TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Người tiến vào đúng là Nhị Lang, trong ngực của hắn ôm Nhị Nữu Nữu.

Ở thời đại này, loại sự tình bế hài tử hoàn toàn đều do phụ nữ làm. Lại có tục ngữ viết ôm tôn không ôm tử (ôm cháu không ôm con). Cho nên, thậm chí có nam nhân cả đời chưa từng ôm qua con của mình.

Mà ở Liên gia, bắt nguồn từ Liên lão gia, đều hoàn mỹ thi hành cái tín điều (điều đặt ra để tin theo) này. Có điều, ở phương diện này, Liên Thủ Tín lại không giống như vậy. Bản thân Liên Mạn Nhi cũng không nhớ rõ, chỉ là nghe Trương thị kể lại. Thì ra khi còn ở nhà cũ, chỉ cần là ở trong phòng mình Tây sương phòng, nơi đám người Chu thị không nhìn thấy, bình thường Liên Thủ Tín cũng sẽ giúp đỡ Trương thị chăm sóc mấy đứa nhỏ như ôm chơi đùa hoặc là dỗ ngủ, những việc này Liên Thủ Tín đều đã làm qua.

Bây giờ ở nhà cũ Liên gia, Nhị Nữu Nữu không có mẹ ruột, bình thường đều là Hà thị và Liên Nha Nhi chăm sóc. Nhị Lang chỉ phụ trách làm việc lao động, vì cả nhà, cũng vì kiếm chén cơm manh áo cho Nhị Nữu Nữu. Liên Mạn Nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua Nhị Lang ôm Nhị Nữu Nữu lần nào, có lẽ là vừa ôm dỗ Nhị Nữu Nữu.

Bây giờ nhìn Nhị Lang ôm Nhị Nữu Nữu từ bên ngoài đi vào, Liên Mạn Nhi đương nhiên cảm thấy kinh ngạc.

Những người khác cũng như vậy.

Mà Nhị Lang tựa hồ cũng kinh hãi, hơn nữa sắc mặt bỗng chốc biến đỏ. Là bởi vì ôm con của mình cho nên ngượng ngùng sao?

“Ông nội, Tứ thúc, Tứ thẩm. . .” Nhị Lang ôm Nhị Nữu Nữu, hướng mỗi người trưởng bối chào hỏi một lượt.

“Ừ, đã trở về rồi sao!” Liên lão gia lên tiếng, trong giọng nói không nghe ra tâm tình gì.

“Dạ.” Nhị Lang gật đầu.

“Nhị Lang đi đâu về vậy? Sao còn ôm theo Nhị Nữu Nữu nữa?” Trương thị hỏi.

“Con không có, cũng không có đi đâu ạ.” Nhị Lang có chút gấp gáp đáp, ngay sau đó tựa hồ thay đổi chủ ý, lại giải thích, “Nhị Nữu Nữu đói bụng, con ôm Nhị Nữu Nữu đi uống sữa.”

Tuổi Nhị Nữu Nữu cũng không nhỏ, nhưng không được uống sữa mẹ, chỉ dựa vào cháo mễ, bởi vậy so với tiểu hài tử cùng tuổi rõ ràng nhỏ gầy hơn nhiều. Đương nhiên, Nhị Nữu Nữu lúc mới sinh ra cũng tương đối nhỏ, thân thể cũng yếu. Nhị Nữu Nữu có thể sống đến bây giờ đã ngoài dự liệu của mọi người.

Trương thị gật đầu, nghĩ thầm Nhị Nữu Nữu nếu có thể uống nhiều sữa hơn cũng không khá hơn.

“A?” Nghĩ như vậy, Trương thị đột nhiên ồ một tiếng, “Ôm Nhị Nữu Nữu đi bú sữa mẹ, là nhà ai a? Thôn này gần đây có người sinh con sao thẩm không biết?”

“Không, không phải ở trong thôn chúng ta đâu ạ.” Nhị Lang tựa hồ có chút khẩn trương, nói càng thêm lắp bắp.

Chuyện này rất bất thường, Liên Mạn Nhi nháy mắt một cái. Đừng nói gần trong thôn này có người sinh con có dư sữa cho ăn. Lại nói thanh danh người nhà cũ bây giờ, chỉ sợ cũng khó mà xin được sữa, huống chi còn là Nhị Lang ôm đứa nhỏ đi chỗ đó? Vậy mà lại còn ở ngoài thôn. . .

Trương thị tựa hồ cũng cảm giác được chuyện gì đó, dường như nàng muốn mở miệng nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.

“Cha/ Nội, người đừng tiễn nữa, chúng con đi.” Người một nhà cáo từ Liên lão gia, muốn đi ra cửa.

“Tứ thúc, Tứ thẩm, hai người chờ một chút.” Nhị Lang đột nhiên lấy thân ngăn cản, buột miệng nói.

“Có chuyện gì hả Nhị Lang?” Liên Thủ Tín kinh ngạc nói.

Sắc mặt Nhị Lang đã đỏ bừng, ánh mắt có chút bối rối, lúc thì kiên định, lúc lại do dự.

Người một nhà Liên Mạn Nhi cùng nhau trao đổi ánh mắt, bọn họ đều nhìn ra, Nhị Lang đây là có việc, hơn nữa còn là đại sự.

Sau một hồi, Nhị Lang tựa hồ rốt cục quyết định chủ ý, nhãn thần cũng đã kiên định hơn một chút.

“Tứ thúc, tứ thẩm, cầu hai người đợi thêm chút nữa, con… con có lời muốn nói với tất cả mọi người.” Nhị Lang nói.

Một đứa cháu trai đã trưởng thành đưa ra yêu cầu như vậy, hơn nữa đứa cháu này bình thường vẫn tương đối thành thật, Liên Thủ Tín và Trương thị đều không thể cự tuyệt.

Ngũ Lang suy nghĩ một chút, cũng quyết định lưu lại. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất tự nhiên cũng muốn ở lại. Cuối cùng Liên Chi Nhi cũng quyết định ở lại theo mọi người, mặc dù nàng đối với chuyện muốn nói của Nhị Lang cũng có chút ngạc nhiên.

Liên lão gia thật sâu liếc mắt nhìn Nhị Lang, ông không có phản đối. Người một nhà lại lần nữa trở lại thượng phòng, Chu thị thấy mọi người thì trợn mắt kinh hãi.

“Nhị Lang, hôm nay ngươi động một cái đi đâu, làm gì ở bên ngoài mà mất hơn nửa ngày trời? Cũng không về nhà ăn cơm?” Hà thị hướng Nhị Lang nói.

Nhị Lang nhìn Hà thị, không trả lời câu hỏi của bà.

“Ngồi xuống hết đi, nghe xem Nhị Lang muốn nói chuyện gì.” Liên lão gia ngồi xuống trên kháng, hướng toàn gia nói.

“Con…Nhị Nữu Nữu không thể không có mẹ được…con phải tìm mẹ cho Nhị Nữu Nữu…” Mặc dù tâm ý kiên định, nhưng bình thường Nhị Lang đã nói chuyện vụng về, bây giờ lại thêm trong lòng khẩn trương, nên lời nói ra cũng có chút khó khăn.

“Ta không nghĩ đến ngươi lại nói muốn vợ, ta không. . .” Hà thị thật nhanh nhìn thoáng qua Trương thị bên kia, nhếch miệng cười nói, “Vừa vặn, có Tứ thúc, Tứ thẩm ngươi ở đây, nói với Tứ thúc, Tứ thẩm ngươi đi. Tứ thúc, Tứ thẩm ngươi bây giờ nói cho ngươi một người vợ còn không dễ dàng sao?!”

Thật ra thì Hà thị cũng không khéo ăn nói cho lắm, nhưng lời này lại nói lưu loát như vậy, hiển nhiên là đã sớm nghĩ sẵn trong đầu.

Lẽ nào Liên Thủ Nghĩa lại bày ra cái bẫy này, muốn các nàng chịu trách nhiệm cưới một người vợ về cho Nhị Lang, Liên Mạn Nhi nhíu mày, thầm nghĩ. Không phải là không có khả năng này.

“Không, không cần đến Tứ thúc, Tứ thẩm.” Nhị Lang vội vàng nói, “Con…con đã lo liệu xong hết rồi…là Tiểu Yến, hai chúng con sau này sẽ sống cùng nhau. Tiểu Yến có sữa, có thể cho Nhị Nữu Nữu bú.”

“Gì?” Hà thị vừa nghe Nhị Lang nói lời này, ngay lập tức bùng nổ.

“Nhị Lang, ngươi nói Tiểu Yến nào, Tiểu Yến ở La gia thôn hả?” Liên Thủ Nghĩa vốn có chút thờ ơ, bậy giờ tựa hồ bị cái gì đâm vào mông, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

“Chính là nàng.” Nhị Lang gật đầu thừa nhận.

“Gì? Không được!” vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị gần như trăm miệng một lời la lên.

Không ngờ Nhị Lang muốn tự mình tìm vợ, Liên Mạn Nhi đối với Nhị Lang có thêm vài phần kính trọng. Chỉ là không biết, Tiểu Yến La gia thôn này là ai, Nhị Lang làm thế nào quen biết nàng.

Liên Mạn Nhi bên này còn đang nghi hoặc, bên kia Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã vây quanh Nhị Lang, nước miếng hai vợ chồng bay đầy trời, trong nháy mắt đã đem Nhị Lang che mất.

Trong lời oán giận và chửi rủa của hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, Liên Mạn Nhi rốt cục cũng nghe ra rõ ràng chân tướng. Thì ra, bà mối làm mai Triệu Tú Nga cho Nhị Lang lúc trước cũng đã giới thiệu La Tiểu Yến cho Nhị Lang quen biết. Nhị Lang cũng đã nói muốn cưới La Tiểu Yến với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Thế nhưng, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị chưa từng đồng ý qua.

La Tiểu Yến nhà ở La gia thôn, trong nhà còn có cha mẹ, một đệ đệ và một muội muội. Gia cảnh của La gia thập phần nghèo khó, trên người cha mẹ La Tiểu Yến đều có bệnh, không thể làm việc nặng nhọc. Mà đệ đệ và muội muội La Tiểu Yến tuổi còn nhỏ, toàn gia gánh nặng đều rơi trên người La Tiểu Yến.

La Tiểu Yến này rất giỏi giang, nhưng trước sau cũng không thể làm cho người trong nhà có cuộc sống tốt hơn, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ qua ngày. La Tiểu Yến và Nhị Lang cùng tuổi với nhau, mà nàng lại chậm trễ chưa chịu lập gia đình là do La gia không thể không có nàng. La gia, bao gồm cả La Tiểu Yến đều mong muốn tìm được cô gia có thể giúp nuôi sống cả nhà nàng.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều biết chuyện này nên đặc biệt kiên quyết phản đối Nhị Lang cưới La Tiểu Yến.

Sau đó, Nhị Lang cưới Triệu Tú Nga, mà La Tiểu Yến không bao lâu sau cũng thành thân.

Sau khi La Tiểu Yến kết hôn cũng không tách khỏi La gia. Nàng và trượng phu cùng nhau chống đỡ sinh hoạt của một nhà. Nhưng người nam nhân kia cũng không phải là ở rể.

Có thêm một nam nhân giúp đỡ, cuộc sống của La gia có điểm dễ chịu hơn. Nhưng ngày tháng tốt đẹp cũng không tồn tại được lâu, đến năm ngoái, trượng phu của La Tiểu Yến sinh bệnh mà chết đi, hắn để lại cho La Tiểu Yến một đứa con gái mới vừa đầy tháng.

Sau tang sự của nam nhân kia, nàng lại trở về tiếp tục gánh vác sinh hoạt một nhà, lại phải nuôi thêm một khuê nữ, có thể tưởng tượng được, La gia cùng La Tiểu Yến trôi qua những ngày như thế nào.

“Ngươi đần độn mà không biết, nó là muốn ngươi làm trâu làm ngựa cho nhà nó đó!” Liên Thủ Nghĩa nổi giận mắng.

“Nhị Lang, ngươi tìm ai cũng không thể tìm nàng a. Nam nhân kia mới cưới nàng được vài ngày thì đã chết đi. Nha đầu kia nhất định là. . . khắc phu!” Hà thị giống như bắt được bảo bối, mắt sáng rực lên, lại lớn tiếng lặp lại một lần nữa, “Đúng…chính là khắc phu!”

Nhị Lang cúi đầu, mặc cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị quở trách thế nào cũng không nói một lời. Nhị Nữu Nữu đang ngủ say thì bị giật mình tỉnh lại, oa oa khóc lớn lên. Nhị Lang vụng về dỗ, nhưng làm thế nào cũng không dỗ được.

“Nha Nhi, Nha Nhi…” Hà thị hướng phía ngoài lớn tiếng kêu.

Rất nhanh Liên Nha Nhi từ bên ngoài chạy vào, nàng tiếp nhận Nhị Nữu Nữu trong tay Nhị Lang, một bên đung đưa một bên dỗ dành.

“Ôm đứa nhỏ về phòng các ngươi đi, phòng này nói chuyện lớn tiếng làm nó sợ.” Liên lão gia phất phất tay nói.

Liên Nha Nhi nhút nhát nhìn lướt qua trong phòng, ôm Nhị Nữu Nữu xoay người đi.

Trong phòng bỗng chốc yên lặng.

“Lão La gia ở La gia thôn cũng coi như là người an phận.” Liên lão gia mở miệng nói, “Con gái người ta thế nào?”

“Là người có khả năng, lòng dạ cũng tốt.” Nhị Lang nói, “Sau này nàng chăm sóc Nhị Nữu Nữu cũng làm người ta yên tâm một chút.”

“Cửa này không thể cưới.” Liên Thủ Nghĩa nói, “Hai phía đều nhiều người, Nhị Lang không thể tìm thêm gánh nặng này.”

“Trong nhà nghèo thành như vậy, nàng còn mang theo đứa bé.” Hà thị nói theo.

“Chuyện này, lão La gia nói thế nào?” Liên lão gia tựa hồ không nghe thấy Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nói cái gì, tiếp tục hướng Nhị Lang hỏi.

“… Đều đã gật đầu đồng ý.” Nhị Lang nói.

“Người ta nếu không từ chối, vậy thì được rồi.” Liên lão gia suy nghĩ một chút, liền nói.

“Không, không được a.” Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều vội vã ngăn lại.

“Nhà chúng ta đã thế này, còn muốn tìm dạng người gì nữa? Người nào sẽ cam tâm tình nguyện đến nhà chúng ta?” Liên lão gia nhìn Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nói.

“Cha, chúng ta… chúng ta thật không bằng trước kia, nhưng điều kiện nhà chúng ta cũng không kém. Thế nào cũng không đến mức để Nhị Lang tìm đến La Tiểu Yến như vậy?” Liên Thủ Nghĩa nói.

“Kết hôn với La Tiểu Yến này còn phải nuôi sống một đại gia đình nàng.” Hà thị bỉu môi nói.

“Người này thế nào, giống tính tình Triệu Tú Nga không?” Liên lão gia hỏi.

“Không giống.” Nhị Lang vội nói, “Nàng có năng lực, cũng chưa từng cùng người ta huyên náo cãi nhau qua, không nhiều lời, tâm tính cũng tốt.”

“Con gái gả ra cửa như bát nước đổ đi. Nếu đã vào Liên gia thì chính là người của Liên gia. Nhị Lang bằng lòng thì cưới đi.” Liên lão gia lập tức đánh nhịp nói, “Cứ như vậy đi, nhanh chuẩn bị làm việc này của Nhị Lang, ta cũng bớt đi một cái tâm bệnh.”

“Nội, La gia bên kia cũng không muốn sính lễ, chỉ là có một yêu cầu…” Nhị Lang mở miệng nói, xem ra so với vừa rồi càng thêm khẩn trương.

Bình luận

Truyện đang đọc