Edit: Miyuki
Liên tiếp vài ngày nhặt cốc tuệ, Trầm Tiểu mập không có xuất hiện.
Liên Mạn Nhi có cảm giác nhẹ nhàng thở ra chút, lại có chút hậm hực. Nhẹ nhàng thở ra là vì Trầm Tiểu mập quá khó chơi, không có gặp phải hắn
đương nhiên là chuyện tốt. Về phần hậm hực, Liên Mạn Nhi suy đi nghĩ
lại, khối khăn kia của nàng nhất định là bị Trầm Tiểu mập thu hồi rồi,
không nhìn thấy Trầm Tiểu mập, liền không có cách nào lấy lại khăn. Cái
khăn kia phải bỏ ra hơn mười văn tiền đó, mặc dù nàng không phải thêu,
chỉ là làm viền, nhưng đó cũng là chính nàng làm từ đường kim mũi chỉ ra đó.
Bất quá, không có so với việc nhặt thu quan trọng hơn, trong nội tâm
Liên Mạn Nhi cằn nhằn Tiểu Trầm mập hai ngày, cũng đã đem hắn ném qua
sau đầu.
Nhặt cốc tuệ xong, mà bắt đầu mót đậu phộng rồi. Đậu phộng, là rất
khó thu, mặc dù là nông dân cẩn thận nhất, cũng không có khả năng đem
mỗi một hạt đậu phộng đều thu vào hết, luôn luôn một ít sẽ rơi lại trong đất. Một cân đậu phộng, có thể đổi nhiều hơn một cân gạo thượng
hạng, bọn nhỏ Tam Thập Lý doanh tử nhao nhao cắp theo rổ, cầm trong tay
cái cuốc nhỏ hoặc xà beng nhỏ, chia nhau vào đất tìm kiếm đậu phộng rơi
trong đất.
Liên Mạn Nhi tự nhiên là không cam lòng rớt lại phía sau, sáng sớm
mỗi ngày, cùng với Tiểu Thất, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đều xuống đất
cào đậu phộng.
Liên gia tuy chuyên trồng đậu phộng, nhưng mà phải để bán lấy tiền,
cho đến bây giờ, Liên Mạn Nhi các nàng ăn vào trong bụng không cao hơn
mười củ. Việc đó cũng không thể nói đương gia Liên lão gia tử hà khắc,
mọi người trong thôn đều như thế, trái lại nhà nào cho hài tử ăn đậu
phộng, thì sẽ bị nói thành là chiều hài tử, sẽ không sống.
Cùng khổ đậu phộng trong đất người ta, nhà mình cẩn thận mà sưu kiểm (lục soát + kiểm tra) qua, thì số còn lại liền ít đi. Nhưng cho dù là nhà những người này,
cẩn thận mấy cũng có sơ ý. Tìm được đậu phộng người ta sơ ý sót lại, thì thu hoạch dĩ nhiên là nhiều. Còn có chính là trong đất đại địa chủ
người ta, cũng có thể thu hoạch không ít.
Cho dù là không có bao nhiêu, tìm được một ít ăn vào trong bụng, cũng là đỡ thèm.
Mót đậu phộng thật là vất vả. Muốn tìm những hạt đậu phộng bị rơi vào trong đất kia, mọi người cơ hồ đem toàn bộ đầu mình trở một lần, cho
nên mới gọi là mót. Tiểu Thất ưa thích ăn đậu phộng. Ca ca tỷ tỷ bọn họ
yêu quý tuổi của hắn nhỏ, tìm được đậu phộng đều cho hắn ăn trước. Tiểu
Thất cũng rất hiểu chuyện, hắn sẽ rất cẩn thận mà đem một ít ăn được.
Sau đó liền không ăn nữa.
Bọn nhỏ trong thôn đích mót đậu phộng, còn muốn đem về đến trong nhà. Trợ cấp trong nhà, có nhà dư dả chút ít, lại để cho tiểu hài tử hoặc là tự mình làm bữa ăn ngon, hoặc là mang đến trên trấn bán đi, đổi kẹo
ăn.
Hiện tại Tứ Phòng Liên gia thật nhiều sự tình đều do Liên Mạn Nhi
quản lý, Liên Mạn Nhi nghĩ đến hiện tại tình hình kinh tế còn có tiền
dư, quyết định những đậu phộng này liền lưu lại nhà mình ăn được rồi.
Như vậy đi sớm về trễ. Có Tiểu Thất cùng Ngũ Lang đã sớm tìm được chỗ thật tốt, hết một ngày, các nàng mỗi người đều có thể mót được bảy tám
cân đậu phộng, vài ngày trôi qua, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng đen, trên tay cũng nổi bọng nước, toàn tay chân đều đau, nhưng nhìn
thấy túi đậu phộng đầy ắp, trong lòng cao hứng đến có thể vượt lên những ngày mệt nhọc này.
Người trong thôn nhìn thấy, đều nói những đứa nhỏ Tứ Phòng Liên gia vừa thông minh lại có năng lực làm việc.
Liên Thủ Tín những ngày này cùng Liên lão gia tử cùng nhau rê thóc.
Mỗi lúc trời tối đầu vừa đặt lên gối có thể lập tức ngủ, buổi sáng lại
không cần ai gọi, trời còn chưa sáng liền thức dậy.
Trương Thanh Sơn cùng Lý thị đưa tới hai con gà mẹ, trong đó có một
con gà mái đen. Ở tới ngày hôm sau đã đẻ ra một trái trứng, Trương thị
liền không nỡ giết ăn thịt, để cho Liên Thủ Tín vòng một cái rào chắn
nho nhỏ, mang hai con gà nuôi ở dưới cửa sổ Tây Sương phòng.
Liên Mạn Nhi cùng Trương thị thương lượng một chút, đã đem con gà hoa lau kia giết. Đậu giác ở phía sau vường đều được hái, nên Liên Mạn Nhi
cùng Liên Chi Nhi tìm một cái rỗ sạch, lại múc ba cân bột mì, nhào bột
mì cho nở, dự định làm đậu giác hầm cách thủy với thịt.
Đem gà lột rửa sạch sẽ, thịt gà cắt thành khối. Làm nóng nồi sắt,
trước bỏ một chút dầu, thêm vào hành đã thái, tỏi muối cùng đại tương
xào ra mùi thơm, sau đó đem gà khối cho vào trong chảo lớn xào tới xào
lui, đợi các loại sau khi đảo tới đảo lui ra dầu, thêm vào đậu giác đã
được rửa sạch sẽ và cắt đoạn.
Bên này Liên Mạn Nhi đem bột mì đã nhào xong, chia đều thành
mấy nắm bột mì, mỗi nắm cắt thành lát mỏng, ở một bên mặt thoa một lớp
dầu hơi mỏng, rắc lên muối cùng tiêu nhuyễn, nhào nặn một chốc lát, lại
sau khi nhào nặn bôi dầu trên mặt, rắc muối cùng tiêu nhuyễn, sau đó lại nhào nặn. Như vậy bột nhuyễn liền đã làm xong.
Bên kia Liên Chi Nhi đã đem đậu giác cùng gà khối đảo tới đảo lui xào tốt, sau đó thêm nước vào nồi, nước vừa mới ngập qua đậu giác là được
rồi. Liên Mạn Nhi đem bột nhuyễn mang sang, xếp đều trên rìa đậu giác, ở trên sau đó đem cái nắp đậy lại. Ngũ Lang nhóm lửa ở dưới, chờ đến khi
đem nồi lên nấu, hơi nước xuôi theo nắp nồi từ bốn hướng thoát ra, lại
cho thêm lửa, sau khi đợi hơn một khắc đồng hồ, thịt gà hầm cách thủy
đậu giác cùng bánh bột hấp liền chín. Đến lúc đó, trong bánh bột hấp
thấm đều mùi thơm thịt gà cùng đậu giác, ăn lại càng ngon hơn.
Mấy người Liên Mạn Nhi ngồi vây quanh cùng một chỗ nói giỡn, một bên
chờ khí trên nồi bốc hơi lên, rèm cửa ‘Rầm Ào Ào’ vang lên, Tứ Lang mang theo Lục Lang từ bên ngoài nhảy tiến vào.
“Các ngươi lại hầm cách thủy gà sao?” Tứ Lang hít hít mũi nói.
“Phòng trên không phải mới mua thịt, so với gà ăn ngon hơn à.” Tiểu Thất nói.
“Mạn Nhi, ta cho tỷ biết một chuyện.” Tứ Lang lấy tay cọ cọ miệng, tiến đến bên người Liên Mạn Nhi nói.
“Chuyện gì?”
“Chuyện tốt quá, ta cho tỷ biết, tỷ phải cho ta cái đùi gà ăn.” Tứ Lang nói.
“Chuyện gì giá trị bằng cái đùi gà?” Liên Mạn Nhi liếc nhìn Tứ Lang,
một con gà chỉ có hai cái đùi, các nàng còn không có đủ ăn, lấy gì cho
hắn.
“Hoa Nhi tỷ làm chuyện xấu kia.” Tứ Lang liền nói một câu.
“Nga?” Liên Mạn Nhi nga một tiếng.
“Tỷ ấy làm chuyện hư gì?” Liên Chi Nhi nhi vội hỏi.
“Cho ta đùi gà, ta sẽ nói cho các người.” Tứ Lang nhìn lướt qua khí đã bắt đầu bốc lên từ nồi sắt lớn.
“Mấy chuyện xấu của tỷ ấy, chúng ta biết rõ, không cần ngươi nói
cho.” Liên Mạn Nhi vô tình nói, “Ai biết ngươi có phải muốn lừa gạt để
ăn thịt gà hay không?”
Tứ Lang nghe mùi vị thịt gà ngày càng tỏa hương, cũng có chút sốt ruột.
“Ta thế nào có thể lừa muội chuyện đó, ta chính tai nghe thấy đấy.” Tứ Lang nói, “Chính là ngày đó Hoa Nhi tỷ vừa trở về, tỷ ấy cùng cô cô
đến hậu viện, nói là hoa gì trong hoàng cung muốn tặng lão cô, sợ muội
mất hứng, liền cho muội rồi. Cô cô tức lên, đem mấy củ cải trắng đều đạp nát.”
Liên Mạn Nhi trong nội tâm khẽ động, liền nghĩ đến ngày đó các nàng
đi phòng trên, Liên Tú Nhi chằm chằm trên đầu nàng cùng Liên Chi Nhi nhi xem xét.
“Các nàng nói chuyện, khẳng định không có cho người đến gần, ngươi
thế nào có thể biết chuyện đó?” Liên Mạn Nhi rất không tín nhiệm mà nhìn Tứ Lang.
“Ta ngồi xổm dưới giàn dưa leo đi đại tiện, chợt nghe thấy.”
“Ah!” Tiểu Thất nhảy dựng lên, “Ta biết ngay là ngươi, ngươi thế nào
không đi ở hầm cầu chứ? Lại bắt chước chó, ta nói giàn dưa leo bên kia
sau lúc nào cũng thối hoắc mà, lần trước còn xém chút dẫm lên.”
“Ngươi quản ta thải ở đâu à.” Tứ Lang hoàn toàn thất vọng.
“Đi đi đi, cái gì thải không thải hết, thối đã chết, còn nói.” Liên
Mạn Nhi bất mãn nói, “Đúng rồi, ngươi nói ngươi ở nơi đó… Ah, chuyện đó
cô cô không nghe thấy mùi, còn để cho ngươi nghe các nàng nói chuyện.”
“Ta xem các nàng đến rồi, còn không có kéo nhau ra, ta liền nín một hồi.” Tứ Lang nói, “Ngươi còn không tin, chuyện cho hai ngươi thay đại
bá nương nấu cơm, cũng là Hoa Nhi tỷ làm cho cô cô nói.”
Trách không được vậy, lúc kia Liên Hoa Nhi không dám nhận mặt đắc tội nàng, nói nước đôi cái nào cũng được như thế…, nếu như Liên Tú Nhi là
người thông minh, có thể kiên trì như trước để cho nàng cùng Liên Chi
Nhi đi phòng trên nấu cơm, nhưng Liên Tú Nhi là người thẳng tính, nghe
không ra tâm tư quanh co kia của Liên Hoa Nhi, liền cho rằng Liên Hoa
Nhi là thay các nàng nói chuyện, cho nên liền tức giận cái gì cũng không nói. Chuyện qua đi, hai người đều hẳn là phi thường phiền muộn a.
“Ngươi nói chuyện này, ta sớm biết rồi, cô cô cái gì đều nghe Hoa
Nhi tỷ đấy, không phải mới một ngày hai ngày.” Liên Mạn Nhi nói.
Tứ Lang gặp Liên Mạn Nhi không chút nào để ý, vậy hắn không phải sẽ không có đùi gà ăn sao. Tứ Lang cau mày, vỗ đùi.
“Còn có chuyện, tỷ khẳng định không biết.”
“Chuyện gì?”
“Nương tỷ bị cô cô đẩy một phát, đó cũng là Hoa Nhi tỷ khiến xúi bậy đó.” Tứ Lang che miệng, thần thần bí mà nói.