Edit: Miyuki
Beta: Nuxuku
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi về nhà nấu cơm, nhìn ra cửa đúng là có xe ngựa ngừng lại, bên trên rèm xe đều thêu lên chữ “Tống” sắc sảo.
“Là xe ngựa Tống gia!” Liên Chi Nhi nhẹ nhàng lôi kéo tay Liên Mạn Nhi.
“Tống gia nào?” Liên Mạn Nhi thuận miệng hỏi.
“Còn có Tống gia nào nữa, chính là nhà chồng Hoa Nhi tỷ.” Liên Chi
Nhi chỉ vào một chiếc xe ngựa trong đó nói, “Lần trước cỗ xe ngựa này
tới, tỷ vẫn nhớ được.”
Hai tỷ muội đi vào đại môn, trước mặt đã nhìn thấy Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đang tiễn một người ra bên ngoài. Người kia ngẩng đầu bước
tới, bộ dạng cũng lớn tuổi ước chừng hơn bốn mươi tuổi, trên môi trên có hai phiết râu cá trê, dáng người gầy gò, đầu đội mũ đỉnh nhọn là bằng
chất liệu cứng, trên người mặc đồ tơ lụa thượng hạng với những đường chỉ thẳng tấp , dưới chân đi giày vải lanh (tên một loại vải dệt bằng bông vải gần giống với lụa bóng).
“Đại quản gia, chỗ ta ở đây đơn sơ, để đại quản gia chê cười rồi, hay là ở lại dùng bữa cơm.” Liên Thủ Nhân vẻ mặt cười, thắt lưng hơi cong.
“Tú tài lão gia quá khách khí, lần này thật sự là không có thời gian, tú tài lão gia cũng biết, việc thu tô này đại gia chúng ta không quen,
bất cứ việc gì tôi đều phải đến lo liệu.”
“Phúc Gia là phụ tá đắc lực của muội phu, nhất thời không thể thiếu được.” Liên Kế Tổ cũng cười xòa nói.
Liên Mạn Nhi đang cùng ba người này đi đối diện, gặp thái độ phụ tử
Liên Thủ Nhân cung kính như vậy, xưng hô lại là quản gia, đoán được
người nọ là quản gia Tống gia, liền cùng Liên Chi Nhi lui qua một bên.
Tống Phúc trông thấy Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi, liền dừng chân lại, nhìn xem tỷ muội hai người, nâng tay sờ lên ria mép.
“Đây là hai nha đầu Tứ Phòng chúng ta.” Liên Thủ Nhân lên tiếng, “Nha đầu ở nông thôn, chưa trải qua việc đời, Chi Nhi, Mạn Nhi, còn không
mau hành lễ với Phúc gia.”
Liên Mạn Nhi liền mất hứng. Liên Tú Nhi phải gả chính là đại gia Tống gia, Tống Phúc là quản gia Tống gia. Liên Thủ Nhân ngươi cam nguyện
khom lưng cúi đầu là chuyện của ngươi, như thế nào mới mở miệng liền
quét sạch mặt mũi của chúng ta.
Ngươi hủy đi mặt mũi ta. Cũng đừng trách ta không để mặt mũi cho ngươi.
“Là đại bá mẫu cùng Hoa Nhi tỷ đã trở về sao?” Liên Mạn Nhi lộ ra vẻ
mặt ngây thơ, “Đại bá mẫu gãy răng nói là đi khảm răng lập tức sẽ trở
lại, kết quả vừa đi liền nhiều ngày như vậy. Trong nhà thu hoạch vụ thu
bận đến không thở nổi. Còn muốn nội nấu cơm cho heo ăn, mấy lần gửi thư
nhắn trở về làm việc, cũng không có hồi âm. Chờ Hoa Nhi tỷ nhà ta gả đi
thì tốt rồi. Đại bá mẫu cũng không cần làm những chuyện lặt vặt này nữa
rồi. Vị đại thúc này, là thúc đưa Hoa Nhi tỷ trở về phải không? Thật là đa tạ thúc. Hoa Nhi tỷ nếu còn không trở lại, phải ở nhà người khác gả
đi, đến lúc đó cũng thực nói không rõ ah.”
Nhà thông gia tương lai, dường như có rất nhiều chuyện cũ, có phải
hay không nên hảo hảo hỏi thăm một chút, phu nhân kia nhất định rất
thích nghe. Tống Phúc hai mép râu run lên, đôi mắt nhỏ híp lại.
Liên Mạn Nhi nói không ngừng miệng. Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ sắc mặt đều biến đổi hết sức khó coi.
Liên Mạn Nhi đem biểu cảm ba người thu lại trong mắt, trong lòng âm
thầm thoải mái. Nàng chính là nha đầu ở nông thôn, hơn nữa mới mười
tuổi, còn chưa có vấn tóc, nàng có nói cái gì, người khác cũng không thể cùng nàng so đo tốt xấu. Nói ta chưa trải qua việc đời, không hiểu
chuyện, ta liền không hiểu chuyện cho ngươi xem, cho ngươi thành kẻ câm
ăn hoàng liên.
Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ vội vàng cùng Tống Phúc nói đỡ (chữa thẹn), Liên Mạn Nhi quay người liền lôi kéo Liên Chi Nhi đi vào trong.
Tiểu Thất nghe thấy thanh âm, từ bên trong Tây Sương phòng đi ra.
“Tỷ. Đại bá mẫu đang ở trong phòng chúng ta.” Tiểu Thất lôi kéo Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói.
“Ah?”
“Nàng tặng vài thứ tốt đến cho mẹ.” Tiểu Thất lại nói.
Cổ thị tặng đồ cho Trương thị? Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái, vội vàng đi vào trong phòng.
“Chi Nhi cùng Mạn Nhi đã trở lại, buổi trưa đừng nấu cơm, ta từ trong huyện mang theo một ít thức ăn trở về. Cơm trưa đều lên nhà trên ăn
đi.” Cổ thị trông thấy Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi tiến vào, trước
liền cười nói.
Tục ngữ nói “Không ra tay đánh người có gương mặt tươi cười”[1], Cổ thị như vậy, trên mặt Liên Mạn Nhi cũng chỉ có thể cùng cười.
“Đại bá mẫu trở về rồi, đại bá mẫu gần đây tốt không ạ.”
“Tốt, tốt, nhìn đứa nhỏ này rất hiểu lễ nghĩa.” Cổ thị khoa trương
hai câu, liền chuyển hướng Trương thị, nói tiếp lời nói mới rồi.
“… Ai có thể nghĩ đến, ta vừa đi mấy ngày, trong nhà liền xảy ra
chuyện lớn như vậy. Ai, ta nghe mà đau lòng thay muội,” Cổ thị nói đến
đây, cố ý hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, lúc này mới nói tiếp,
“Không phải ta làm chị dâu mới nói, nha đầu Tú nhi cũng thật không phải
phép, không thèm nói đạo lý, nói chuyện làm việc đều không có nặng nhẹ.
Chỉ khổ cho Tứ đệ muội…”
“Chuyện quá khứ, đừng nói nữa, có nói cũng vô dụng.” Nói đến hài tử đã mất, đôi mắt Trương thị lại có chút đỏ lên.
“Ai ôi!!!, nhìn đi, ta còn nhịn không được phải nói đây này. Tốt, ta
không nói nữa.” Cổ thị vội vàng thay đổi hé ra một khuôn mặt tươi cười,
“Thế nhưng mà, làm sao mà trong nhà lại phân ra thế kia. Ta vừa rồi cùng đại gia chúng ta có nói, bất kể em dâu muốn như thế nào, hắn làm đại
ca, nên cản lại, không cho các ngươi chia ra ở riêng.”
“Việc ở riêng này, là cha làm chủ, chúng ta cũng không có gì nói.” Trương thị nói.
“Ai, một cây bút không viết ra được hai chữ Liên một lúc, chính là ở
riêng rồi, chúng ta vẫn là thân nhất.” Cổ thị vội hỏi, “Vậy là hai bao
đường đỏ cùng điểm tâm này, cho muội bồi bổ thân thể. Không biết việc
của muội, nếu biết, hẳn đã mua chút ít trở về. Tứ đệ muội, muội lại cần
gì, nhất định phải nói với ta, ta sẽ nghĩ biện pháp cho muội.”
Cổ thị nói xong, lại đem hai thước vải đưa đến trong ngực Trương thị.
“Cái này hai thước vải, là cho bọn nhỏ may xiêm y đấy. Mắt thấy trời
càng ngày càng lạnh, vừa vặn mỗi đứa một bộ, Chi Nhi cùng Mạn Nhi cũng
nên may váy rồi.”
Hai thước vải đều là vải lanh bông, một cái là sắc hương mùa thu họa tiết cành hoa, cái khác màu hơi đậm, là lụa tơ tằm màu đỏ.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn, trong lòng kinh ngạc. Cổ thị này liền
thay đổi tựa như một người khác, trước kia mặc dù cũng là miệng ngọt
như mật, chắc chắn không cam lòng mà bỏ ra những vật này đến tặng các
nàng.
“Như thế nào lại để đại tẩu tốn kém như vậy.” Trương thị liền chối từ không chịu tiếp nhận.
“Muội phải cầm a.” Cổ thị cười nói, “… Thời gian Hoa Nhi kết hôn
định ra rồi, là mùng năm tháng mười, hai mươi tháng này Tống gia sẽ tới
đưa sính lễ. Ta trước đây còn nói, Tứ đệ muội là người phúc hậu, muốn
nhờ muội đi theo để trãi giường chiếu, Tứ đệ muội như bây giờ, ta không
có thể mở miệng được rồi. Bất quá ở lại nhà cũng tốt, đến lúc đó, còn
phải phiền Tứ đệ muội hao tâm tổn trí nhiều, để cho trên mặt mọi người
đều có thể diện kia.”
“Người trong nhà, chỉ cần đại tẩu không chê, ta cái gì cũng đồng ý.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi lại nghe ra, Tống gia đến lúc đó muốn tới đưa sính lễ,
đón dâu, nếu như các nàng ăn mặc quá mức bình thường, mọi người trong
nhà đều sẽ”đẹp mặt”, nếu để cho Tống gia trở về nói lại, Liên Hoa Nhi về sau tại Tống gia cũng sẽ bị chế nhạo. Bởi vậy, Cổ thị mới có thể đưa
những… thước vải này tới, vì để cho các nàng cắt may quần áo mới, đến lúc đó mặc sẽ tốt hơn.
Cổ thị lại nói một hồi, đang muốn rời đi, chợt nghe thấy bên ngoài
tiếng bước chân vang, Liên Hoa Nhi cầm trong tay lấy cái hộp nhỏ nhấc
lên màn cửa từ từ đi vào.
Liên Hoa Nhi vừa vào cửa, mặt mũi liền tràn đầy nét cười, như gió
thổi dương liễu mà đi đến trước mặt Trương thị, nói cái gì vạn phúc, vừa cười vừa bắt chuyện hai tỷ muội Liên Mạn Nhi.
Trương thị vội vàng để cho Liên Hoa Nhi đến ngồi trên mép giường.
“Tỷ tặng cho Mạn Nhi ít đồ.” Liên Hoa Nhi ngồi vào trên mép giường,
đem hộp nhỏ trong tay mở ra, bên trong là hai thớt lụa sa in hoa màu sắc rực rỡ rất đẹp, nhụy hoa là mảnh tơ vàng đính những hạt châu màu sắc
rực rỡ, thoáng động liền rung lên, thập phần đẹp.
“… Đây là vật mà quý nhân trong nội cung dùng đấy, Trầm gia theo
người tới kinh thành mang chút ít ra, đưa hai cái cho phu nhân bên này,
phu nhân biết rõ ta đang ở trong huyện, liền đưa ta hai cái. Ta không nỡ mang, cũng không nỡ cho Kim Tỏa cùng Đóa Nhi, trong lòng nghĩ, đồ tốt
như vậy, chỉ có Mạn Nhi mới xứng đeo thôi.” Liên Hoa Nhi cười dịu dàng
mà nói.
Cổ thị gặp Liên Hoa Nhi xuất ra lụa hoa này ra, liền nhìn Liên Hoa
Nhi liếc, Liên Hoa Nhi cũng vụng trộm mà hướng Cổ thị một ánh mắt.
“Mạn Nhi, nào, tỷ giúp muội đeo lên thử xem.” Liên Hoa Nhi lấy ra một cái lụa hoa ra, ngoắc gọi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đoán được tại sao Liên Hoa Nhi tới đấy, bởi vậy trên mặt cũng chỉ nhàn nhạt.
“Hoa Nhi tỷ, ta là ở nha đầu nông thôn, đồ vật quan trọng như vậy, ta cũng không có phúc khí sử dụng, Hoa Nhi tỷ chính ngươi giữ đi.” Liên
Mạn Nhi nói.
“Muội là muội muội của ta, ai dám nói muội là nha đầu ở nông thôn. Ta có thứ tốt, không để cho Mạn Nhi muội tử của ta, còn đem cho ai.” Liên
Hoa Nhi cười nói.
Cổ thị cũng ở bên cạnh cùng cười, miệng không ngừng tán dương Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cảm thấy sau lưng nổi lên một tầng da gà, hai mẹ con này quả thực đem nàng nâng lên trời, không biết, tuyệt sẽ không nghe được
người hai mẹ con nói đúng là Liên Mạn Nhi nàng.
Liên Hoa Nhi thấy Liên Mạn Nhi cố ý không nhận, thậm chí ngay từ đầu, khi thấy hai cái lụa hoa kia bỏ ra nhìn cũng không nhìn, trên mặt không khỏi hiện lên một ít u ám, lập tức liền chuyển khuôn mặt tươi cười.
“Mạn Nhi, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, ngàn vạn đừng bởi vì một ít
đồn đãi, hiểu lầm, làm mất tình nghĩa chúng ta.” Liên Hoa Nhi nói
chuyện, lại từ trên cổ tay cởi ra một cái vòng tay, “Mạn Nhi, vòng tay
này, là kiểu dáng mới nhất trong huyện, ta tự đặt một cái cho mình, giờ
đưa cho muội, muội xem có thích không?”
Cổ thị không khỏi lại liếc nhìn Liên Hoa Nhi, Liên Hoa Nhi vụng trộm nhéo nhéo trên tay Cổ thị.
“Vừa rồi Tống Phúc tổng quản đi ra ngoài, chính là gặp gỡ Mạn Nhi
cùng Chi Nhi trở về, Mạn Nhi đã nói một ít chuyện trước kia.” Liên Hoa
Nhi nói.
“Tứ đệ muội, sự tình Mạn Nhi lần trước, ta thật hối hận.” Cổ thị mở lời.
“Mẹ, ta khi đó đã nói rồi, cách xa như vậy, tuy nói ba hoa chích
choè, vạn nhất có chút gì đó, chúng ta chiếu cố không đến Mạn Nhi.” Liên Hoa Nhi đối với Cổ thị oán giận nói.
“Ta lúc ấy cũng là bị quỷ mê tâm rồi, chỉ cho nhà kia là cự phú,
nghĩ đến Mạn Nhi đi qua có thể hưởng phúc, nào biết được lại thành ra
như vậy. Là ta dễ tin lời người ta nói…, thiếu chút nữa hại Mạn Nhi,
việc này mỗi ngày cứ dày vò nội tâm ta…” Cổ thị nói xong lại cầm khăn
văn vê liếc tròng mắt, cuối đầu khóc nức nở…, “Cha đánh cũng đánh rồi,
mắng cũng mắng, Tứ đệ muội, nếu muội trong lòng không thoải mái, muội cứ tiếp tục đánh ta, ta cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ mong Tứ đệ muội muội đại nhân đại lượng, sự tình gia đình chúng ta, để bên trong gia đình
giải quyết, không cần phải để cho người ngoài biết rõ.”
Trương thị không rõ vì cái gì Cổ thị lại nhắc tới chuyện xưa, liền
thành thật mà nói: “Chúng ta không phải đã đáp ứng cha sao, sẽ không nói đấy.”
“Mạn Nhi!” Liên Hoa Nhi liền đem lụa hoa cùng vòng tay giao cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhìn cũng không nhìn, cũng đều đẩy ngược trở lại cho Liên Hoa Nhi.
Liên Hoa Nhi cắn răng. Nàng vừa ở nhà trên, nghe thấy Liên Thủ Nhân
cùng Liên Kế Tổ sau khi tiễn Tống Phúc trở về, nói Liên Mạn Nhi cùng
Tống Phúc nói những lời kia, nàng giận dữ rồi, đồng thời sợ hơn. Liên
Mạn Nhi này không giống trước kia, lại trở nên đanh đá như thế. Tuy
nhiên Liên Thủ Tín cùng Trương thị tại trước mặt Liên lão gia đã hứa hẹn không đem sự tình nói ra, nhưng mà Liên Mạn Nhi hiển nhiên thay đổi.
Bởi vậy, nàng mới lập tức cầm lụa hoa tới nịnh nọt Liên Mạn Nhi.
Thế nhưng Liên Mạn Nhi căn bản bất vi sở động[2].
Liên Hoa Nhi không có biện pháp, dứt khoát xoay người, hướng phía Trương thị quỳ xuống.
“Tứ thẩm…”