TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Liên lão gia tử hỏi đến chuyện trường học, nhà Liên Mạn Nhi cũng không giấu giếm, đều nói rõ ràng.

“Mở trường học là chuyện cháu muốn làm từ lâu, chỉ là đến bây giờ mới có điều kiện mà thôi.” Sau cùng, Ngũ Lang rất thành thực nói với lão gia tử: “Muốn mở trường học là tâm nguyện của cả nhà chúng cháu, đặc biệt là cháu và Tiểu Thất… lúc nhỏ muốn đi học mà không được. Sau này lúc ra ở riêng, mới đầu cũng không đi học nổi, may mà có Mạn Nhi, cả nhà chúng cháu vất vả làm việc, tích góp được chút tiền, chuyện đầu tiên là cho cháu và Tiểu Thất đến trường, anh em chúng cháu mới có thể đi học.”

Nghe Ngũ Lang nói chuyện lúc trước không thể đi học, trong phòng nhất thời vô cùng an tĩnh, mặt Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đều lúc trắng lúc đỏ cúi thấp đầu.

“Bây giờ chúng cháu không chỉ có thể đi học, còn có thể giúp đỡ người khác, cháu muốn người khác cũng như anh em chúng cháu, ai muốn đi học mà điều kiện không cho phép vẫn có thể đến trường.” Ngũ Lang dường như chẳng nhìn thấy sắc mặt của mọi người, vẫn tiếp tục nói.

“Dạ, đúng là vậy đó ông nội.” Tiểu Thất liên tục gật đầu, lại thân thiết nói với lão gia tử: “Ông nội, cháu nói ông nghe chuyện này nè, cháu định lấy tiền tiêu vặt của cháu làm tiền quỹ của trường, cho mấy đứa bé giống cháu lúc trước đều được đến trường.”

“… Tốt, tốt, cháu ngoan.” Liên lão gia tử không thể giả vờ câm điếc mãi, nhưng lời nói lại như lấy lệ, không được tự nhiên.

“Lúc trước… là ông có lỗi với các cháu.” Dừng một chút Liên lão gia tử lại thở dài nói: “Lúc đó trong nhà, thực là …”

Thực là làm sao, Liên lão gia tử không nói tiếp được. Tuy Liên Thủ Tín là người thành thực nhưng ông không nói gì, không có nghĩa là ông không để ý. Hơn nữa, Ngũ Lang, Mạn Nhi, Tiểu Thất ba đứa nhỏ đều ở đây, đều là những đứa bé vô cùng thông minh, hiểu rõ chân tướng sự việc.

“Bây giờ, ông hối hận rồi.” Liên lão gia tử cuối cùng cũng buông tha cho ý định muốn giải thích, cúi thấp đầu chậm rãi nói: “Ban đầu là ông không có mắt nhìn, ông hồ đồ, chút nữa đã làm chậm trễ mấy đứa, may mà hai đứa nhỏ này phúc lớn mạng lớn, cái này… vàng thật không sợ lửa, có tiền đồ sớm muộn gì cũng sẽ thành công.”

“… Mỗi ngày không có việc gì, ta thường nghĩ về chuyện này, ta hối hận đến xanh cả ruột, có lúc nửa đêm ngủ không được, ai ~” Liên lão gia tử nói mà mắt đỏ lên, ông ngẩng đầu nhìn Ngũ Lang và Tiểu Thất.

“Ngũ Lang, Tiểu Thất, các cháu có hận ông không?” Liên lão gia tử nhẹ giọng hỏi.

Tầng giấy mỏng này cuối cùng cũng bị chọc thủng, Liên Mạn Nhi âm thầm giơ ngón cái lên cho Liên lão gia tử. Liên lão gia tử nhận sai, sợ là vì bất đắc dĩ nhưng cách ông nhận sai này quả thật rất cao tay.

Tựa như mấy người Liên Mạn Nhi hiểu rõ Liên lão gia tử, đồng thời Liên lão gia tử cũng rất hiểu rõ con người của Liên Thủ Tín. Hai nhà đi đến bước này, Liên Thủ Tín vẫn quan tâm ông như trước, gặp mặt lại hòa hoãn, lễ số chu đáo, thể diện đầy đủ, Liên lão gia tử nắm chắc Ngũ Lang và Tiểu Thất sẽ không nói hận ông.

Chỉ cần không mở miệng nói hận ông vậy vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.

“Ông nội, sao người lại hỏi như vậy?” Ngũ Lang không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: ”Chúng cháu sao lại hận ông, nuôi dưỡng con cái từ trước đến nay đều là trách nhiệm của cha mẹ. Chỉ là ông nội làm chủ một gia đình đối với chúng cháu ảnh hưởng rất lớn.”

“Hả?” Liên lão gia tử nghe Ngũ Lang nói như vậy, tim không khỏi nhảy lên một cái.

“Ông là tấm gương của chúng cháu, không phải có câu: giáo dục con người bằng hành động gương mẫu sẽ hữu ích hơn bằng lời nói sao. Có đạo lý này, ông tuy rằng không nói rõ, nhưng nhất cử nhất động của ông đã dạy chúng cháu rồi.” Ngũ Lang tiếp tục nói.

“Là cái gì?” Liên lão gia tử có một chút mơ hồ rồi.

“Dựa vào trời vào đất, vào cha mẹ, không bằng dựa vào mình. Con người phải tự lập, cho dù cha mẹ nuôi dưỡng con cái không lo hết được mọi chuyện, cũng phải dựa vào bản thân mình.” Ngũ Lang nói: “Chúng cháu trước giờ chẳng hề oán hận ông bà, cũng chưa từng oán bất cứ người nào ở đây. Bởi vì ông đã sớm dạy chúng cháu một đạo lý: ông, bà, và cả những người ngồi ở đây, trừ cha chúng cháu ra, ai cũng không có trách nhiệm nuôi dưỡng, chăm sóc chúng cháu.”

“Chuyện này…” Liên lão gia tử môi run run, ông muốn phản bác Ngũ Lang nhưng lại không tìm được lời nào hợp lý.

Nếu muốn phản bác Ngũ Lang, trước tiên phải làm rõ chuyện đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đã nuôi dưỡng, chăm sóc, có trách nhiệm đối với Ngũ Lang và Tiểu Thất.

Nhưng trên thực tế, lúc chưa ở riêng, hai đứa nhỏ bị bọn họ xem thường, sau khi ra riêng bọn họ càng không hề có bất cứ trách nhiệm hay chăm sóc gì đối với hai đứa nhỏ.

Có lẽ, ông có thể nói với tư cách làm ông nội, ông đã từng nuôi dưỡng Ngũ Lang, nhưng Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa có nuôi Ngũ Lang sao? Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ ở trên trấn ăn sung mặc sướng, còn mua nhà riêng, nhưng mà Ngũ Lang và Tiểu Thất đến đi học cũng chẳng hề được.

Sắc mặt Liên lão gia tử chán chường.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, mắt nhìn xuống mỉm cười, lòng khen Ngũ Lang nói hay, lại muốn vì hắn mà dựng lên hai ngón tay cái.

Ngũ Lang nói một phen này, ý nghĩa vô cùng sâu xa.

Lúc từ nhà đi đến nhà cũ, Mạn Nhi và Ngũ Lang đã cùng thảo luận, Liên lão gia tử phí tâm sức mời Liên Thủ Tín bọn họ ăn cơm là vì cái gì? Suy nghĩ nhà bọn họ gần đây làm gì, lại nghĩ nhà cũ gần đây phát sinh chuyện gì, trong lòng hai huynh muội đều hiểu rõ.

Bất kể trong lòng Liên lão gia tử tính toán chuyện gì, mấy lời này của Ngũ Lang đã làm cho đám người này bị vây trong vị trí bất lợi, tiến có thể công, lui có thể thủ.

Thế tấn công bằng thân tình không đáng sợ, bởi vì bên cạnh nó vẫn còn có chữ lý. Hơn nữa, cho dù ngoài lý còn có tình, cũng phải do nhà Liên Mạn Nhi chủ động, bất kể lão gia tử nói cảm động như thế nào, thì những chuyện đã qua cũng không thể vì vậy mà xóa đi được. Từ những chuyện đó nhìn không ra nhà cũ đối với nhà Liên Mạn Nhi có chút thân tình nào.

“Không thể nói như vậy được…” Liên lão gia tử trầm mặc một hồi, sau cùng chỉ nhướng mày, hàm hồ nói một câu như vậy.

“Chuyện đó” Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải, sau đó toe toét cười, cẩn thận nói với Liên Thủ Tín: “lão Tứ à, nghe nói đệ tìm cho Nhị Lang công việc ở tiệm xe ngựa, mỗi tháng tiền công không ít, Tết nhất còn được phát cho vải bố và thịt nữa à?”

Tinh thần Liên lão gia tử hơi chấn động, Liên Thủ Nghĩa chen ngang rất tốt. Lời của Ngũ Lang, Liên lão gia tử hiểu rồi. Đây là nói với ông, quan hệ của Tứ phòng đối với ông, với nhà cũ không thân. Lúc trước những người ở nhà cũ đối với Tứ phòng thế nào, bây giờ người nhà cũ không có tư cách yêu cầu Tứ phòng chăm lo cho bọn họ. Tứ phòng không phải cha mẹ của người nhà cũ, không có lý do gì để quan tâm bọn họ.

Nhưng, Tứ phòng lại quan tâm Nhị Lang, như vậy không có lý nào lại không chăm sóc luôn cho bọn Tứ Lang.

“Đúng đó lão Tứ, chuyện này là thật à?” Sắc mặt Liên lão gia tử đã hơi khôi phục, mỉm cười hỏi Liên Thủ Tín.

“Dạ.” Liên Thủ Tín nói: “Nhà Nhị Lang ít ruộng, mấy người nhà vợ Nhị Lang đều có thể làm việc, nhà họ lại có nhiều chuyện cần dùng tiền, bất đắc dĩ đi làm công kiếm mấy đồng phụ thêm trong nhà.”

“Chuyện này rất tốt, không cần biết như thế nào, một nét bút không viết được hai chữ Liên, ta với nương con đều già rồi, sau này a, các con phải đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện này con làm rất đúng đó, lão Tứ.” Liên lão gia tử mỉm cười cao giọng nói.

“Cha, người đừng khen con, chuyện này không phải một mình con làm, là do nương mấy đứa nhỏ thấy Nhị Lang và vợ nó làm người đứng đắn đàng hoàng nên đứng ra tìm giúp, Ngũ Lang lại nhờ bạn bè giúp đỡ mới thành.” Liên Thủ Tín nói.

“Ngũ Lang là đứa nhỏ ngoan, đại nhân (nhân trong nhân ái, nhân từ) đại nghĩa, đại nhân (nhân trong con người) đại lượng. Tốt lắm, ta thật phục đứa nhỏ này, là người làm đại sự, có tiền đồ, có độ lượng.” Liên lão gia tử khen Ngũ Lang có chút khoa trương.

“Ta còn nghe nói, Tứ thúc nó chẳng những tìm việc có thể kiếm tiền cho Nhị Lang mà còn tìm luôn việc cho La gia La Tiểu Ưng kia, hai người cùng kiếm tiền một chỗ.” Hà thị nói.

Liên Mạn Nhi nhìn lướt qua Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, trong lòng nghĩ: nghe hai người này nói trọng điểm đều như nhau, nào kiếm tiền, mỗi tháng bao nhiêu tiền, nào là vải bố, nào là thịt.

“Lão Tứ à, bây giờ đệ sống tốt rồi, còn có đứa con ngoan như Ngũ Lang. Đệ, đệ đã tìm cho La gia La Tiểu Ưng kia chỗ kiếm tiền, nhà chúng ta mấy người, vậy… cũng không thể tệ hơn La Tiểu Ưng. Chúng ta thân, hắn xa lạ a.” Liên Thủ Nghĩa liếc nhìn Liên lão gia tử tựa như muốn tìm chút khích lệ, lấy hết can đảm nói với Liên Thủ Tín.

“Không biết nói chuyện thì đừng nói.” Liên lão gia tử lập tức trừng mắt nhìn Liên Thủ Nghĩa, nói với Liên Thủ Tín: “Lão Tứ, con là người như thế nào ta không cần phải nói nữa, con đối với Nhị Lang, và cả La gia đều không tệ.”

“Trong mấy anh em các con, tính cả Kế Tổ, kiếp này nếu nói người có phúc, trọng tình nghĩa chỉ có mình con. Sau này, cho dù ta có nhắm mắt cũng yên tâm, con nhất định sẽ đối đãi tốt với nương con, giúp đỡ người trong nhà, không cần ta nói, con có thể chăm sóc được.” Liên lão gia từ nhìn chằm chằm Liên Thủ Tín nói từng chữ từng câu một.

Liên Mạn Nhi đỡ trán, Liên lão gia tử đây là chụp cái mũ lớn cho Liên Thủ Tín, công khai khi dễ Liên Thủ Tín làm người trung thực, phúc dày.

Không cần phải khi dễ người như vậy chứ.

“Ông nội, người chắc chắn sống lâu trăm tuổi, đừng nói chuyện nhắm mắt hay không nhắm mắt gì. Cha cháu làm người, ông nội cứ yêm tâm đi, cha đối với chúng cháu rất tốt.” Liên Mạn Nhi cố ý nói.

Liên Mạn Nhi xuyên tạc như vậy, trừ phi là Liên lão gia tử chụp mũ thêm lần nữa, nếu không những gì ông nói đều trôi theo dòng nước.

“Cha, cha cũng biết con mà, con người con không có bản lãnh gì. Ngũ Lang bây giờ cũng từ từ lớn rồi, trong nhà con, sau này Ngũ Lang sẽ làm chủ, cho dù bây giờ Ngũ Lang cũng đã làm chủ một nửa, con chỉ giúp nó thôi.” Liên Thủ Tín thành khẩn nói.

Đây là sự thật, nhưng nói ra thì ý nghĩa lại không giống nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc