TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Thanh Lê Beta: Sakura Theo ý tứ Liên Mạn Nhi, chuyện này tốt nhất là Liên Thủ Tín đi tìm Chu thị nói một câu. Bọn hắn dù sao cũng là mẹ con thân sinh, không nói nặng nhẹ, không có người khác ở cùng, dù thế nào đều có thể chuyển biến tốt đẹp. Nếu như là Trương thị, hoặc là các nàng mấy cái đứa nhỏ đi qua cùng Chu thị nói, Chu thị thẹn quá hoá giận, còn không biết sẽ náo thành cái dạng gì.

Dựa theo đạo lý mà nói, các nàng là không sai một chút nào, việc này tất cả đều là Chu thị sai. Náo lên, Chu thị tự nhiên là mặt mũi quét rác. Chuyện này khó tránh khỏi trở thành trò cười, bị người ta bình luận trước mặt hoặc sau lưng. Niên đại này không giống với niên đại kiếp trước của nàng, quan niệm gia tộc là phi thường trọng yếu. Cùng là người Liên gia, mặt mũi các nàng cũng được sáng sủa, huống chi Liên Thủ Tín vẫn là con ruột Chu thị. Có câu nói cửa miệng, thanh quan cũng khó quản việc nhà, nhà cũng không phải là một nơi có thể dễ dàng giảng đạo lý.

Hơn nữa, tuy mọi người đều biết, chuyện này ngoại trừ Chu thị, liền không có người khác. Nhưng là dù sao cũng không bắt được Chu thị tận tay. Chu thị tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đến lúc đó bị cắn ngược lại một cái, việc này lại càng náo nhiệt lên.

Đương nhiên, nếu như Trương thị đanh đá một chút, lập tức đứng ở cửa, chỉ cây dâu mắng cây hòe một hồi, Chu thị chột dạ, bận tâm thể diện, lần sau cũng cũng không dám còn làm như vậy. Thế nhưng Trương thị tuyệt đối sẽ không ra ngoài chửi đổng.

Như vậy muốn Liên Mạn Nhi tự mình ra trận?

Liên Mạn Nhi xoa trán. Nàng lúc trước liền rất bội phục mấy bà cô bác ở quê: đám bọn họ, trong tay cầm một cây chổi, chỉ vào gà vịt ngỗng, không điểm danh tên họ đến ai nhưng có thể đem đối thủ mắng đến âm thầm thổ huyết, đóng cửa không dám ra khỏi nhà. Nhưng đến phiên chính mình, nàng là không có bản lĩnh này.

Cho nên chuyện này để cho Liên Thủ Tín đi giải quyết.

“Lần sau đi ra ngoài, ta lưu một người coi nhà, nếu không thể thì liền khóa cửa.” Liên Thủ Tín lúc này mở miệng nói.

Vậy lần này coi như xong? Trương thị có thể nhẫn rất nhiều năm. Nhưng Liên Mạn Nhi một lần cũng không thể nhịn. Thế nhưng nàng biết, Liên Thủ Tín sĩ diện cũng được, ngu hiếu cũng được, sợ Chu thị cũng được, hắn là tuyệt không dám đi nói cùng Chu thị “Mẫu thân! Thỉnh ngươi về sau đừng đi lục lọi đồ đạc của chúng ta”. Những lời này, thậm chí chỉ là ám chỉ, hắn cũng khó mà mở được miệng.

“Mẹ…” Liên Mạn Nhi liền tiến đến bên người Trương thị. Hỏi ý tứ Trương thị.

“Bà nội con tính tình là như thế đấy.” Trương thị thở dài một hơi. Từ khi nàng về nhà chồng, lần thứ nhất cùng Liên Thủ Tín về nhà mẹ đẻ, lúc trở lại liền phát hiện có người động vào đồ của mình. Nàng lúc ấy còn chỉ nghĩ là mình nhớ lầm rồi. Cũng không có để ở trong lòng.

Chu thị ngược lại là chưa bao giờ trộm đồ của nàng, chỉ là đem những đồ này nọ nàng có đều có ghi tạc trong lòng. Nói thí dụ như nàng biết rõ Trương thị có khối xích đầu tốt, hôm nào đó sẽ vô tình nói muốn làm xiêm y nhưng thiếu xích đầu, Trương thị lúc này còn không biết ý nghĩ của nàng, liền nhớ là mình vừa vặn có một khối xích đầu phù hợp. Nàng muốn hiếu thuận Chu thị, dĩ nhiên là chủ động đem ra đưa cho Chu thị.

Lúc Trương thị gả tới, nhà mẹ đẻ có cho ít bạc cất dưới đáy hòm, cũng chậm rãi như vậy mà tiêu hết.

Thời gian trôi qua, chuyện như vậy liền nhiều hơn, Trương thị cũng dần dần nhận ra, biết rõ Chu thị thừa dịp nàng không ở nhà lục lọi hòm xiểng của nàng. Trong nhà trẻ con ngày càng nhiều, con của mình cũng dần lớn lên, biết nói chuyện. Liên Chi Nhi cũng từng trông thấy Chu thị lục lọi hòm xiểng củaTrương thị. Liên Chi Nhi tuổi còn nhỏ, trong lòng cảm thấy Chu thị không nên làm như vậy, nhưng khi đối mặt cũng không dám nói Chu thị cái gì, chỉ là sau lưng nói cho Trương thị. Trương thị cũng chỉ có bất đắc dĩ thở dài, nên Liên Chi Nhi nếu nhìn thấy nữa, cũng vẫn giữ trầm mặc.

“Bánh bao.” Liên Mạn Nhi nhịn không được thốt ra.

“Mạn Nhi lại muốn ăn bánh bao rồi hả?” Ngũ Lang hỏi.

Ánh mắt của mọi người liền đều rơi xuống trên người Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cảm giác phi thường vô lực, nàng vẫn chưa giải thích hàm nghĩa bánh bao đối với người Liên gia. Kết quả mỗi lần nhịn không được nói bánh bao, là bị cho rằng thèm ăn bánh bao.

“Mẹ, con thực bội phục mẹ, tại sao mà mẹ có thể nhịn nhiều năm như vậy.” Liên Mạn Nhi nói.

“Bà đã già rồi .” Trương thị nhìn sang Liên Thủ Tín, giận dữ nói.

“Mẹ, ý mẹ không phải là nói mẹ chồng đều có quyền lục lọi đồ của con dâu chứ?” Liên Mạn Nhi có chút sợ hãi mà nói.

Liên Thủ Tín ho hai tiếng, nghiêng đầu đi.

“Không phải.” Trương thị vội nói, “Bà ngoại con chưa bao giờ xem đồ của mợ con đâu, ở trước mặt không, sau lưng càng không.”

Trương thị tuy cố kỵ mặt mũi Liên Thủ Tín, nhưng cũng không có khả năng trước mặt bọn nhỏ đổi trắng thay đen, nàng nâng lên cách làm của Lý thị mẹ mình là thể hiện trong nội tâm nàng đối với Chu thị không phải là không có câu oán hận.

Thế nhưng Chu thị tính tình kiên cường, khóe miệng sắc bén. Nàng lại là tính tình mềm mại, yêu quý da mặt, trong long thời thời khắc khắc nhớ rõ hai chữ hiếu thảo hoà thuận, bởi vậy mới một mực nhẫn nhục chịu đựng.

“Mẹ lại không có tư tàng cái gì, không sợ nàng xem.” Trương thị lại nói.

Những lời này, lại ẩn ẩn để lộ ra oán khí của Trương thị.

Liên Thủ Tín tự nhiên hiểu, liền nghiêng đầu lại, hướng về phía Trương thị ôm quyền.

“Những năm này ta nợ ân tình của ngươi.” Liên Thủ Tín nịnh nọt nói.

Trương thị lườm liếc Liên Thủ Tín, phốc một tiếng nở nụ cười, khóe mắt lại ẩm ướt. Liên Thủ Tín biết rõ nàng nhường nhịn đủ loại, bọn hắn vợ chồng ở chung, Liên Thủ Tín thường dùng lời nói tới dỗ dành nàng, đối với nàng lại kính lại yêu, cẩn thận săn sóc. Liên Thủ Tín đối với nàng tốt, nàng từng cùng Lý thị lén nói tới. Lý thị cũng thay nàng cao hứng, nói là nữ nhân cả đời, cùng chồng ân ái là trọng yếu nhất. Những năm này, nàng sở dĩ đối với Chu thị nhẫn nhục chịu đựng, không chỉ có là xuất phát từ hiếu đạo, mà vẫn là xem mặt mũi Liên Thủ Tín.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, nhìn ra Liên Thủ Tín cùng Trương thị đang mặt mày đưa tình. Hai cái bánh bao này cảm tình thật là tốt, nhưng cũng không thể để cho hai người cứ như vậy đem câu chuyện chuyển hướng rồi.

Liên Mạn Nhi ũng làm ho hai tiếng.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị lúc này mới hồi phục tinh thần lại, đều có chút ngượng ngùng.

“Mấy năm nay mẹ có thể nhịn liền nhịn. Mẹ nghĩ về sau mẹ làm mẹ chồng, quyết sẽ không thể như vậy.” Trương thị đem khóe mắt lau khô, cười nói.

Đây là ưu điểm của Trương thị. Có những người làm vợ, lúc tuổi trẻ phải chịu đựng đủ loại chèn ép của mẹ chồng. Đợi đến lúc các nàng cũng làm mẹ chồng, tổng hợp cỗ oán khí dành dụm trong lòng đều phát tác lên con dâu của mình. Như thế tuần hoàn ác tính, cho nên mới có người nói mẹ chồng cùng con dâu là thiên địch.

“Mẹ, ai làm con dâu ngươi thật là có phúc, thế còn làm con gái của mẹ thì sao?” Liên Mạn Nhi nói.

“Con còn muốn thế nào nữa a.” Trương thị cười nói, “Chúng ta có bốn cái ngăn tủ. Con cùng chị của con mỗi người chiếm được một cái, mẹ có lúc nào động qua? Con muốn lấy tiền tiêu, mẹ cũng không nói cái gì? Chúng ta hiện tại cũng là con làm đương gia chứ ai!”

Trương thị nghĩ rằng, chính nàng đã từng chịu khổ, không muốn người khác lại phải chịu đựng. Đối với con gái người khác còn như thế, huống chi là con gái ruột của mình.

Liên Mạn Nhi cười cười. Trong lòng nàng cũng rõ ràng, có một số việc nàng làm, thì ra là Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng đều dung túng nàng. Đổi lại người ta, có thể khó mà nói.

“Đúng rồi, ta đem tiền đậu phộng cho ông nội.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Hai trăm cân đậu phộng. Mỗi cân mười hai văn tiền. Tổng cộng là 2400 văn tiền. Liên Mạn Nhi lấy ra hai xâu tiền, mặt khác đếm ra 400 văn tiền là bốn xuyến, đưa cho Liên Thủ Tín cầm, đưa qua cho Liên lão gia tử.

“Cha, cha cũng đem bánh bông lan này mang lên cho cô cô a.” Liên Mạn Nhi liền đem điểm tâm trên giường gạch gói kỹ, đưa cho Liên Thủ Tín nói.

Mỗi một khối bánh bông lan đều bị động vào rồi, cũng không biết là dùng miệng cắn hay dùng tay tách ra. Bánh bông lan này Liên Mạn Nhi không muốn ăn nữa, cũng không muốn để cho Tiểu Thất mấy anh em ăn.

“Cái này được không vậy?” Liên Thủ Tín chần chờ nói. Đem bánh bông lan này đưa qua chẳng phải là nói cho Chu thị cùng Liên Tú Nhi: các ngươi lục lọi đồ đạc của chúng ta, chúng ta đã biết, hai người các ngươi chính mình nhìn xem xử lý đi.

Lúc này Liên Thủ Tín vẫn còn cố kỵ mặt mũi Chu thị cùng Liên Tú Nhi. Liên Mạn Nhi bất đắc dĩ xoa trán, Chu thị cùng Liên Tú Nhi nếu quả thật quan tâm mặt mũi của mình thì đã không làm chuyện như vậy. Các nàng chính mình đều không để ý, còn muốn người khác quan tâm làm gì? Hoặc là Chu thị cho rằng, nàng làm như vậy, chỉ cần không bị người phát hiện là được. Hoặc là, dù cho bị phát hiện rồi, chỉ cần người khác không bóc trần là được?

Mặc kệ Liên Thủ Tín cùng Trương thị trong quá khứ xử sự như thế nào, Liên Mạn Nhi cũng không có ý định cho các nàng tiếp tục thói quen này.

“Cha con cái gì cũng không nói còn không được à.” Liên Mạn Nhi cùng với Liên Thủ Tín thương lượng, “Đây cũng là vì cô cô tốt.Cô cô tại nhà mình muốn làm thế nào đều được, nếu dưỡng thành thói quen, về sau tới nhà người khác cũng như vậy, chẳng phải vứt hết mặt mũi Liên gia, chính nàng cũng ăn thiệt thòi.”

“Mạn Nhi lời này rất đúng.” Trương thị suy nghĩ một chút nói.

“Lời này biết là đúng, nhưng có thể hay không dùng biện pháp khác, hòa hoãn một chút cùng nàng nói.” Liên Thủ Tín nói.

“Cái này là biện pháp tốt nhất rồi.” Liên Mạn Nhi nói.

Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, xác thực cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn, chỉ phải gật đầu đáp ứng.

Người một nhà cầm tiền cùng điểm tâm hướng đến phòng trên.

Sắc trời đã có chút lờ mờ, nhưng trong phòng trên còn chưa có ánh đèn. Lúc bọn hắn đi tới đã nhìn thấy Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đều ở đó, tựa hồ đang tại cùng Liên lão gia tử đang nói gì đó, gặp người một nhà Liên Thủ Tín đến, liền đều ngừng miệng.

“Lão Tứ a, đệ thật đúng là mua a. Thế nào khi đó còn gạt nhị ca, còn sợ nhị ca đoạt của đệ hay sao?” Liên Thủ Nghĩa một tay vịn sau eo mình, đối với Liên Thủ Tín nói.

“Nhị bá, cha cháu còn muốn bá hỗ trợ, là bái cùng Hà lão cậu đột nhiên bỏ chạy, cũng không biết vì sao kia.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Thủ Nghĩa nhớ tới eo của hắn vì sao bị tổn thương, lập tức á khẩu không trả lời được, đồng thời cảm giác eo càng đau.

Liên lão gia tử để cho mấy người Liên Thủ Tín lên trên giường ngồi.

“Giường các ngươi hôm nay thiêu không ít, còn có thể nằm lên không. Nếu không đến phòng trên này nằm đỡ.” Liên lão gia tử nói.

“Đầu giường đặt xa lò sưởi còn ngủ được.” Liên Thủ Tín lên tiếng, “Nếu không thể, buổi tối sẽ để cho mấy đứa nhỏ qua?”

“Trong phòng này cũng nhóm lửa không ít.” Liên Tú Nhi cùng Chu thị ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi, đúng lúc này liền mở miệng nói, “Hoa Nhi cùng Đóa Nhi còn muốn tới nằm, nhiều người như vậy ngủ không được. Tứ ca, phòng các ngươi cũng không đốt nhiều lửa như vậy, cơm trưa cùng cơm tối nay chẳng phải đều không nhóm lửa sao?”

“Mặc kệ nàng, lát nữa Mạn Nhi mấy đứa nhỏ các cháu cứ đến đây là được.” Liên lão gia tử nói. Mặc dù trong phòng ánh sáng lờ mờ, cũng có thể thấy Liên lão gia tử đầy mặt ánh sáng màu đỏ. Hắn lúc trên thị trấn uống nhiều rượu, hơn nữa hiển nhiên tâm tình rất tốt.

“Ông nội, chúng ta đưa tiền đậu phộng đến cho ông.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Thủ Tín liền đem tiền giao cho Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử xem thấy là hai xâu tiền cùng với bốn xuyến tiền, liền không nhận.

Bình luận

Truyện đang đọc