TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Rất tốt” Liên Thủ Tín liền nói: “Cha còn đi tới bước lên thử rồi, rất bền chắc.”

“Không tệ đâu.” Ngũ Lang cũng nói.

“Tỷ, đệ mới đi xem một vòng phía ngoài, đã có người chiếm chỗ ngồi ngay bây giờ rồi.” Tiểu Thất cũng cười nói.

Sân khấu do những người thợ trong gánh hát đến làm, có cả thợ mộc do Liên gia mời tới và vài hạ nhân của Liên gia, mọi người trong nhà cùng nhau dựng lên, thêm cả bà con hàng xóm trong thôn cũng tới làm giúp. Hơn nữa, bởi vì là mùa đông lạnh, đất trống phía trước sân khấu còn dựng thêm lều, có thể cản gió lạnh cho người đến xem biểu diễn.

Liên gia dựng sân khấu, dựng lều, mà tin tức ngày mai bọn họ mời khách, tính cả tin tức mời mọi người tới xem kịch, đã sớm truyền ra ngoài. Người nhà nông khó được rảnh rỗi lúc lễ mừng năm mới, một năm cũng chẳng có gì tiêu khiển, cả đời chẳng được xem kịch mấy lần, vì vậy nghe nói có kịch xem miễn phí tại nhà, tiếng vang rất xa.

Hiện tại sẽ chiếm chỗ ngồi, đó là do sợ nhiều người, ngày mai lúc tới sẽ không có chỗ ngồi tốt, thậm chí không có chỗ ngồi.

Người nhà nông, dân phong thuần phác. Loại chiếm chỗ ngồi này chỉ là khiêng băng ghế dài, hoặc cầm mấy băng ghế nhỏ ra đặt ở đó, chẳng cần để người lại trông chừng. Những người tới sau thấy đã có ghế ở đó, liền biết nơi đó đã có người chiếm, sẽ tìm chỗ khác ngồi.

“Ngày mai chắc chắn sẽ rất nhiều người.” Trên mặt Trương thị hiện ra mấy phần kích động: “Gánh hát chúng ta đã mời là gánh hát nổi tiếng nhất huyện Cẩm Dương chúng ta đó. Nghe nói đào kép Tiểu Hồng Ngọc kia là đồ đệ của Hồng Ngọc, hát rất hay. Trước đây bà ngoại con có nói với mẹ, bà rất thích nghe Hồng Ngọc hát, không biết Tiểu Hồng Ngọc hát có hay như sư phó của nàng không.”

Ngày mai nhà Liên Mạn Nhi mời khách, mời xem hát. Chuyện tốt như thế, tự nhiên muốn chiếu cố đến thân thích. Vì vậy đã sớm nhắn tin cho Trương gia, mời cả nhà bọn họ tới. Lý thị thích nghe hát, lần này Ngũ Lang cố ý mời gánh hát của Tiểu Hồng Ngọc, một phần là vì Lý thị yêu thích.

Liên Thủ Tín nghe Trương thị nói như vậy, trên mặt cũng có mấy phần sắc vui mừng, nhưng một hồi, trên mặt lại có chút khó xử.

“Chuyện này… Ngày mai, lão gia tử kia. Có thể mời ông tới không.” Liên Thủ Tín thương lượng với Trương thị và mấy đứa nhỏ.

“Ngày mai mời nhiều khách lạ, ông nội con có tới hay không thật ra cũng được. Rất nhiều nhà người ta cũng vậy, mời quá nhiều người, một ngày thu xếp không đủ, đều phải tách gia yến cho người trong nhà với yến tiệc cho khách lạ ra. Với cả người ta còn chia khách thành vài nhóm khác nhau chiêu đãi nữa kìa.” Liên Mạn Nhi nói.

“Nhưng ngày mai chúng ta mời gánh hát, không nói cả năm nay, đến đầu năm mới, chung quanh chúng ta cũng không được như lần này…” Liên Thủ Tín lại nói.

Ý tứ của Liên Thủ Tín mọi người đều hiểu, ngày mai mời đoàn kịch hát nhỏ và gánh xiếc ảo thuật đến cho bà con mười dặm tám thôn xem diễn, nếu như không mời Liên lão gia tử hay để Liên lão gia tử lẫn lộn trong nhóm người làng xóm, hình như không thỏa đáng.

Liên Thủ Tín muốn mời Liên lão gia tử tới dự tiệc, xem diễn, ý nghĩ này đã sớm có, chỉ chưa dám nói thẳng với Trương thị và mấy đứa nhỏ thôi. Nguyên nhân chính còn vì chuyện của Liên Chi Nhi, chuyện này trôi qua chưa lâu, Liên Thủ Tín biết, nói chuyện này sẽ làm Trương thị và bọn nhỏ không được vui.

Nhưng xảy ra rồi, biết thế nào được. Bất kể nhà cũ làm ra chuyện gì, bọn họ nói chuyện làm việc đều rất nổi tiếng, ai cũng nhìn chằm chằm vào.

Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang trao đổi một ánh mắt.

“Mời chứ ạ, những người khác ở nhà cũ không mời, nhưng phải mời ông nội.” Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang liền nói.

“Tất nhiên rồi, mời mấy người khác làm gì, chỉ mời ông nội con thôi.” Liên Thủ Tín lập tức vui vẻ nói. Bọn nhỏ có tấm lòng bao dung, thông tình đạt lý, hơn nữa tâm địa thiện lương, kính già yêu trẻ. Liên Thủ Tín rất hãnh diện vì điều đó, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm cho cuộc sống của ông rất thư thái.

“Ông nội con chưa chắc sẽ đáp ứng tới dự.” Liên Mạn Nhi ánh mắt lóe lóe, lại nói.

Ánh mắt Liên Thủ Tín tối sầm lại.

“Đúng vậy.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.

Liên lão gia tử đã từng truyền ra lời nói, người đã già, sau này không dự tiệc nữa.

Ngày mai Liên gia đều mời những nhân vật danh dự có uy tín ở huyện Cẩm Dương, mà gần đây Liên lão gia tử đã làm nhiều chuyện không hay ho, nhà cũ bên kia một chuyện lại tiếp một chuyện, nhắc tới một trong những chuyện đó đều làm người ta thấy không có mặt mũi. Cùng là người trong nhà với nhau, có thể không sao. Nhưng ngày mai lại không giống, Liên lão gia tử là người yêu mặt mũi, ngày mai ông tới đây, ngồi cùng bàn với ai cũng sẽ không thoải mái.

Nhưng Liên lão gia tử có đi hay không là chuyện của ông, nhà Liên Mạn Nhi nhất định phải mời mới được.

“Cha cũng nghĩ đến chuyện này rồi, nếu lão gia tử không đến dự thì thôi, nhưng nếu hát tuồng hay, lúc trước lão gia tử cũng rất thích chuyện náo nhiệt này, mời lão gia tử đến xem diễn, nói không chừng có thể ông sẽ đến .” Ánh mắt Liên Thủ Tín bình tĩnh rơi vào khoảng hư không, suy nghĩ dường như đã phiêu đãng đến nơi nào, nhớ lại những chuyện thật lâu trước kia.

Khi đó, Liên Thủ Tín còn rất nhỏ, trong nhà chưa suy tàn như vậy. Liên lão gia tử và Chu thị còn rất trẻ, cả nhà bọn họ từng cùng nhau xem hát.

Bởi vì tuổi quá nhỏ cho nên trí nhớ không được rõ ràng, chỉ có một hai hình ảnh phảng phất như chỉ mới xảy ra hôm qua, với lại cảm giác hạnh phúc vui vẻ khi đó, cả đời đều quên không được.

Liên Mạn Nhi nghiêng mắt nhìn thần sắc Liên Thủ Tín liền đoán được, nhất định Liên Thủ Tín lại đang nhớ lại chuyện trước kia.

Tình cảm Liên Thủ Tín dành cho Liên lão gia tử, Chu thị, và cả những người nhà cũ, vĩnh viễn luôn không giống với tình cảm mà Trương thị và các nàng dành cho mấy người đó.

Quá khứ dù tốt hay xấu đều chẳng thể thay đổi được. Điểm khác biệt này của Liên Thủ Tín và nàng cũng không thể thay đổi.

Không thể thay đổi, vậy chỉ có thể tiếp nhận, vì cái nhà này, mọi người thỏa hiệp cùng nhượng bộ lẫn nhau.

“Cha, vậy giờ chúng ta cho người đi mời, hay sáng mai mới đi ạ?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Không cần sai người, để cha đi được rồi.” Liên Thủ Tín liền nói: “Cha đi ngay bây giờ, sáng mai còn chuyện khác phải làm nữa.”

“Tiểu Thất, con đi với cha ha?” Liên Thủ Tín đứng lên, hướng Tiểu Thất cười nói.

Tiểu Thất nhìn chung quanh một chút, liền gật đầu.

Liên Thủ Tín giúp Tiểu Thất mặc thêm áo khoác, hớn ha hớn hở kéo con trai nhỏ ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hai cha con, Trương thị cười lắc đầu thở dài. Trên mặt Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang cũng lộ ra nụ cười có chút phức tạp.

Nhưng, loại chuyện này hôm nay, ở trong lòng mấy người Liên Mạn Nhi cũng chỉ là chuyện bé xíu xiu không quan trọng, rất nhanh liền bị những chuyện khác chi phối. Chờ Liên Thủ Tín dẫn theo Tiểu Thất ra cửa, ba mẹ con hứng thú bừng bừng nói đến chuyện ngày mai mời khách dự tiệc.

Liên Thủ Tín và Tiểu Thất đi chưa được bao lâu đã trở về.

Liên Mạn Nhi không hề cảm thấy kỳ quái chút nào, không khí trong nhà các nàng thế nào, không khí nhà cũ thế nào, nếu như không có Tiểu Thất đi theo, Liên Thủ Tín cũng sẽ không ở nhà cũ lâu, có lẽ còn trở về nhanh hơn.

“Ông nội con nói không đến dự tiệc, cũng không tới nghe hát. Nói là lớn tuổi rồi, không muốn ra cửa.” Vừ vào phòng, Tiểu Thất đã nói.

“Đều bởi bệnh của lão gia tử, Lý lang trung đã nói, ở nơi yên tĩnh là tốt nhất, náo nhiệt ngược lại không tốt.” Liên Thủ Tín tiếp lời.

Liên lão gia tử không đến, Chu thị chắc chắn sẽ không ra khỏi cửa, như vậy mấy người khác… Căn bản không đáng để các nàng lo nghĩ.

Một đêm yên giấc, hôm sau mùng sáu, người một nhà thức dậy sớm hơn ngày thường, ăn điểm tâm đơn giản, liền bắt đầu bận rộn.

Mặt trời lên cao, một nhà Ngô Ngọc Quý đến đầu tiên. Hôm nay cả nhà Ngô Ngọc Quý cũng đến dự tiệc, bởi vì Liên Chi Nhi mang thai, nên bị mọi người trông chừng như bảo bối, vừa vào cửa, đã bị xếp vào phòng Liên Mạn Nhi nghỉ ngơi. Ngô gia chân trước vào cửa, người của Trương gia chân sau theo đến.

Trương gia ở cách xa, đây là trời còn chưa sáng liền đi. Một nhà mặc quần áo mới tinh, dáng vẻ vui mừng. Thấy Liên Thủ Tín và Trương thị, Trương Thanh Sơn còn cố ý gọi hai cháu trai Tiểu Long và Tiểu Hổ chào hỏi, dập đầu cho Liên Thủ Tín và Trương thị.

Đây là vì cảm động và biết ơn hai người Liên Thủ Tín cùng Trương thị, sau này hai tiểu tử sẽ giao cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị chăm sóc trông nom.

Tiếp theo lại có khách nhân lục tục đến. Cha con Vương Cử nhân, Lý Chính, Ngô Ngọc Xương ở Tam Thập Lí Doanh Tử. Cha con Vương thái y, Vương Ấu Hằng, lão Kim, lão Hoàng, Tri huyện ở huyện thành, trong đó không ít người mang theo vợ con đến đây…

Nam khách lưu lại Tiền viện, các nữ quyến được mời đến hậu viện.

Hôm nay trang phục của Trương thị hết sức sang trọng. Có cái gọi là nơi ở thay đổi khí chất, ăn uống thay đổi thân thể. Sau khi làm nhũ nhân, được xã giao nhiều, nên hôm nay chiêu đãi chúng nữ quyến rất có quy củ, lại thêm mấy phần khí phái. Bên cạnh lại có đám người Trương Vương thị, Ngô Vương thị giúp đỡ, chúng nữ quyến chuyện trò vui vẻ, không khí hết sức vui vẻ, náo nhiệt.

Liên Mạn Nhi không hề được thoải mái. Hôm nay trong nhà bày tiệc lớn, nàng cũng cố ý ăn mặc, trên đầu cài hai cây trâm trân châu, hai cái cài tóc bằng vàng, đeo hoa tai vàng có khảm trân châu, mặc áo màu hồng lựu viền lông chồn trắng, trước ngực đeo vòng cổ bằng vàng khảm ngọc treo khóa vàng trường thọ, phía dưới bận váy trắng cùng màu viền lông chồn trắng, eo váy đeo chuỗi ngọc bội bạch ngọc linh chi.

Hôm nay các cô nương trẻ tuổi đều do Liên Mạn Nhi chiêu đãi.

Mười mấy tiểu cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Bởi vì tuổi tác tương đương, ngồi xuống chưa được bao lâu đã làm quen rất nhanh. Đàm luận thi văn, còn cầm mấy cuốn sách trên kệ của Liên Mạn Nhi lật xem, nói chuyện thêu thùa, còn có mấy tiểu cô nương đặc biệt thích nghe Trương Thải Vân kể chuyện lý thú trên núi.

Có hai người nhỏ tuổi hơn một chút, Liên Mạn Nhi cầm hộp Dương Tử Nhi* của mình ra cho hai tiểu cô nương chơi.

*Dương Tử Nhi: trò chơi truyền thống của TQ bằng xương dê.

“Mạn Nhi, khi nào bắt đầu diễn?” Trương Thải Vân tranh thủ thời gian tới, nhỏ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.

Trương Thải Vân thích náo nhiệt, nghĩ tới một lát nữa sẽ được ra ngoài nghe hát rất háo hức. Trước sân khấu phía ngoài có dựng lều, hai hàng phía trước được giữ lại, đã đặt bàn ghế chuẩn bị cho khách nhân trong nhà muốn tham gia náo nhiệt.

“Phải đợi đến khi khai tiệc, ngoài đó mới bắt đầu hát…”

Lời Liên Mạn Nhi còn chưa nói hết đã nghe thấy phía ngoài chiêng trống trỗi lên.

Bình luận

Truyện đang đọc