TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Một trong những nguyên nhân Viêm đạo bà có thể được nữ quyến trong các phủ ở phủ thành hoan nghênh, là do bà ta có khả năng quan sát sắc mặt, nhìn thấu lòng người. Trương thị không hề để ý những lời ca tụng về sự phú quý và phô trương lãng phí, nhưng lại rất thích người ta khen nàng tốt tính, hành thiện tích đức, tạo phúc cho con cái.

Chỉ là, nói Trương Thải Vân nhờ phúc của Trương thị thì nàng vẫn không hồ đồ đến mức nhận vơ vào mình.

“Ngươi cũng đừng đánh bóng mặt mũi ta như vậy.” Trương thị cười mắng: “Đó đều là phúc của bản thân người ta.”

“Đúng, đúng, nhìn phu nhân thì biết nhà mẹ đẻ của người có căn cơ, có phúc, người tốt sẽ nhận được kết quả tốt, tổ tiên tích đức không phải là con cháu được hưởng sao. Phu nhân có ngày hôm nay, một mặt là do tu dưỡng tốt, nguyên nhân còn lại là do tổ tiên hành thiện.” Viêm đạo bà nghe Trương thị nói như vậy liền lập tức chuyển hướng, lại cười bồi nói.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe, nhịn không được nhìn Viêm đạo bà một cái, trong lòng nghĩ, hay cho bà già miệng lưỡi nhanh nhạy, cũng không trách được cửa nhà ai bà ta cũng có thể đi vào. Nghĩ lại, không cần biết là ai, nói chuyện với Viêm đạo bà đều cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như Trương thị, cảm thấy Viêm đạo bà từng câu từng câu đều hợp với tâm ý nàng, huống chi là những người thích nghe khen ngợi càng không cần nói.

“Đúng rồi, ta nói với ngươi một chuyện.” Trương thị nhớ đến chuyện của Triệu thị, liền nói với Viêm đạo bà: “Lần trước ta có nhờ ngươi chuyện chị em bạn dâu của ta, bây giờ không cần nữa.”

“Chao ơi, phu nhân, sao lại như vậy?” Viêm đạo bà kinh ngạc nói: “Lần trước nghe người nói xong trở về ta lập tức an bài mọi chuyện, giờ đây mọi chuyện sắp thành rồi, sao lại dừng?”

“Ngươi không cần gấp.” Trương thị xua tay nói: “Là do tẩu ấy đổi ý, nói muốn nghe theo ý trời, không cưỡng cầu nữa. Pháp sự mà ngươi đã làm có thể dừng thì dừng đi, cũng miễn cho ngươi bị tổn hại đến bản thân.”

“Lời này của phu nhân, lão bà ta xin nhận. Phu nhân thật là người tốt, còn lo ta có bị tổn hại hay không nữa.” Viêm đạo bà nói: “Chỉ là thật đáng tiếc, bởi vì phu nhân dặn dò mà ta đã chuẩn bị rất dụng tâm… ài..”

Viêm đạo bà thở dài một hơi, len lén nhìn Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh, vừa nghe Trương thị và bà ta nói chuyện vừa thêu thùa. Nàng cảm nhận được ánh mắt của Viêm đạo bà liền nhìn sang nhưng rất nhanh lại thu về.

Viêm đạo bà vội vàng thu hồi ánh mắt.

“Phu nhân… không phải là nghe lời đồn gì không tốt về ta, nên không tin lão bà ta chứ?” Viêm đạo bà nhìn chăm chú Trương thị, cẩn thận hỏi.

“Sao ngươi nghĩ nhiều như vậy chứ.” Trương thị không để ý cười nói: “Chính là tẩu ấy đổi ý, ta nói với ngươi một tiếng, để ngươi khỏi phải mất công. Còn nữa, pháp sự này của ngươi, không phải cần thành tâm mới được sao, người ta không cầu, ngươi lại làm, vậy cũng không thể thành công được.”

“Phu nhân nói đúng, chuyện này cần phải thành tâm.” Viêm đạo bà cẩn thận nhìn sắc mặt của Trương thị, xác thực là không có gì lạ, biểu hiện trên mặt mới giãn ra một chút, cũng cười nói: “Nếu vậy ta về sẽ bỏ pháp sự này, còn tiền nhang đèn của phu nhân, ta sẽ đưa lại cho người.”

Viêm đạo bà nói xong làm bộ vén áo, lấy túi tiền.

“Ngươi làm gì vậy!” Trương thị vội ngăn lại nói: “Ngươi cũng nói, ngươi đã làm gần xong rồi, ta sao có thể để ngươi trả tiền, làm gì có đạo lý như vậy chứ! Ngươi cũng đừng thấy áy náy.”

Viêm đạo bà thấy Trương thị nói như vậy, thì cất tiền trở lại. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh nhịn cười, bà ta thật biết giả vờ, từ trước đến nay người ta dâng tiền nhang đèn chưa bao giờ lấy trở về. Viêm đạo bà biết như vậy mà lại cứ làm bộ làm tịch trả tiền lại cho Trương thị, muốn làm cho Trương thị nghĩ bà ta là người thật thà.

“Phu nhân thành tâm như vậy ta còn có gì để nói, ta sao có thể ngăn phu nhân làm việc thiện chứ.” Viêm đạo bà thu tay về, cười nói.

“Ngươi làm như vậy thật là quá đáng.” Liên Mạn Nhi bỏ kim trong tay xuống, chỉ vào Viêm đạo bà nói.

Mặt Viêm đạo bà biến sắc, chỉ là bà ta lập tức trấn định lại, đánh giá Liên Mạn Nhi, thấy vẻ mặt Liên Mạn Nhi vẫn bình thản, mới yên tâm một chút, nhưng Liên Mạn Nhi nửa cười nửa không, mắt lại không có ý cười, trái tim vừa hạ xuống của bà ta lại nhảy lên.

“Chao ôi, cô nương, lão bà ta tuổi tác đã cao rồi, hồ đồ rồi, có làm gì sai, cô nương nên chỉ bảo cho ta.” Viêm đạo bà lập tức đứng lên, khom người về phía Liên Mạn Nhi lấy lòng.

Thấy bà ta như vậy, Liên Mạn Nhi lại phì cười.

Viêm đạo bà đứng đó không hiểu ra sao.

“Ai lại không biết, mọi người đã dâng tiền nhang đèn cho thần Phật làm gì có chuyện nhận lại, ngươi muốn trả lại tiền cho mẹ ta, tiền này ngươi từ đâu mà có? Lẽ nào ngươi bất kính với thần Phật, cắt xén tiền nhang đèn cho bản thân? Hay là ngươi muốn ở trước mặt thần Phật đem số tiền nhang đèn này tính cho mẹ ta?” Liên Mạn Nhi chỉ vào Viêm đạo bà cười mỉa nói.

“Than ôi, sao lão bà ta dám làm như vậy chứ!” Viêm đạo bà lập tức chỉ trời thề thốt: “Lão bà ta ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám làm ra cái chuyện thiên lý bất dung như vậy.”

Nói xong liền hành lễ với Liên Mạn Nhi.

“Cô nương mắt sáng như đuốc, có gì có thể qua mắt được cô nương chứ.” Viêm đạo bà vừa hành lễ vừa tươi cười lấy lòng Liên Mạn Nhi: “Cô nương tha thứ cho bà lão này một lần đi nhé …”

“Con bé chỉ đùa với ngươi thôi, xem ngươi bị dọa kìa.” Trương thị ngồi trên giường, nhìn Viêm đạo bà quẫn bách như vậy, âm thầm trừng mắt với Liên Mạn Nhi không cho nàng nói nữa, lại trấn an bà ta: “Nhanh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”

Viêm đạo bà nhìn Trương thị lại nhìn Liên mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi không nói gì chỉ cười cười.

Viêm đạo bà mồ hôi đầy đầu như được đại xá, nhìn sắc mặt Liên Mạn Nhi hòa hoãn, cầm kim lên, bà ta mới dám từ từ ngồi xuống.

Viêm đạo bà cùng Trương thị nói chuyện đối đáp cũng không lưu loát như trước. Tuy Liên Mạn Nhi không nói gì nhưng vẫn ngồi đó. Viêm đạo bà như ngồi trên đống than, trong lòng bà ta có chuyện, vừa rồi bị Liên Mạn Nhi chỉnh, bà ta càng thêm chột dạ.

Liên Mạn Nhi ở đây, có nhiều chuyện bà không tiện nói với Trương thị, nhưng có mấy lời bà nhất định phải nói, vì được tin Trầm Lục sắp trở về, đến lúc đó động tay chân càng thêm khó khăn, càng không thể thoát một cách sạch sẽ được nên bà ta không nỡ đi.

“ … mấy ngày nay trong am (chùa, đạo quán) nhỏ của ta có làm pháp sự, nên muốn mời phu nhân đến, ….cô nương và phu nhân cùng đến nhé…” Hồi lâu ổn định lại tinh thần… cười bồi nói với Trương thị: “Chắc phu nhân và cô nương cũng biết, cái am của ta tuy không lớn bao nhiêu, nhưng cũng được coi là có chút danh tiếng ở phủ thành, vô cùng linh nghiệm.”

“Trong nhà phu nhân sắp có người mới, vừa lúc nên đi cầu xin để phu nhân sớm được ôm cháu!”

Viêm đạo bà mời Trương thị và Liên Mạn Nhi đến am của bà ta, mà câu nói sớm có cháu chính là điều Trương thị để ý nhất. Trương thị cũng dao động nhưng nhớ lại Liên Mạn Nhi từng khuyên nàng, hơn nữa trong nhà thật sự nhiều việc bận rộn.

“Chuyện này ….” Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi.

“Mẹ, sáng hôm nay cha nói muốn cùng người đi dâng hương, người nói bận rộn không đi được, đợi xong hôn lễ của ca ca mới đi mà.” Liên Mạn Nhi không ngừng việc trong tay cười nói: “Hơn nữa, đi cầu cháu có vẻ như hơi gấp gáp rồi. Dù sao cũng đợi chị dâu vào cửa, đến lúc đó người cùng chị dâu đi không phải là tốt hơn sao.”

“Ừ,” Trương thị cười nói: “ngươi cũng biết, trong nhà có chuyện mừng, ngày ngày đều bận rộn e là ta đi không được, có làm pháp sự ngươi giúp ta dâng hương, đốt đèn nhiều một chút vậy, cần tiền thì cứ đến đây lấy.”

Trương thị nói như vậy, Viêm đạo bà cũng không cố gắng mời nữa.

“Đều nghe phu nhân, đợi làm pháp sự xong ta lại đến thỉnh an người.” Viêm đạo bà đứng dậy cáo từ ra về.

Đợi Viêm đạo bà đi, Trương thị cũng cầm kim lên vừa làm cùng Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện.

“Mạn Nhi, con cũng đừng có ác cảm với bà ấy.” Trương thị nói: “Bà ấy cũng là người mệnh khổ, một người phụ nữ, nếu có thể ở nhà sống an nhàn ai lại muốn đi khắp nơi lấy lòng người khác chứ. Con xem lúc nãy con nói, dọa bà ấy sợ chết khiếp.”

“Bà ta nhát gan như vậy sao? Sợ là giả đó.” Liên Mạn Nhi nói: “Mẹ, con có ác cảm với bà ta không phải vì bà ta làm nghề này, mà là vì con thấy bà ta không phải người tốt. Người xem bà ta ngồi ở đó cứ quan sát con, ai mà biết bà ta đang tính toán chuyện gì.”

“Bà ấy còn có tính toán gì chứ, không phải là sợ con đó sao, có con ở đây bà ấy đến nói chuyện cũng không được lưu loát. Loại người như bà ấy cũng có chút đạo hạnh, với lại muốn tiền là bệnh chung của mấy người làm nghề này, bà ấy cũng không ngoại lệ.” Trương thị nói: “Hiện nay mình cũng không thiếu chút tiền này, cứ xem như là làm việc thiện đi.”

“Con cứ yên tâm, mẹ cũng không ngốc, lời của bà ấy, mẹ không tin hết đâu. Mẹ tự có chừng mực, mà bà ấy cũng chẳng dám lấy bao nhiêu tiền đâu, nếu không ai mà cho bà ta đi lại trong phủ ở phủ thành này chứ! Bà ấy đến đây nói chuyện với ta cho đỡ buồn.” Trương thị lại nói.

Trong lòng Trương thị vẫn tin Viêm đạo bà có chút đạo hạnh, hơn nữa cũng thích nói chuyện với bà ta. Liên Mạn Nhi chỉ có thể âm thầm lắc đầu.

“Mẹ, con lo lắng người quá thành thật, sẽ bị bà ta lừa gạt. Chuyện này làm cho người ta không thoải mái, tiền bạc là chuyện nhỏ.” Liên mạn Nhi nghĩ nàng cũng sẽ có lúc không ở bên cạnh Trương thị, nên dặn dò: “Mẹ, bà ta muốn người làm gì, người nhất định không được giấu chúng con, nhất định phải cùng cả nhà thương lượng mới được.”

“Tất nhiên rồi, ta có bao giờ giấu các người chuyện gì đâu, chuyện này con cứ yên tâm.” Trương thị gật đầu.

Hai mẹ con lúc này nói chuyện vô cùng chắc chắn, chỉ là bọn họ đã quên trên đời có câu nói “chuyện ngoài ý muốn.”

Bình luận

Truyện đang đọc