TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: mai nguyen Beta: Nora Liên Diệp Nhi lại còn tặng thêm một đôi nhẫn bạc gắn Hồng Ngọc, bốn hà bao bằng tơ lụa do chính nàng thêu. Dựa theo lẽ thường, trong nhà đã thêm trang lễ trọng, Liên Diệp Nhi không cần phải tặng riêng thêm một phần nữa. Nhưng Liên Diệp Nhi vẫn tặng, hơn nữa còn là dùng tiền riêng của chính nàng đặt mua.

Liên Chi Nhi thấy hơi băn khoăn, thầm nghĩ chỉ định nhận lấy hà bao, còn đôi nhẫn thì bảo Liên Diệp Nhi lấy về. Đối với người nhà nông mà nói, đồ vật làm bằng vàng bạc tương đối hiếm có, đặc biệt Liên Diệp Nhi còn đang là một tiểu cô nương, gia cảnh không dư dả cho lắm, tự nàng tích cóp được chút ít tiền riêng cũng không dễ dàng.

Dĩ nhiên Liên Diệp Nhi không chịu thu hồi nhẫn.

“Chi Nhi tỷ, đây là một phần tâm ý của muội. Nếu tỷ không nhận, muội sẽ coi như tỷ không muốn nhận người muội muội này.” Liên Diệp Nhi cố ý làm mặt giận, nói với Liên Chi Nhi.

“Tỷ, tỷ nhận đi mà, đây đều là tâm ý của Diệp Nhi cả.” Liên Mạn Nhi ngầm nháy mắt cho Liên Chi Nhi, cười khuyên Liên Chi Nhi nhận lấy.

Nếu đau lòng Liên Diệp Nhi xài hết tiền riêng, sau này còn rất nhiều cơ hội trợ giúp nàng. Còn phần tâm ý này của Liên Diệp Nhi thì không thể khước từ được.

Liên Chi Nhi được Liên Mạn Nhi ngầm nhắc nhở thì liền hiểu ra, nàng mỉm cười nhận lễ vật.

Liên Mạn Nhi cầm lấy một chiếc hà bao nhìn nhìn, rồi nhẹ nhàng đụng cùi chỏ Liên Diệp Nhi, cười hỏi: “Ngày đó tỷ còn nghe nói, vì chọn vài mảnh vải mà thiếu chút nữa muội đánh nhau với người ta, có đúng không?”

“Không đến mức đánh nhau đâu ạ.” Liên Diệp Nhi liền cười nói: “Muội chỉ cãi qua lại mấy câu với người ta. Là do người kia không nói đạo lý, muội đã chọn mảnh vải tốt đó trước rồi mà, người kia cứ nhất định phải đòi… Chính là mảnh vải màu đỏ thẫm này, là mảnh nhìn tốt nhất đấy. Muội vội tới chọn vải thêu hà bao cho Chi Nhi tỷ, sao có thể nhường cho người đó được.”

“… Muội không có nhiều tiền như vậy, không mua nổi khúc vải lớn nên mới chọn mấy miếng vải lẻ đẹp mắt mua…” Nói đến đây, Liên Diệp Nhi hơi xấu hổ.

“Muội có phần tâm ý này là đủ rồi.” Liên Mạn Nhi cảm thấy trong lòng ấm áp, vuốt vuốt tay Liên Diệp Nhi: “Nếu muội không để ý của cải nhà mình, cố ý phô bày ra vẻ giàu sang, đó mới là không tốt.”

Nói đến chuyện Liên Diệp Nhi mua vải lẻ, Liên Mạn Nhi liền nhớ lại, lần đầu tiên các nàng buôn bán lời được một khoản tiền cũng không mua nổi xấp vải lớn, lần đó các nàng cũng đến cửa hiệu vải chọn lấy mấy mảnh vải lẻ đẹp mắt mua cho mỗi người trong nhà một miếng để may khăn tay.

Đương nhiên Trương thị và Liên Chi Nhi cũng còn nhớ rõ, nói đến chuyện xưa, khó tránh khỏi bùi ngùi thổn thức.

Trương thị liền nói với Triệu thị: “… Thời gian này nhà các ngươi mới vừa tốt lên được một chút, mình không nỡ ăn không nỡ mặc, lại còn thêm trang cho Chi Nhi. Có phần tâm ý này là được rồi, chúng ta cũng không phải người ngoài.”

Trong chuyện tiền bạc, Liên Thủ Lễ và Triệu thị chi tiêu rất cẩn thận. Bản thân mình sống rất tiết kiệm, một đồng tiền hận không thể tách thành hai nửa mà tiêu. Nhưng trên phương diện lui tới nhân tình lại không hề bủn xỉn, không chịu thiếu một phần cấp bậc lễ nghĩa hay chiếm một phần tiện nghi nào từ người khác.

“… Có một bộ đai quấn bồn thùng do Tam bá tự tay làm đã đủ rồi, không nên cố ý tiêu tiền bày vẽ làm gì…” Liên Chi Nhi cũng nói.

Bởi vì tay nghề của Liên Thủ Lễ mà dù một nhà Liên Diệp Nhi không có ruộng đất, nhưng cuộc sống từng ngày từng ngày có khởi sắc. Dù sao của cải trong thời gian ngắn tích góp được còn quá ít, Liên Thủ Lễ lại bị bệnh nặng một lần sau đó còn xây nhà cửa, tiền bạc trong tay người một nhà cũng không dư dả.

Dù là như thế, cả nhà vẫn luôn ăn mặc rất tiết kiệm, trước đã trả hết tiền mượn để lợp nhà. Lúc ấy Liên Thủ Tín và Trương thị đều nói không cần vội, song Liên Thủ Lễ vẫn cứ khăng khăng phải trả sớm. Liên Thủ Lễ nói một ngày còn thiếu nợ thì một ngày ngủ không ngon giấc. Chỉ có trả hết món nợ này, trong lòng Liên Thủ Lễ mới có thể thoải mái.

Hôm nay lại dùng tiền đặt mua thêm trang cho Liên Chi Nhi như vậy.

Triệu thị liền nói: “Chuyện của Chi Nhi lần này là đại hỷ sự, chúng ta làm Tam bá, Tam bá mẫu dù sao cũng phải tỏ chút tâm ý, bằng không trong bụng rất khó chịu. Ta cũng không nói được những lời dễ nghe gì, các ngươi đối đãi tốt với chúng ta, trong lòng chúng ta đều nhớ rõ…”

Thấy Triệu thị muốn nói nhà Liên Mạn Nhi đối xử tử tế như thế nào, trợ giúp các nàng ra sao, Liên Mạn Nhi liền vội vàng cười, ngăn cản lời Triệu thị định nói ra: “Tam bá mẫu, bá mẫu đừng nói vậy, nếu còn nói nữa chẳng phải chúng ta thành người ngoài rồi sao.”

Đám người Trương thị cũng đi theo phụ họa, rốt cục Triệu thị không thể làm gì khác hơn là chỉ biết cười trừ.

“Người với người không thể so đo a, càng so sánh càng thấy rõ lòng người mà.” Nhìn lễ vật một nhà ba người Liên Diệp Nhi đưa tới, Trương thị nhớ tới phần thêm trang nhà cũ đưa qua. Chuyện này nói với người ngoài có lẽ không tốt, nhưng giữa chị em dâu như Triệu thị cũng không có gì phải giấu giếm.

Trương thị lấy ra phầm thêm trang nhà cũ đưa tới cho Triệu thị xem.

“… Họ bất đắc dĩ lắm mới đưa mấy thứ ít ỏi này tới. Không chừng trong lòng không thoải mái nên muốn ta cũng khó chịu theo đây mà. Bà coi hai mẹ con chúng ta không khác gì cừu nhân. Nếu bà đưa những thứ này qua, ta thà rằng bà không cho gì còn hơn, ít nhất trong lòng còn được thanh tĩnh.” Trương thị ai oán than phiền với Triệu thị.

Trong chủ đề về Chu thị, hai chị em dâu Trương thị và Triệu thị tương đối có tiếng nói chung.

“Không phải trong tay lão gia tử cũng có tiền sao.” Triệu thị liền nói: “Không dè đồ thêu của lão thái thái cũng rơi được đến trên người chúng ta…”

“Những thứ bên đó đưa cho Chi Nhi đây là nhìn mặt cha mẹ con bé có năng lực. Chỉ sợ đến lượt Diệp Nhi nhà chúng ta cái gì cũng không có.” Cuối cùng, Triệu thị còn thở dài nói.

Loại dự đoán này của Triệu thị có khi xảy ra thật.

“Diệp Nhi, mấy ngày nay tỷ bận không dứt ra được, muội giúp tỷ hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì được không.” Liên Mạn Nhi thì thầm bên tai Liên Diệp Nhi, đương nhiên là nàng đang nói đến chuyện nhà cũ thêm trang. “Không biết sao lại thêm trang cho Chi Nhi tỷ như vậy, chắc chắn nhà cũ bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi.”

“Dạ” Liên Diệp Nhi đối với chuyện Liên Mạn Nhi nhắn nhủ từ trước đến giờ đều rất lưu tâm, lập tức liền gật đầu đáp ứng: “Mạn Nhi tỷ, muội nhất định sẽ tìm hiểu sớm rồi kể lại cho tỷ sau.”

Bên này, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi đang suy đoán xem rốt cục ẩn tình đằng sau chuyện nhà cũ đưa thêm trang thế này là gì. Cùng thời khắc đó, ở nhà cũ bên kia, Tưởng thị vừa đưa tiễn một nàng dâu cùng thôn ra cửa, trong nhà, Liên lão gia tử và Chu thị đã cãi nhau rùm beng.

Nàng dâu kia hôm nay cũng đến nhà Liên Mạn Nhi thêm trang cho Liên Chi Nhi. Nàng ta cùng đi chung với Tưởng thị, còn nghe được bọn hạ nhân thì thầm nói hai ba câu. Nàng dâu này là người lanh lợi cơ trí, hơn nữa cũng rất nhanh nhạy trong việc xem nét mặt, vì vậy liền đoán được là chuyện gì xảy ra. Vừa hay, nàng này còn là người mồm miệng cực nhanh, vội vàng bỏ chạy tới nhà cũ thuật lại chuyện này.

Chủ tâm của nàng dâu kia là có ý tốt, cũng là vì muốn lấy lòng. Nàng ta muốn báo cho nhà cũ biết tin nhà Liên Mạn Nhi bên kia có ý kiến với lễ vật thêm trang của nhà cũ. Nàng ta còn nói mấy câu khuyên giải để đề điểm nhà cũ nhanh nghĩ cách bổ cứu (dùng các biện pháp để xoay chuyển tình hình bất lợi), kịp thời vớt vát để nhà Liên Mạn Nhi đổi giận thành vui. Mọi người hòa hòa mỹ mỹ, như vậy nàng nghiễm nhiên làm được một chuyện tốt, hai nhà đều cảm kích nàng.

Trên đời này không thiếu những người “Cơ trí” như vậy, các nàng làm việc thường xuất phát từ ý tốt, nhưng kết quả lại không như mong muốn. Đây gọi là: có lòng tốt làm hư chuyện.

“Không phải ta đã bảo bà chuẩn bị lễ vật dày chút sao?” Liên lão gia tử khiển trách Chu thị: “Bà không nỡ tiêu chút tiền này? Bà xem bà làm được chuyện tốt gì đây, còn để người ta ở sau lưng chỉ cột sống* (mắng chửi). Bà vậy không phải càng sống càng thụt lùi sao, bà đó, bà còn không hiểu chuyện bằng đứa nhóc ba tuổi! Chuyện đang tốt lành, vậy mà bị bà làm cho hỏng bét. Bà… thành sự không có, bại sự có thừa.”

Liên lão gia tử chỉ tay vào mặt Chu thị mắng, bởi vì tức giận mà ngón tay run rẩy.

Chu thị ngồi xếp bằng, hai cánh tay khoanh lại, miệng dẩu ra. Bà bị Liên lão gia tử chỉ thẳng mặt răn dạy một trận, hạ thấp đến nỗi không đáng một đồng, rốt cục cũng bộc phát lửa giận.

“… Ngươi cũng biết ưỡn ngực nghiêm mặt nói ta!? Nếu ngươi cũng giống các lão gia nhà người khác kiếm được nhiều vàng bạc đem về cho ta, ta còn không tiếc tiêu sao? Nghèo rớt mồng tơi, còn ra vẻ. Chỉ giỏi nói xuông thôi, ngươi cái gì cũng mặc kệ, chuyện gì cũng đều ném qua cho ta thu xếp, không phải sao?”

“Ngươi là đồ rùa già rụt cổ, gặp chuyện không hay liền chê trách ta. Ngươi hạ thấp ta không ra cái gì, ngươi liền thành người tốt rồi ha? Xí… Ta thấy ngươi đừng ở trước mặt ta giả bộ làm củ tỏi to làm gì, không phải ngươi thấy lão Tứ người ta có tiền, làm quan, liền sợ người ta sao! Ngươi lại mượn ta làm bậc thang để lấy lòng!” Chu thị không cam lòng yếu thế, bà cũng giơ tay lên chỉ thẳng mặt Liên lão gia tử mắng.

“Ngươi…” Liên lão gia tử cơ hồ bị Chu thị xỏ xiên cho tức giận không thôi: “Ngươi xiêu vẹo, ngươi càn quấy ngụy biện. Không có tiền, kia trong tủ không phải tiền chắc, sao mà không có tiền, tiền khác thì không có, chứ tiền thêm trang cho Chi Nhi mà không có?”

“Chỉ có mấy đồng tiền lớn* (hồi xưa dùng loại tiền đồng, to hơn tiền bình thường), đủ làm gì chứ?” Chu thị hơi nghẹn họng một chút, nhưng sau đó liền đứng thẳng sống lưng, vươn cổ bảy mồm tám mỏ cãi với Liên lão gia tử: “Ngươi tưởng tiền kia có thể tự sinh sôi sao, tiêu thì không hết à? Ngươi bỏ mặc không trông coi tủ tiền, nói xong thì thôi, lần sau cần dùng tiền lại bảo ta đẻ ra à, đến lúc đó ngươi lại không hung dữ với ta sao?”

“Ngươi…” Liên lão gia tử chỉ vào Chu thị, đứng tức giận một hồi nói không ra lời.

Chu thị tựa hồ như nói đúng lý lắm, bà thao thao bất tuyệt mà trách mắng.

“Có những thứ lễ vật kia thêm trang cho nó đã đủ lắm rồi. Nó có mặt mũi gì mà còn chê cái này, chê cái kia chứ, xí… ” Chu thị nhổ toẹt một bãi nước bọt lên mặt đất, vẻ mặt căm phẫn: “Nó cũng thật có mặt mũi a. Chính ta đây còn không nỡ dùng, đã đưa qua cho nó rồi, nó còn không nghĩ ta tốt, ngược lại ưỡn ngực lên mặt chọn xương trong trứng nữa chứ.”

“Nó không còn dáng vẻ vốn có nữa, lúc này mới vênh mặt được mấy ngày đã không nhận biết ai, thật cho rằng nó được lên trời rồi chắc. Đồ vô lương tâm, vong ân phụ nghĩa. Cho người khác, ta còn chưa cho quá vài thứ. Vậy mà nó còn chê cái này, chê cái kia. Sao nó không đưa trả về cho ta đi, ta đỡ tốn.”

“Vải liệm thì thế nào?! Đó không phải là thứ ả đưa tới sao, không phải nói vải thượng hạng sao? Ả có tiền có của rồi liền chú ý cái này, chú ý cái nọ. Ta còn không coi trọng đây này. Ta chỉ mới may một đôi mang vào chân, còn một mảnh cho Lan Nhi đem về may quần áo. Lan Nhi so với ả biết nhiều, gặp nhiều hơn mà còn chưa nói gì. Ả là con cóc mà bày đặt huênh hoang…”

Chu thị đang mắng lưu loát, định tiếp tục mắng thì thấy Tưởng thị vén màn cửa tiến vào. Chu thị liền nghiến răng kèn kẹt, sau đó quay đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, những lời mắng chửi đã đến khóe miệng liền nuốt trở vào.

“Bên ngoài có ai không?” Chu thị hỏi Tưởng thị.

“Hả?” Tưởng thị hơi ngẩn ra, con ngươi giật giật, rồi lập tức đáp: “Vừa rồi hình như Nhị thẩm đang đứng trong sân đấy ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc