TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Quỳnh Mai

Beta: Tiểu Tuyền

Nhìn thấy tình cảnh Trầm Cẩn cùng Trầm Lục, Trầm Cửu ở chung mới vừa rồi, Trầm Cẩn nói nghe Trầm Lục cùng Trầm Cửu nói về nàng, cái này Liên Mạn Nhi tin tưởng . Nhưng là nói Trầm Lục, hoặc Trầm Cửu thường ở trước mặt Trầm Cẩn nói đến nàng, cái này Liên Mạn Nhi không quá tin tưởng.

“. . . . . . Muội đã cứu Lục ca, nên ta muốn đa tạ muội.” Trầm Cẩn cười cười, cầm tay Liên Mạn Nhi nói.

Đến lúc này Liên Mạn Nhi mới hiểu rõ. Không trách được mới vừa gặp mặt, thái độ của Trầm Cẩn đối với mình lại thân thiết như thế, hơn nữa còn cố ý lấy lòng, thì ra là đã biết chuyện ban đầu nàng cứu Trầm Lục.

Liên Mạn Nhi vốn cho là, chuyện này, Trầm Lục hẳn sẽ không có nói cho bất luận kẻ nào trong Trầm gia.Trầm Cửu rõ ràng là không biết chuyện này. Không nghĩ tới, Trầm lục lại nói chuyện này cho một cô bé mới gần mười lăm tuổi tuổi như Trầm Cẩn biết.

Đánh giá Trầm Cẩn một chút, Liên Mạn Nhi xác định tình cảm huynh muội giữa Trầm Lục cùng Trầm Cẩn, chỉ sợ không phải người khác có thể so sánh được.

Bình thường trong gia đình lớn, huynh đệ tỷ muội nhiều, cũng không phải ai cũng có thể chung sống tốt, mặc dù là cùng mẹ sinh ra, nhưng chưa chắc đã gần gũi. Ở trong gia tộc lớn như Trầm gia, càng là như vậy.

“Ngũ tiểu thư nói lời này, thật sự ta không dám nhận.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Liên Mạn Nhi nói câu kia, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận cái gì. Sở dĩ như vậy, là vì nàng còn nhớ rõ tình huống ban đầu nguy hiểm như thế nào, rồi sau đó Trầm Lục không muốn nhắc đến như thế nào.

Trầm Cẩn nhìn Liên Mạn Nhi, trong ánh mắt ý vị thưởng thức càng mạnh.

“Không trách được Lục ca luôn khen muội.” Trầm Cẩn cười nói, cũng theo đó đem đề tài dừng lại, lại hỏi thăm về sinh nhật Liên Mạn Nhi.

“. . . . . . Muội tuổi con rắn, cùng tuổi Tiểu Cửu có phải hay không? Ta so với muội lớn hơn hai tuổi, đừng gọi Ngũ tiểu thư. Ta và muội vừa gặp đã thân, nếu muội không chê, cũng gọi ta một tiếng Ngũ tỷ.” Trầm Cẩn vừa cười nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi tự nhiên không chịu, nhún nhường một phen,Trầm Cẩn kiên trì. Liên Mạn Nhi đối với Trầm Cẩn cũng có hảo cảm, Trầm Cẩn lại đem lời nói ra, nên cuối cùng Liên Mạn Nhi cũng đáp ứng.

Có thể kết bằng hữu, tự nhiên là đáng giá để vui mừng cùng quý trọng .

Hai người ngồi một lúc, Trầm Cẩn đã bảo Liễu nhi nha đầu thiếp thân hầu hạ đi vào, vô trong phòng lấy một hộp sơn son vẽ cành Mẫu Đơn khảm ngọc trai mang ra.

“Lần đầu tiên gặp mặt, muội gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ta không có gì quý cho muội, những cái này là do ta đã dùng qua, để muội mang chơi, hay tặng cho người ta cũng được.” Trầm Cẩn đem thứ yêu thích đưa cho Liên Mạn Nhi, rồi nói.

Trầm Cẩn nói như vậy, Liên Mạn Nhi liền đem hộp nhận lấy. Chờ cầm được trong tay, không ngờ lại thấy nặng hơn ngoài dự đoán.

“Xem một chút, có thích hay không?” Trầm Cẩn liền nói.

Cái hộp khảm ngọc trai này thủ công hết sức tinh xảo, xinh đẹp, đồ vật bên trong tự nhiên cũng sẽ không thua kém. Liên Mạn Nhi nghe vậy, lúc này mới đem hộp mở ra.

” Ngũ tỷ, cái này quá quý trọng rồi.” Liên Mạn Nhi vội nói, cũng đem hộp cẩn thận đưa lại cho Trầm Cẩn.

Trong hộp trang trí đẹp đẽ, là một bộ đồ trang sức vàng ròng gắn châu khảm ngọc. Trên mặt khảm Trân Châu, mỗi một viên đều to như ngón tay lớn nhỏ đồng đều, đầy đặn, tròn xoe. Còn có mấy khối Phỉ Thúy vây quanh, tất cả đều là màu xanh biếc ánh vàng, trong đó còn có một viên là ngọc lục bảo.

Nếu là vài món đồ trang sức đeo tay bình thường, Liên Mạn Nhi sẽ nhận, nhưng mà bộ trang sức này, thật sự là quá quý trọng rồi, chính là đích nữ được Trầm gia sủng ái, cũng khó có được mấy bộ đồ trang sức như vậy .

“Đồ dù quý trọng thế nào, vẫn không quý trọng bằng con người.” Trầm Cẩn cười đem hộp đậy lại, một lần nữa đưa cho Liên Mạn Nhi.”Nhưng mà muội xem, bộ đồ trang sức này và cái hộp khảm ngọc trai kia là cùng một bộ. Cái này. . . . . . là di vật mẹ ta để lại . . . . . . . Nay tặng cho muội, là một mảnh tâm ý của ta. Mạn Nhi muội tử, muội nhất định phải nhận lấy.”

Mẹ Trầm Cẩn, đó không phải cũng là mẹ Trầm Lục sao. Thì ra là mẹ của bọn họ đã mất? Đem di vật của mẹ họ đưa cho nàng, còn nói đồ so ra kém quý trọng hơn người, điều này tự nhiên là tạ ơn nàng cứu Trầm Lục, mặt khác cũng là có ý tán thành đem nàng đặt ở trong lòng.

Liên Mạn Nhi do dự một chút, vẫn đem hộp đưa lại cho Trầm cẩn.

“. . . . . . Nếu là di vật của mẹ tỷ, Ngũ tỷ nên giữ lấy, làm vật tưởng niệm. Phần tâm ý này của Ngũ tỷ ta nhận. Ngũ tỷ muốn đưa đồ cho ta, không bằng. . . . . .” Liên Mạn Nhi giương mắt nhìn thấy trên đầu Trầm Cẩn một cây trâm ngọc bích, trong lòng vừa động, liền cười nói, “Ta xem cây trâm kia rất đẹp, ta rất thích. Không bằng Ngũ tỷ đem trâm ngọc cho ta đi.”

Một cây trâm ngọc, nhìn bất quá là vật hàng ngày thường dùng, tự nhiên độ quý trọng không đáng bao nhiêu, so với giá trị bộ trang sức này thì kém xa. Nhưng, làm đồ tặng lễ ra mắt, rất thích hợp.

Trầm Cẩn nhìn Liên Mạn Nhi một lúc, trong mắt yêu thích càng sâu, liền thở dài một cái đem trâm ngọc trên đầu lấy xuống, cũng không có đưa Liên Mạn Nhi, mà bỏ vào trong hộp khảm ngọc trai, sau đó mới cầm hộp lên, Đưa cho Liên Mạn Nhi.

“. . . . . . Đồ của mẹ, tỷ còn rất nhiều, như vậy đủ rồi. Một phần này, là đưa cho muội. Nếu muội không nhận, tỷ cũng sẽ không lấy lại.” Trầm Cẩn thu nụ cười trên mặt, khẩn thiết nói.

Đây là vì đáp tạ nàng cứu Trầm Lục, cố ý đem di vật của mẹ tặng nàng.

“Từ chối thì không phải, đành ngượng ngùng vậy”

Đến lúc này, Liên Mạn Nhi cũng không cự tuyệt nữa, chỉ đành phải đứng lên, giơ tay cung kính đem hộp nhận lấy.

“Vậy mới tốt.” Trầm Cẩn liền cười nói.

Liên Mạn Nhi gọi Tiểu Hỉ vào, bảo nàng cầm lấy hộp, sau đó mới hành lễ cảm tạ.

Tiểu Hỉ miệng đáp ứng, cẩn thận đem hộp ôm ở trước ngực.

” Trong nhà Mạn Nhi còn có một tỷ tỷ đúng không? Ta còn có mấy cây vải, muội cầm về cho nàng, là một chút tâm ý của ta.” Trầm Cẩn nhìn thoáng qua Tiểu Hỉ, nói.

Một hồi lâu, Trầm Cẩn không chỉ cầm một mảnh vải sa tanh màu xanh đi ra, còn cầm một cái nghiên mực, nói là cho tiểu Thất.

Liên Mạn Nhi liền thay mặt Liên Chi Nhi cùng tiểu Thất tạ ơn Trầm Cẩn, đồ cũng để Tiểu Hỉ cầm. Bởi vì mới vừa rồi Trầm Cẩn nhìn Tiểu Hỉ, chính xác là nhìn Tiểu Hỉ ôm ở trước ngực hộp khảm ngọc trai một cái, nên Liên Mạn Nhi liền dùng vải sa tanh bọc lại hộp, để Tiểu Hỉ ôm.

Trầm Cẩn ở bên cạnh nhìn thấy thì không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tán thành.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Liên Mạn Nhi liền hướng Trầm Cẩn cáo từ. Trầm Cẩn muốn giữ nàng lại ăn cơm, nhưng Liên Mạn Nhi liền nói thời gian còn dài. Đây là suy nghĩ đến việc Trầm Cẩn các nàng vừa mới đến, sợ là còn phải dọn dẹp một chút. Trầm Cẩn suy nghĩ một lát, rồi cũng gật đầu, nàng phải ở chỗ này ở một thời gian nữa, chỉ một bữa cơm thì đúng là còn nhiều thời gian.

Trầm Cẩn đưa tiễn Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, lại đến Thường Thanh Viên cáo từ cùng Trầm Lục.

Trầm Cửu và Tiểu Thất đã ở Thường Thanh Viên.

“Sao không ở lại ăn cơm?” Sau một lúc, Trầm Lục đã đổi một bộ trường bào sa tanh, vẫn là màu trắng bạc như cũ, bên hông không có đeo ngọc, so sánh với lúc vừa rồi càng lộ ra vẻ thanh nhàn.

“Đúng vậy, Mạn Nhi, ngươi cùng Tiểu Thất ở lại ăn cơm đi.” Trầm Khiêm cũng mở miệng nói

“Không được.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, “Đi chơi đã lâu nên phải trở về. Chờ về nhà nói cùng cha mẹ một tiếng, sau này chúng ta lại đến chơi. . . . . . . Lục gia cũng ở lại nơi này mấy ngày sao?”

Biết Trầm Cẩn cùng Trầm Khiêm muốn ở lại trang Viên mấy ngày, duy chỉ có không biết Trầm Lục có ở lại hay không.

“Ta ở một hai ngày, sẽ trở về.” Trầm Lục đứng lên, từ sau bàn đi ra,”Hai người họ muốn ở thêm mấy ngày .

” Lục ca là khó có được làm kiếp Phù Sinh nửa ngày nhàn rỗi.” Trầm Cẩn thấy thế liền nói.

Nói thật đúng, mấy lần Trầm Lục tới Tam thập Lý Doanh Tử cũng là vội đi vội đến. Nghĩ đến có thể ở Niệm Viên rãnh rỗi một hai ngày, coi như là khó có được

Là nam nhân trên vai gánh vác trách nhiệm!

Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất từ Thường Thanh viên đi ra ngoài, Trầm Lục đưa đến cửa, Trầm Cẩn thì đưa đến cửa Thường Thanh Viên, còn Trầm Khiêm đem hai người đưa ra tận cửa tây Niệm Viên.

“Vừa rồi ta mang Tiểu Thất ra mắt Sở tiên sinh.” Trầm Khiêm nói cho Mạn Nhi, “Sở tiên sinh nói để tiểu Thất sớm một chút tới đây đọc sách. . . . . . . Chiều nay liền tới học đi. Mạn nhi ngươi cũng tới nhé, tỷ của ta thật thích ngươi. Ngươi nên đến thăm tỷ ấy nhiều một chút.

“Ngũ tỷ tặng ngươi nhiều đồ không?” Nhìn thấy Tiểu Hỉ ôm đồ, Trầm Khiêm liền hỏi.

Liên Mạn Nhi nhớ tới mới vừa rồi Trầm Cẩn nói mẫu thân đã mất, trong bụng có chút nghi ngờ. Nếu như nàng đoán không sai, như vậy Trầm Lục cùng Trầm Cẩn hẳn là một mẹ sinh ra. Mà Trầm Khiêm, mặc dù lớn lên không giống Trầm cẩn cùng Trầm Lục, nhưng hai người đứng một chỗ, cũng có thể nhìn ra là huynh đệ.

Như vậy nói cách khác, có thể Trầm Khiêm với Trầm Lục cũng là cùng mẹ sinh ra. Nếu là như vậy, Trầm Khiêm cũng thế. Hắn mới có tuổi này, chắc là lúc còn nhỏ đã không còn mẹ.

Không trách được mặc dù Trầm Khiêm không có gì giấu giếm nàng, nhưng rất ít khi nói chuyện nhà, hơn nữa chưa từng nhắc tới phụ thân cùng mẫu thân.

Không trách được Trầm Khiêm không phải đi theo Thạch thái y, thì chính là đi theo Trầm Lục. Thì ra Trầm Khiêm rất sớm đã không còn mẹ. Trong lòng Liên Mạn Nhi có chút đau xót, nên ánh mắt nhìn về phía Trầm Khiêm không khỏi nhu hòa đi rất nhiều.

Cũng bởi vì thế, lúc Trầm Khiêm đưa các nàng tới cửa, dặn dò muốn nàng cùng tiểu Thất tới sớm một chút, Liên Mạn Nhi liền hướng Trầm Khiêm gật đầu.

Hai tỷ đệ về đến nhà, thì đã đến buổi trưa, Liên Thủ Tín cũng từ thôn trang La gia thôn trở về.

Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đem chuyện ở Niệm Viên nói qua cùng người một nhà. Liên Mạn Nhi lại để cho Tiểu Hỉ đem lễ vật Trầm Cẩn tặng mang lên, cho mọi người xem. Vải vóc cùng nghiên mực thì thôi, đến khi Trương thị nhìn bộ trang sức, mặc dù nàng không biết ngọc lục bảo, nhưng cũng nhìn ra được nó giá trị không rẻ.

Liên Mạn Nhi cũng không nghĩ nói ra chuyện cứu Trầm Lục, vì vậy cố ý lựa lời làm giảm giá trị xuống thấp, người một nhà cũng không có hoài nghi.

Sau đó, liền nói đến chuyện Tiểu Thất lên núi đọc sách.

“Có gây phiền toái cho người ta không?” Liên Thủ Tín trước tiên vội hỏi, “Nếu như không phiền toái, sẽ để cho Tiểu Thất đi. Đi theo Sở tiên sinh, cũng có thể học nhiều kiến thức thêm một chút. Tiểu Thất còn có thể theo Trầm Cửu gia làm bạn.”

Người một nhà rất nhanh đạt thành nhất trí, đồng ý để cho Tiểu Thất đi Niệm Viên học bài.

“Cũng không thể ở lại đó, mỗi ngày buổi sáng, xế chiều học mấy canh giờ sau đó về nhà, không có gì khác biệt với lúc đi tư thục.” Tiểu Thất cũng nguyện ý cùng Trầm Cửu cùng nhau đọc sách.

“Dù sao cũng là đi miếu Nương Nương, Mạn Nhi không có chuyện gì bận, thì cũng theo Tiểu Thất đi.” Trương thị nói.

Bình luận

Truyện đang đọc