TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Hai tỷ muội Trầm Nghị và Trầm Thi hào phóng nói, sắc mặt Tiền Ngọc thiền thay đổi mấy lần, chủ ý của hai tỷ muội quyết định phải cho người nhìn chỗ nàng bị đả thương, cái trán Tiền Ngọc Thiền xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Khí trời hôm nay là cuối thu mát mẻ, dù di chuyển nhiều cũng sẽ không ra mồ hôi .

“. . . . . . Cũng không phải cái gì lớn, một lát nữa là tốt thôi.” Tiền Ngọc Thiền nghẹn họng, một lúc sau mới mở miệng nói không nên vì chuyện nhỏ này mà phiền toái Trầm Nghị và Trầm Thi.”Chúng ta nhanh quay trở về chỗ ngồi đi.”

“Cũng không thể để cho Tiền cô nương mang theo tổn thương trở về, Nương chúng ta biết nhất định sẽ trách chúng ta. . . . . . . Cũng không phải là cách Trầm gia đãi khách.” Trầm Nghị liền nói, “Huống chi Tiền cô nương đau như vậy, không giống như là không có chuyện gì, không chữa trị nhanh sẽ bị ảnh hưởng dẫn đến sai lầm rồi.”

Trầm Thi cũng gật đầu.

Bên cạnh có mấy cô nương khuyên Tiền Ngọc Thiền đi theo Trầm Nghị và Trầm Thi kiểm tra thật kỹ, có người khuyên Trầm nghị và Trầm Thi, nếu Tiền Ngọc Thiền tự mình cũng nói như vậy dĩ nhiên là không có chuyện gì cần gì phải phí nhiều công sức .

“Theo ta thấy Tiền cô nương kiểm tra một chút thì tốt hơn.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút lại nói, “Thứ nhất là vì một mình ngươi, thứ hai cũng đừng phụ lòng quan tâm của chủ nhà.”

Tiền Ngọc Thiền nghe thấy Liên Mạn Nhi cũng nói như vậy, sắc mặt lại càng thâm khó nhìn, ánh mắt lộ ra hiểm ác nhìn Liên Mạn Nhi.

Nhìn thấy tình cảnh này Liên Mạn Nhi vốn muốn nhịn xuống, không đem chuyện kia bóc trần, thấy được Tiền Ngọc Thiền như thế, nàng cũng biết rằng lúc này nàng có nhẫn nhịn thì Tiền Ngọc Thiền cũng sẽ không lĩnh tình. Không thấy nàng không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng ngu xuẩn dễ bắt nạt.

Tiền Ngọc Thiền nói không muốn cho người nhìn vết thương, vừa rồi nàng làm giống như thật, Trầm nghị và Trầm Thi đã gọi người mang tới cỗ kiệu, cho người mang Tiền Ngọc Thiền không muốn đi ngồi vào cỗ kiệu.

“. . . . . . Tỷ muội chúng ta theo Tiền cô nương đi kiểm tra vết thương đã lưu lại hai nha đầu, các tỷ muội hoặc là tiếp tục đi dạo ở trong vườn, hoặc là trở về xem hí khúc, để cho các nàng dẫn đường, nha đầu bà tử trong vườn cũng có thể sai sử. Chúng ta rất nhanh sẽ trở lại.” Trầm Nghị và Trầm Thi trước khi đi, còn cùng mấy người Liên Mạn Nhi nói tạ lỗi.

Mọi người đương nhiên đều nói không sao .

Nhìn Tiền Ngọc Thiền bị cỗ kiệu nâng lên , mấy tiểu nha đầu cũng đang bận rộn đở dậy bình phong , Liên Mạn Nhi nhìn sang Cát Tường, ánh mắt sai sử.

“Cô nương, nô tỳ ngu xuẩn có chuyện không rõ.” Cát Tường hiểu ý, liền nói ra, “Mới vừa rồi Tiền cô nương không phải là cùng các cô nương đứng chung một chỗ sao? Rõ ràng đứng ở một đầu kia bình phong, như thế nào có thể nện vào chân Tiền cô nương?”

Mọi người tại đây nghe thấy lời Cát Tường.

Bên trong kiệu bóng lưng của Tiền Ngọc Thiền thoáng cái càng thêm cứng ngắc lại, chẳng qua là không nhìn thấy mặt của nàng, không biết sắc mặt của nàng lúc này như thế nào? Liên Mạn Nhi đoán bây giờ sắc mặt Tiền Ngọc Thiền sẽ không nhìn được quá tốt. Về phần mấy cô nương khác có đã người cúi đầu cười trộm, có người thì làm bộ không nghe thấy, cũng có người trên mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

Liên Mạn Nhi cũng nhìn không thấy sắc mặt Trầm nghị và Trầm Thi, hai tỷ muội không nói cái gì, chẳng qua là dặn dò bà tử khiêng kiệu đi chậm chút, đừng xóc nảy khiến Tiền cô nương ngã.

Nhìn Trầm nghị và Trầm Thi dẫn Tiền Ngọc thiền đi xa, Liên Mạn Nhi thương lượng với mấy cô nương, không hướng nơi xa hơn, đi theo đường vừa rồi trở lại chỗ ngồi.

Đám người Trầm tam phu nhân đang xem hí khúc nhìn thấy các nàng trở lại, nhưng không thấy Trầm nghị và Trầm Thi cũng không hỏi tới. Nghĩ đến chuyện tình vừa rồi chắc đã có người bẩm báo với nàng.

Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên ngồi vào bàn ở bên trong, hai người cũng không nói chuyện vừa rồi ở trước mặt mẫu thân. Trương thị và Tần phu nhân thấy hai nàng thân mật, cũng rất hài lòng.

Lại qua thời gian hai tuần trà liền nhìn thấy một tiểu nha đầu vội vã đi tới, ở bên tai Tiền phu nhân không biết nói cái gì, bà liền thay đổi sắc mặt, ngay sau đó đứng dậy đến phía trước Trầm Tam phu nhân nói hai câu, Trầm tam phu nhân cũng đứng lên, hai người nhún nhường một lúc, Trầm tam phu nhân như cũ ngồi xuống phái quản sự nương tử và một thiếp thân Đại nha đầu bên cạnh đi với Tiền phu nhân.

Trương thị xem kịch nhìn đến xuất thần cũng cảm thấy một tia khác thường, quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi thăm Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi đoán hẳn là sự việc của Tiền Ngọc Thiền, chẳng qua là lúc này không thể nói lắc đầu trấn an Trương thị.

Bất kể như thế nào, các nàng chỉ để tâm xem hí khúc là được.

Bên cạnh Tần phu nhân và Tần Nhược Quyên cũng trao đổi một cái ánh mắt, trở về rồi hãy nói.

Tiền phu nhân đi không lâu, Trầm nghị và Trầm Thi đã trở lại, hai tỷ muội tới hành lễ với Trầm Tam phu nhân, sau đến ngồi bên người Liên Mạn Nhi .

“Tiền cô nương. . . . . . Không có việc gì sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi. Tiền Ngọc Thiền căn bản không thể nào bị nện đến chân, mọi người biết rõ nhưng ai cũng không nói ra .

“Không có gì đại sự.” Trầm Nghị nói cho Liên Mạn Nhi, “. . . . . . Vốn là đoạn đường này đều tốt rồi, đến trong viện của ta và Thi nhi, nàng ở dưới bậc thang xuống cỗ kiệu, không để cho người khác cõng, cũng không cho chúng ta đỡ người, chỉ làm cho nha đầu của nàng vịn, . . . . . . Một cái đá vào bậc thang đá xanh. . . . . .”

Liên Mạn Nhi nghe, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Là bàn chân, có phải lại bị thương hay không. . . . . .”

” Như vậy đúng lúc nàng nói bị đập cái bàn chân kia.” Trầm Nghị liền nói, “Cái này đá thật ra không nhẹ, lúc ấy nàng nước mắt đã lã chã, còn mắng tiểu nha đầu không vịn tốt nàng. . . . . . . Mời người đến nhìn thì ngón chân lớn cũng bị rách rồi, chảy khá nhiều máu.”

“Đây cũng không phải là bị thương càng nặng thêm sao?” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Ta cũng vậy nói như vậy, mời lang trung nhìn lại chỉ nói đá đả thương, để cho hắn nhìn lại, có bị nện bị thương nặng không nhưng cũng nhìn không ra.” Trầm Nghị nói đến đây bất đắc dĩ thở dài.

“Nàng cái này đả thương, cũng không xem được hí khúc, lúc này, mới đưa tin cho Tiền phu nhân, hai mẹ con về nhà trước.” Cuối cùng Trầm Nghị lại nói.

“Nói về Tiền cô nương cũng quá không cẩn thận.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Ta và nàng không quen thuộc, cũng không biết nàng trước giờ hay như vậy hay không. . . . . . ?”

“Cũng không phải vậy, ta biết nàng mấy năm, nhưng lại không còn quá thân cận, trước kia nhìn xa xa còn tốt, ai biết hai năm qua nàng thế nhưng không thận trọng bằng trước kia. . . . . .!” Trầm Nghị liền nói.

“Vậy thật đáng tiếc.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“. . . . . . Ta còn phải bồi tội cho Mạn Nhi muội muội, mới vừa rồi chiếu cố không tốt, để cho cô nương bị sợ hãi.” Trầm Nghị vừa cười vừa nói với Liên Mạn Nhi nói.

“Đừng nói như vậy, đâu có chuyện gì. Ngược lại hôm nay hai người làm chủ nhân đã hết sức quan tâm .” Liên Mạn Nhi vội vàng cười nói.

Trên sân khấu kịch đã hát mấy màn, bọn nha đầu đi vào thu lại trà quả trên bàn, một lần nữa lại mang lên thức ăn. Liên Mạn Nhi và Trương thị ăn một chút liền đặt chiếc đũa xuống. Lúc này lần lượt có người đứng dậy cáo từ. Liên Mạn Nhi và Trương thị cũng đứng dậy cáo từ Trầm tam phu nhân.

Trầm Tam phu nhân mang theo Trầm nghị và Trầm Thi đưa tiễn hai mẹ con, khách khí nói vì trong phòng còn có những khách nhân khác đang chờ, liền phái mấy quản sự nương tử và nha đầu đưa các nàng mẹ con hai đi ra ngoài.

Mới vừa đi tới cửa thì một Đại nha đầu mang theo hai tiểu nha đầu chạy tới, hành lễ với Liên Mạn Nhi và Trương thị.

“. . . . . . Lục gia nói vừa rồi ở trong vườn để cho cô nương bị sợ hãi, những đồ này biểu thị thành ý nhận lỗi với cô nương.” Vừa nói chuyện vừa trình lên hai hộp quà.

“Đó chỉ là một chuyện nhỏ, đâu dùng đến cái này, tâm ý ta lĩnh Lễ thì miễn đi.” Liên Mạn Nhi liền nói. Đại nha đầu này Liên Mạn Nhi nhìn có chút quen mặt, nhớ được là người hầu hạ bên người Trầm Lục.

“Để cho cô nương bị ủy khuất, nơi nào coi như là chuyện nhỏ. Lục gia nói phải cho cô nương nhận lấy, cũng là tâm ý của Lục gia, nếu cô nương không thu Lục gia sẽ không yên tâm mà nô tỳ trở về sợ cũng bị quở trách, làm việc bất lợi.” Đại nha đầu cuối cùng nói, lại mỉm cười nhìn Liên Mạn Nhi.

Nha đầu này là người đắc dụng ở bên cạnh Trầm Lục, nàng nói như vậy Liên Mạn Nhi cũng không nói được cái gì nữa rồi, chỉ đành cười để cho Như ý nhận lấy hai hộp, một mặt lại để cho Cát Tường cho Đại nha đầu một hà bao, hai tiểu nha đầu cũng cho bao tiền thưởng.

Ba nha đầu nói tạ ơn đều lui xuống, lúc này Liên Mạn Nhi và Trương thị từ trong vườn đi ra ngoài.

Mẹ con hai người đi ra ngoài, đã phái người báo tin cho Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, cả nhà lần nữa tụ họp ở cửa Trầm phủ, liền hướng về ngõ Tùng Thụ.

Về đến trong nhà, về phòng của mình rửa mặt, đổi xiêm y trong nhà xong liền đến trong phòng Trương thị ngồi.

“Mạn Nhi / tỷ, không sao chớ?” Ngũ Lang và tiểu Thất trước hết hỏi.

“Mạn Nhi mau ngồi xuống, có chuyện gì nói cho mẹ và cha con biết đi.” Bởi vì mới vừa rồi nha đầu của Trầm Lục tặng đồ nói là cho Liên Mạn Nhi an ủi, Trương thị lấy làm kinh hãi, dọc theo con đường hỏi Liên Mạn Nhi, nhưng cái gì cũng không nói, lúc này đương nhiên liền hỏi tới .

“Con không sao, mọi người nhìn con đâu có chỗ nào xảy ra việc gì .” Liên Mạn Nhi trước tiên nói để người một nhà an tâm, sau đó mới ngồi ở bên cạnh Trương thị.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Liên Thủ Tín cũng hỏi.

“Chính là bộ dáng mà mọi người đã nhìn thấy.” Liên Mạn Nhi đối với Ngũ Lang và tiểu Thất gật đầu, tiếp theo mới nói sơ lược chuyện xảy ra ở trong hoa viên.

“Mạn Nhi có người đụng muội, thấy rõ là người nào không?” Ngũ Lang cau mày hỏi.

” Có khoảng hai ba người.” Liên Mạn Nhi lắc đầu nói, “Là muội không có phòng bị.”

” Sao có thể trách con không có phòng bị, mẹ cứ cho các nàng đều là người tốt kia, nhất là người có thể diện.” Trương thị đau lòng nói, “Cũng là cô nương gia đình gia giáo, mọi người trang phục bóng loáng xinh đẹp, nói chuyện gì cũng rất tốt, ai có thể nghĩ tới các nàng lại có ý xấu, không phải nói đều có tri thức hiểu lễ nghĩa đó sao? So sánh với cô nương nông thôn chúng ta được nhiều tôn trọng. Trước mặt là người sau lưng là quỷ, còn không bằng người ta ở nông thôn. Chúng ta gia đình nông dân trong lòng không giấu chuyện xấu, có chuyện gì cũng thương lượng trực tiếp , giống như này ngay mặt là người sau lưng làm chuyện xấu , ta đây nhìn chướng mắt.”

Trương thị rất kích động, một mặt lo lắng sợ cho Liên Mạn Nhi, mặt khác nàng đời này ghét nhất đúng là trước mặt là người, sau lưng là quỷ, người làm việc âm hiểm.

Dĩ nhiên, Trương thị ý nói người nông dân nói gì cũng trực tiếp, còn người ở đây trước mặt thì tỏ ra yêu thương sau lưng dùng ám chiêu, hiển nhiên quá mức võ đoán cùng phiến diện vì xã hội này luôn có người tốt kẻ xấu. Tình người ở chỗ nào cũng có bất đồng bởi vì nhân tố hoàn cảnh, biểu hiện bên ngoài khác biệt mà thôi.

“Là những ai?” Ngũ Lang tỉnh táo, tiếp tục hỏi Liên Mạn Nhi.

“Là Tiền Ngọc Thiền, Vương Ngọc Thiến con của quan bố chính kinh lịch họ Vương, Bành Đông Thanh con của quan bố chính đô sự Bành gia, là ba người đứng gần muội nhất, sau khi muội nhìn qua các nàng đều có gì đó không thích hợp.” Liên Mạn Nhi vừa hồi tưởng vừa nói.

“Mấy nhà này và nhà chúng ta cũng có lui tới nhưng cũng không thân cận.” Ngũ Lang trầm ngâm nói.

“Đúng. Muội và các nàng cũng chỉ kết giao thông thường, hình như các nàng lại có quan hệ đặc biệt tốt.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Sau đó muội mới nhớ chúng ta từ chỗ ngồi đi ra ngoài, cũng không có gọi bọn nàng, mà các nàng tự mình đi theo.”

“Mạn Nhi, ý của muội là các nàng đã tính toán trước?” Ngũ Lang lập tức hỏi, Liên Mạn Nhi có thể cảm giác được sự khẩn trương của Ngũ Lang, không phải do sợ hãi thế lực mấy nhà mà mấy người đó dự định muốn thương tổn nàng, cũng là lo lắng an nguy của nàng

“Là định mưu hại ta, hay là muốn. . . . . . thu hút chú ý của Lục gia?” Liên Mạn Nhi nói thầm.

Liên Thủ Tín lại ho hai tiếng.

“Ca lúc ấy ở ngoài cũng không có phát hiện sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.

“Làm sao không có phát hiện, chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể biết được.” Ngũ Lang liền nói: “Ngươi không biết lúc chúng ta rời đi, Trương Thiên Hộ còn hỏi thăm Sở tiên sinh nàng là ai, làm sao trong đôi mắt đều toả ra ý câu dẫn. Còn nói hắn coi như đã gặp nhiều loại người nhưng Tiền cô nương này đã dọa hắn.”

Liên Thủ Tín lại ho khan hai tiếng, tiểu Thất nhìn trái nhìn phải cái hiểu cái không.

“Trương Thiên Hộ. . . . . . Là một người thú vị.” Liên Mạn Nhi nghe xong không nhịn được cười nói, “Hắn nói những lời này, Lục gia nghe thấy được không, có nói gì hay không?”

“Lục gia dĩ nhiên nghe thấy được, hắn nói với Trương Thiên Hộ, tìm bà mai đem Tiền Ngọc Thiền gả cho Trương Thiên Hộ.” Ngũ Lang liền nói, “Trương Thiên Hộ sợ hãi cầu xin Lục gia nhanh bỏ ý niệm này đi.”

“Trương Thiên hộ không phải là đã thành thân sao?” Liên Thủ Tín liền nói.

“Đúng vậy. Lục gia cũng biết còn tặng Lễ.” Ngũ Lang liền nói.

Đây là Trầm Lục có ý muốn Tiền Ngọc Thiền làm thiếp của Trương Thiên Hộ.”Trương Thiên Hộ là tâm phúc của Lục gia. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười nói, hai người phối hợp thật đúng là ăn ý.

“Đúng rồi Mạn Nhi, trước khi con trở về Trầm Tam phu nhân nói với ta về Tiền Ngọc Thiền.” Trương thị liền nói: “Trầm Tam phu nhân nói cho mẹ biết ngày sinh tháng đẻ của Tiền Ngọc Thiền, đều là giả dối.”

“Sao?” Liên Mạn Nhi nhíu mày, hiển nhiên chuyện này làm cho nàng vô cùng giật mình.

Bình luận

Truyện đang đọc