TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Lãnh Phong

Beta: Nora

Nghe thấy tiếng Chu thị khóc, Liên Thủ Tín cũng không dừng bước mà dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài, sải bước về phía nhà mình.

Liên Thủ Tín còn chưa về tới nhà, Liên Mạn Nhi đã biết được tình hình ở nhà cũ qua miệng Tiểu Khánh.

Nghe tới đoạn Chu thị đổi sách lược dùng ôn nhu, tình cảm để tấn công, Liên Mạn Nhi không khỏi lo lắng, mà đến đoạn Liên Thủ Tín không bị lừa, nàng mới thả lỏng tinh thần.

“Cha con lúc này hẳn đã hiểu rõ, không muốn để người khác lừa bịp nữa rồi.” Nghe hết chuyện Tiểu Khánh thuật lại, Liên Mạn Nhi mới cao hứng nói.

“Cha con kỳ thật cái gì cũng biết, chỉ là mềm lòng thôi.” Trương thị cũng cười nói, Liên Thủ Tín dám ở trước mặt Chu thị và Liên lão gia tử làm chỗ dựa cho nàng, chỗ dựa cho bọn nhỏ, không có chuyện gì có thể khiến Trương thị cao hứng hơn chuyện này.

Thật ra ở niên đại này, chỉ cần không trêu chọc phải quan phủ, người nhà nông cơ bản cũng không có tranh chấp gì. Nhất là như Liên gia vậy, con cháu nhiều, lại có nhà có đất nhưng cũng không thừa dịp khi dễ người khác. Những năm này Liên gia ở Tam Thập Lý Doanh Tử cơ hồ cũng không tranh chấp cùng người trong thôn bất luận chuyện gì.

Trong hoàn cảnh này, Trương thị cùng mấy đứa nhỏ đương nhiên cũng không bị người ngoài khi dễ, uy hiếp cùng khi nhục của các nàng cũng chỉ có thể đến từ nội bộ.

Thật ra thì cũng không chỉ nhà bọn họ mà ở cái niên đại này, phần lớn dân chúng yên ổn sinh sống, trong nhà ai cũng đều có tình huống tương tự. Nói cách khác, ở niên đại này, uy hiếp chủ yếu mà phụ nữ và trẻ con phải đối mặt chính là bạo lực gia đình. Có thể là trượng phu, phụ thân bọn họ là đối tượng thực thi bạo lực, cũng có thể là mẹ chồng khi nhục con dâu như ở Liên gia này cũng không phải là chuyện hiếm gặp.

Bạo lực gia đình có quan hệ tình thân đan xen nên tuyệt đối được giữ kín trong nhà, chính vì vậy lại càng tàn khốc. Trong đó, loại sự tình mẹ chồng khi nhục con dâu cũng là loại tàn khốc nhất, rất nhiều nam nhân đều không có biện pháp bảo hộ vợ con mình bởi vì người đó là mẹ ruột của hắn.

Trương thị nói Liên Thủ Tín biết rõ, chỉ là quá mềm lòng, Liên Mạn Nhi cũng không hoàn toàn đồng ý. Liên Thủ Tín không chỉ mềm lòng mà còn hồ đồ, chẳng qua bây giờ đã từ từ hiểu rõ ra mà thôi.

Liên Thủ Tín giác ngộ không hẳn là sớm nhưng so với những nam nhân khác cả đời đều như vậy không thay đổi thì đã coi như là may mắn.

“Sau này nông trang bên kia có chuyện gì phải để cho cha đi nữa mới được.” Liên Mạn Nhi tự nhủ. Nghe nói càng đi về phía tây dân phong càng bưu hãn (dũng mãnh, dũng cảm). Nam nhân mười phần đều chính trực, không có nhiều kẻ yếu đuối, nhẫn nhục, mang nặng lễ giáo quy củ quản thúc như ở đây. Để cho Liên Thủ Tín đi tiếp xúc nhiều có thêm cơ hội hun đúc tính tình rất có lợi.

“Mạn Nhi, con nói gì vậy?”Trương thị không nghe rõ Liên Mạn Nhi nói gì liền hỏi lại.

“Dạ. Không có gì. Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì?” Liên Mạn Nhi lập tức di dời đề tài.

Đến lúc Liên Thủ Tín về đến nhà, Trương thị tươi cười rạng rỡ chào đón. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi còn thân thiết người bưng trà, người bê điểm tâm tới mời Liên Thủ Tín.

“Cha bọn nhỏ, buổi tối chúng ta ăn gì? Sủi cảo được không?”Trương thị thương lượng với Liên Thủ Tín.

“Được. Vậy thì làm sủi cảo đi.” Liên Thủ Tín đáp một cách thống khoái. Từ trước đến giờ hắn không kén chọn đồ ăn, Trương thị cùng bọn nhỏ thích ăn gì thì làm món đó.

“Cả nhà chúng ta cùng gói bánh nhé.” Liên Mạn Nhi nói.

Mặc dù trong nhà đã đầy đủ người để sai sử nhưng mọi người trong nhà cũng không vì thế mà mười ngón tay không dính nước xuân (ngại làm việc). Cần kiệm quản gia* là mỹ đức, bất kể giàu nghèo thế nào, đều chiếu theo chữ chuyên cần mà làm việc.

*Quản gia: việc điều hành, chăm sóc nhà cửa.

Tự tay làm sủi cảo không chỉ để ăn mà quan trọng là cả nhà cùng nhau góp tay góp sức vui vẻ, hòa thuận.

Băm nhân bánh, nhào bột mì…những việc sơ chế ban đầu đã có vợ Hàn Trung dẫn theo hạ nhân đi phòng bếp hỗ trợ, những việc còn lại là chuyện của người một nhà Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi phụ trách chuẩn bị nhân sủi cảo thật ngon. Lúc này đang mùa rau dưa phong phú, nhân thủ lại đầy đủ, trong chốc lát hai tỷ muội Liên Mạn Nhi đã chuẩn bị được vài loại nhân bánh khác nhau, có nhân bí đỏ, nhân cà tím, nhân đậu giác. Liên Mạn Nhi còn tỉ mỉ chuẩn bị thêm một chậu nhân tam tiên*. Chờ nhân bánh chuẩn bị đầy đủ, Liên Thủ Tín liền phụ trách cán vỏ bánh, ba mẹ con Trương thị theo sau gói bánh.

*Tam tiên (ba tươi): đơn giản là ba loại rau quả tươi nấu cùng với nhau. (tham khảo thêm bên dưới)

Người một nhà vừa làm sủi cảo vừa nói chuyện phiếm. Liên Thủ Tín không chủ động nói chuyện ở nhà cũ nên mấy mẹ con cũng không hỏi tới. Nhưng cũng cảm giác được tâm tình Liên Thủ Tín đã buông lỏng, vui vẻ hơn, người một nhà cũng cao hứng theo.

Liên Mạn Nhi thậm chí có đôi lần cười ra tiếng bởi nàng biết chỉ cần Liên Thủ Tín không bị Liên lão gia tử hoặc Chu thị bài bố, thì từ nay về sau hai lão nhân cũng không thể đùa bỡn, kêu gọi hắn nữa.

Nhà Liên Mạn Nhi bên này hòa thuận vui vẻ, nhà cũ bên kia lại là một cảnh tượng khác.

Chu thị ngồi trên giường gạch vừa đập đập xuống chiếu vừa nước mắt nước mũi tèm lem gào khóc:

“… Chết mất lương tâm rồi a. Một tay ta hứng từng bô nước tiểu, đổ từng đống phân chăm sóc nó lớn lên. Thế mà bây giờ mắt nó cũng không thèm nhìn thẳng ta, nó chướng mắt ta mà. Lòng dạ thật độc ác, thật đủ hung ác a…”

Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, sắc mặt xanh mét, buồn bực không nói tiếng nào. Mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa vẫn đang ngồi dưới đất cũng đều im lặng.

Chu thị kêu khóc một hồi cũng nản lòng. Hiện nay, một nhà Liên Thủ Tín ai bà cũng không thể gây khó dễ. Không chỉ chèn ép không được ngược lại còn luân phiên ăn phải thiệt thòi. Bà vốn định dựa vào Liên Thủ Tín mà trở mình, lại không ngờ tới Liên Thủ Tín không những không bị bà làm khó mà ngược lại thái độ quyết liệt, dứt khoát phất tay áo bỏ đi. Mặc dù Liên Thủ Tín không trực tiếp nói với bà câu gì nhưng bộ dáng đó đã thể hiện rõ Liên Thủ Tín lười phân rõ phải trái với bà, không muốn để ý tới bà nữa rồi.

Bây giờ chỉ còn duy nhất một đứa con có tiền đồ mà Chu thị lại không thể bắt chẹt. Chu thị chột dạ trong lòng lại càng lặp đi lặp lại mắng chửi người ác liệt hơn. Dường như mắng không được lại giở trò gian trá tới, mắng ít đi mấy câu lại thêm khóc lóc càng lớn. Khóc, khóc mãi không phát tiết hết được nỗi tức giận trong lòng, liền đem đầu mâu chỉ đến Liên lão gia tử:

“Đều tại lão rùa già ông thương con không thể nhịn nổi mới khiến ta chịu nỗi uất ức này.” Chu thị mắng Liên lão gia tử.

“Còn không phải bà tự tìm lấy nhục sao?” Liên lão gia tử đang tức giận lập tức mắng lại Chu thị: “Mới yên tĩnh thoải mái được mấy ngày… tiếng người bà không nói lại rộ lên làm loạn, làm đi…đem mặt mũi làm cho mất hết, người cũng bị bà làm cho chạy mất dạng, bây giờ chỉ còn mình bà đó, bà thành ông trời rồi!”

Liên lão gia tử vừa nói xong liền đứng dậy xỏ giày đi ra ngoài.

Mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cũng chỉ chờ có thế liền đứng dậy theo đi ra, từng người một tản đi. Trong phòng chỉ còn lại lẻ loi trơ trọi một mình Chu thị. Chu thị sửng sốt một lúc rồi liền che mặt không tiếng động mà khóc lên.

Liên lão gia tử rời khỏi Chu thị dạo quanh hậu viện một vòng, tâm tình buồn bực quyết định làm việc một chút để tĩnh tâm, chờ tâm trạng tốt hơn một chút ông mới buông cái cuốc xuống, từ từ đi về. Liên lão gia tử cũng không đi về phòng mình ngay mà xuyên qua gian ngoài đi đến tiền viện.

Liên lão gia tử vừa ra khỏi cửa thì gặp lão La thợ mộc ra ngoài đổ mạt cưa.

“Ôi! Lão gia tử, ông ra ngoài tản bộ đấy à?” La thợ mộc thấy Liên lão gia tử liền chợt lóe lên chút lúng túng khó xử nhưng lập tức tươi cười chào hỏi Liên lão gia tử.

Hôm nay bên ngoài trời nắng gắt đáng sợ vì vậy phần lớn thời gian La thợ mộc ở trong tây sương phòng làm việc, cách có một cái sân, trong đông phòng có động tĩnh gì cũng không thể gạt được La thợ mộc. Mấy ngày qua, La thợ mộc ở nhà cũ Liên gia làm việc gần như đã thấy rõ, cơ hồ nhà cũ mỗi ngày không phải nhao nhao nói thì cũng là mắng chửi. Bản tính đó của Chu thị đã quá nổi tiếng gần xa nhưng La thợ mộc cũng phải mất một thời gian đầu mới thích ứng được.

Hiện tại La thợ mộc đã quen nhưng nhìn thấy Liên lão gia tử bị bà vợ mắng đến nỗi phải bỏ ra ngoài thì vẫn có chút lúng túng.

“Ừ.” Liên lão gia tử làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của La thợ mộc, đáp lại một câu rồi đứng bất động trong sân.

“Lão gia tử, hay là ông vào trong xem một chút?” La thợ mộc nói.

“Ừ. Xem một chút. Xem một chút.” Liên lão gia tử lập tức đáp lại, đi theo La thợ mộc vào tây sương phòng. Những ngày này, công việc ruộng vườn không nhiều lắm, Liên lão gia tử mỗi ngày không có việc gì lại tới tây sương phòng xem La thợ mộc làm việc, nhìn chiếc quan tài ngày một thành hình ra dạng.

Vào tây sương phòng, Liên lão gia tử liền đi quanh quan tài một vòng, nơi này nhìn nhìn, nơi kia sờ sờ một chút có vẻ rất hài lòng. Đến khi ông nhìn đủ hết một lượt mới qua mép kháng ngồi xuống.

“Lão La a, ông làm việc thiệt không thể chê vào đâu được.” Liên lão gia tử khen một câu.

“Nhờ quý ngôn của lão gia tử, lão nhân người vừa lòng là được.” La thợ mộc cười nói. Bởi vì có tay nghề khéo léo, thường được mời tới các nhà khác làm việc, thành ra La thợ mộc cũng biết một vài cách ăn nói phù hợp.

“Vậy, đại khái khi nào có thể hoàn thành?”Liên lão gia tử lại hỏi.

“Còn nắp quan tài nữa, khoảng năm sáu ngày nữa là hoàn thành.”La thợ mộc tính toán một lát rồi trả lời.

Liên gia muốn làm hai cái quan tài. Hai cái này không thể cùng làm một lúc. Cái làm trước đương nhiên là quan tài của Liên lão gia tử, vật liệu gỗ cũng là chuẩn bị cho quan tài này. Chờ đánh xong cái của Liên lão gia tử, La thợ mộc chắc phải xin nghỉ vài hôm, sau đó mới làm tiếp cái của Chu thị. Quan tài của Chu thị có thể sẽ mỏng hơn của Liên lão gia tử một chút.

“Đến lúc xong, ta cẩn thận quét cho lão nhân ông mấy lượt sơn, lại đem hong khô, đặt trong phòng, hàng năm đến cuối hạ đầu thu thì quét lại một lượt sơn đảm bảo đến tám trăm năm sau vẫn không hư hại gì.” La thợ mộc cười nói.

“Tốt. Tốt lắm.” Liên lão gia tử cười cười gật đầu, chẳng qua là nụ cười kia vẫn không thể lan đến khóe mắt.

“Đại trượng phu khó tránh khỏi vợ không hiền, con không hiếu a.” Trầm mặc một hồi, đột nhiên Liên lão gia tử nói.

La thợ mộc giật mình một cái cũng không biết tiếp lời thế nào.

Liên lão gia tử ngồi trong phòng một hồi cũng không có tư vị gì liền đi ra ngoài. Ông ở ngoài sân đi một phòng thấy trong phòng đã lặng yên không tiếng động, suy nghĩ một chút liền trở về phòng.

Chu thị đã ngừng khóc, đôi mắt sưng đỏ đang ngơ ngác ngồi trên kháng thấy Liên lão gia tử trở lại cũng không nói gì. Liên lão gia tử thở dài lên kháng ngồi.

“Sau này cố gắng yên tĩnh một chút, chúng ta già rồi, có ăn có uống là được.” Liên lão gia tử nói.

Chu thị không đáp lời, lau lau mắt xong vẫn ngồi ngây ngốc. Liên lão gia tử thở dài một tiếng rồi cũng ngồi ngây ngốc theo.

Liên Thủ Tín phát tác một trận ở nhà cũ không ngờ có thể thật khiến nhà cũ yên tĩnh xuống. Liên lão gia tử và Chu thị đã khỏe lại cũng không muốn uống thuốc nữa. Thôn xóm bọn họ vài ngày không nghe thấy Chu thị mắng chửi người có chút không quen. Có người còn tìm cớ đến nhà cũ, thấy vợ chồng hai lão nhân đều khỏe mạnh bình thường mới yên tâm ra về.

Liên lão gia tử không sai người tới tìm Liên Thủ Tín nữa, chỉ có Liên Thủ Lễ qua hai lần nói mấy lời thăm hỏi, Liên Thủ Tín cũng biết nhưng cũng vờ như không nghe thấy. Nhà cũ bên kia lại càng không có động tĩnh gì.

Hồ sen nhà Liên Mạn Nhi đã kết đài, Trầm Cẩn phải về phủ thành rồi, Trầm Lục tự mình dẫn người đích thân đến đón về.

*Tam tiên (ba tươi): đơn giản là ba loại rau quả tươi nấu cùng với nhau.

Tục truyền vào ngày lập hạ, Thiên Tử thời xưa thường công khai xuất tuần ra nam ngoại ô đô thành cử hành Nghênh Hạ chi lễ: bận áo đỏ, dùng bùa đỏ thẫm làm lễ, dùng thịt tươi, hoa quả tươi, ngũ cốc, cùng nước trà để tế tự cổ đế. Tập tục này lưu hành đến dân gian liền trở thành thói quen vào hạ phải nếm tam tiên xưng là “Lập hạ ăn tam tiên”. Tam tiên gồm ba loại: đậu tằm, rau dền, dưa chuột nấu chung. Có chỗ lại dùng rau dền, lúa mì, đậu tằm. Cũng có nơi dùng rau dền, đậu tằm, cọng hoa tỏi non. Đến vùng Đông Bắc, tam tiên lại biến thành khoai tây, quả cà, cây ớt xào chung một chỗ. Những thứ tam tiên này bốn mùa cũng có thể mua được trên thị trường nhưng tùy theo mùa mà hưởng thụ những mỹ thực này lại có vui thú khác.

Bình luận

Truyện đang đọc