TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Lãnh Phong

Mục đích thực sự của Liên lão gia tử là không muốn tính lại chuyện của Liên Mạn Nhi, về phần nói của chuyện Thái Thương cũng chỉ là thêm vào cho có vậy thôi. Sau một hồi Triệu Tú Nga đến náo loạn, còn có chuyện gì bên Thái Thương mà mọi người không biết chứ? Anh Tử tuyệt đối không thể biết nhiều hơn Triệu Tú Nga.

Mà ông vẫn chỉ nói không cho Anh Tử nói chuyện Liên Mạn Nhi trên công đường, là muốn che dấu với bên ngoài. Sau đó là muốn tự xử lý trong nội bộ Liên gia sao?

Không phải Liên Mạn Nhi không tin tưởng Liên lão gia tử nhưng thực sự trong Liên gia trước giờ chưa từng có cái gì gọi là phán xét. Hơn nữa trong lời nói Liên lão gia tử đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi. Chuyện này chỉ cần Liên Thủ Tín đáp ứng, Liên Mạn Nhi có thể tưởng tượng chính xác bước tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Tóm lại kết quả đến cuối cùng vẫn là không đau không ngứa, không giải quyết được gì.

Liên lão gia tử bước đi từng bước từng bước một như vậy thật đúng là nhọc lòng.

“Cha à. Chuyện này sợ là không dễ làm… Con không có năng lực lớn như vậy … Hơn nữa…” Liên Thủ Tín nói chuyện lại nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, “Như vậy thật quá thua thiệt cho Mạn Nhi. Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi sao có thể độc ác như vậy, ra tay hung ác như thế. Cha. Sao người còn có thể tiếp tục che chở cho chúng nó?”

“Con cũng là chủ một gia đình, lần này về đây cha nói cái gì một nét không viết ra được hai chữ Liên cái gì đấy, cái này, cái này xét đến cùng, là sao… Có ai đem chuyện của con xem là chuyện quan trọng đâu? Không có người xem con ra gì cả, không có người đem vợ và con của con coi vào đâu…”

Liên Thủ Tín rốt cục cũng nhìn thấu tất cả lừa dối, thất vọng với tình thân, cuối cùng không nhịn được mà phá vỡ một tầng giấy ngăn cách mỏng manh này.

Liên lão gia tử nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

“Cha. Tim con cũng là máu thịt, cũng biết đau mà…” Liên Thủ Tín đột nhiên tự đấm vào ngực, miệng khóc rống lên.

Trương thị, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất cũng đều lau nước mắt theo.

Liên lão gia tử chân tay luống cuống, bờ môi run run cả buổi cũng không nói ra lời. Những người khác lúc này lại càng không dám xen lời vào. Một lúc sau, vành mắt Liên lão gia tử cũng đỏ lên, nước mắt chảy ròng ròng.

“Lão tứ à. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Huynh đệ các con, còn có các cháu trai cháu gái, cha và mẹ con đều thương. Lão Tứ, con đừng hướng vào góc hẹp nhất mà suy nghĩ.” Liên lão gia tử lau nước mắt nói tiếp với Liên Thủ Tín, “… Trong mấy huynh đệ các con, từ nhỏ đến lớn chỉ có con là ổn nhất. Không nói nhiều nhưng làm gì cũng đều đâu ra đấy. Đừng thấy đại ca con đọc được chút sách, nhị ca con có thể hô to gọi nhỏ, có vẻ thông minh, lanh lợi nhưng nói người làm cho cha yên tâm nhất cũng chỉ có con, còn có lão tam.”

“… Cưới vợ cho các con. Đại ca con số mệnh không tốt, vợ đầu qua đời muốn tái giá chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn một chút tìm người mới. Trong số các con dâu, chỉ có vợ con là nổi trội nhất. Con, vợ con cha đều thấy yên tâm. Hai người các con đều không nói nhiều nhưng có thể làm tốt, đi tới đâu cũng không khiến người khác phải lo lắng. Bọn nhỏ cũng rất ngoan, có tiền đồ.”

“ Nhưng những đứa kia … đều là một đám không được việc. Lão Tứ, như con…vậy mới là thật tài thật giỏi. Nhưng bên này thì không, người của cả nhà này, hiện tại không có ngày càng tốt giống như các con, bọn nhỏ đều có tiền đồ. trong lòng cha vẫn một mực biết rõ, các con giỏi nhất là chuyện dạy con cái này.”

Nói đến đây, Liên lão gia tử giơ ngón tay cái lên quay về phía Liên Thủ Tín, đầu gật gật khen ngợi.

“Các con cũng có con trai, con gái, hẳn cũng rõ tấm lòng cha và mẹ con, đều mong muốn người thân của mình có cuộc sống tốt, gặp được chuyện, đều nghĩ ngợi làm sao có thể giúp cái đám yếu nghèo kia nhiều một chút, đồng thời cũng hy vọng đứa giỏi đứa mạnh cũng có thể giúp đỡ đứa yếu, cả một gia đình trải qua cuộc sống tốt, cái này mới là tính toán thật tốt nhất cho người trong nhà.”

“Lão tứ, con là người có thân phận, có năng lực. Lòng dạ cũng phải rộng rãi hơn so với người khác…”

Nói đến đây thì Liên Mạn Nhi không thể đưa tay lau nước mắt nữa mà đưa tay xoa trán.

Liên lão gia tử thật biết lừa mình dối người. Ông nói như vậy vừa nâng Liên Thủ Tín lên, đồng thời cũng đem chính ông trở thành một người có hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn xuyên thấu qua hiện tượng mà hiểu rõ được bản chất, nhìn xa trông rộng, quả thực so với thánh nhân, hiền triết, nhà tiên tri còn giỏi hơn.

Mặc kệ lời ông nói hay ho đến thế nào cũng không thể thay đổi một sự thật đó chính là ông đang đổi trắng thay đen.

“Ông nội, ông cũng nói cha con là người có thân phận, sao cha con có thể lấy công chế tư?” Liên Mạn Nhi cũng không cùng Liên lão gia tử vòng vo ám chỉ nữa mà trực tiếp nói thẳng, “Án mạng lần này rành mạch rõ ràng ai cũng biết. Vậy vụ án nên xử thế nào thì cứ để nha môn xử như thế là được. Chẳng lẽ ông lại muốn cha con biết luật còn phạm luật, thao túng kiện tụng, vụng trộm với quan tòa đưa người ta vào chỗ chết sao?”

“Chưa cần biết cha con có năng lực làm được việc đó hay không, cho dù có khả năng cha con cũng không thể làm vậy, chúng con cũng không thể đáp ứng. Bài học ở Thái Thương còn chưa đủ hay sao? Nhà chúng con tuyệt đối không thể tiếp tục đi lên vết xe đổ đó. Từ ngày được nhận cổng chào ngự ban, cha con đã cùng cả nhà chúng con thề đội ơn vua sẽ tuyệt đối tuân theo pháp luật. Bất kỳ việc gì vi phạm pháp luật, bàng môn tà đạo, chúng con tuyệt đối không làm.”

Liên Mạn Nhi nói một mạch, lời lẽ chính nghĩa làm cho mọi người không ai có thể phản bác, đồng thời lại cử trọng nhược khinh khiến cho lý do thoái thác kia của Liên lão gia tử cũng không có đất dụng võ.

Liên lão gia tử muốn nói mà như có gì chặn ở cổ họng không nói lên lời sau đó ho kịch liệt. Chu thị sợ hãi đi lại vỗ vỗ lưng, vuốt ngực giúp ông dịu cơn ho.

Chu thị trầm mặt nói: “Ông nó, ông mới chuyển biến tốt lên một chút. Có chuyện gì từ từ nói, nghỉ ngơi đã.”

Chu thị từ đầu đến cuối chỉ một mực lo lắng cho sức khỏe của Liên lão gia tử mà không nói một câu gì liên quan đến chuyện này, đây đúng là chuyện lạ. Liên Mạn Nhi không khỏi liếc nhìn Chu thị một cái, trong lòng cũng thầm hiểu ra nguyên cớ.

Ba đứa con trai thì Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đứng một bên, Liên Thủ Tín đứng một bên, Chu thị đây là dự tính ai bà cũng không giúp. Chu thị là người ngang ngược nhưng có thể hoành hành nhiều năm ở Liên gia như vậy, một phần do vị thế của mẹ chồng, một phần cũng do được Liên lão gia tử dung túng nhưng nếu chỉ có vậy mà Chu thị là một người vụng về thì cũng không thể hoành hành lâu được đến vậy.

Thực chất Chu thị cũng có thể coi là người thông minh. Trong lòng Liên Mạn Nhi vô cùng hiểu rõ điều đó. Bà hiện tại sẽ không nỗ lực hết sức để giúp Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa áp đảo Liên Thủ Tín nhưng trước mặt Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa bà cũng không giúp đỡ Liên Thủ Tín một cách rõ ràng.

Liên lão gia tử ho dữ dội như vậy, Liên Thủ Tín đương nhiên cũng tiến lên hỗ trợ, mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cũng vội chạy tới. Một lúc sau Liên lão gia tử mới ngừng ho khan, dựa lưng vào tường, vẻ mặt mệt mỏi.

Liên lão gia tử nói: “Cái thân này già rồi, không dùng được nữa rồi.”

Liên Mạn Nhi có chút im lặng. Nếu như nàng nhớ đúng thì đây là lần đầu tiên nàng thấy Liên lão gia tử dùng giọng điệu như vậy, chính là giọng điệu mà Chu thị hay dùng khi muốn làm khó con cháu, vậy mà bây giờ Liên lão gia tử cũng bắt đầu dùng cách này… vừa kín đáo, vừa thể diện, nhưng bởi vì ông xưa nay không có làm vậy, hay vì cách làm người xưa nay của ông, nên khi ông dùng cách này lực sát thương thậm chí càng mạnh hơn cả Chu thị.

Liên Thủ Tín lộ vẻ mặt không đành lòng, bất đắc dĩ hỏi Liên lão gia tử: “Cha, vậy rốt cục thì người muốn thế nào?”

Liên lão gia tử còn chưa trả lời, thì tiểu Hỉ đã từ bên ngoài đi vào tiến lại gần nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi: “Cô nương….”

Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, cho Tiểu Hỉ đi ra ngoài, sau đó mới trèo xuống kháng nói với Liên Thủ Tín: “Cha, người bên nha môn nói có chuyện muốn mời cha qua đó một chút.”

Liên Thủ Tín đứng dậy nói với Liên lão gia tử: “Cha, con có chuyện phải ra ngoài một chút rồi sẽ trở lại.”

Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, đương nhiên Trương thị cùng tiểu Thất sẽ không ở lại, cũng đi ra. Cả nhà đi đến cổng thì gặp Ngũ lang cùng Vương Ấu Hằng.

Liên Thủ Tín hỏi: “Người của huyện nha đâu rồi?”

Liên Mạn Nhi nói: “Cha, không phải người của nha môn tìm cha mà lại đại ca con có chuyện muốn nói với chúng ta.”

Người một nhà không quay về phòng nói chuyện mà để cho tiểu Hỉ canh chừng, mọi người đứng ngay tại cổng nhỏ giọng nói chuyện. Bởi vì có chút tin tức mới nên Ngũ lang mới cho người về đưa tin muốn cả nhà cùng bàn bạc một chút.

Ngũ lang nói: “Vừa rồi khám nghiệm tử thi, Ấu Hằng ca cũng giúp nhìn qua một chút. Vết thương sau đầu của Cổ thị không đủ để dẫn đến tử vong.”

Nghe Ngũ lang nói như vậy, mọi người lắp bắp kinh hãi.

Trương thị vội hỏi: “Vậy Cổ thị chết không phải do Anh Tử ngộ sát hay sao? Vậy là ai?”

“Nguyên nhân vẫn còn chưa rõ. Trên người Cổ thị không còn vết thương khác, khám nghiệm cũng không cho thấy có dấu hiệu trúng độc.” Ngũ lang nói xong liền nhìn sang Vương Ấu Hằng.

Vương Ấu Hằng tiếp lời: “Cổ thị bình thường có bệnh tật gì không?”

“Thím chưa bao giờ nghe tới.” Trương thị đáp. Lúc trước sức khỏe Cổ thị rất tốt, hiếm khi phải mời lang trung. Mà gần đây, thân thể Cổ thị thực sự không tốt nhưng lúc này thì ai sẽ mời lang trung cho bà ta đây. “Bất quá, gần đây, chúng ta thấy sức khỏe của bà ta thực không tốt. Cũng không gạt cháu làm gì, mọi người đều đoán là bà ta cũng không sống được bao lâu nữa.”

Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ nói: “Có hai lần muội thấy bà ấy lấy tay ôm ngực, mặt lộ vẻ đau đớn có vẻ như rất đau.”

Vương Ấu Hằng cẩn thận suy ngẫm nói: “Người chết không thể bắt mạch, huynh chỉ nhìn tướng mạo mà suy đoán, trường hợp Cổ thị chết vì phát bệnh có khả năng rất lớn.”

Nguyên nhân cái chết của Cổ thị xuất hiện điểm đáng ngờ nhưng với trình độ kỹ thuật của thời đại này thì không có cách nào phán đoán chính xác được nguyên nhân cái chết của Cổ thị. Liên Mạn Nhi nhíu nhíu mày.

Ngũ lang đột nhiên nói: “Người khám nghiệm tử thi nói với con là hắn cũng không có cách nào tìm ra chính xác nguyên nhân nên con và Ấu Hằng ca đành quay về bàn bạc với mọi người một chút.”

Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn Ngũ lang. Ngũ lang nhẹ gật đầu với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi hiểu, câu chuyện đi một vòng lớn rồi lại quay về chỗ cũ, bây giờ muốn xử lý thế nào gần như là chỉ cần xem ý muốn của các nàng.

Nếu như khám nghiệm tử thi chứng minh Cổ thị chết do đầu bị va đập tổn thương thì Liên Mạn Nhi tuyệt đối không nghĩ tới sẽ tác động tới sự công chính của pháp luật, nhưng hiện tại …, Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua nhà cũ.

Bây giờ Liên Mạn Nhi có thể không cần làm hỏng sự công chính của pháp luật mà còn có thể danh chính ngôn thuận đòi lại một công đạo cho Liên Mạn Nhi cũ, mang đến một sự công bằng muộn màng cho đứa bé đáng thương.

Đúng, liền làm như thế, Liên Mạn Nhi nắm chặt tay quyết định chủ ý.

Bình luận

Truyện đang đọc