TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Bọn người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa chạy nhanh vào phòng, chen lấn trước giường Liên lão gia tử tỏ vẻ hết sức hiếu thuận. Nhờ vậy, bọn họ có thể tránh khỏi việc bị Trương thị trách cứ tra hỏi.

Liên lão gia tử bị té đúng là việc lớn của Liên gia, nên những việc khác đều được bỏ qua một bên.

Bọn người Triệu Tú Nga bị trói ở trong nhà cũng không thể để đó. Nhưng người của khu nhà cũ hiển nhiên là không có ai có thể ra mặt để nói chuyện, nên đã đem cái cục diện rối rắm này, ném lại cho Ngũ Lang.

Có câu “ Không nhìn mặt tăng thì cũng nhìn mặt phật” nên bọn Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi dù trong lòng nghĩ thế nào, nhưng có một số việc vẫn phải ra mặt xử lý.

Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang Liên nhìn về phía Triệu Tú Nga.

Lúc này Triệu Tú Nga đã có chút sợ hãi, chuyện khác ả không sợ, nhưng nếu Liên lão gia tử xảy ra việc gì, thì người của Tứ phòng sẽ không tha cho ả.

“ Làm người thì phải biết lý lẽ, chuyện của lão gia tử không liên quan đến ta. Ta chỉ muốn ông ấy hiểu rõ mọi chuyện, ông ấy bị vậy là do bọn người Liên Thủ Nhân chọc tức” Mặc dù có chút bối rối, nhưng lúc này lời Triệu tú nga nói ra, cho thấy đầu óc của ả vẫn rất tỉnh táo.

“ Muốn nói chuyện rõ ràng vậy ta hỏi ngươi, bây giờ có phải ngươi vẫn còn là vợ của Nhị Lang hay không? Những người ngươi mang đến là ai ? Đến đập phá nhà cửa, đồ đạc là lý lẽ gì? Còn đánh người của Liên gia bị thương, vậy thì cái này cũng là lý lẽ sao?” Liên Mạn Nhi Liên hỏi ngược lại Triệu Tú Nga.

Trương thị có một câu nói rất hay, chuyện nào ra chuyện đó. Tuy Triệu Tú Nga vạch trần ra một vài chân tướng sự thật, nhưng ả làm như vậy, cũng không phải xuất phát từ tấm lòng vì chuyện bất bình mà nói ra, mà mục đích thật sự chỉ vì có lợi cho ả thôi.

Triệu Tú Nga vạch trần sự thật việc Liên Thủ Nhân bán Liên Mạn Nhi. Là vì muốn chia rẽ một nhà của Liên Thủ Tín cùng người ở khu nhà cũ Liên gia, để cho ả có thể muốn làm gì thì làm đối với người khu nhà cũ. Kế tiếp, ả ta lại vạch trần chuyện Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị hợp mưu tính toán Liên lão gia tử cùng Chu thị, cũng không phải là vì chứng minh thanh bạch cho Liên lão gia tử. Mà chỉ vì muốn Liên Thủ Nhân và Cổ thị phải bị lột da.

Nếu như không phải Triệu Tú Nga mang người đến làm ầm ĩ, mà là an phận đi đến khu nhà cũ, cùng người của khu nhà cũ thương lượng vấn đề đi hay ở lại của ả. Mặc dù sẽ có chút xung đột với nhau, nhưng Liên Mạn Nhi các nàng cũng sẽ không quản tới. Nhưng Triệu Tú Nga lại giống trống khua chiêng còn đánh người, đập vỡ cửa sổ trong nhà, thì Liên Mạn Nhi các nàng không thể không quản đến.

Nếu như bởi vì Triệu Tú Nga nói toạc ra vài chuyện, mà buông tha ả thì đó mới là hồ đồ, lọt vào cái bẫy của Triệu Tú Nga. Về sau cũng sẽ bị những người biết chuyện cười nhạo, cho rằng Liên gia dễ ức hiếp.

“Cái đó là bởi vì bọn hắn hại người nhà mẹ đẻ của ta.” Triệu Tú Nga thấy Liên Mạn Nhi chất vấn nàng, liền trả lời.

“Cái gì gọi là bọn hắn hại người nhà mẹ đẻ của ngươi?” Liên Mạn Nhi cười lạnh, “Lời này nếu như người khác nói ra thì cũng thôi. Nhưng ngươi là người không tư cách nói lời này nhất. Thời điểm bọn họ tốt đẹp, không phải các ngươi cũng đi theo hưởng chỗ tốt hay sao? Lần lượt nhắm Thái Thương mà chạy qua, còn bao lớn bao nhỏ cầm về, lúc đó tại sao ngươi không nói là bọn hắn hại người nhà mẹ đẻ của ngươi?”

“… Còn chuyện giống lúa mạch kia, chính là cha ngươi đi sang bên Thái Thương ra chủ ý cha cho Nhị Lang. Nếu không có chuyện này, có lẽ một nhà bọn ta vẫn còn ở Thái Thương trãi qua những ngày tháng tốt đẹp kìa.” Hà thị từ trong cửa nhô đầu ra, chen miệng nói vào.

“Chính ngươi cũng đã nói. Tại Thái Thương, có rất nhiều chuyện là ngươi ra chủ ý. Hiện tại ngươi vẫn còn yên ổn đứng ở nơi này, ngươi còn có cái lý do gì để nói ra miệng hay sao?” Liên Mạn Nhi lại nói với Triệu Tú Nga, sau đó vừa quay đầu, đã nhìn thấy Nhị Lang từ trong phòng bên trên đi ra.

“Nhị Lang ca. Ca nói một câu đi.” Ngũ Lang liền hỏi Nhị Lang.

Liên lão gia tử đã mở miệng phải hưu Triệu Tú Nga rồi, nhưng mà Ngũ Lang vẫn muốn hỏi ý kiến Nhị Lang một tiếng.

“Để cho nàng đi đi.” Nhị Lang nhìn thoáng qua Triệu Tú Nga rồi lập tức đem đầu quay đi nơi khác nói.”Cứ để nàng đi, ta không truy cứu chuyện của nàng nữa. Về sau… cầu về cầu, đường về đường. Nữu Nữu thì nàng đừng hòng mang đi.”

Lời nói còn chưa dứt, giọng nói của Nhị Lang đã có chút nghẹn ngào.

Liên Mạn Nhi cũng nghe rõ, Nhị Lang không truy cứu việc Triệu Tú Nga và hắn còn không có kết thúc, đã đi theo thương nhân họ Triệu rồi, nhưng đồng thời, cũng đã hết hy vọng với Triệu Tú Nga. Chưa hết hy vọng thì còn có cách gì, Triệu Tú Nga hiện tại đã dẫn người đến đánh phá, nói rõ tuyệt đối sẽ không quay lại với hắn nữa.

Không thể không nói, Nhị Lang đối với Triệu Tú Nga, thật đúng là có tình có nghĩa.

Liên Mạn Nhi liền quay đầu lại nhìn Triệu Tú Nga.

Triệu Tú Nga mang ánh mắt khinh miệt mà đảo qua trên người Nhị Lang, từ trong lỗ mũi còn hừ một tiếng.

Triệu Tú Nga cũng không lĩnh tình của Nhị Lang, hơn nữa, còn rất khinh bỉ đối với Nhị Lang.

Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang cùng trao đổi ánh mắt với nhau, Nhị Lang nói không so đo chuyện kia, thì các nàng cũng không muốn quản nhiều, nhưng mà Triệu Tú Nga dẫn người đến đây gây chuyện, thì không thể không so đo.

“Nhị Lang ca tính tình tốt, thả cho ngươi một con đường sống. Có điều hôm nay chuyện ngươi mang người đến tận cửa quậy phá, thì không thể bỏ qua.” Ngũ Lang liền nói với Triệu Tú Nga, “Mọi thứ không thể hơn được một chữ lý. Tam Thập Lý Doanh Tử chúng ta, không phải là địa phương mà họ Triệu nhà ngươi nói đến là đến, nói đi là đi.”

Hắn nói Tam Thập Lý Doanh Tử, không bằng nói là Liên gia, nhưng Ngũ Lang lại không chịu nói như vậy, thái độ này cũng giống như việc Ngũ Lang không trói Triệu Tú Nga lại.

Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, tuổi của Ngũ Lang không lớn lắm, nhưng tâm tính thiện lương hòa nhã, bởi vậy thủ đoạn khi làm việc không khỏi chưa đủ tàn nhẫn. Nhưng bù lại thông minh và cơ biến thì hơn người thường, hơn nữa làm việc đâu ra đấy, nếu trải qua tôi luyện nhiều về sau tất thành sẽ châu báu.

Ngũ Lang sai người đến trói Triệu Tú Nga lại, cho ở cùng một chỗ với những người nàng mang đến, rồi đưa hết đi huyện nha.

“Cầm thiếp mời của ta, đưa đi huyện nha.”

Triệu Tú Nga tựa hồ có chút kiêng kỵ Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, nên không dám khóc lóc om sòm như vừa rồi đối với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, nhưng khi thấy có người đến trói mình, thì liền giãy dụa la hét ầm ĩ.

“… Không nói đạo lý, ỷ thế hiếp người…”

“Ngươi còn không biết ngươi đã phạm cái lỗi gì sao? Nhất cử nhất động của ngươi tại thị trấn, chúng ta đều biết rất rõ ràng. Không cần ỷ thế hiếp người, chỉ dựa vào những việc ngươi đã làm thôi, thì ngươi chết mấy lần cũng không oan. Tuy là Nhị Lang ca hắn nói không truy cứu, nhưng chỉ cần ai trong chúng ta nói ra một câu thôi, thì ngươi cũng không sống được.”

Nghe Ngũ Lang nói như vậy, Triệu Tú Nga vốn đang sững sờ, sau đó lại tiếp tục giãy giụa lên.

“Ngươi cũng đừng hy vọng đến vị Triệu đại quan nhân kia của ngươi, có lẽ hắn cũng không biết, ngươi quay trở về sẽ làm những chuyện như vậy… . Hắn bất quá chỉ là thương nhân, dù muốn quyên quan cũng còn không có quyên đến tay đâu. Hơn nữa dù hắn có thật sự quyên được quan, thì trong huyện Cẩm Dương này, cũng không phải là nơi hắn có thể định đoạt.” Ngũ Lang lại nói.

Lúc này thì Triệu Tú Nga không vùng vẫy nữa, trên mặt một lần nữa xuất hiện thần sắc kinh hoảng.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn thấy vậy, không khỏi cười thầm. Sau khi bọn nàng biết rõ Triệu Tú Nga theo vị “Triệu đại quan nhân” kia, nên trong lúc chú ý tới hành tung của hai người thì đồng thời cũng không có chuyện không cẩn thận đi điều tra chi tiết về vị “Triệu đại quan nhân” đó.

Triệu Tú Nga xác thực thật là nữ nhân khôn khéo, cường hãn, nhưng khuyết điểm của ả là quá mức tự tin, lại đem người khác nhìn quá thấp. Đánh giá cao mình cùng đánh giá thấp người khác, chỉ cần dính phải một trong hai điểm trên thôi, đều vô cùng không ổn, huống chi Triệu Tú Nga chiếm cả hai điều này.

“Thành thật một chút, chúng ta cũng không nhã nhặn, dễ nói chuyện như đại gia chúng ta đâu. Ai dám làm ầm ĩ, chúng ta sẽ không khách khí. Đến lúc đó, mặt mũi sẽ bị mất lớn rồi. Mà các ngươi hiện tại mất mặt, cũng không phải là mất mặt của Liên gia, mà mất chính là mặt mũi vị chủ tử kia của các ngươi. Nếu để cho hắn biết là ai trong các ngươi làm mất mặt mũi của hắn, lúc các ngươi trở về cũng đừng mong có ngày tốt lành để sống.”

Hàn Trung một bên lớn tiếng nói, một bên sai người đem bọn người của Triệu Tú Nga xô đẩy ra ngoài.

Triệu Tú Nga không chỉ không có lại giãy dụa, ngay cả nói cũng không nói lời nào, chỉ cúi thấp đầu, tự mình nhanh chóng đi khỏi.

Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua bóng lưng của Triệu Tú Nga, lại nghĩ tới tin tức tiểu Phúc nghe ngóng được. Vị Triệu đại quan nhân kia, tuy hơi có chút gia tài, nhưng làm người hay xử sự đều một mực coi trọng quy củ, nhưng mà bên người dẫn theo Triệu Tú Nga hay khoe khoang, nên dẫn phối hợp chút ít diễn xuất của Triệu Tú Nga.

Bên này vừa đuổi Triệu Tú Nga đi, thì bên kia Lý Lang Trung cũng bị mời đến xem mạch cho Liên lão gia tử. Mọi người đoán không sai, Liên lão gia tử là gấp hỏa công tâm, trúng gió, nhưng tánh mạng không đáng lo, chỉ là tạm thời nói chuyện và hành động đều có chút vấn đề, cần phải dùng thuốc để điều trị. Về phần có thể khôi phục tới trình độ nào, thì Lý Lang Trung nói ông không dám khẳng định.

“Thân thể bên trong của Lão gia tử rất tốt, nói năng hành động, có lẽ không có vấn đề, nhưng những cái khác thì khó mà nói rồi. Cứ uống trước mấy thang thuốc xem đã.”

Đưa Lý Lang Trung đi xong, Trương thị, Liên Mạn Nhi đều đi vào bên trên trong phòng thăm Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử nằm ở trên giường gạch, con mắt nửa khép, miệng thoáng nghiêng một bên, Chu thị ngồi ở bên cạnh lau nước mắt, còn những người khác thì đều vây quanh ở trước giường, thấy Liên Mạn Nhi các nàng đi vào, mới tránh qua một bên.

Mặc dù Liên lão gia tử miệng không thể nói, nhưng mà Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều nói vài lời như cố gắng để cho Liên lão gia tử tĩnh dưỡng…, rồi mới từ bên trong phòng trên đi ra. Sau đó, Trương thị mang theo Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất về nhà, còn Liên Thủ Tín và Ngũ Lang thì tiếp tục ở lại khu nhà cũ.

Mấy gian phòng ốc và cửa sổ của Khu nhà cũ đều bị đập phá, Liên Thủ Tín có mời Liên lão gia tử và Chu thị đi đến nhà hắn, nhưng hai vợ chồng già đều không muốn.

“Nếu chết, cũng phải chết trên giường gạch này.” Đây là Chu thị nói.

Liên lão gia tử mặc dù không nói chuyện được, nhưng ý tứ trong ánh mắt, cũng là không muốn đi.

Liên Thủ Tín và Ngũ Lang ở lại, là muốn thu xếp đem cửa sổ phòng trên sửa chữa tốt lại.

Bọn Liên Mạn Nhi về đến nhà không bao lâu, thì Liên Thủ Tín và Ngũ Lang cũng trở về.

“Sao trở về nhanh như vậy, cửa sổ đều đã sửa xong rồi sao?” Trương thị liền hỏi.

“Chỉ có cửa sổ của hai gian phòng lão gia tử, lão thái thái mà có nhiều người như vậy, còn không phải thoáng cái đã làm xong sao.” Liên Thủ Tín trả lời.

“Chỉ tu sửa cửa sổ đông phòng của nhà chính thôi?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.

“Ừ.” Ngũ Lang gật đầu. Triệu Tú Nga vạch trần ra vết sẹo cũ, các nàng không cùng đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa ầm ĩ, còn ngăn lại Triệu Tú Nga tiếp tục đại náo, rồi đem cả đám Triệu Tú Nga đưa đi gặp quan, cái này là đã tương đương với việc lấy đại cục làm trọng, lòng dạ quá bao dung rồi. Muốn bọn hắn quay đầu coi như không có việc gì xảy ra, đi tu sửa cửa sổ cho Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, thì không thể nào.

Ngay tại khu nhà cũ, Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang thu xếp như vậy, nhưng đều không có quan tâm gì đến bọn Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa. Khiến các hương thân đến phụ giúp cũng nhìn thấy ở trong mắt, biết rõ trong lòng, nên ai cũng không nói gì.

“Lão gia tử, lão thái thái thì trách nhiệm chúng ta phải lo. Nhưng bọn họ thì khác, cũng không phải là không có tay không có chân, hơn nữa tuổi còn trẻ, không nhất định cần giúp.” Liên Thủ Tín lại nói.

Bình luận

Truyện đang đọc