TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Lãnh Phong

Hả, chuyện này còn liên quan đến nàng sao? Liên Mạn Nhi nghe xong lời Anh Tử nói liền trèo xuống khỏi kháng, ánh mắt đảo qua Anh Tử và Cổ thị.

Trương thị cũng nối lên cảnh giác hỏi: “Mạn Nhi nhà chúng ta thì có liên quan gì a?”

Không đợi Anh Tử mở miệng, Cổ thị đã vội la lên: “Không có gì, không có gì liên quan đến Mạn Nhi hết.”

Anh Tử cười lạnh một cái liếc mắt nhìn Cổ thị.

“Anh Tử, ngươi có hận ta thì hướng về phía ta mà trú giận, ngươi lôi Mạn Nhi vào đây làm gì? Đây là chuyện giữa chúng ta, sao có thể lôi kéo cô nương sạch sẽ vào đây.” Cổ thị hướng sang phía Anh Tử nói, giọng điệu có chút mềm đi so với lúc trước nhưng lại không che dấu được hết lo lắng.

Liên Mạn Nhi liếc nhìn lại Cổ thị. Cổ thị ý ngôn tại ngoại, ý bà ta là nàng không nên nhúng tay vào chuyện này.

Anh Tử thấy thái độ Cổ thị mềm nhũn không thu liễm lại mà còn tiến thêm một bước: “Được, không nói chuyện Mạn Nhi, vậy nói chuyện khuê nữ Hoa Nhi nhà ngươi đi.”

“Anh Tử, chúng ta từ từ nói chuyện. Ngươi như vậy …” Cổ thị lại nhìn Anh Tử từ đầu tới chân mới lên tiếng, “Ngươi, ngươi muốn như thế nào…, người một nhà…”

“Ngươi, cái mụ đàn bà độc hơn cả rắn rết này. Bà làm chuyện thất đức còn ít sao. Ta đi tới bước đường này cũng nếm không ít khổ rồi. Muốn ta không tính sổ với bà cũng được.” Anh Tử không để Cổ thị nói hết lời liền nói, “Ta làm chính, ngươi làm thiếp. Vậy thì những chuyện trước kia sẽ xóa bỏ, nếu không. Hừ. Trong lòng ngươi tự biết.”

Cổ thị và Anh Tử hai người vờn đi vờn lại, ngươi tiến ta lui, ngươi lui ta tiến, âm dương quái khí.

Bởi vì có liên quan tới mình, nên Liên Mạn Nhi mở miệng nói: “Hai người các ngươi tự hiểu, nhưng mọi người chúng ta lại không rõ. Anh Tử ngươi nói mọi chuyện cho rõ ràng ra đi, đừng có mà giấu diếm chúng ta chuyện gì nữa.”

Cổ thị lại cướp lời: “Còn không phải chỉ là mấy chuyện kia sao. Mạn Nhi, chúng ta thực xin lỗi cháu. Có thể coi như là chúng ta đã bị báo ứng rồi. Còn nhà cháu bây giờ đã phú quý. Lần trước Ngũ Lang cũng đã nói không so đo với chúng ta chuyện đó nữa mà. Kiếp sau, thẩm xin làm trâu làm ngựa cho cháu, mỗi ngày thắp hương niệm phật cầu trời phù hộ cho cháu làm tới nhất phẩm phu nhân.”

Anh Tử nói: “Ngươi đừng có mà ngắt lời ta nữa. Làm như ta cái gì cũng không biết, ngươi lại muốn lừa gạt cho qua sao?”

Liên Mạn Nhi nói tiếp: “Đúng vậy, ta không hỏi bà, ta hỏi Anh Tử. Anh Tử ngươi nói đi.”

Anh Tử có chút đắc ý liếc nhìn Cổ thị làm bộ muốn nói chuyện tiếp với Liên Mạn Nhi.

“Anh Tử” Cổ thị nóng nảy liền bổ nhào vào Anh Tử. Hai người vật lộn đánh nhau một lúc, Cổ thị liền tranh thủ dán vào tai Anh Tử thì thầm.

Chu thị liền mắng: “Làm cái gì vậy. Hai người các ngươi đang làm khỉ diễn xiếc sao? Tất cả đứng dậy cho ta. Cút ra xa kia, các ngươi dù có chó cắn cho cũng đừng làm bẩn mắt ta.”

Cổ thị cùng Anh Tử lần nữa bị tách ra, Cổ thị nhân dịp không có ai chú ý liền nháy mắtvới Liên Thủ Nhân.

Anh Tử đứng dậy, oán hận nói với Cổ thị: “Tà làm chính, bà làm thiếp, không có thương lượng. Bà cũng đừng định giở trò gì. Đây là ta mềm lòng chứ phải người khác bà có muốn làm thiếp cũng không có cửa đâu, đuổi bà đi là còn nhẹ đó.”

Cổ thị đáp: “Việc này không phải hai chúng ta nói là được. Còn có lão gia, lão thái gia, lão thái thái. Nếu mọi người đều gật đầu ta liền không phản đối.” Ý trong lời nói đã khá là rõ ràng đồng ý nhường vị trí chính thê.

LiênThủ Nhân một mực không nói chuyện nãy giờ bỗng quát lên: “Đều yên tĩnh hết cho ta. Bây giờ cũng không còn sớm. Để lão gia tử, lão thái thái nghỉ ngơi đã. Chuyện gì cũng để nói sau.”

“Mặc kệ nói luôn hay để sau, chỉ có chuyện này thôi, không thể thay đổi.” Thái độ Anh Tử vẫn cường ngạnh như cũ nhưng cũng không tiếp tục bức ép.

Thời gian thực sự không còn sớm, lão gia tử bệnh nặng mới khỏi cũng vẫn còn khá là mệt.

“Ông nội, hôm nay cũng muộn rồi. Để ngày mai cháu mời lang trung Tế Sinh Đường tới xem bệnh cho ông.” Một nhà Liên Mạn Nhi đứng dậy ra về, Ngũ Lang liền nói với Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử liên tục khoát tay lại a a không ngớt lời, ý là không cho Ngũ Lang thỉnh lang trung.

“Cha mẹ, vậy hai người nghỉ ngơi, chúng con đi trước.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị cáo từ Liên lão gia tử, Chu thị. Người một nhà từ trong phòng trên đi ra.

Liên Mạn Nhi bước đến cửa thì hơi dừng bước quay lại nhìn Cổ thị cùng Anh Tử, suy nghĩ một chút rồi cũng cất bước ra ngoài.

Anh Tử dường như có bí mật gì đó, hơn nữa còn đem bí mật đó làm con át chủ bài áp chế Cổ thị. Nghe giọng điệu của Anh Tử thì chắc chắn không phải chuyện Liên Thủ Nhân cũng Cổ thị bán Liên Mạn Nhi để lấy tiền mua ngọc bội cho Liên Hoa Nhi.

Nếu không phải chuyện đấy, có quan hệ tới Liên Hoa Nhi mà lại có thể khiến Cổ thị kiêng kị như vậy, rốt cục là chuyện gì? Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi còn làm chuyện gì có lỗi với Liên Mạn Nhi?

Liên Mạn Nhi rất muốn biết nhưng cũng hiểu rõ lúc này Anh Tử nhất định sẽ không nói thật.

Nhưng dù sao Anh Tử đã về rồi, sớm hay muộn cũng có thể từ trong miệng nàng ta tìm ra rõ chân tướng.

Liên Mạn Nhi không nóng vội.

Từ nhà cũ đi ra, Liên Mạn Nhi đã thấy cha mẹ Anh Tử đứng dựa ngoài tường, thấy nhà Liên Mạn Nhi đi ra, hai người liền đứng thẳng dậy một chút rồi khom người, cười cười cũng không dám mở miệng mời chào.

Xem ra hai vợ chồng này nghe nói Anh Tử về rồi nhưng biết nhà nàng ở bên trong nên không dám đi vào.

Quả nhiên, đợi nhà Liên Mạn Nhi đi ra, hai người liền đi vào khu nhà cũ Liên gia.

Về đến nhà, Trương thị sai vợ Hàn Trung đi nấu cơm, người một nhà lại ngồi vây quanh khán, nói tiếp chuyện ở nhà cũ.

Liên Thủ Tín cau mày: “Không có lúc nào yên tĩnh được, vừa xong chuyện này, lại tràn đến chuyện khác.”

Ngũ Lang nói: “Một chuyện vừa yên, một chuyện khác lại nổi lên.”

Trương thị nói: “Đầu tiên chúng ta nói chuyện lão gia tử. Lão gia tử như thế là có thể nói chuyện hay vẫn không thể nói chuyện a? Hay là Lục Lang đứa bé kia nhìn nhầm rồi.”

Liên Mạn Nhi đáp: “Hẳn là không phải. Để ý một chút liền thấy… Cha, mẹ, ca, tiểu Thất mọi người có thấy ở nhà cũ chuyện ồn ào như vậy mà ông nội một câu cũng chưa nói không?”

Trương thị cùng Liên Thủ Tín liền nói: “Vậy là sao a?”

Liên Mạn Nhi đáp: “Nếu thực sự không thể nói chuyện thì lúc nóng nảy, trong lòng gấp gáp cũng sẽ tự nhiên mở miệng nói chuyện nhưng chỉ có thể kêu thành tiếng a a. Nhưng nếu có thể nói chuyện nhưng không muốn thể hiện ra thì trong lòng lúc nào cũng tự nhắc nhở mình nên ngược lại sẽ không phát ra tiếng gì, cố gắng đợi chúng ta đi rồi muốn nói gì thì nói.”

Ngũ Lang nói: “Mặc kệ là thế nào, ngày mai chúng ta vẫn lên thị trấn thỉnh lang trung.”

Kỳ thật muốn dò xét xem Liên lão gia tử có thể nói hay không cũng có nhiều biện pháp. Nhưng với Liên lão gia tử mọi người không muốn dùng biện pháp ép buộc quá.

Nói xong chuyện Liên lão gia tử lại tới chuyện Anh Tử.

Trương thị dường như là tự nói một mình: “Những lời Anh Tử nói là thật hay giả đây?”

Liên Mạn Nhi đáp: “Đến tám chín phần là thật. Những chuyện đó đúng là Cổ thị có thể làm ra được.”

“Haiz….” Trương thị thở dài một tiếng. “Anh Tử như vậy. Haiz. Làm bậy quá.”

Trương thị chỉ nói một câu này mà không chịu nói tiếp

Anh Tử lần này trở về bộ dáng hết sức chật vật. Chật vật này không chỉ nói ở quần áo bên ngoài mà Liên Mạn Nhi đã nhìn kỹ mới nói vậy.

Bộ dáng Anh Tử thay đổi rất nhiều. Tính ra, Anh Tử vẫn chưa tới 20 tuổi, vốn là thời điểm đẹp nhất của nữ nhân. Người ta nói thiếu nữ 18 tuổi không có người xấu. Vốn Anh Tử không tính là mĩ nhân nhưng cũng coi như là nữ nhân tràn ngập mị lực thanh xuân.

Nhưng hôm nay xuất hiện trước mặt mọi người, Anh Tử đã không còn dáng người đầy đặn trước kia, làn da thô ráp, hai mắt hõm sâu, khóe mắt cùng khóe miệng đều đã có nếp nhăn. Bộ dáng trông như già đi cả chục tuổi.

Anh Tử nói là lúc tại Thái Thương, thừa dịp mọi người không để ý đã trốn tới đây. Trong đó quá trình cụ thể thế nào cũng không đề cập tới nhưng xem bộ dạng của nàng cộng với cừu hận khắc cốt với Cổ thị, Liên Mạn Nhi đoán những lời Anh Tử nói không chỉ đơn giản là như vậy.

Những ngày này, Anh Tử hẳn là nơi nơi gặp trắc trở.

Sợ là Trương thị cũng đoán ra được nên không nói tiếp.

Liên Mạn Nhi nghĩ tới một chuyện khác: “Ca, làm sao nàng ta chạy về được? Huynh thử sai người dò la tin tức một chút xem thế nào, nếu biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng nắm chắc hơn.”

Ngũ Lang gật đầu: “Được.”

Trương thị nói tiếp: “Các nàng còn nhắc tới Mạn Nhi, mẹ cảm thấy đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt.”

Ngũ Lang đáp: “Anh Tử đã trở lại. Chúng ta sẽ có cách hỏi cho ra nhẽ. Mẹ, Mạn Nhi, hai người cũng không phải sợ. Mặc kệ có chuyện gì thì cũng đều là quá khứ rồi. Hiện tại chúng ta đã có cuộc sống tốt, về sau lại càng tốt. Mấy người kia muốn đánh chủ ý gì lên Mạn Nhi nữa cũng đừng có mơ.”

Trương thị gật đầu: “Được.”

Liên Mạn Nhi cũng gật đầu. Nhà các nàng một đường đi tới hôm nay, nếu còn bị Cổ thị, Liên Hoa Nhi, Anh Tử, mấy người này tính kế mới là chuyện đáng cười. Có tâm cơ thì sao, ngoan độc thì thế nào, những người đó có ghen ghét, oán hận cũng không có năng lực xúc phạm tới nàng.

Liên Thủ Tín lại thở dài: “Anh Tử này trở về rồi, nhà cũ cùng nhà Anh Tử lại càng dính liền không rõ. Thật sốt ruột.”

Anh Tử mất tích, nhà Anh Tử liền lấy cớ đó liên tục đi Liên gia vơ vét tài sản nhưng Anh Tử trở về rồi thì cũng không yên được, e rằng cha Anh Tử lại muốn bày ra bộ dáng cha vợ của LiênThủ Nhân.

Ngũ Lang đáp: “Có quan hệ với nhà như vậy nên sớm nghĩ tới ngày này.”

Hiển nhiên cả nhà Liên Mạn Nhi không có ai đồng tình với mấy người ở nhà cũ Liên gia.

Cả nhà ăn cơm tối xong, Liên Thủ Tín đi tìm nhóm người làm an bài công việc. Ngũ Lang và tiểu Thất đi thư phòng học bài với Lỗ tiên sinh. Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi theo chân Trương thị thêu thùa, may vá. Gần giờ hợi, mọi người mới về phòng nghỉ ngơi.

Anh Tử trở về khiến cho Liên Mạn Nhi không khỏi nhớ tới sự tình những ngày mới đến đây vì vậy mà đi ngủ hơi trễ. Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi còn chưa tỉnh hẳn đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

“Cái gì, có người chết rồi hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc