ và dâu con của Ngô gia bên này nối liền không dứt đến phòng tân hôn xem tân nương Liên Chi Nhi. Người nhà mẹ đẻ của Liên Chi Nhi bên này cũng nhiều, trong đó Trương Vương thị là người có miệng lưỡi đáo để nhất. Bởi vậy tuy Liên Chi Nhi e lệ thẹn thùng, nhưng hào khí trong phòng vẫn thập phần náo nhiệt như trước. Rất nhanh, Ngô Gia Ngọc, vợ Ngô Ngọc Xương cùng Nhị Nha cũng đều tới với Liên Chi Nhi.

Mọi người cười cười nói nói rộn ràng, đảo mắt đã đến xế trưa.

Tối đến Ngô gia còn mở tiệc chiêu đãi những người tiếp khách, người phụ việc cùng với họ hàng gần. Mà thân quyến của tân nương tuy ở gần nhưng lại không thể tham gia yến tiệc buổi tối, chờ khách nhân dần tản đi, mấy người Liên Mạn Nhi cũng đành phải cáo từ ra về.

Trong hai ngày này, dựa theo quy củ, các nàng không thể gặp mặt Liên Chi Nhi, phải chờ tới ngày thứ ba về lại mặt mới được. Từ đó về sau, hai nhà nên lui tới như thế nào thì lui tới như thế đó.

“… Đã đưa khuê nữ đến nhà người ta rồi a…” Về đến nhà, vừa ngồi xuống kháng, Trương thị đã trước nói một câu.

Mọi người đều cười to. Những thân bằng hảo hữu khác đều đi rồi. Trương gia vì ở cách khá xa, lại thân cận với Liên gia nên cũng không trở về nhà ngay, mà định ngủ lại Liên gia một đêm, ngày mai mới ra về. Triệu thị và Liên Diệp Nhi dự tiệc trở về cũng không về nhà ngay, hai người ở lại tán gẫu với mọi người.

“Không nuôi con không biết ân cha mẹ, đều sẽ đến ngày hôm nay thôi.” Lý thị khẽ nói.

Trương thị gọi nương một tiếng, rồi tới ngồi gần Lý thị. Tiễn Liên Chi Nhi xuất giá, giờ phút này, Trương thị liền nhớ tới thời điểm lúc trước bà xuất giá thế nào. Có thể Lý thị cũng không nỡ như bà a. Hơn nữa, lúc ấy Trương thị gả đến Tam Thập Lý Doanh Tử cũng coi như đi lấy chồng xa, Liên Chi Nhi lại gả gần như ngay tại cửa nhà mình.

Lúc trước Lý thị không nỡ, lo lắng, có lẽ còn hơn Trương thị bây giờ. Thật đúng là không nuôi con, không biết làm cha mẹ khó.

“Dù cho không phải khuê nữ thì cũng không thể giữ mãi trong nhà a, có thể giữ cô nương ở nhà mãi thành gái lỡ thì được sao?” Trương Vương thị cười nói: “Đại tỷ, chuyện hôn nhân của Chi Nhi rất vừa ý a, tỷ còn thấy chưa đủ sao. Tỷ đợi đến sang năm ôm cháu ngoại đi.”

Mọi người lại cười một hồi.

Tuy không nỡ rời xa Liên Chi Nhi, nhưng Liên Chi Nhi thành thân rồi, Trương thị càng vui sướng nhiều hơn.

Mọi người nói nói cười cười, rồi khen hôm nay Ngô gia chuẩn bị bàn tiệc rất có thể diện. Nhà chồng chuẩn bị bàn tiệc có mặt mũi như thế, mấy người nhà mẹ đẻ cảm thấy được xem trọng vô cùng, hơn nữa càng thêm nở mày nở mặt. Nói xong chuyện bàn tiệc ở Ngô gia, lại say sưa nói đến chuyện khách nhân đến hôm nay.

“Ngũ Lang thật đúng là tiền đồ vô lượng a.” Trương Vương thị tán dương không ngớt lời: “Nhìn cử chỉ điệu bộ, vừa cười vừa nói như người từng trải việc đời. Mới mười mấy tuổi ah, quả thật là người có tài. Tiểu Thất cũng giỏi, làm chuyện đâu ra đấy, cứ như tiểu đại nhân. Tiểu Long, Tiểu Hổ nhà muội suốt ngày chỉ biết bắt chim trên cây, xuống sông mò cá, thúc ngựa đuổi không kịp.”

“Ta xem Tiểu Long, Tiểu Hổ cũng rất tốt mà.” Trương thị nói. Tiểu Long cùng Tiểu Hổ đều không có mặt ở phòng này, hai đứa đã theo Tiểu Thất ra Tiền viện chơi: “Các ngươi không trông thấy thôi, chứ Tiểu Thất cũng nghịch không kém đâu. Vì có Ngũ Lang và Mạn Nhi quản thúc, mỗi ngày đều phải trông chừng Tiểu Thất học bài.”

“Đúng rồi, cũng nên đưa Tiểu Long và Tiểu Hổ đi học nữa chứ.” đột nhiên Trương thị nói.

Lý thị cùng hai người con dâu liếc nhau một cái, không ai nói lời nào. Thiêu Oa là thôn nằm trên núi, dân phong thuần phác, thói quen đi học cũng không nhiều. Thôn Thiêu Oa không có trường tư thục, trường tư thục gần nhất cũng cách hơn mười dặm đường. Hơn nữa, Trương gia chuyện gì cũng làm tốt, chỉ là giống như Trương Thanh Sơn, đều cảm thấy người trong nhà không phải loại nhân tài có thể đọc sách.

Tuy Trương gia cảm thấy nhà mình không phải nhân tài đọc sách, nhưng họ vô cùng coi trọng người đọc sách. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lúc trước Trương Thanh Sơn gả Trương thị đến Liên gia.

Mà bây giờ Trương thị thấy hai đứa con trai đọc sách có tiền đồ, liền nghĩ đến cũng nên cho hai đứa cháu trai nhà mẹ đẻ được đi học.

“Chuyện này để nương với cha con trở về thương lượng kỹ lưỡng một chút.” Lý thị nghĩ nghĩ, nói.

“Trong nhà cũng không thiếu tiền, nên cho bọ nhỏ đọc ít sách đi ạ. Dù không thể khảo thi khoa cử, nhận biết nhiều hai chữ cũng có ích. Hơn nữa, vạn nhất có triển vọng học thành tài thì sao?” Trương thị nói.

“Mẹ cháu nói đúng đó, bà ngoại, trở về cũng nên cho Tiểu Long, Tiểu Hổ đi học a. Những thứ giấy và bút mực, cháu cùng ca ca, còn có Tiểu Thất, chúng cháu sẽ giúp cho.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Mạn Nhi là tiểu tài chủ, xem ra tiền nhiều như nước a.” Trương Thải Vân cười cười trêu chọc.

“Mạn Nhi đã nói như thế, vậy khi trở về liền tống tiễn hai thằng nhóc khỉ khọt kia vào tư thục, cũng học được chút phép tắc.” Trương Vương thị nói: “Hai đứa nó muốn đọc sách, ông bà nội chúng khẳng định sẽ cam tâm tình nguyện chu toàn cho. Mấu chốt là hai đứa khỉ khọt kia không phải nhân tài có thể đọc sách a.”

Nói đến chuyện muốn cho Tiểu Long và Tiểu Hổ đi học, thái độ hết thảy mọi người Trương gia đều như nhau. Trong nhà có thể cung cấp đầy đủ, nhưng lại không có thói quen như vậy, hơn nữa đối với hai hài tử bướng bỉnh cũng không tin tưởng.

Liên Mạn Nhi đảo mắt, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vốn định nói ra, nhưng mà nghĩ lại liền ngậm miệng. Hay là đợi thương lượng với Ngũ Lang xong đã, bàn bạc chuyện tình kỹ lượng rồi nói sau cũng được.

Mọi người đang nói chuyện, Tiểu Hỉ từ bên ngoài đi vào, bẩm báo nói Ngô gia cho người đưa một bàn tiệc có rất nhiều đồ ăn tới.

Người nhà nông chuẩn bị tiệc rượu đều đoán chừng nhân số, còn chuẩn bị nhiều thêm mấy bàn. Lần này Ngô gia muốn làm cho hoàn mỹ, vì vậy chuẩn bị dư ra rất nhiều. Hơn nữa bàn tiệc rất thịnh soạn, còn dư rất nhiều thức ăn và cơm.

Người nhà nông đa số đều lựa chọn lo liệu hỉ sự vào mùa đông là vì còn một nguyên do, đó là những thứ thức ăn và cơm còn dư lại trên bàn tiệc có thể bảo quản được, dành ăn dần được nhiều ngày. Mà quy củ của người nhà nông, những món ăn và cơm còn dư lại, nhất là mấy thứ như thịt viên, ngoại trừ để nhà mình ăn, còn có thể gửi cho bà con hàng xóm.

Bình luận

Truyện đang đọc