TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Lúc vợ Nhị lang nói vậy, ta cũng không đồng ý ngay, cần phải thương lượng với chàng nữa.” Trương thị nói: “Chuyện này, cha bọn nhỏ, chàng nghĩ sao?”

“Xem Nhị lang thôi …” Liên Thủ Tín suy nghĩ rồi nói.

Liên Thủ Tín muốn đồng ý chuyện này, không phải vì La gia, La Tiểu Ưng mà vì để cho Nhị lang sau này có được một cuộc sống bình thường.

Chuyện này Liên Thủ Tín đã nói như vậy Trương thị cũng sẽ không có ý kiến gì, hai người nhìn Liên Mạn Nhi và Ngũ lang, quyết định cuối cùng vẫn là xem ý của hai đứa con.

“Ca, ca nghĩ thế nào?” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi Ngũ lang.

“Lúc đến hai mắt La Tiểu Ưng đỏ bừng.” Ngũ lang nói: “Dập đầu với cha chúng ta, còn rớt nước mắt.”

“Có chuyện như vậy?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

“Ừ, thì… ” Liên Thủ Tín gật đầu nói.

“Vậy ….. đứa nhỏ này không vui sao? Vợ Nhị lang nói với ta là đã thương lượng xong rồi mà.” Trương thị nói.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, La Tiểu Yến nói đã thuyết phục được cha mẹ và đệ đệ không bàn chuyện hôn sự với Vương gia nữa, nhưng lại muốn tìm một cô nương nhà nông ở La gia thôn, trong lòng La Tiểu Ưng đương nhiên cảm thấy uất ức.

Là Tiểu Ưng không vui, nhưng lại không thể không khuất phục, hắn lại không phải là người có tâm tư thâm trầm, giỏi che giấu nên để lộ ra ngoài mặt.

“Nói như vậy, chúng ta nên làm sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín và Trương thị, đối với chuyện này Liên Mạn Nhi thấy sao cũng được.

“Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, ai cũng không cãi được.” Liên Thủ Tín nói: “Hơn nữa, bản thân hắn không có bản lĩnh gì, sao có thể chống đỡ gia đình? Nếu hắn có bản lãnh thì La gia đã không giống như bây giờ, vậy hắn có thể kén chọn gì chứ!”

“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu.

Đây là ý nghĩ vô cùng mộc mạc mà cũng là chuyện mà người ở thời đại này luôn tuân thủ.

“Xem ý tứ Nhị lang và vợ nó, lão phụ mẫu La gia bên kia đã thông suốt rồi, vợ chồng Nhị lang cũng vậy. Chỉ có cậu em vợ này của Nhị lang, tuổi không còn nhỏ nhưng tính tình lại con nít, gặp phải đại sự, không thể trông cậy hết vào hắn được, phải mạnh mẽ ép buộc hắn một chút, hai người kia bình thường nuông chiều con thành quen, chỉ trừ vợ Nhị lang ra.” Trương thị nói

Liên Thủ Tín và Trương thị nói như vậy đều là đồng ý giúp đỡ, Liên Mạn Nhi và Ngũ lang trao đổi ánh mắt, cũng không phản đối.

“Chủ ý này chắc chắn là do Nhị tẩu của con nghĩ ra.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Thật là khéo tính toán.”

Muốn Liên Thủ Tín và Trương thị chọn khuê nữ nhà nông ở thôn trang nhà mình cho La Tiểu Ưng, như vậy vô tình đã kéo gần hơn mối quan hệ của La gia với nhà Liên Thủ Tín, có tầng quan hệ như vậy, sau này La Tiểu Ưng có chuyện gì Liên gia cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Như vậy cho dù sau này La Tiểu Yến thực hiện lời hứa không quan tâm đến La gia nữa thì La gia vẫn có trợ lực mới.

“Vợ Nhị lang thật là lắm ý đồ.” Liên Thủ Tín và Trương thị gật đầu nói.

“Đây cũng là số mệnh.” Trương thị nói: “Đời chúng ta làm dâu thế nào? mấy đứa dâu con sau này như vợ Kế Tổ, vợ Nhị lang thật hoàn toàn khác xa chúng ta. Từng người đều có chủ ý, có tâm tư.”

“Haiz~, đều do chúng quá nhu nhược.” Liên Thủ Tín nói. Trong lòng hắn không muốn thừa nhận chuyện Trương thị nói, nếu là số mệnh, cùng thế hệ với Nhị lang, Kế Tổ chẳng phải là Tiểu Thất và Ngũ lang sau này cưới vợ cũng bị vợ dắt mũi sao.

Trong tâm tư Liên Thủ Tín, hắn thật không thể chấp nhận khả năng này. Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy hai đứa con trai của mình sao có thể giống Kế Tổ và Nhị lang không có tiền đồ như vậy.

“Ta chẳng màng đến ai cả, chỉ lo cho cháu ta thôi.” Liên Thủ Tín nói.

“Vậy chúng ta giúp hắn tìm một người vậy.” Trương thị nói.

“Ngày mai kêu La trang đầu qua một chuyến, hỏi thăm hắn có người thích hợp không.” Liên Thủ Tín thương lượng với Trương thị.

“Được,” Trương thị gật đầu: “cũng nói rõ với người ta chuyện này không thể ép buộc, phải do khuê nữ và gia đình người ta tự nguyện mới được … đến lúc đó khuê nữ nhà họ xuất giá ta sẽ cho thêm đồ cưới.”

“Chúng ta cứ dặn dò bọn họ tìm trước, từ từ tìm.” Liên Mạn Nhi nói: “Chúng ta còn phải lo chuyện của ca ca con.”

“Dĩ nhiên rồi.” Liên Thủ Tín và Trương thị đều gật đầu, lòng yêu cháu cũng không bằng con, lại nói đây cũng không phải chuyện của cháu mà chỉ là em vợ của cháu.

Người một nhà thương lượng kỹ càng rồi ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Liên Thủ Tín gọi trang đầu đến dặn dò, Trương thị cũng sai người gọi La Tiểu Yến tới nói đang tìm vợ cho La Tiểu Ưng.

“Hôm qua ta nghe Tứ thúc cháu nói, đệ đệ cháu không được vui, chuyện này không nên miễn cưỡng, trâu không uống nước không ai ghì được đầu trâu. Các ngươi đă thương lượng kỹ rồi, sau này, chuyện hôn sự thành thì phải đối xử tốt với khuê nữ nhà người ta.”

La Tiểu Yến đương nhiên gật đầu đồng ý còn đảm bảo La Tiểu Ưng sẽ không bạc đãi cô nương mà Trương thị chọn giúp.

Lúc La Tiểu Yến tới thì Triệu thị và Diệp Nhi cũng ở đó, đợi La Tiểu Yến vui mừng đi về thì Trương thị và Triệu thị bắt đầu nói từ La thị, Tưởng thị cho đến Triệu Tú Nga… đối với đám cháu dâu này, Trương thị và Triệu thị luôn có tiếng nói chung.

“ …. Một người so với một người đều lợi hại, người này so với người kia càng có tâm tư hơn. Ta và tẩu không thể so với các nàng. Tẩu nói xem, sao lúc đó ta và tẩu ngốc như vậy, nhát gan như vậy.” Trương thị nói với Triệu thị.

“Gia phong thay đổi rồi.” Triệu thị không có cảm xúc quá lớn như Trương thị nhưng cũng nói một câu.

Liên Mạn Nhi và Diệp Nhi ở bên cạnh cười, nhỏ tiếng nói chuyện.

“Hôm qua đến nửa đêm ta cũng không ngủ được. Ta có nói với cha bọn nhỏ, lúc trước ngươi và Diệp Nhi, ta cùng với mấy đứa nhỏ, cùng nhau chịu không ít cực khổ, tội tình. Lúc đó, ta coi như định mệnh đã như vậy, không còn cách khác. Bây giờ nhìn người ta, mới thấy nếu lúc đó ta không ngu như vậy thì bọn nhỏ cũng không chịu nhiều cực khổ.” Trương thị nói với Triệu thị.

“So với người ta, chúng ta làm mẹ thật là có lỗi với bọn nhỏ.” Trương thị lại nói.

Triệu thị thở dài, nhìn Diệp Nhi hai mắt đỏ lên.

“Tứ thẩm nó, ngươi còn đỡ, ta là… Ài, ta là người không có bản lãnh. Diệp Nhi theo ta chỉ toàn chịu uất ức, chúng ta có thể ra ở riêng, sống những ngày yên tĩnh, đều nhờ vào Diệp Nhi không quản tính mạng con bé.” Triệu thị có chút nghẹn ngào nói.

“Ta đỡ cái gì chứ,” Trương thị thở dài nói: “Ta ngu không chịu nổi, Chi Nhi và Mạn Nhi theo ta, chịu không ít khổ, nhất là Mạn Nhi… thiếu chút nữa còn mất mạng.”

“Ngươi nói hai chúng ta, hiếu thuận, nghe lời, đến cả con gái ruột cũng gác sang một bên, nghe lời bà, ngốc nghếch làm việc, vậy mà còn bị mắng nhiếc không thương tiếc, chúng ta rốt cuộc nhận được cái gì tốt? Đừng nói đến mấy thứ thực tế, ngay cả một lời nói ngọt ngào đầu môi cũng không cho chúng ta, người ta không xem chúng ta là người. Ngươi nhìn xem người ta có chủ ý, không nghe bà, bà còn xem trọng người ta, bà cũng không làm được gì người ta!” Trương thị thở dài: “Nỗi hối hận này của ta, thật không thể nào cứu chữa được nữa.”

“May mắn thay, chúng ta đều chịu đựng được, mọi chuyện đã qua.” Triệu thị nói

“Đúng vậy, sau này ta cũng học người ta nhiều tâm tư một chút, vì bản thân, vì con của mình mà suy nghĩ.” Trương thị nói.

“Ừ,” Triệu thị gật đầu: “Tứ thẩm nó, hai ngày nay ta suy nghĩ, cũng cùng cha Diệp Nhi thương lượng, cái gì mà con trai với không con trai, chúng ta sẽ không nghĩ nữa. Ông trời cho thì chúng ta nhận, không cho, chúng ta cũng không cần phải sống chết cầu xin.”

Liên Mạn Nhi ngồi nghe Triệu thị nói như vậy, trong lòng không nhịn được vui mừng, nhìn Liên Diệp Nhi.

Liên Diệp Nhi cũng nhìn Mạn Nhi gật đầu, nét mặt vô cùng vui vẻ. Xem ra Liên Thủ Lễ và Triệu thị đã nghĩ thông rồi, như vậy đối với bọn họ, đối với Diệp Nhi cũng là một chuyện tốt.

“Sức khỏe của ta bây giờ, nếu có thể mang thai thật, đến khi sinh ra cũng phải mất nửa cái mạng, lỡ như không tốt cái mạng này cũng mất luôn. Như vậy nhà chúng ta không phải cũng sẽ tan tành theo sao. Những năm nay, vì chuyện này chúng ta đã chịu không ít giày xéo, sau này, chúng ta không dằn vặt chuyện này nữa, chúng ta sẽ cùng Diệp Nhi sống cả đời.”

“Một nhà ba người sống an ổn với nhau là tốt nhất.”

“Hai người nghĩ được như vậy, cũng là một chuyện tốt.” Trương thị cười nói.

“Sao đột nhiên lại nghĩ thông?” Liên Mạn Nhi hỏi nhỏ Diệp Nhi.

“Hôm qua chúng ta đi dự tiệc, trên bàn tiệc cũng có một gia đình có hoàn cảnh như chúng ta, người ta sống rất tốt.” Liên Diệp Nhi kể với Liên Mạn Nhi: “Còn khuyên nhủ mẹ muội, với lại chuyện nhà Dương gia ở Tây thôn cũng dọa cha mẹ muội không ít. Cha muội nói, số mệnh không có là không có, nếu để mẹ muội phải lâm vào nguy hiểm, chúng ta không còn là một gia đình nữa.”

“Vậy Tam bá không sợ không được chôn trong phần mộ tổ tiên hay sao?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Diệp Nhi, tỷ muội hai người nói chuyện không cần phải kiêng dè.

Áp lực trong lòng Liên Thủ Lễ lớn như vậy, là sợ bởi vì không có con trai mà không được vào phần mộ của Liên gia.

“Sợ, sao không sợ, nhưng chuyện này cũng không so được với tính mạng của mẹ muội.”

So với chuyện có một đứa con trai, chết được đường hoàng chôn cất ở phần mộ tổ tiên, Liên Thủ Lễ coi trọng tính mạng của Triệu thị, coi trọng gia đình hơn. Điều này nói lên hắn không phải loại người ngu hết thuốc chữa, hơn nữa cũng có thể nhìn ra tình cảm của Liên Thủ Lễ đối với Triệu thị và Diệp Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc