TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Một nhà ba người Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp nhi thăng quan ( dời đến chỗ ở tốt ) nhà mới, nhà Liên Mạn Nhi liền tụ chung một chỗ thương lượng, nên đem tặng thứ gì mới tốt.

“Xây xong cái nhà này, trong tay nhà Tam bá hắn có thể bị túng thiếu. Ta xem chúng ta đừng tặng đồ, dứt khoát tặng hai xâu tiền. Để cho bọn họ thiếu gì thì tự mình mua cái đó.” Trương thị liền nói

Đây là một cách rất thực tế biết chăm sóc, lại không khách khí.

“Theo tính tình của Tam bá nếu chúng ta trực tiếp đưa tiền, sợ là bá ấy không thu.” Ngũ lang nói.

“Con cũng nghĩ giống như ca.” Liên Mạn Nhi phụ họa ý kiến của Ngũ lang.

Cá tính Liên Thủ Lễ tương đối hướng nội, cố chấp, lòng tự ái cực mạnh. Điểm này có thể nhìn ra từ sự kết giao của hai nhà trước đây, Trương thị nói trực tiếp đưa tiền làm quà tặng tự nhiên là xuất phát từ ý tốt, cũng rất thực tế, nhưng sợ là Liên Thủ Lễ sẽ không tiếp nhận đơn giản như vậy. Cho dù có đón nhận, thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

“Hay là nghĩ kỹ, tặng đồ đi.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút liền nói.

Nếu nói đến hiểu rõ Liên Thủ Lễ, thì trong nhà này, Liên Thủ Tín cùng hắn lớn lên với nhau tự nhiên có quyền lên tiếng nhất.

“Vậy thì tặng đồ.” Trương thị không có kiên trì nữa

Về phần muốn đưa thứ gì, người một nhà ngươi một lời ta một câu mà thương lượng một hồi lâu, cuối cùng mới có quyết định.

“Sẽ đưa mười cân thịt, hai con cá, một rổ trứng gà, thêm hai thước vải nữa.”

Nhà Liên Mạn Nhi hiện tại tặng lễ, coi như là cho nhà Liên Thủ Lễ ăn bữa cơm, nhà Liên Thủ Lễ nhất định sẽ mời bọn họ ăn cơm. Có nhà Liên Mạn Nhi đưa lễ này, là có thể chuẩn bị được mấy bàn món ăn tốt, mà không cần xài thêm nữa. Một bữa cơm tự nhiên không dùng nhiều thịt cùng trứng gà như vậy, còn dừ lại thì cho một nhà ba người họ có thể làm bữa ăn ngon, cải thiện cuộc sống.

Về phần vải vóc, lập tức sẽ phải ăn mặc theo mùa rồi, vừa lúc làm cho một nhà ba người các nàng làm hai kiện quần áo mới để mặc.

Lễ này thực đủ dày, cũng rất thực dụng, lại không khoa trương.

Nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị đồ đạc xong, liền do Ngũ lang mang người đưa sang. Nhưng mà ngay sau đó Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp nhi ba người đã chạy sang đây rồi.

“. . . . . . Nhiều lắm, nhiều lắm, chỉ cần đưa qua vài thứ, tùy tiện giống nhau là quá đủ rồi, quá đủ rồi.” Liên Thủ Lễ không giỏi nói năng, lúc trước Ngũ lang tặng đồ, hắn còn không chịu thu, bị Ngũ lang khuyên một hồi lâu, còn cố chấp bỏ lễ vật xuống. Hôm nay hắn mới tới đây, vẫn nói hai câu này.

“Nhiều gì, cũng là vừa vặn dùng mà.” Liên Thủ Tín và Trương thị ngồi xuống chào hỏi một nhà ba người Liên Thủ Lễ, cười nói.

“Tứ thúc, tứ thẩm, ” Liên Diệp nhi liền nói.”Chúng cháu tới đây, mời buổi chiều sang nhà cháu ăn cơm. Ngũ lang ca, Chi Nhi tỷ, Mạn Nhi tỷ, còn có tiểu Thất cũng cùng đi.”

Dựa theo lễ tiết, là nên có một bữa như vậy mới có ý nghĩa. Đến tặng đồ mà không đi ăn cơm, thì không phải là tiết kiệm đồ cho nhà Liên Thủ Lễ, mà là không cho nhà Liên Thủ Lễ mặt mũi. Vì vậy, một nhà Liên Thủ Tín hơi từ chối một chút liền đáp ứng.

“Cũng đừng lãng phí, chúng ta cũng không phải người ngoài.” Liên Thủ Tín liền nói với Liên Thủ Lễ, “Thức ăn cứ làm như thường ngày ở nhà ăn, nhưng nhiều thêm một chút là được.”

Đây là sợ Liên Thủ Lễ vì bữa cơm này lại dùng tiền thêm vào mua thức ăn khác.

“Ngày đó Thanh Minh ở nhà cũ ăn cơm, cha có dặn dò ta. ” Liên Thủ Lễ tựa hồ chần chờ một chút, liền nói với Liên Thủ Tín.”Nói việc xây phòng ốc là đại sự cả đời, chờ chúng ta dọn nhà, bọn họ cũng muốn tới ăn bữa cơm.”

“A. . . . . .” Liên Thủ Tín liền a một tiếng.

“Cha mở miệng một lúc, ta đây không giống đệ, ta cũng không có vì những người khác. . . . . . . chỉ một bữa cơm, cứ để cho cha mẹ nhìn phòng ốc của ta một chút. . . . . . . Nhị Lang là một đứa bé tốt, đã giúp sức cho ta rất nhiều.” Liên Thủ Lễ lại nói.

“Vậy Tam ca, huynh tính toán mời người nào a?” Liên Thủ Tín nghe rõ, Liên Thủ Lễ muốn mời Liên lão gia tử và Chu thị đi ăn cơm ở phòng mới, cho nên mới hỏi như vậy.

“Mời cha, mẹ, còn có Nhị Lang.” Liên Thủ Lễ liền nói.

“Chuyện này, Tam ca một mình quyết định sao?” Liên Thủ Tín liền nói.

“Lão Tứ, vậy đệ. . . .cảm thấy có gì không, chiều nay ta làm hai bàn, đệ thấy sao?” Liên Thủ Lễ trưng cầu ý kiến của Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Lễ hỏi như vậy rồi, Liên Thủ Tín làm sao còn nói không tốt.

Liên Thủ Lễ liền đứng dậy đi nhà cũ, nhưng Triệu thị và Liên Diệp nhi không có đi.

“. . . . . . Lúc còn không có chuyển vào, đã bắt đầu lo lắng chuyện này. Ngày hôm qua còn lo lắng cả đêm, lăn qua lộn lại, nửa đêm hắn cũng không ngủ ngon.” Triệu thị nhỏ giọng mà nói cho Trương thị, Liên Thủ Lễ đã sớm ở tính toán chuyện mời khách ăn cơm khi dọn về nhà mới. Về phần bởi vì sao nửa đêm cũng không ngủ ngon, tự nhiên là đang suy nghĩ muốn đem một nhà Liên Mạn Nhi và người nhà cũ cùng nhau chiêu đãi.

“Cũng không có bao nhiêu người, hơi nữa lại không phải là người ngoài, muốn tách ra mời, chỉ sợ người bên ngoài sẽ chú ý, cũng sợ lão gia tử bên kia giận trong lòng.” Triệu thị tiếp theo thở dài nói, “Nhưng nếu là mời một lúc, hắn cũng sợ làm các ngươi khó xử.”

“Nói là cả đời tốt xấu cũng chỉ xây phòng ốc lần này, muốn các mặt đều chu đáo. . . . . . . nên tới thương lượng một chút với Tứ thúc. . . . . .”

“Mạn Nhi tỷ, tỷ nói bà nội có thể tới không?” Bên này Triệu thị đang cùng Trương thị nói chuyện, thì bên kia Liên Diệp nhi cũng ngồi vào bên cạnh Liên Mạn Nhi bắt chuyện .

“Việc này, tỷ không thể nói chính xác.” Liên Mạn Nhi nói, không phải là nàng qua loa, nhưng thật sự đoán không được Chu thị tới hay không ?

“Tam bá nói muốn mời người nào, có cùng Tam bá mẫu thương lượng trước không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp nhi.

“Có thương lượng. Ngay từ đầu còn nói đều mời, đến lúc đó bọn họ không tới, vậy cũng không oán đến ai.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Cuối cùng, vẫn là muội và mẹ góp ý, mới quyết định là mời ông nội, bà nội và Nhị Lang ca .”

“Có thể quyết định như vậy , cũng không tệ rồi.” Liên Mạn Nhi nói, lại hỏi Liên Diệp Nhi, “Đúng rồi, một hồi hai bàn kia, nhà muội tự an bài sao ?”

Nghĩ đến mặt Chu thị quanh năm suốt tháng cực ít trong lành (ý nói mặt mày không vui vẻ), Liên Mạn Nhi đối với chuyện có thể cùng Chu thị ngồi chung một bàn cơm, trong lòng quả thực cao hứng không nổi.

Liên Diệp Nhi không có trả lời ngay, đồng thời trên mặt không khỏi lộ ra vẻ phức tạp.

Liên Mạn Nhi cũng biết, chuyện không tốt rồi. Quả nhiên. . . . . .

“Hai bàn, ông nội, cha muội, Tứ thúc, Ngũ lang ca, tiểu Thất cùng Nhị Lang ca ngồi một bàn, bọn họ uống rượu.” Liên Diệp nhi nói cho Liên Mạn Nhi, “Còn dư lại muội, chúng ta ngồi một bàn.”

Như vậy nói cách khác các nàng cũng phải cùng Chu thị ngồi một bàn.

“Diệp nhi, đến lúc đó, muội cùng Tam bá mẫu có lên bàn ăn một lượt không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

Nhà Liên Diệp Nhi không có mướn người. Dựa theo quy củ của nhà người nông dân, Triệu thị và Liên Diệp Nhi chịu trách nhiệm nấu cơm làm đồ ăn, khách nhân lên bàn rồi, hai nàng phụ trách bên ngoài qua lại thêm món ăn, chào hỏi v.v… nên không thể cùng tiến lên bàn ăn cơm, phải chờ tới khách nhân ăn xong rồi, thậm chí đi về rồi. Các nàng mới có thể ăn thức ăn còn dư lại.

“Mạn Nhi tỷ, chuyện này, muội. . . . . .” mặt Liên Diệp Nhi liền đỏ, “Mạn Nhi tỷ, muội không phải là muốn gạt tỷ. Muội, muội chính là không biết nên nói thế nào. Muội không tiện mở miệng.”

“Ai nha, trêu chọc muội thôi.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.”Diệp Nhi muội đừng để trong lòng, chuyện này không là gì.”

Liên Mạn Nhi biết. Liên Thủ Lễ cũng không phải là một người biết cởi mở, vô cùng thiếu điểm biến thông. Mà Liên Diệp Nhi, nhiều khi cũng không làm chủ được Liên Thủ Lễ.

Ngồi cùng một bàn ăn cơm thì ngồi cùng một bàn ăn cơm đi, chỉ ăn xong một bữa cơm thôi. Vẫn có thể nhịn thì nhịn. Hơn nữa, chuyện cho tới bây giờ, Liên Mạn Nhi không thấy được Chu thị còn có thể bắt bẻ đối với các nàng. Tối thiểu ngoài mặt sẽ không. Về phần sau lưng như thế nào, Liên Mạn Nhi có muốn nhúng tay vào cũng không được.

Cùng nhau ăn liền liền cùng nhau ăn được rồi, người không thoải mái hẳn là Chu thị mà không phải các nàng, Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy.

Sau buổi trưa, Trương thị vốn phái vợ Hàn Trung đi qua giúp Triệu thị và Liên Diệp nhi nấu cơm. Sau đó, người một nhà cũng hướng phòng ở mới nhà Liên Diệp Nhi đi.

Nhà mới của Liên Diệp Nhi, vừa vào đại môn, trái phải hai bên là chính là hai miếng đá phấn màu trắng, sau mặt vách đá là đường hẻm. Nơi này dùng để làm phòng chứa củi, hiện tại còn dư lại chút ít đống đá tảng xây phòng ốc ở góc tường.

Xa hơn một chút, bên trái chính là bốn phía của cái chuồng heo. Chỗ còn lại của hai bên tính để tương lai làm vườn rau xanh, hiện tại cũng trống không, tường thấp còn không có xây lên. Liên Thủ Lễ tính toán những thứ này chỉ là việc nhỏ, không cần mời người hỗ trợ, hắn tự bớt chút thời gian là có thể từ từ đem tường thấp xây lên.

Bởi vì không có sương phòng gì, nên sân này liền có vẻ dài hơn so với sân nhà cũ.

Vợ Hàn Trung, Triệu thị và Liên Diệp nhi đều ở phòng ngoài nấu cơm, vì để cho khói đi ra ngoài mau một chút, rèm cửa bên trên gian ngoài dứt khoát tháo xuống đặt ở một bên. Vì vậy, nhà Liên Mạn Nhi vừa vào cửa lớn, thì Liên Diệp Nhi đã nhìn thấy.

Liên Thủ Lễ nhanh chóng từ trong nhà ra đón.

Liên Mạn Nhi không phải là lần đầu tiên tới nhà mới của Liên Diệp Nhi, mọi người cùng nhau vào phòng trên, đã bị Liên Thủ Lễ dẫn tới Đông phòng.

Đồng dạng là nhà giữa, nguyên nhân nhà phía đông lớn là bởi vì nhà nông dân thì người ở Đông phòng là người có bối phận lớn nhất trong nhà, hơn nữa chiêu đãi khách nhân cũng thường là ở Đông phòng.

Đông phòng của Liên Thủ Lễ có hai gian, cũng giống nhà cũ là mở rộng ra, chính giữa cũng không có làm vách ngăn. Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp nhi sẽ ngụ ở trong nhà này. Đến tối, Liên Thủ Lễ và Triệu thị nằm ngủ đầu giường đặt gần lò sưởi, Liên Diệp Nhi ngủ đầu giường đặt xa lò sưởi, chính giữa để tấm vách.

Tây phòng là gian phòng Liên Thủ Lễ làm mộc.

Mọi người ngồi xuống ở trong phòng, Liên Diệp Nhi liền bưng mâm trà, mang trà nóng đi lên.

Liên Mạn Nhi nhận trà, thấy trà bên trong mặc dù không được tốt lắm, nhưng cũng không phải là lá trà bọt nhà nông dân thường xuyên uống, liền biết là vì đãi khách nên Liên Diệp Nhi cố ý mua.

“Diệp nhi, muội lãng phí rồi, lại quá khách khí.” Liên Mạn Nhi liền đối với Liên Diệp Nhi nói.

“Mạn Nhi tỷ, muội nói thật với tỷ. Đây không riêng vì hôm nay, cũng không phải là cố ý mua cho Tứ thúc, tứ thẩm,. . . . . . . Sau này cha làm thợ mộc, vì người đến người đi đặt hàng nhiều nên phải dùng.” Liên Diệp Nhi liền cười nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cười cười không nói cái gì nữa.

“Tam bá mẫu bọn nhỏ, chúng ta lại giúp tẩu một tay.” Trương thị liền đứng lên, hướng ra bên ngoài nói.

“Đừng, Tứ thẩm mau ngồi.” Liên Diệp Nhi bận rộn liền gọi.

“Không cần, chỗ này chỉ cần một người làm là được, nhiều người vào chật lắm. Xong ngay đây, đừng làm tay muội bị bẩn. Chi Nhi và Mạn Nhi đều ngồi đi, không cần hai đứa phải giúp đâu.” Triệu thị cũng đi tới cửa, hướng về phía Trương thị cười nói.

Trương thị mới từ ngoài đi vào, hiển nhiên thức ăn đã làm xong rồi, nên không cùng Triệu thị khách khí, ngồi xuống một lần nữa.

“Lão Tứ, có một chuyện. . . . . .” Liên Thủ Lễ hướng Liên Thủ Tín mở miệng nói, thời điểm hắn nói lời này, chân mày hắn dường như cau lại dính cùng một chỗ, biểu hiện là chuyện để cho hắn rất khó mở miệng.

“Chuyện gì?” Liên Thủ Tín liền hỏi.

Vừa lúc đó, chỉ nghe thấy phía ngoài cửa vang lên.

“Cha tới.” Liên Thủ Tín ngồi dọc theo kháng, nên khi nghiêng đầu đi, xuyên qua một cái cửa sổ thủy tinh duy nhất ở đầu giường đặt gần lò sưởi nhìn ra bên ngoài, liền nói.

Nói xong Liên Thủ Tín liền đứng lên. Trương thị, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng tiểu Thất, tất cả cũng đứng lên. Người một nhà từ trong nhà đi ra ngoài nghênh đón Liên lão gia tử.

Liên Thủ Lễ chưa kịp nói hết lời đã phải đi theo ra ngoài.

Từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn thấy người đến trước mặt, Liên Mạn Nhi liền ngẩn người.

Bình luận

Truyện đang đọc