TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Quỳnh Mai

Beta: Tiểu Tuyền

Liên Mạn Nhi nhìntheo phương hướng của Trầm Khiêm, quả nhiên thấy hai đại nha đầu Quất Ảnh cùng Sơn Trà hầu hạTrầm Cẩn từ xa đi đến.

Hai nha đầu đi tới gần hướng Trầm khiêm cùng Mạn Nhi thi lễ, sau đó liền cười nói: “Mạn Nhi cô nương, chủ nhân mời ngài qua nói chuyện.”

Liên Mạn Nhi thấp giọng dặn dò Tiểu Thất một câu, rồi theo hai nha đầu từ Tiểu Sơn Cư, đivề phía Hà Hiên: “Đệ đi theo Tiểu Cửu ca đọc sách cho tốt, chờ buổi trưa tỷ tới đón đệ.”

Tiểu Thất là ngày đầu tới Tiểu Sơn Cư đi học, hơn nữa không phải đi học tư thục như bình thường . Cho nên Liên Mạn Nhi không những tự mình đưa hắn đi, còn ở bên cạnh phụng bồi chờ buổi trưa đón hắn cùng nhau trở về. Dĩ nhiên, chờ tiểu Thất quen thuộc hoàn cảnh rồithì không cần phải như vậy.

Đến Hà Hiên, Trầm Cẩn đi ra đón nàng, hai người liền đến tiểu đình cạnh ao hoa sen ngồi như cũ.

“. . . . . . Làm phiền muội tặng nhiều đồ tươi ngon đến, thời điểm này trong phủ, tuy cũng có, nhưng không còn tươi mới.” Chờ bọn nha đầu mang trà bánh lên, Trầm Cẩn phất tay cho họ lui ra, mới cười nói cùng Liên Mạn Nhi.

“Ở nông thôn những thứ này là do nhà tự làm ra. Cũng không có gì mới mẻ” Liên Mạn Nhi cười nói, “Cha mẹ muội nói, sau này mỗi ngày đều phải đưa qua. Ngũ tỷ, tỷ muốn ăn cái gì, cứ căn dặn cho bọn nha đầu nói một tiếng với quản sự đến tặng đồ của nhà muội là được.”

“Phủ thành có sự náo nhiệt của phủ thành, ở nông thôn cũng có phong vịcủa nông thôn. . . . . . . Hai ngày nữa, cậu ta của muội còn muốn dẫn bọn muội lên núi hái nấm tươi và quả dại. Ở nơi này của muội không có, đến lúc đó ta mang cho Ngũ tỷ nếm thử, đổi khẩu vị mới.”

Bởi vì Trầm Khiêm nói Trầm Cẩn tới đây giải sầu. Mặc dù Mạn Nhi không nhìn ra cái gì, nhưng theo bản năng, muốn chia sẻ,làm cho Trầm Cẩn cao hứng trở lại.

Cô gái trẻ tuổi thì có cái gì phiền não. Tối thiểu Liên Mạn Nhi cảm thấy ở cái tuổi này của nàng thì không có phiền não gì. Nhưng Trầm Cẩn so với nàng lớn hơn, lại là con vợ cả Trầm gia. Có lẽ Trầm Cẩn thật sự có chuyện phiền lòng, hơn nữa còn là việc lớn khó giải quyết.

Dĩ nhiên, Trầm Cẩn không nói, Liên Mạn Nhi cũng không tính hỏi.

Trầm Cẩn thấy Mạn Nhi rõ ràng so với hôm qua càng thêm thân mật, hơn nữa nói đến rất nhiều chuyện mới lạ ở nông thôn. Càng nói càng thú vị, bất giác lại càng thêm thân cận.

Trầm Cẩn hỏi chuyện Mạn Nhi đưa tiểu Thất đi học chuyện, Mạn Nhi cũng nhất nhất trả lời.

“. . . . . . Sở tiên sinh rất để ý tiểu Thất, Tiểu Cửu ca còn đáp ứng sẽ giúp tiểu Thất đọc sách. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Cho nên, muội cứ việc yên tâm. Muội xem Sở tiên sinh đi, bình thường thì từ ái, nhưng là lúc dạy học, lại rất nghiêm khắc. Cửu đệ tuổi còn nhỏ, nếu là quyết tâm làm chuyện gì, cũng chưa từng có bỏ dở nửa chừng .” Trầm Cẩn vội nói.

“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, hôm nay tự mình nhìn thấy, lại cùng Sở tiên sinh, Trầm Khiêm nói chuyện với nhau một phen. Nàng quả thật rất yên tâm.

Hai tiểu cô nương ngồi cùng một chỗ, đề tài không có giới hạn, một hồi thời gian đã nói đến chơi.

“Các muội bình thường chơi những gì?” Trầm Cẩn hỏi Liên Mạn Nhi. Hiển nhiên, cô nương lớn lên trong gia tộc lớn này, đối với cuộc sống của chúng tiểu cô nương cùng lứa lớn lên ở nông thôn tràn đầy tò mò.

Cũng biết ngươi sẽ hỏi những thứ này, Liên Mạn Nhi trong lòng cười thầm, kêu Tiểu Hỉ mang đồ vào.

“Đem Dương Tử Nhi cho ta.” Liên Mạn Nhi đối Tiểu Hỉ vui vẻ nói.

Tiểu Hỉ cười cởi xuống bên hông một cái túi vải thêu hoa. Từ bên trong lôi ra năm viên Dương tử Nhi đi màu hồng ra ngoài.

“Cái này, ta đã thấy tiểu nha đầu ở ngoài cửa chơi đùa.” Trầm Cẩn liền nói.

“Vậy thì tốt.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Hai tiểu cô nương an vị ở trên giường, Liên Mạn Nhi dạy Trầm Cẩn vài cách chơi Dương tử Nhi, Trầm cẩn vừa học liền biết. Trò chơi hầu hết có thể buông lỏng tinh thần, cũng có thể kéo gần khoảng cách giữa người với người.

Chơi một hồi, Trầm Cẩn liền cười rộ lên.

“. . . . . . Khi còn bé nhìn tiểu nha đầu ở ngoài cửa chơi, tỷ cũng muốn chơi, nhưng Bà của tỷkhông cho chơi. Sau đó, Ta liền vụng trộm cùng tiểu nha đầu học.”

Không trách được vừa học liền biết, thì ra là cũng từng lén chơi.

Chúng tiểu cô nương chơi trò chơi, trừ chơi Dương tử Nhi, chính là lật dây màu. Trầm Cẩn làm cho người ta tìm dây màu, cùng Liên Mạn Nhi chơi một hồi, cũng học xong mấy trò gian trá. Liền cảm thấy vô cùng thú vị.

Hai người chơi một hồi, liền từ Tiểu Hiên đi ra, dạo ở chung quanh bên trong Hà Hiên, thấy Thược Dược cùng Trầm Hương mang hộp đựng thức ăn tới. Là Trầm khiêm cùng tiểu Thất trong lúc nghỉ ngơi, cho phòng bếp làm trà bánh, tiện thể mang cho Trầm Cẩn cùng Liên Mạn Nhi một phần.

“Còn sợ ta đây không có điểm tâm đãi khách sao?” Trầm Cẩn cười nói.

Hai nha đầu đưa tới kẹo xốp dòn, còn có tiểu điểm tâm bánh lột da có nhân. Trầm Cẩn cùng Liên Mạn Nhi lại tới tiểu đình ngồi dùng trà bánh, Liên Mạn Nhi đưa cho Tiểu Hỉ ánh mắt, chờ Thược Dược cùng Trầm Hương lui ra ngoài, Tiểu hỉ liền cười cho các nàng mỗi người một cái hà bao.

Ăn xong trà bánh, Trầm Cẩn hỏi Mạn Nhi biết chơi đánh cờ hay không?

“Đi theo Lỗ tiên sinh học qua một ít, cũng biết chút da lông.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Trầm Cẩn liền phân phó người mang lên bàn cờ, hai người ngồi đối diện, đánh cờ .

Sơn Trà bày bàn cờ xong, sau đó liền đứng ở bên cạnh không có lui ra, cười khẽ dường như muốn nói gì đó.

“. . . . . . Có việc?” Trầm Cẩn thấy thế liền hỏi.

“Hồi cô nương, phải . . . . . Là tiểu nha đầu trong viện chúng ta, muốn mời hai vị muội muội đi theo Mạn Nhi cô nương giúp một việc.” Sơn Trà bận rộn vén áo thi lễ, cười nói.

“Có chuyện gì, các nàng có thể giúp, cứ việc nói.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Nhưng mà ta nói trước, các nàng ở nhà ta nổi danh tay chân vụng về, các ngươi cẩn thận với các nàng một chút. Đến lúc đó, các nàng chạymất, ta cũng không có cách.”

Trầm Cẩn cười ra tiếng, Sơn Trà cũng cười theo.

“Có phải các ngươi lại lười biếng hay không? Người ta là khách, các ngươi cũng nhờ hỗ trợ, ta liền xấu hổ thay các ngươi.” Trầm Cẩn cười một hồi mới nói.

“Cũng không phải là giúp chúng ta làm việc.. . . . . Cái kia có chút thức ăn nhìn mới mẻ, chút rau xanh không biết tên, muốn mời hai vị muội muội chỉ điểm một chút.” Sơn Trà liền nói.

Thì ra trong Niệm Viên, có một nơi trồng thức ăn. Nha đầu hầu hạ Trầm Cẩn, cũng là từ nhỏ trong phủ lớn lên , thức ăn trên bàn ăn, các nàng nhận biết được, nhưng mà ở trong đất , các nàng lại không biết. Chuyệt hái rau xanh cùng công việc trồng trọt nặng nhọc này bọn nha đầu được nuông chiều từ bé, là không muốn đến gần.

Vì vậy mới tìm Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh, là hài tử cùng lứa tụ tập chơi đùa.

“Chẳng qua là nhận biết rau xanh, cái này thì các nàng làm được.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Bị ta làm hư rồi, cũng biết nghĩ tới viện cớ để đi chơi.” Trầm Cẩn liền nói.

Liên Mạn Nhi liền cười cười. Trầm Cẩn các nàng đến Niệm Viên, tương đương với tới nghỉ phép. Tiểu nha đầu cùng đi theo đến địa phương mới lạ. Lại không như trong phủ nhiều ánh mắt ngó chừng, khẳng định là muốn thoải mái. Đều tầm hơn mười tuổi, chính là thời điểm ham chơi.

Hai người nói như vậy tức là đều đồng ý . Sơn Trà bận rộn vén áo thi lễ rồi đi ra ngoài. Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh liền đi vào, Liên Mạn Nhi dặn dò các nàng hai câu, mới để cho các nàng đi chơi.

Thời gian đánh cờ trôi qua rất nhanh, mắt thấy gần tới buổi trưa, Liên Mạn Nhi liền hướng Trầm Cẩn cáo từ, nói muốn cùng tiểu Thất về nhà.

“. . . . . . Ngày hôm qua giữ hai người lại ăn cơm, muội nói phải đi về nói cùng cha mẹ. Hôm nay còn muốn đi. . . . . . . Đã phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Cửu đệ nhất định là cùng đệ đệ muội cùng nhau ăn rồi, Lục ca không biết là tự mình ăn vẫn là cùng bọn họ ăn, chỉ còn có một mình ta thôi, muội nhất định phải lưu lại cùng ta ăn cơm.”

Liên Mạn Nhi nhún nhường một phen, cuối cùng cũng đồng ý.

“Giờ này, hẳn là học xong rồi, muội muốn đi Tiểu Sơn Cư xem một chút.” Liên Mạn Nhi đối Trầm Cẩn nói.

Trầm Cẩn biết Liên Mạn Nhi quan tâm tiểu Thất, liền gật đầu đáp ứng.

“Ta hôm nay có chút việc, không đi cùng muội được. Để cho nha đầu đưa muội đi qua đi.” Trầm Cẩn liền nói.

Ngày hôm qua bánh xốp anh đào, Trầm Cẩn ăn lạnh, hôm nay kẹo xốp thì lại ăn nóng. Trầm Cẩn còn ngồi ở trên giường, đệm bên trong còn chứa một bình nước nóng, Liên Mạn Nhi nhìn thấy Quất Ảnh đổi một lần nước nóng, tự nhiên đã sớm hiểu là chuyện gì xảy ra.

Liên Mạn Nhi ra khỏi Hà Hiên, tiểu nha đầu Băng nhi dẫn đường, liền hướng Tiểu Sơn Cư đi tới. Mới vừa đi đươc không xa, đã nhìn thấy cách đó một nha đầu đứng sau thác nước, ngoắc gọi Băng nhi đi qua hỗ trợ.

Băng nhi tựa hồ biết nha đầu kia, đã nghĩ muốn đi qua.

“Ngươi đi đi, ta biết đi đường nào.” Liên Mạn Nhi liền nói. Phía trước rẽ một chỗ ngoặt, chính là cây cầu kiều. Tiểu Sơn Cư bên trong vườn cùng những địa phương khác có chút khác biệt, chỉ có con đường này là đi ra ngoài, cho nên nàng sẽ không đi nhầm. Liên Mạn Nhi trước kia có tới chơi, nên đã biết đường.

Tiểu nha đầu Băng nhi thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy, nên vui vẻ chạy đi.

Liên Mạn Nhi âm thầm lắc đầu, cũng không để ở trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

“Mạn Nhi cô nương, không xong rồi.” Còn chưa đi đến khúc rẽ, đã nghe thấy phía sau có người hô to.

Liên Mạn Nhi quay người lại, chỉ thấy một nha đầu vội vã chạy tới, vừa đi vừa cầm khăn xoa mồ hôi.

“Có chuyện gì?”Liên Mạn Nhi nhận ra là Thải Tú, đang mang vẻ mặt lo lắng, liền hỏi.

“Mạn Nhi cô nương, không xong. Là Kế Hiền thiếu gia. . . . . .” Thải Tú đi tới trước, vừa lau mồ hôi, vừa thở hổn hển nói.

Vừa nghe Thải Vân nói đến tiểu Thất, trong lòng Liên Mạn Nhi liền lo lắng.

“Đệ đệ của ta, đệ đệ của ta làm sao?” Hỏi như thế , Liên Mạn Nhi vội xoay người, muốn hướng Tiểu Sơn Cư chạy đi.

“Mạn Nhi cô nương, không phải bên đó, là bên này.” Thải Vân vội kéo lại ống tay áo Liên Mạn Nhi, “Kế Hiền thiếu gia tan học, cùng Cửu gia chơi đùa, không cẩn thận từ trên núi đá té xuống. . . . . . . Hiện đang ở bên đó, để thái y trị liệu.”

“Không thể như thế được. . . . . .” Liên Mạn Nhi mặc dù nói vậy, vẫn muốn đến bên trong Tiểu Sơn Cư xem, nhưng lại nghĩ tới tiểu Thất cùng Trầm Khiêm ở chung cũng rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng nhất thời rối loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc