TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Hai đứa nó còn nhỏ, trong nhà cũng không cần chúng phải làm việc. Chịu khó đọc sách chỉ có lợi chứ không có hại. Đến lúc đó cứ ở lại nhà chúng ta, không cần phải chạy tới chạy lui làm gì.” Trương thị nói.

Trương Vương thị liền nói với Trương thị, ý tứ của Trương Thanh Sơn và Lý thị là đến lúc đó Tiểu Long và Tiểu Hổ tới đây, tiền học phí cứ ấn theo quy củ của học đường mà nộp, ngoài ra, sẽ đưa thêm khẩu phần lương thực của chúng.

“Sau này đừng nói những lời này nữa, để tỷ phu muội nghe được thì không hay đâu.” Trương thị cố ý bày ra sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Chàng sớm đã nói, hai đứa nhỏ có thể ăn, có thể dùng được bao nhiêu. Hiện giờ, nhà chúng ta không thiếu mấy thứ này. Chỉ mong trong nhà có thêm nhiều hài tử, ngày nào cũng được náo nhiệt. Lời này không được phép nói ra, nếu lại nhắc nữa thì quá xa lạ.”

Trương Khánh Niên và Trương Vương thị lại nói một vài chuyện nhàn thoại với Trương thị, còn nói chuyện Trương thải Vân sang xuân sẽ thành thân. Hôn kỳ của Trương Thải Vân và Lục Bính Võ đã được định xong, sẽ vào mùng bốn tháng hai năm sau.

“Học đường cũng khai giảng vào tháng hai, khoảng thượng tuần, ngay sau hôn lễ của Thải Vân.”

Sau này Trương Thải Vân đến trấn trên, Tiểu Long và Tiểu Hổ đến Liên gia học, tỷ đệ trong lúc đó có thể thường xuyên gặp mặt, chiếu cố lẫn nhau, điều này khiến Trương gia cảm thấy vô cùng hài lòng.

Bởi vì là thời điểm cuối năm, nhà nào cũng bận rộn, Trương gia còn phải chuẩn bị chuyện hôn sự cho Trương Thải Vân, vì vậy sau khi ăn xong cơm trưa, Trương Khánh Niên và Trương Vương thị liền cáo từ ra về.

Quà tết từ những nơi khác cũng lục tục đưa tới. Quà tết của Ngô gia năm nay vô cùng phong phú. Chỉ có nhà cũ vẫn cứ kiên trì, nhận quà tết của nhà Liên Mạn Nhi nhưng không đáp lễ. Có qua có lại, đạo lý này không hề tồn tại giữa mối quan hệ của nhà cũ với nhà Liên Mạn Nhi.

Mà Chu thị coi chuyện này như điều đương nhiên, Liên Thủ Tín là nhi tử của bà và Liên lão gia tử, đương nhiên phải có bổn phận hiếu kính bọn họ. Còn một nguyên nhân khác, đó là Liên Thủ Tín bây giờ giàu có rồi, nhưng nhà cũ so với Liên Thủ Tín mà nói, thì còn rất nghèo.

Cả nhà Liên Mạn Nhi đã tập mãi thành quen chuyện này, lười nghĩ nhiều làm gì.

Chớp mắt đã tới giao thừa, cả nhà vui mừng, hoan hỉ ăn bữa cơm đoàn viên, đón giao thừa. Đêm giao thừa, vào giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), trong chùa vang lên tiếng chuông, tuyên bố năm cũ đã kết thúc, một năm mới bắt đầu, cũng tuyên bố, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều đã lớn thêm một tuổi.

Sáng sớm mùng một tết, mọi người trong nhà thức dậy, ăn mặc chỉnh tề. Việc đầu tiên, như thường lệ hàng năm, đi tới trước cổng chào quỳ lạy dâng hương. Tiếp theo về đến nhà, mời Trương thị và Liên Thủ Tín lên ghế trên ngồi, ba hài tử lần lượt chúc tết hai vợ chồng.

Nhìn dưới đất ba hài tử ăn mặc gọn gàng, chỉnh tề, Liên Thủ Tín và Trương thị đều không nhịn được mặt mày rạng rỡ. Đợi ba hài tử hành lễ xong, vội kéo chúng đến trước mặt. Liên Thủ Tín và Trương thị lấy ra mấy cái hà bao, mừng tuổi cho ba hài tử.

Liên Mạn Nhi cười híp mắt nhận lấy hà bao đỏ thẫm, mở ra xem một cái, bên trong là bốn miếng tiểu kim quả tử (vàng miếng) vàng tươi. Năm nay Liên Thủ Tín và Trương thị làm ăn tốt, tiền mừng tuổi cho đám hài tử cũng nhiều thêm mấy phần.

Tiểu Thất nhìn thấy kim quả tử, hoan hô một tiếng.

Chỉ có Ngũ Lang, nắm hà bao trong tay, trên mặt có chút bối rối.

“Ca, sao thế, chê ít à?” Liên Mạn Nhi khẽ nhỏ giọng hỏi Ngũ Lang: “Cái đó còn nhiều hơn của muội. Dù sao năm nay cha mẹ phát tài mà.”

“Không phải.” Ngũ Lang bị Liên Mạn Nhi trêu chọc, cười nói: “Huynh cảm thấy đã lớn rồi, đã là người lớn, không nên nhận tiền mừng tuổi nữa.”

“Sao lại không nhận chứ?” Liên Mạn Nhi vội nói. Chuyện hời như vậy, có thể được nhận tiền mừng tuổi cả đời cũng chẳng ai chê đâu: “Ca, huynh có bao nhiêu tuổi thì vẫn cứ là nhi tử của cha mẹ. Ở trước mặt cha mẹ, mặc kệ vào lúc nào, ca cũng là hài tử hết.”

“Cha, mẹ, hai người thấy con nói có đúng không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Liên Thủ Tín và Trương thị.

“Đúng, Mạn Nhi nói rất đúng.” Liên Thủ Tín và Trương thị đều cười nói.

“Như thế, cha, mẹ, tiền mừng tuổi này, bất kể bọn con có bao nhiêu tuổi, cha mẹ vẫn cứ cho chứ ạ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi. Loại chuyện này nên thừa dịp tuổi còn nhỏ xác định sớm một chút, sau này mới có thể năm nào cũng có tiền cầm.

“Đúng, bất kể các con bao nhiêu tuổi, vẫn sẽ cho.” Liên Thủ Tín rất hào phóng phất phất tay, cười nói.

“Đều có, đều có hết.” Trương thị cũng mỉm cười nói.

Hai người Liên Mạn Nhi với Tiểu Thất nghe vậy liền hoan hô một tiếng.

“Ca, nếu huynh ngại lấy, vậy để muội cầm hộ cho nhé.” Liên Mạn Nhi cười nói với Ngũ Lang. Có thể lấy thêm một phần tiền, tất nhiên Liên Mạn Nhi rất vui rồi.

“Ca, đệ cũng có thể cầm hộ ca.” Có chuyện tốt, Tiểu Thất liền sấn tới đây, muốn được chia một phần.

“Muốn cái gì mà muốn, ai cần nhờ đến mấy đứa, phần huynh huynh cầm.” Ngũ Lang vội vàng bỏ hà bao vào trong người, cứ như thể sợ đệ đệ, muội muội đến tranh lấy.

Ba hài tử cười đùa với nhau, Liên Thủ Tín và Trương thị mặt mày rạng rỡ tươi cười.

Chờ hạ nhân dọn bàn ăn, bưng sủi cảo nóng hổi lên, cả nhà mới ăn được mấy miếng, đã có người tới cửa chúc tết.

Vẫn như mọi năm, ngày mùng một tết cứ trong không khí bận rộn, náo nhiệt của việc chúc tết và thiết đãi người đến chúc tết mà qua đi.

Mùng hai tết, cả nhà vẫn dậy thật sớm, Trương thị cùng Liên Mạn Nhi dẫn theo mấy tiểu nha đầu dọn dẹp tân trang lại nhà cửa, còn sai phòng bếp chuẩn bị mấy món điểm tâm tinh xảo. Mùng hai tết năm nay, đối với nhà Liên Mạn Nhi mà nói vô cùng đặc biệt, bởi vì đây là năm đầu tiên trong nhà có khuê nữ và cô gia tới chúc tết.

Ngô gia và Liên gia giao hảo, Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị đều là những người chu đáo, hiểu rõ nhân tình thế thái. Vì vậy, ăn xong điểm tâm, không cần Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi tự mình nói, đã chủ động thúc giục hai người sớm đến Tam Thập Lý Doanh Tử.

Khuê nữ và cô gia tới, Liên Thủ Tín cùng Trương thị mặt mày vui mừng rạng rỡ. Có lẽ là vì đã thành thân, Ngô Gia Hưng chững chạc hơn rất nhiều, mà vẻ phúng phính non nớt trên mặt Liên Chi Nhi cũng đã bớt đi, thay vào đó là vẻ thùy mị mê người của một thiếu phụ trẻ tuổi.

Trương thị và Liên Mạn Nhi kéo Liên Chi Nhi đến hậu viện, ba mẹ con cùng lên kháng ngồi. Các tiểu nha đầu lần lượt đi vào, bày đầy các loại trà bánh lên kháng bàn (bàn nhỏ trên giường gạch). Trương thị thưởng tiền cho nàng dâu và tiểu nha đầu đi cùng với Liên Chi Nhi, rồi bảo bọn họ ra ngoài, trong phòng chỉ còn mấy mẹ con thoải mái trò chuyện.

Bởi vì Liên Chi Nhi thành thân vào cuối tháng mười một, tiếp đó liền sang tháng chạp, tất cả mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho năm mới, trừ một lần lại mặt kia, hầu như không trở về nhà. Vì vậy, lần gặp mặt này, mọi người đều cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Cha mẹ chồng con đều khỏe cả chứ?” Trương thị trước tiên hỏi thăm Ngô Ngọc quý và Ngô Vương thị.

“Đều khỏe cả ạ. Cha mẹ chồng bảo con thay họ hỏi thăm cha mẹ.” Liên Chi Nhi đáp.

Hôm nay khuê nữ về nhà mẹ đẻ, Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị không lý nào lại cùng đến. Dù vậy, Ngô gia mùng bốn mời khách, Liên gia mùng sáu mời khách, đến lúc đó người hai nhà ắt sẽ được gặp mặt. Mặt khác, hai nhà cũng đã bàn bạc với nhau, đợi khi nào bớt bận rộn sẽ lại cùng nhau tụ họp.

Kế tiếp, Trương thị lại hỏi cuộc sống sinh hoạt của Liên Chi Nhi ở Ngô gia như thế nào. Nội dung cũng chỉ xoay quanh một điều, nữ nhi ở nhà chồng sống có tốt không. Liên Chi Nhi đều cười nói tốt.

Ba mẹ con liên miên nói chuyện gia sự. Liên Chi Nhi kể cho Trương thị và Liên Mạn Nhi nghe, năm vừa rồi Ngô Vương thị dẫn dắt nàng chuẩn bị đồ đạc cho ngày lễ tết như thế nào, rồi thì chỉ bảo nàng chuẩn bị quà tết để tặng các nhà ra sao; lại kể vào ngày tết, Ngô Vương thị, nàng và Ngô Gia Ngọc đích thân xuống bếp làm đồ ăn, vân vân….

Nghe Liên Chi Nhi nói chuyện, Liên Mạn Nhi kinh hỉ phát hiện, Liên Chi Nhi đã thay đổi.

“Mẹ, mẹ có cảm thấy tỷ con hiện tại đã trở nên giỏi giang hơn lúc ở nhà rất nhiều không ạ.” Liên Mạn Nhi cười nói. Khi nói về những chuyện thân thích lui tới các kiểu, Liên Chi Nhi nghiễm nhiên đã trở thành một nàng dâu nhỏ giỏi giang.

“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu.

Liên Chi Nhi trở nên giỏi giang hơn, việc này có liên quan tới sự thay đổi thân phận của nàng. Là con dâu duy nhất của Ngô gia, có một số việc nàng nhất định phải học được. Mà ở những phương diện khác, qua những gì Liên Chi Nhi kể, Liên Mạn Nhi cũng phát hiện sự thay đổi của Liên Chi Nhi có liên quan rất lớn tới Ngô Vương thị.

Ngô Vương thị dẫn dắt Liên Chi Nhi làm việc, dạy Liên Chi Nhi rất nhiều thứ.

“… Có một số việc, ở nhà chưa từng làm qua bao giờ, mẹ chồng cũng dạy cho con, còn rất kiên nhẫn dạy nữa.” Liên Chi Nhi cũng nói.

Kỳ thật, loại quan hệ mẹ chồng – nàng dâu này của Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi mới đúng là quan hệ mẹ chồng – nàng dâu chân chính, cũng là loại quan hệ có lợi nhất cho một gia đình, vô cùng có lợi cho sự phát triển hài hòa của một gia đình kiểu mẫu.

Mẹ chồng có thể trở thành thầy dạy giỏi cho con dâu.

Ở niên đại này, có rất nhiều nữ hài tuổi còn nhỏ đã thành thân. Do tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm có hạn, khiến cho các nàng sau khi gả vào nhà chồng, có rất nhiều chuyện không hiểu, tâm trí cũng không đủ thành thục. Lúc này, mẹ chồng đối với các nàng có ảnh hưởng rất lớn.

Hai mẹ con Trương thị và Liên Chi Nhi, trên phương diện này, có thể nói là hai ví dụ điển hình trái ngược nhau.

Trương thị gả vào Liên gia, Chu thị không hề dạy bà thứ gì. Con cái của Trương thị đều đã lớn như vậy rồi, mà Trương thị ở Liên gia cũng chỉ biết nghe sai bảo, làm phần việc của mình, đối với gia sự không có chút tiếng nói nào. Thậm chí, Chu thị còn muốn tẩy não Trương thị, khiến bà trở thành một nàng dâu ngu hiếu, một người vợ mà đến cả hài tử của mình cũng không bảo vệ được.

Mà Liên Chi Nhi gả vào Ngô gia lại được Ngô Vương thị chỉ dạy rất nhiều thứ, dần dần trở thành một nàng dâu nhỏ hiểu biết, giỏi giang.

Chu thị làm mẹ chồng, bà muốn con dâu phải cúi đầu nghe theo, không có con dâu làm, mọi việc bà đều mặc kệ hết. Trái lại, Ngô Vương thị lại chịu dạy con dâu xử lý công việc quản gia, đây mới là suy nghĩ cho gia đình, cho con cháu sau này.

“Mẹ chồng con là người giỏi giang, lại rất chu đáo. Con chịu khó theo bà học hỏi, về sau đương gia lập sự (ý là tự đứng ra quản gia), mẹ cũng có thể yên tâm… Cố gắng hiếu thuận với cha mẹ chồng con…” Trương thị lại nói.

“Dạ.” Liên Chi Nhi đương nhiên gật đầu.

“Mẹ ” Liên Chi Nhi thấy trong phòng không có người ngoài, hơi do dự một chút, mặt mày ửng đỏ, khẽ hạ thấp giọng, ở bên tai Trương thị thì thầm.

“Hả, thật sao?”. Sắc mặt Trương thị lập tức thay đổi.

“Dạ, con cũng không dám chắc, nên mới muốn hỏi mẹ một chút.” Liên Chi Nhi hơi nhăn mày.

“Con bé ngốc này” Thần sắc Trương thị dịu dàng cơ hồ như sắp hòa tan: “Chuyện này chắc tới tám chín phần rồi. Thế đã nói với Gia Hưng và mẹ chồng con chưa?”

“Vẫn chưa ạ, cũng chưa chắc mà. Con, con chẳng thấy có cảm giác gì cả.” Liên Chi Nhi lại nhăn nhó, nói.

“Mẹ, tỷ, hai người đang nói gì vậy?” Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị một cái, rồi lại nhìn Liên Chi Nhi: “Có phải tỷ đã có?”

Bình luận

Truyện đang đọc