TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Tới cũng mau thật, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm. Dựa theo thời gian mà suy đoán, hẳn là sau khi Triệu thương nhân biết tin tức rồi, đã lập tức chạy tới .

Có điều, suy nghĩ một chút thì phản ứng này cũng không kỳ quái. Một người thương nhân đã vào nam ra bắc, đem chuyện làm ăn làm không tệ lắm, thì không phải là người ngu. Bất kể là vì cứu Triệu Tú Nga cũng tốt, hay là muốn vãn hồi mọi chuyện, không muốn đắc tội với Liên gia cũng tốt, chuyện này quyết sẽ không được tha dễ dàng. Tới càng sớm, thì càng sẽ thấy được thành ý của hắn.

Dù đã lên đèn thì thế nào, dù thời gian có muộn hơn, hắn cũng phải đến. Nếu như hắn còn muốn Triệu Tú Nga, thì không thể để cho Triệu Tú Nga ở nha môn qua đêm. Nếu như hắn không muốn đắc tội với Ngũ lang, thì càng không thể để chuyện này qua đêm.

Người một nhà thương lượng xong, Ngũ lang cùng Liên Thủ Tín liền đi ra gặp khách, Liên Mạn Nhi, Trương thị thì chờ ở bên trong, chỉ sai nha đầu Tiểu Hỉ chạy tới chạy lui truyền tin tức.

“Thương nhân họ Triệu mang rất nhiều lễ vật đến nói là tạ tội.”

“. . . . . . Hắn nói hắn không biết Triệu Tú Nga còn không có cắt đứt với nhà chồng. Nếu như biết, hắn khẳng định sẽ không chứa chấp Triệu Tú Nga, còn thoải mái mang theo bên mình, lại không quản chuyện người ta gọi nàng ấy là phu nhân. . . . . . . thời điểm hắn chứa chấp Triệu Tú Nga, Triệu Tú Nga nói là đã hòa li rồi, hai bên đã nói rõ, sau này sẽ không liên quan đến nhau. . . . . . . Triệu Tú Nga trở lại trấn Thanh Dương, có thương lượng với hắn là muốn đón người nhà mẹ đẻ đi, để sau này sống cùng nhau, ngoài ra là muốn đi thăm dò xem, có thể đem Nhị Nữu Nữu đón đi luôn hay không?”

“Hắn nói vì việc này, hắn còn cho Triệu Tú Nga một khoản bạc, nhưng thật sự không nghĩ tới, Triệu Tú Nga đều là lừa gạt hắn thôi.”

Liên Mạn Nhi để cho Tiểu Hỉ đi châm trà, chỉ trong chốc lát, Tiểu Hỉ liền trở lại. Đem những lời đã nghe được kể lại cho Liên Mạn Nhi nghe.

“. . . . . . Thì ra sự việc là như vậy.” Trương thị là người tin trước nhất.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, cũng tin mấy lần. Theo tin tức hỏi thăm được, thì thương nhân họ Triệu này rất biết làm ăn, buôn bán cũng có hàng độc quyền. Cho dù hắn là người có tiền. Nhưng huyện Cẩm Dương đối với hắn mà nói dù sao cũng huyện khác, hắn làm sao mà không biết đạo lý cường long không đè được đầu xà ở địa phương.

Ở dưới tình huống không chiếm được lý lẽ mà đại náo khu nhà cũ Liên gia. Quả thật là hắn không có gan lớn đó.

Còn việc có chứa chấp Triệu Tú Nga, thì cách nói của thương nhân họ Triệu cũng có thể làm cho người tin phục. Cho dù Triệu Tú Nga là Thiên Tiên hạ phàm, nhưng một người đàn ông cũng không còn cần thiết mạo hiểm vì nàng.

Nhưng mà, dù lời nói của hắn làm người ta tin phục, nhưng việc hắn vì sắc đẹp mà mất đi lý trí, bị Triệu Tú Nga nắm trong lòng bàn tay đùa giỡn, thì rất là chắc chắn.

“Không biết trải qua chuyện này. Người này còn muốn Triệu Tú Nga nữa không?” Trương thị có chút tự nhủ nói.”Nếu như hắn không cần Triệu Tú Nga nữa, vậy thì Triệu Tú Nga sẽ nguy rồi. Gà bay trứng vỡ, khiến tuột mất cả hai bên.”

“Nàng ta cũng không oán trách được người nào, đều là do tự nàng ta gây nên.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Ngươi nhanh đi nghe một chút, nhìn ý của người này xem. Còn muốn Triệu Tú Nga nữa không?” Trương thị liền sai Tiểu Hỉ.

Tiểu Hỉ tuân lệnh đi ra ngoài, một hồi liền đi trở về.

“Thế nào?” Trương thị hỏi.

“Thương nhân họ Triệu kia vái chào lão gia cùng đại gia, nói là xin tội. Còn nói trước đó thật sự không biết, nên mặc cho lão gia cùng đại gia xử lý. Triệu Tú Nga là con dâu của Liên gia, hiện tại hắn nguyện ý bồi thường. Lại nói nếu như Liên gia không cần Triệu Tú Nga nữa, thì kính xin lão gia cùng Đại lão gia khai ân, muốn hắn làm thế nào cũng được. Còn nếu lão gia và Đại lão gia không cho phép, vậy hắn cũng không làm trái ý.” Tiểu Hỉ đáp nói.

Nói cách khác, thương nhân họ Triệu này vẫn không nỡ bỏ Triệu Tú Nga. Hơn nữa còn nói nếu Ngũ lang bên này không đồng ý, thì hắn sẽ không kiên trì muốn Triệu Tú Nga.

Một nữ nhân, và việc đắc tội với Liên gia cổng chào ngự tứ so sánh một cái, ai nặng, ai nhẹ, thương nhân họ Triệu hiểu rất rõ.

Không biết nếu Triệu Tú Nga biết được, vận mệnh của nàng lúc này phụ thuộc vào một câu nói của Ngũ lang. Nàng sẽ nghĩ như thế nào?

“Vậy Ngũ lang nói như thế nào?” Trương thị tựu hỏi.

“Đại gia còn chưa nói gì, người sai ta qua hỏi ý của thái thái cùng cô nương một chút.” Tiểu Hỉ liền nói.

“Cho nàng đi đi, coi như là phóng sinh.” Không đợi Liên Mạn Nhi nói chuyện, Trương thị liền nói, “Chỉ cần sau này nàng đừng trở về Tam Thập Lý Doanh Tử, hai bên không quấy nhiễu lẫn nhau là được.”

Nói như vậy xong, Trương thị mới quay đầu nhìn về phía Liên Mạn Nhi.

“Mạn Nhi, con thấy thế nào?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi, “Triệu Tú Nga hiện tại là người sa cơ thất thế, nếu như bị thương nhân họ Triệu này không cần nữa, còn không biết nàng ta sẽ làm ầm ĩ ra cái dạng gì. Nhị Lang khẳng định không thể cần nàng nữa. Nàng ta như vậy, thì dù vào nhà ai cũng quấy nhiễu gia đình. Bắt nàng ta cách xa chúng ta ra, cứ xem như là làm chuyện tốt vậy.”

Trương thị dùng giọng điệu thương lượng nói với Liên Mạn Nhi, còn có chút cẩn trọng , dường như sợ Liên Mạn Nhi không chịu đồng ý.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, cũng gật đầu.

“Mẹ đã nói vậy, thì cứ làm vậy đi.” Liên Mạn Nhi thản nhiên nói.

Triệu Tú Nga như thế nào, thật ra thì không có quan trọng lắm. Cứ mặc nàng đi theo thương nhân họ Triệu đi, hoặc là dù có ngăn lại chuyện này, với các nàng mà nói, kết quả cũng không có gì khác biệt. Đối với thế lực của nhà nàng hiện tại, nếu như còn phải kiêng kỵ một Triệu Tú Nga nho nhỏ, vậy thì buồn cười.

Đi theo thương nhân họ Triệu kia, tựa hồ sẽ được Phú Quý, nhưng mà Phú Quý này có thể được bao lâu. Liên Mạn Nhi nghĩ đến tin tức hỏi thăm được việc nhà của thương nhân họ Triệu, không khỏi khẽ lắc đầu.

Cứ như vậy, Tiểu Hỉ chạy đến Tiền viện. Lần này, Tiểu Hỉ đi hơi lâu mới quay trở về , lúc đó thương nhân họ Triệu kia đã đi rồi.

“Đại gia nói với hắn rồi, Triệu Tú Nga đã cùng Liên gia không còn ràng buộc nữa, sau này cũng thế, chuyện của nàng Liên gia sẽ không quản. Thương nhân họ Triệu kia liền tạ ơn đại gia chúng ta một phen. Kính xin đại gia chúng ta có thể giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chuyện ngày hôm nay. Còn đưa lên một sắp danh sách quà tặng, nói là mấy cái Hỏa Kế tay chân vụng về , cứ để cho bọn họ ở trong nha môn chịu hình phạt, để cho lão gia cùng đại gia nguôi giận. Nhưng Triệu Tú Nga, là một phụ nữ xin đại gia chúng ta giơ cao đánh khẽ, hắn sẽ rất cảm ân đái đức đại gia chúng ta . . . . . .”

“Vậy ca của ta nói gì?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Đại gia đồng ý. Nhưng cũng nói cho hắn biết, hắn đón Triệu Tú Nga đi rồi, sau này phải cố mà quản thúc, nếu còn có chuyện xảy ra giống ngày hôm nay, thì sẽ không dễ dãi như thế đâu. Thương nhân họ Triệu kia nói, sau này tuyệt đối sẽ không để cho Triệu Tú Nga bước vào huyện Cẩm Dương một bước.”

“Này, họ Triệu đi rồi, làm sao hai người bọn họ còn chưa trở lại?” Trương thị liền hỏi.

Đang nói chuyện thì Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang từ bên ngoài quay trở vào.

“Người đi rồi chưa?” Trương thị hỏi.

“Đã đi.” Liên Thủ Tín gật đầu, “Nói là muốn nhanh chóng đi huyện nha, để đem người đón ra ngoài.”

Không chỉ thương nhân họ Triệu đi, Ngũ lang còn phái Hàn Trung đi theo. Nếu như Ngũ lang không phái người đi chào hỏi, thì bên huyện nha không thể nào để Triệu Tú Nga đi ra ngoài .

“Ngày mai hắn sẽ tới nữa, rồi đi sang bên nhà cũ, dập đầu nhận lỗi cùng lão gia tử.” Ngũ lang lại nói, “Hôm nay quá muộn, sợ quấy rầy lão gia tử nghỉ ngơi, nên không tiện đi.”

Quả nhiên, ngày thứ hai tin tức từ huyện thành đã truyền đến, mấy Hỏa Kế Triệu Tú Nga mang theo đều ở đại đường huyện nha bị đánh, mặt khác còn phải nộp phạt tiền. Về phần Triệu Tú Nga, tối ngày hôm qua sau khi bị thương nhân họ Triệu đón đi, thì cả đêm đã bị đưa ra khỏi huyện Cẩm Dương.

Buổi sáng hôm nay, thương nhân họ Triệu lại đến Tam Thập Lý Doanh Tử, chuẩn bị lễ vật khác, đến khu nhà cũ dập đầu nhận lỗi với Liên lão gia tử.

Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang tự nhiên là có mặt ở đó, Liên lão gia tử vẫn không thể cử động, không thể nói chuyện, có điều vào lúc thương nhân họ Triệu dập đầu, thì trừng mắt nhìn hắn ta nói một tràng, rồi ông a a hai tiếng, để cho thương nhân kia đi.

Đến đây, chuyện này coi như đã kéo màn kết thúc, từ đó về sau, Liên Mạn Nhi không có nhìn thấy Triệu Tú Nga nữa, bất quá cũng nghe được mấy lần tin tức từ trong miệng người khác, nhưng chuyện đó để nói sau.

Đưa thương nhân kia đi xong, Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang cũng muốn cáo từ.

Liên lão gia tử liền kêu a a, hướng về phía Chu thị, rồi lại hướng thương nhân kia nháy mắt.

“Các ngươi đem mấy vật này mang đi hết đi.” Chu thị nói với Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang, ” Những thứ đồ này là cho nhà các ngươi, chúng ta không cần.”

Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đang đứng ở trên mặt đất, dù trong lòng gấp gáp, nhưng rốt cuộc cũng không dám lên tiếng.

Nhún nhường với nhau một phen, Chu thị đem mấy thứ dược liệu để lại cho Liên lão gia tử bổ dưỡng thân thể, những vật khác thì kiên trì bảo Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang lấy đi.

“Những thứ đồ này, nếu ông nội và bà nội không cần, vậy thì đưa đến miếu bố thí.” Ngũ lang liền nói, “Ngày hôm qua chúng cháu ở nhà, còn đang thương lượng làm mấy trận cúng bái tạ lễ cho ông nội, để phù hộ nội mau chóng khỏe lại.”

Ngũ lang nói như vậy, rất hợp với tâm ý của Chu thị. Liên gia từ trước đến nay chi tiêu tiết kiệm, Chu thị lại lười ra cửa, nhưng mỗi khi có ngày lễ, thì nhang khói cung phụng đều do Chu thị đích thân làm, một chút cũng không cho qua loa.

“Vậy thì thật tốt. Cố gắng làm mấy trận cúng bái hành lễ, cũng để xua đuổi đi cái xui xẻo ở trong nhà.” Chu thị liền nói.

Khu nhà cũ của Liên gia không thể thẳng lưng đi ra ngoài, Chu thị đều cho rằng nguyên nhân là do “Tang môn Tinh” “Quấy gia tinh”, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để đuổi đi cái xui xẻo, nên tổ chức pháp sự, tất nhiên là biện pháp vô cùng tốt.

Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang về đến nhà, liền đem sự kiện này nói cùng mấy mẹ con Trương thị, Liên Mạn Nhi.

“Cúng bái hành lễ, hay là làm ở trong miếu của thôn mình nhé.” Liên Thủ Tín liền nói.

Mọi người tự nhiên không có dị nghị.

“Con thấy đồ chúng ta nhận được rất nhiều, mặt khác ta góp vào thêm một chút nữa, cũng đừng có làm ở miếu của thôn chúng ta thôi, nên làm thêm ở miếu có hương khói thịnh gần đây, ngoài ra làm thêm ở hai cái miếu nổi danh trong huyện thành nữa, chúng ta cũng nên bố thí một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bố thí dầu thắp, làm pháp sự, những cái khác, thì mời người chép nhiều Dược Vương Kinh, nếu như có người viết tay , thì ta sẽ xuất tiền mua. . . . . .”

“Mạn Nhi, ý của muội là. . . . . .” Ngũ lang liền nhìn Liên Mạn Nhi.

“Nếu đã làm thì hãy gây thanh thế làm lớn một chút, tốn thêm chút ít tiền, cũng đáng giá.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Như vậy đầu tiên là xuất tiền mua kinh văn viết tay, đoán chừng còn có thể giúp không ít người đọc sách trong nhà có điều kiện không được tốt.” Ngũ lang cũng cười nói.

“Đúng, ngụ ý chính là chỗ này.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng biết, Ngũ lang hiểu ý của nàng.”Những miếu khác thôn chúng ta, ta bố thí thêm một ít bột lúa mạch, để làm bánh bao, cầu phúc cho ông nội, đến lúc đó, nhà nhà chúng ta đều phát một chút, bảo đảm mỗi người trong thôn ta đều có để ăn.”

“Mặt khác ở trong miếu cũng làm một chút, đến thời điểm làm pháp sự, sẽ phân phát ra ngoài.” Ngũ lang nói.

Người một nhà thương lượng xong rồi, liền nhanh chóng đi an bài .

Tiền vật và đồ vật chi ra ngoài như nước chảy, kết quả cũng không làm cho Liên Mạn Nhi thất vọng. Trận bố thí này, cho dù là nhiều năm về sau, vẫn còn làm cho người ta bàn tán say sưa.

Bình luận

Truyện đang đọc