TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Mặc dù biết rõ tính tình Chu thị, nhưng Chu thị có thể làm được đến trình độ này, Liên Thủ Tín vẫn phải thất kinh, thậm chí…không dám tin tưởng.

“Lời này ta có thể bịa đặt ra sao, ta từng đặt để ai bao giờ chưa?” Trương thị lập tức nói.

Giữa hai người Chu thị và Trương thị, Liên Thủ Tín đương nhiên là tin tưởng Trương thị, chuyện này không phải nghi ngờ.

“Không, không phải, không phải ta không tin nàng. Ta là…” Liên Thủ Tín tức giận oán hận vỗ đùi một cái: “Ta thật nghĩ không ra a, đây thật là… Đây cũng không phải là…”

Liên Thủ Tín muốn nói đây cũng không phải là chuyện người có thể làm, nhưng nói đến cửa miệng rồi, hắn vẫn nuốt trở vào.

Lại nói tiếp, dưới các loại việc làm ác độc của Chu thị, người thống khổ nhất đương nhiên là Liên Thủ Tín…ít nhất …sau khi nhà hắn ra riêng vẫn có tình trạng như vậy.

Chu thị và Liên Thủ Tín là thân mẫu tử nên Liên Thủ Tín đối với Chu thị tình cảm thâm hậu. Chính bởi cảm tình quá sâu mới có thể thụ thương càng nặng. Mặc dù bi thương, hắn vẫn cố kỵ cái này, cố kỵ cái kia, đến tâm tình phát tiết bình thường cũng không thể, vậy rồi một búng máu lại một búng máu nghẹn tắt ở cổ họng, không thể phun ra cũng đành nuốt xuống bụng.

So với Liên Thủ Tín, vô luận là Trương thị hay mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi vốn cũng không trông mong gì ở Chu thị nên dù bị ủy khuất cũng chỉ nói rõ ra rồi thôi. Mà đối tượng để các nàng phát tác chỉ có thể là Liên Thủ Tín.

Chu thị không sai khiến nổi Trương thị và mấy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi nên có bao nhiêu bất mãn thì càng gây khó dễ Liên Thủ Tín bấy nhiêu, biến Liên Thủ Tín thành nơi trút giận cho bà. Mà Trương thị và mấy đứa nhỏ bị Chu thị ủy khuất, cũng muốn tố khổ với Liên Thủ Tín.

Nên nói kèm cặp ép sát chính là như vậy.

Liên Thủ Tín vẫn còn vận tốt ở chỗ, Trương thị và mấy đứa nhỏ tuy rằng hướng hắn tố khổ, nhưng cũng coi như tương đối ôn hòa, các nàng cho tới bây giờ chưa từng ép buộc Liên Thủ Tín làm qua chuyện gì.

“Cha, cha đừng gấp, cũng đừng nóng giận.” Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín liền cố ý nói: “Cha xem, mẹ và bọn con bây giờ không phải đã khỏe rồi sao? Sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, bọn con cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện. Cha, chuyện này cha cũng không cần để trong lòng. Bà nội con khẳng định cũng không xuất phát từ ý xấu đâu.”

Liên Thủ Tín cứng họng.

“Bà nội khẳng định là nhất thời hồ đồ thôi. Trong lòng bà hẳn là rất yêu thương bọn con. Mẹ và bọn con mạng lớn, có thể trôi qua lúc nào thì tính lúc ấy vậy.” Liên Mạn Nhi tựa như nhàn nhạt nói.

Nếu là người khác có thể sẽ nói mấy câu khuyên giải an ủi Liên Thủ Tín, thậm chí Liên Thủ Tín rất có thể sẽ tự mình mê hoặc chính mình, cùng lúc cũng sẽ nói mấy lời xoa dịu Trương thị. Liên Mạn Nhi đã nghĩ kỹ rồi, những lời này nếu để người khác nói không bằng để nàng nói đi.

Chỉ là, những lời này từ miệng Liên Mạn Nhi nói ra, sau khi Liên Thủ Tín nghe vào, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.

“Ta đi tìm bà ấy, ta tìm bà hỏi một chút!” Liên Thủ Tín đứng bậc dậy liền đi ra ngoài.

Chắc là muốn tìm Chu thị tính sổ, hỏi cho rõ đi.

Trương thị vừa thấy Liên Thủ Tín phát hỏa liền muốn ngăn lại. Liên Mạn Nhi nhanh chóng đứng lên linh hoạt chắn thân thể trước người Trương thị, nhìn Liên Thủ Tín đi nhanh ra cửa.

“Cha con… thực sự đi tìm lão thái thái muốn lời giải thích sao?” Trương thị bị Liên Mạn Nhi ngăn cản, chỉ có thể nhìn bóng lưng Liên Thủ Tín xuyên qua cửa sổ thủy tinh: “Vậy…vậy nếu đánh nhau thì thế nào, cha con đời này chưa từng cùng người tranh chấp cãi vã qua a.”

Trương thị nóng lòng lo lắng.

“Tỷ, chúng ta có cần đi hỗ trợ cha không?” Tiểu Thất liền nói với Liên Mạn Nhi.

“Đệ nóng vội cái gì?” Liên Mạn Nhi cắt lời: “Cha từ trong nhà này đi ra, không phải nhất định là đi qua nhà cũ sao?”

Mấy mẹ con chợt nghe ra ý tứ, đều nhìn Liên Mạn Nhi.

“Ta dát điểm gì, cha phát giận như vậy, tỷ cá qua khỏi đại môn này, miệng lưỡi cha cũng cứng họng đi!” Liên Mạn Nhi cười nói.

Dát điểm gì là thổ ngữ dân gian phủ Liêu Đông, ý tứ tương đương với đánh cược, cá cược cờ bạc.

Không ai dám đánh cuộc với Liên Mạn Nhi, bởi vì các nàng đều biết, Liên Mạn Nhi nhất định sẽ thắng. Mấy mẹ con đều ngồi ở đó, qua hồi lâu không nói gì, trong đầu đều hiện ra hình ảnh Liên Thủ Tín bất đắc dĩ ngồi xổm một góc, tiến thối không được.

Trương thị xì một tiếng nở nụ cười. Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Liên Chi Nhi cũng theo cười ra tiếng.

“Ai… ” Trương thị thở dài: “Cha con a, là người tốt.”

Tính tình Liên Thủ Tín tốt, đối với vợ con dù nói chuyện hay làm việc đều có thương có lượng.

Liên Thủ Tín lại còn có khả năng chịu khó, không màng ăn mặc. Trên người Liên Thủ Tín không nhiễm bất luận thói quen xấu gì, dù là lời nói hay cử chỉ cũng không giống anh nông dân thô bỉ, mà càng giống như thư sinh. Liên Thủ Tín còn thích sạch sẽ, không cần Trương thị chiếu cố mà có thể tự mình thuận tiện dọn dẹp lưu loát nơi ở. Ngoài ra Liên Thủ Tín còn là một nam nhân chính phái.

Khách quan mà nói, nam nhân Liên Thủ Tín này có rất nhiều ưu điểm, đương nhiên, khuyết điểm của hắn cũng tương đối rõ ràng. Hắn không thể chọn cha mẹ hay huynh đệ tỷ muội, nhưng hắn có thể lựa chọn phương thức đối đãi những người này mà.

Có một đám thân thích cực phẩm như vậy, Liên Thủ Tín không thể giải quyết được những người này, hơn nữa cũng không có biện pháp hữu hiệu để bảo vệ vợ con không bị uy hiếp.

Trương thị là một người biết đủ. Nàng xem trọng Liên Thủ Tín chính là ở những điểm tốt này, đối với những phương diện khác cũng cực kỳ khoan dung.

“Trong lòng cha con cũng không chịu nổi, nếu như mẹ giấu diếm những chuyện kia thì tốt rồi.” Trương thị nhẹ giọng nói.

“Mẹ!” Liên Mạn Nhi bất đắc dĩ nói: “Chúng ta nghĩ giấu thì có thể giấu được sao? Cha đã trở về rồi, chẳng lẽ sẽ không gặp mặt những người nhà cũ sao? Gặp mặt rồi, sao có thể không biết chuyện. Chúng ta muốn giấu nhưng người bên kia cũng không muốn giấu nha.”

Mấy ngày nay mấy người Liên Mạn Nhi cũng không đi thăm nhà cũ, chỉ là nghe nói Chu thị vẫn còn “Bệnh”.

“Bà nội bệnh để đợi cha tới đi.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.

Chu thị bị thua thiệt các nàng, nhà cũ lại không ai làm chủ cho bà, Chu thị nhất định sẽ tìm Liên Thủ Tín. Căn “Bệnh” này càng tăng thêm lợi thế của bà. Chu thị nhất định sẽ khiến cho Liên Thủ Tín làm cho bà hết giận, ít nhất cũng phải ly gián quan hệ giữa Liên Thủ Tín và mấy người Trương thị. Bệnh của Chu thị có khỏi hay không, có nhanh khỏi không, đều được quyết định bởi Liên Thủ Tín.

“Cha con sợ lão thái thái, nhưng hắn không hồ đồ, sự tình trắng đen ra sao hắn đều biết rõ.” Trương thị vẫn luôn tin tưởng Liên Thủ Tín.

Điểm này Liên Mạn Nhi cũng tin tưởng. Liên Mạn Nhi tin tưởng không phải sức phán đoán của Liên Thủ Tín mà là uy tín của Chu thị thực sự đã sớm mất sạch. Chỉ là chuyện giữa người một nhà cũng không phải chỉ có trắng đen. Thậm chí chuyện trên thế giới này, cũng không phải dễ dàng hắc bạch phân minh như vậy.

“Mẹ, mẹ cũng đừng quá đau lòng cha nha.” Một câu nói của Liên Mạn Nhi đã đâm thủng hy vọng trong lòng Trương thị: “Việc này nếu chúng ta không nói ra sao cha biết được chúng ta bị bao nhiêu khổ sở, còn có thể lo lắng hãi hùng như vậy sao? Nếu ta không nói, chuyện đã qua đó, lão gia tử cũng đã nói bà nội không có ý xấu, nếu xảy ra sự tình gì cũng còn ông ấy ngăn cản, vậy sao trong quá khứ lại để cho người ta lừa bịp cha.”

Liên Thủ Tín là trượng phu của Trương thị, là phụ thân của các nàng, là trụ cột của cả nhà, hắn có trách nhiệm phải bảo hộ vợ con không bị bất luận kẻ nào thương tổn. Liên Mạn Nhi tin tưởng, nếu như người ngoài muốn gây bất lợi cho các nàng, căn bản cũng không cần nàng nhiều lời, Liên Thủ Tín có thể lập tức dẫn người tới cửa tìm người ta tính sổ. Nhưng đối phương là Chu thị, cái này không giống nhau.

Mặc kệ đã phát sinh qua chuyện gì, gặp phải sự tình gì, trong tiềm thức Liên Thủ Tín đầu tiên là phủ nhận Chu thị có ý định làm ác. Liên Thủ Tín biết tính tình Chu thị không tốt, không muốn gặp Trương thị cùng con cái của hai người. Nhưng mà nếu Chu thị có ý định muốn hại Trương thị cùng con cái mình, theo bản năng Liên Thủ Tín không muốn tin tưởng.

Trở thành bà lão vô ý, hồ đồ, quả thực chính là kim bài bảo mệnh của Chu thị.

Liên Mạn Nhi quả thật cũng không nghĩ tới các nàng kể ra lại có thể làm cho Liên Thủ Tín đi tìm Chu thị tính sổ. Liên Mạn Nhi chỉ muốn làm cho Liên Thủ Tín và các nàng gần hơn một ít, để Liên Thủ Tín càng thêm cảm nhận sâu sắc vợ con bị ủy khuất và nguy hại.

Mà những lời đó sẽ trở thành trợ lực giúp đỡ Liên Thủ Tín, để hắn không đến mức dễ dàng bị lừa gạt và gây khó dễ như vậy.

Chờ mấy mẹ con thu xếp xong một bàn phong phú cơm nước, Liên Thủ Tín lê bước chậm chạp, ủ rũ ỉu xìu trở về. Vào phòng, Liên Thủ Tín không dám lên bàn ngay, mà cẩn thận quan sát sắc mặt của vợ con.

“Chàng còn đứng đấy làm gì, lên bàn ăn cơm đi, ta làm toàn những món chàng thích ăn này.” Trương thị liền nói.

“Cha, cha ngồi đây nè.” Tiểu Thất kéo Liên Thủ Tín vào chỗ ngồi.

“Chao ôi…” mây đen trên trán Liên Thủ Tín dần dần tản đi, vui mừng hớn hở ngồi lên kháng ăn cơm.

Không ai hỏi Liên Thủ Tín đi nơi nào, Liên Thủ Tín cũng không nói, chỉ là phá lệ ân cần gắp thức ăn cho vợ con, cố ý nói ở Tây biên bị bao nhiêu gian khổ, hiển nhiên là để tranh thủ đồng tình.

Ăn cơm xong, người một nhà lại ngồi vây quanh uống trà, ăn hoa quả.

“Cha, cha mua da cũ và chăn nỉ, dự định làm gì vậy cha?” Liên Mạn Nhi bắt đầu hỏi.

“Để nhà mình dùng đấy, để sau này vào đông, nhà ta mỗi người làm một bộ áo choàng.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Cha, vậy mấy miếng cha bọc riêng này để làm gì vậy?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

Tay bưng chén trà củaLiên Thủ Tín hơi dừng một chút.

“Cũng giống vậy” Liên Thủ Tín nói.

“Dạ, con còn tưởng cha chuẩn bị cho ai khác chứ.” Liên Mạn Nhi ồ một tiếng, mạn bất kinh tâm nói.

“Nhà chúng ta chỉ có mấy người này thôi, còn cho ai, không cho ai nữa.” Liên Thủ Tín nói, vài từ sau cùng dường như rít qua kẻ răng mà nói, dùng sức không nhỏ, thanh âm lại khẽ. “Muốn làm gì, con thương lượng với mẹ các con đi. Nếu muốn làm cho ai, các con thương lượng định ra là được.”

“Dạ” Liên Mạn Nhi cười gật đầu ứng.

Lần này trước khi đi Tây biên làm việc, Liên Thủ Tín kỳ thực đã từng nói da ở Tây biên rất tốt, hơn nữa giá cả lại thấp hơn, muốn mua một ít trở về, còn bảo một câu muốn mua cho Chu thị hai miếng da.

Nghĩ đến Liên Thủ Tín vừa mới trở về hẳn cũng mệt mỏi nên tất cả mọi người không ngồi lâu, từ sớm đã tản đi về phòng của mình nghỉ ngơi.

Liên Thủ Tín mỗi lần xuất môn trở về liền đi thăm nhà cũ, vấn an Liên lão gia tử và Chu thị. Nhưng lúc này đây và đến sáng ngày thứ hai, cả nhà ăn điểm tâm rồi mà Liên Thủ Tín cũng không nhắc tới muốn đi nhà cũ, vẫn như bình thường vui tươi hớn hở dẫn Tiểu Thất tới Niệm Viên học.

Chạng vạng tối Liên Diệp Nhi lại vội vã chạy đến.

“…nghe nói tứ thúc trở về, bà nội liền vùng lên nói bà muốn chết."

Bình luận

Truyện đang đọc