TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Liên Lan Nhi không nghĩ tới Liên Mạn Nhi thoáng cái trở mặt nói ra một phen như vậy, nhất thời á khẩu không nói được gì. Nàng có thể trả lời thế nào? Lẽ nào nàng dám nói chuyện của chồng và con nàng đều quan trọng hơn so với Chu thị? Mệnh của người nhà nàng đều quý trọng hơn Chu thị?

Liên Lan Nhi đương nhiên không dám trả lời như vậy!

Liên Mạn Nhi nhìn bộ dạng Liên Lan Nhi lúng túng thì trong lòng cười lạnh. Cho tới nay, người nhà cũ bên này luôn cứ đem một chữ hiếu ra làm thượng phương bảo kiếm gây khó dễ cho nhà các nàng. Liên Lan Nhi dựa vào cái gì mà có thể lợi dụng Chu thị làm cho nhà nàng ngột ngạt? Chính là bởi vì thân phận của Chu thị, là một chữ hiếu này. Mà bây giờ, Liên Mạn Nhi muốn dùng chính cái hiếu này, để giáo huấn Liên Lan Nhi.

Coi như chồng và hài tử ngươi chịu tội, thực sự muốn mất mạng, vậy thì thế nào? Chu thị bị bệnh, nhà chúng ta hết thảy lấy tình hình thực tế của Chu thị làm đầu đó.

Liên Mạn Nhi tuyệt đối không phản đối hiếu đạo, mà ngược lại, nàng còn cho rằng hiếu thuận với phụ mẫu là một loại mỹ đức, là thước đo thấp nhất kiểm nghiệm nhân phẩm của một người. Mà người mượn danh nghĩa hiếu thuận để ngang ngược ích kỷ, ức hiếp thân nhân, mất đi nhân tính, cũng bị Liên Mạn Nhi cho rằng là vô sỉ nhất, là hành vi hèn mọn nhất.

Ở nhà cũ Liên gia, hiếu đạo thật sự đã bị bóp méo, ngày hôm nay Liên Mạn Nhi muốn dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trì nhân chi thân (lấy đạo của người, hoàn trả sửa trị lại bản thân người). Trên thế giới này chuyện thống khoái nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!

“Con vẫn còn chưa hỏi cô cả, bà nội vốn rất khỏe mạnh, thế nào cô vừa đến, bà liền bệnh thành cái dạng này?” Liên Mạn Nhi lại trầm giọng hướng Liên Lan Nhi hỏi.

“Này, này còn không phải là… lão gia và lão thái thái cãi vã hai câu.” Liên Lan Nhi nghe được trong lời nói của Liên Mạn Nhi hàm chứa ý lên án nàng nên cuống quít giải thích.

“Ông nội và bà nội vốn rất tốt, vì cái gì phải cãi vã? Bình thường hai lão nhân cũng chưa từng cãi vã qua, lúc nào thì nháo đến như vậy?”

“Này, cái này…” Liên Lan Nhi không còn lời chống đở, nàng không dám nói là vì Chu thị muốn cho Liên Thủ Nghĩa đi tới cửa bắt Trương thị, nên Liên lão gia tử mới đánh nhau với Chu thị. Đương nhiên, lúc này nàng cũng không dám nói bởi vì Trương thị không có nghe theo kêu gọi mà đến, làm cho Chu thị tức giận, mới khiến cho những việc xảy ra sau này.

“Một năm này, thân thể Ông nội cũng không khỏe lắm, chúng ta mời lang trung, mua thuốc, trăm phương nghìn kế để điều dưỡng cho ông, khó khăn lắm mới khá hơn một chút. Tính tình bà nội hẳn là cô cả cũng biết. Cô không tận hiếu còn chưa tính, sao lại chạy tới giở trò xấu, nhao nhao ầm ĩ, xúi giục hai lão nhân đánh nhau thì cô có thể nhận được chỗ tốt sao? Ông nội và bà nội hễ mà xảy ra một điểm sai lầm gì, cô chịu nổi trách nhiệm này sao?” Liên Mạn Nhi lời lẽ chính nghĩa chỉ trích Liên Lan Nhi.

“Cô không có, lời này không thể nói như vậy được…” Liên Lan Nhi vốn có sắc mặt tái nhợt, lúc này bị Liên Mạn Nhi răn dạy cả khuôn mặt đều đen. Nếu nói giở trò xấu và xúi giục, nàng đương nhiên là có, nhưng đó là để cho nhà Liên Mạn Nhi các nàng ngột ngạt, nàng cũng không nghĩ đến Liên lão gia tử và Chu thị sẽ đánh nhau.

Liên Mạn Nhi đương nhiên sẽ không nghe Liên Lan Nhi biện giải.

“Cô ầm ĩ gây ra sự tình này, phủi tay là có thể thoát sao? Cô để người một nhà này làm sao bây giờ?” Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, vừa hướng trong phòng vài người nhìn lướt qua, lúc ánh mắt của nàng đảo qua Tưởng thị, vừa lúc đụng phải ánh mắtTưởng thị, Liên Mạn Nhi và Tưởng thị nhìn nhau một hồi, rồi đưa mắt dời đi.

“Cha a……!” Liên Lan Nhi lúc này cuống quít hướng Liên lão gia tử xin giúp đỡ.

“Mạn Nhi, con yêu thương hai lão nhân chúng ta, chúng ta cũng biết. Con cũng đừng quá gấp gáp, bà nội con hẳn không có chuyện gì, cô cả con… nàng, nàng cũng không có…” Liên lão gia tử liền mở miệng nói.

“Ông nội, chuyện người yêu thương khuê nữ, con biết rõ. Nhưng mà, chuyện mấy ngày nay thật là quá đáng. Chúng ta làm con cháu, có lời này không thể không nói.” Liên Mạn Nhi khẩn thiết ở bên người Liên lão gia tử nói, sau đó lại lần nữa hướng về phía Liên Lan Nhi nói, “Cũng bởi vì cô, bà nội mới bệnh thành như vậy! Nếu mời lang trung, mua thuốc, đương nhiên là chúng ta phụ trách, còn hầu hạ bà nội sinh hoạt, cô lại vung tay mặc kệ, nói chuyện gì cũng đều không liên hệ tới cô, thì liên quan tới ai đây? Cô đây là muốn vu hãm người cả phòng bất nghĩa a!”

“Cô…..” Liên Lan Nhi bị từng mục từng mục tội danh đập choáng đầu hoa mắt, muốn giải thích cũng không có lời nào để biện giải.

“Chuyện này, là tỷ làm sai a!” Liên Thủ Nhân đột nhiên mở miệng, đầu mâu cũng chỉ hướng Liên Lan Nhi, “Chính tỷ một ngày sống không tốt thì suốt ngày chạy đến nhà chúng ta, quấy rầy gà chó không yên thì không nói, tỷ còn đem lão thái thái giày vò thành như vậy, lão gia tử hiện tại cũng chỉ mạnh mẽ chống đỡ. Tỷ nha! tỷ đây là hại chúng ta sao?! Lão gia và lão thái thái chẳng phải cha mẹ ruột tỷ sao?! Hay ở trong lòng tỷ, ai cũng kém hơn so với Kim Tỏa và cha hắn?”

“Gì, sao đệ cũng nói như vậy?” Liên Lan Nhi một hơi thở nghẹn trong cổ họng, lên không được xuống cũng không được, nàng không tin được mà nhìn Liên Thủ Nhân, nàng thực sự không nghĩ tới Liên Thủ Nhân sẽ nhằm vào nàng.

“Tỷ đây là ngỗ nghịch bất hiếu a! Tỷ không có lòng tốt muốn hãm hại chúng ta!” Liên Thủ Nhân lại nói một câu.

Liên Lan Nhi hoàn toàn bị Liên Thủ Nhân nói cho bối rối, nàng trợn to hai mắt ngốc lăng một lát, lập tức bắt đầu gào khóc đứng lên. Một bên khóc, một bên trong miệng càng không ngừng biện giải.

“Tỷ, tỷ đây là đòi mạng sao?” Liên Thủ Nghĩa nhìn chung quanh một chút, cũng chỉ vào Liên Lan Nhi mắng chửi nói. Liên Thủ Nhân trách cứ Liên Lan Nhi, hắn cũng lấy làm kinh hãi, sau một thoáng, đầu óc của hắn đã không biết vòng vo bao nhiêu vòng. Liên Thủ Nghĩa tự nhận đã thấy rõ thế cuộc trước mắt. Liên Thủ Nhân có khuynh hướng theo Liên Mạn Nhi bên này, trách cứ Liên Lan Nhi để lấy lòng Liên Mạn Nhi. Liên Thủ Nhân nhất định là muốn có chỗ tốt a!

Có ích lợi, sao có thể để một mình Liên Thủ Nhân lấy được! Ngoài ra Liên Thủ Nghĩa còn toát một tầng mồ hôi hột, hắn đang suy nghĩ đến, nếu như chuyện vừa nãy hắn muốn đi nhà Liên Mạn Nhi, để Liên Mạn Nhi biết được sẽ như thế nào? Một nhà Liên Mạn Nhi nhất định sẽ hận hắn. Vậy còn có thể có chỗ tốt gì cho hắn?

Liên Thủ Nghĩa không nhịn được thầm mắng trong lòng, Liên Thủ Nhân so với hắn còn gian xảo hơn. Hiện tại, lại để cho Liên Thủ Nhân đoạt trước rồi. Không được! Chỗ tốt không thể để một mình Liên Thủ Nhân cầm, hắn cũng phải nỗ lực lấy mới được.

“Tỷ bây giờ là ngồi trên đầu giường của nhà ai?Cha mẹ ta đều đang thật tốt, tỷ khóc tang cái gì? Tỷ đều khóc tang chúng ta cả sao? Nương như vậy, cũng là do tỷ gây ra. Cha mẹ nếu bệnh trị không hết, ta liền không để cho tỷ yên.” Liên Thủ Nghĩa vừa nói chuyện, vừa cuốn cuốn tay áo bày tỏ uy hiếp Liên Lan Nhi, “Tỷ nói tỷ xem, đối với trong nhà cống hiến gì cũng không có, toàn quấy nhiễu lão gia, lão thái thái. Tỷ lại không ngừng nghỉ, mỗi lần trở về liền làm ầm ĩ, trêu chọc phá hư, để lão thái thái mắng chửi chúng ta.”

Lại bị Liên Thủ Nghĩa răn dạy, Liên Lan Nhi lúc này xấu hổ cùng cực, hận không có cái lổ đất để chui vào. Liên Mạn Nhi ngồi ở chỗ kia, không nói chuyện, cũng không có bất kỳ động tác gì, nhưng ở trong lòng, đối với Liên Thủ Nghĩa đột nhiên trở mặt cũng có chút kinh ngạc.

Chẳng qua nghĩ lại một chút, Liên Mạn Nhi cũng thông suốt. Liên Thủ Nghĩa tự có khôn vặt của hắn, hơn nữa lúc trước hắn luôn làm cái mông đi sau Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nghĩa bây giờ hướng nàng lấy lòng, sợ có chỗ tốt gì đều bị Liên Thủ Nhân độc chiếm đi!

Trong lòng Liên Mạn Nhi thầm buồn cười, dư quang ở khóe mắt liếc về phía Chu thị. Lúc này Chu thị tựa hồ đã bị mọi người quên lãng. Chờ thấy rõ hình dạng Chu thị lúc này, Liên Mạn Nhi càng thêm tức cười, thậm chí thiếu chút nữa thì bật cười ra tiếng.

Lúc này Chu thị đã nhắm mắt lại, nhưng tròng mắt dưới mí mắt vẫn cứ chuyển động, trong miệng bà không lầu bầu nữa, chỉ có hai bàn tay đặt bên người một hồi nắm, một hồi buông.

Hiện tại Chu thị nhất định là rất gấp, rất mâu thuẫn, nên tiếp tục giả ngu hay lập tức bình phục đây, thật là một vấn đề nan giải!

“Mấy ngày trước nhà Lão Tứ đưa vải bố tới, lão thái thái không phải rất vui sao? Còn không phải tỷ thì thà thì thầm, khơi mào châm lửa lão thái thái, làm cho Lão Tứ lại phải đem tiền đi mua vải khác về. Lão thái thái ầm ĩ như vậy, là mắng như vậy, đều không phải tỷ ra chủ ý hả?” Liên Thủ Nghĩa vạch trần nói.

“Ngươi nói bậy, ngươi ngậm máu phun người!” Tròng mắt Liên Lan Nhi nhanh chóng đều muốn trợn trừng rớt ra. Mới vừa rồi bị người ta nói nàng bất hiếu, bây giờ cũng sợ hãi người ta vạch trần việc nàng khuyến khích Chu thị đối phó một nhà Liên Mạn Nhi. Người nhà nàng còn muốn dựa vào Ngũ Lang cứu ra, để nhà người ta biết nàng sau lưng giở trò phá hư, người ta còn có thể giúp nàng cứu người sao?

“Chuyện như vậy, tỷ không chỉ làm mỗi chuyện này, ta còn biết nhiều chuyện hơn nữa kìa.” Liên Thủ Nghĩa lén nhìn thoáng qua sắc mặt của Liên Mạn Nhi, lập tức như được cổ vũ, tiếp theo còn lớn tiếng hơn nói, “Tỷ còn hận Mạn Nhi nhà người ta đi gặp quý nhân mà không mang theo Ngân Tỏa nhà tỷ, tỷ ở đây trước mặt lão thái thái xúi giục…..”

Liên Thủ Nghĩa liên tiếp vạch trần Liên Lan Nhi, Liên Lan Nhi lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, nàng một mặt gào khóc, một mặt cắn chặt không buông nói Liên Thủ Nghĩa ngậm máu phun người.

“. . . khi dễ ta cô nhi quả phụ…” Liên Lan Nhi khóc ròng nói.

“Chính tỷ tự nguyền rủa mình nha! Tỷ cũng đừng liên lụy chúng ta.” Liên Thủ Nghĩa không tim không phổi nói.

“Thôi! Thôi đi! Đều câm miệng hết cho ta!” Liên lão gia tử liên tiếp hô nhiều lần, cuối cùng phải hết sức đập đập hai tay xuống kháng mới làm cho hai người ngừng tranh cãi.

Sắc mặt Liên lão gia tử rất khó nhìn, một tayông đè xuống huyệt Thái Dương, chỉ thấy trong đầu vang ong ong.

Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Tiểu hỏa kế nhà Liên Mạn Nhi dẫn Lý lang trung tới, theo sau còn có Nhị Nha đỡ đại Chu thị cũng đi đến. Đại Chu thị là bà nội Nhị Nha, cũng là đường tỷ của Chu thị. Hôm nay ở Tam Thập Lý Doanh Tử, còn duy trì lui tới với Chu thị, có thể kể ra, cũng chỉ có một người này thôi.

Hai nhóm người này hẳn là đụng phải trên đường về nên mới cùng đi đến.

“Nghe nói bà nội con bị bệnh, ta đến xem.” Đại Chu thị vào cửa, nghênh đón Tưởng thị nói.

Liên Mạn Nhi lúc này cũng đứng lên, bắt chuyện với Lý lang trung và đại Chu thị.

Đại Chu thị được mời ngồi lên kháng, kéo tay của Chu thị, kêu hai tiếng, Chu thị chỉ từ từ nhắm hai mắt, không rên một tiếng.

“Bệnh không nhẹ a, đây là thế nào?!” Đại Chu thị bất đắc dĩ thở dài nói.

Liên lão gia tử ho khan vài tiếng, Chu thị vẫn không có phản ứng.

Đại Chu thị thế này chính là một bậc thang. Liên Mạn Nhi nguyên bản còn nghĩ Chu thị có thể nương theo cái bậc thang này mà “Tỉnh dậy” hay không ? Mà Liên lão gia tử ho khan, hiển nhiên cũng là nhắc nhở Chu thị. Nhìn bộ dạng Chu thị thế này, chắc là còn muốn quyết tâm giả bộ đi.

Chu thị bất tỉnh, Lý lang trung đành phải ngồi lên mép kháng bắt mạch cho Chu thị. Hồi lâu, tay của Lý lang trung từ trên cổ tay Chu thị dời đi, hắn nhìn Chu thị một hồi, lắc đầu thở dài, sau đó mới nhìn hướng Liên lão gia tử, trong ánh mắt hàm chứa ý vị thâm trường.

Bình luận

Truyện đang đọc