TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Như vậy cũng tốt.” Trương thị gật đầu, “Vợ Nhị Lang à, cái nhà kia, đều giao cho cháu. Nhị Lang chịu khó, làm người ngay thẳng, cũng không giỏi ăn nói. Cháu chính là chủ nhà. Cái gia đình kia, sau này tốt hay xấu, đều do cháu.”

“Tứ thẩm, thím và Tứ thúc đều coi trọng cháu, cháu đâu còn gì để nói.” La thị liền nói, “Nhà của cháu, cháu cũng mong có thể sống tốt hơn.”

“Nhưng, sống ở nhà vẫn nên biết kính trọng một chút. Quy củ lễ nghĩa gì cũng không thể thiếu.” Trương thị suy ngĩ một chút, lại nói.

Đây là điều Liên Thủ Tín dặn dò nàng nói với La thị.

“Cháu chắc chắn sẽ hầu hạ Nhị Lang thật tốt, cũng hiếu thuận hầu hạ cha mẹ chồng. Nhị Nữu Nữu, cháu đối xử còn tốt hơn với con ruột.” La thị vội nói.

“Ừ.” Trương thị gật đầu, “Người có tên, cây có bóng, làm việc tốt hay xấu, mọi người đều hiểu.”

“Cần quản thì vẫn phải quản.” Lúc này Liên Mạn Nhi nói, “Ví dụ như lần này, có thể cản không cho hắn đi đánh bạc, đây chính là chuyện tốt. Số tiền để không này cầm chắc trong tay, tránh sau này xảy ra chuyện gì, đây là chuyện tốt thứ hai. Sau này nếu gặp chuyện tương tự, cứ làm giống như thế.”

Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi một cái, Liên Mạn Nhi liền cười với Trương thị.

“Lời này cũng đúng.” Trương thị nhớ tới việc đã bàn bạc với Liên Mạn Nhi, lại nói, “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là sửa lại tính tình kia của cha mẹ chồng cháu. Sau đó lại nói tiếp.”

“Nhị tẩu, tẩu cứ mạnh tay quản lý đi. Nhà muội cũng không phải người thiên vị, chỉ cần tẩu làm việc chính đáng nghĩa là làm đúng. Không ai có thể nói gì tẩu.” Liên Mạn Nhi lại nói.

Đến lúc này La thị đã hiểu, lần này nhà Liên Mạn Nhi hoàn toàn đứng về phía mình, nên vô cùng mừng rỡ.

“Tẩu cũng có chủ kiến rồi, lại gặp chuyện gì, tẩu sẽ không hoảng hốt như vậy nữa.” La thị cười nói.

“… Dù sao thì cũng là trưởng bối.” Trương thị ngừng một chút, lại nói, “Vừa rồi cha mẹ chồng của cháu ở đây, thím và Tứ thúc của cháu trách móc họ không ít. Lát nữa các cháu về thì cho cha chồng cháu một bậc thang đi xuống, các cháu là tiểu bối, cúi đầu một chút cũng không mất mặt gì.”

“Mẹ, chuyện này, chúng ta đừng quản. Chờ lát nữa Nhị tẩu về nhà, tự nhìn xem sẽ làm thế nào để bình thường trở lại. Làm sao để không ầm ĩ nữa.” Liên Mạn Nhi liền nói. Những lời này của nàng là giao quyền xử lý cho La thị. La thị muốn làm thế nào thì làm như thế đi, chỉ cần kết quả phù hợp với yêu cầu của các nàng là được.

Liên Mạn Nhi tin tưởng, La thị có biện pháp quản thúc Liên Thủ Nghĩa. Về phần Hà thị cũng không phải lo lắng quá, Hà thị không náo loạn nổi.

“Đúng vậy. Chúng ta đã khuyên nhủ rồi, các cháu về nhà xem xem nên làm thế nào thì làm thế nấy.” Trương thị liền nói.

“Tứ thẩm, Mạn Nhi muội muội, hai người cứ yên tâm. Cha mẹ chồng của cháu tới đây làm loạn, Tứ thúc, Tứ thẩm không thiên vị họ, giờ trở về sẽ không có chuyện gì nữa.” La thị nói.

“Chuyện hôm nay, sau này đừng nên có nữa.” Liên Mạn Nhi cười nhìn La thị.

“Bảo đảm sẽ không có nữa, lần đầu tiên này, trong lòng tẩu không có chuẩn bị. Nếu tẩu biết….., vậy dù có nói gì, tẩu cũng sẽ…., sau này chắc chắn sẽ không có chuyện như thế này nữa.” La thị hiểu, Liên Mạn Nhi nói đến việc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ăn mặc như vậy mà tìm tới tận cửa, nên vội trả lời.

Liên Mạn Nhi gật đầu, không nói gì nữa. Nàng cũng hiểu, La thị sợ Liên Thủ Tín thiên vị Liên Thủ Nghĩa, vậy nên hôm nay mới không dám dùng thủ đoạn gì để ngăn cản Liên Thủ Nghĩa. Mà qua lần này, thấy được thái độ của nhà Liên Thủ Tín, sau này La thị không cần phải lo lắng gì nữa. Tất nhiên, cũng sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.

Nói xong chính sự, La thị cũng không cáo từ rời đi mà ở lại, nói chuyện nhà với Trương thị.

“Cháu nghe nói Thải Vân muội đã sinh một em bé mập mạp.” La thị cười chúc Lý thị và Trương thị, “Cháu định đi thăm, xuống sữa cho Thải Vân muội. Nhưng hai ngày qua do chuyện này nên phải ở nhà không đi được. Thải Vân muội vẫn khỏe chứ ạ?”

“Phiền cháu nhớ đến nó, hai mẹ còn nó đều bình an. Cháu bận việc nhà, khi nào rảnh rỗi thì đi cũng được. Chúng ta là thân thích, đừng nhắc đến mấy nghi thức xã giao kia.” Lý thị cười nói.

“…. Đệ đệ của cháu hôm nay về, một phần cũng do dì của cháu ở thôn Thập Lý ở phía đông huyện thành giới thiệu cho hắn một cửa hôn sự.” La thị đột nhiên cười nói hai câu.

Lý thị và Trương thị đều cười.

“Đây là việc đáng mừng.” Lý thị liền nói.

“Cô nương kia bao nhiêu tuổi, trong nhà có những ai…” Trương thị lại liên tiếp dò hỏi.

Với tuổi của La Tiểu Ưng, nên làm mối rồi. Hơn nữa Trương thị cũng không quên, chờ La Tiểu Ưng cưới vợ xong, La thị sẽ một lòng một dạ chăm sóc cho cuộc sống với Nhị lang, giao La gia cho vợ chồng La Tiểu Ưng. Vì vậy, Trương thị vô cùng quan tâm tới chuyện là mai của La Tiểu Ưng.

Liên Mạn Nhi cũng hơi tò mò, không biết La Tiểu Ưng muốn hôn sự như thế nào. Hai năm qua, đời sống của La gia ngày càng tốt, hơn nữa mọi người cũng thấy nhà họ với nhà Liên Thủ Tín qua lại thân thiết, cho nên cũng có người tới làm mối cho La Tiểu Ưng.

Chỉ là giới thiệu ba bốn người, đều không thành. Trương thị hỏi thăm, mới biết được, ánh mắt của La Tiểu Ưng khá cao, thích cô nương lớn lên xinh đẹp. Mà đây là con dâu duy nhất của La gia, La phụ La mẫu cũng có mong đợi cao với con dâu tương lai.

Về phần La thị, dù nàng chưa nói rõ nhưng ý tứ biểu lộ ra trong lời nói cũng đánh giá cao La Tiểu Ưng, muốn phải “xứng đôi” về mọi mặt.

“Cô nương đó ở cùng thôn với dì của cháu, họ Vương, khuê danh là Tuyết Mai, năm nay mười sáu tuổi. Trong nhà có cha mẹ, còn có anh trai và chị dâu. Nghe nói là có hai ba mẫu ruộng, bình thường hay vào huyện thành làm buôn bán nhỏ, cuộc sống khá tốt.” La thị liền nói, “Nghe nói cô nương này tốt, khéo tay, có thể làm việc.”

“Cô nương giỏi giang, là con nhà tử tế thì tốt rồi.” Trương thị nghe xong lại hỏi, “Vợ Nhị Lang, cháu đã tới xem mặt chưa?”

“Tháng trước cháu và mẹ cháu đã vào thành, gặp dì của cháu, tới nhà nàng ngồi một lúc. Cũng gặp cô nương kia rồi, bộ dạng, lời nói đều đứng đầu. Dì của cháu hỏi thăm cháu, biết tiểu đệ cháu chưa đính hôn, cũng nói với nàng. Dì của cháu từ nhỏ đã thân với mẹ cháu, nàng và nhà cô nương kia đối diện nhau, chuyện gì cũng biết, cũng coi như là hiểu tận gốc rễ.” La thị liền nói, “Tiểu đệ cháu không còn nhỏ nữa, cha mẹ cháu cũng vội vàng, giờ cháu gọi em về cũng định nhân dịp này mà định thân luôn.”

“Cháu và mẹ cháu đều gặp cô nương kia rồi, nhưng sau đó không gặp nữa sao? Tiểu đệ cháu đã gặp cô nương kia chưa?” Lý thị lại hỏi.

“Vâng… Vài ngày trước, tiểu đệ cháu tới thôn Thập Lý thăm dì, nhân tiện nhìn cô nương kia luôn.” La thị liền nói.

“Tiểu đệ cháu có vừa ý không?” Trương thị hỏi.

“Tiểu đệ cháu cũng gật đầu.” La thị đáp.

Vậy là La Tiểu Ưng cũng đồng ý cho nên mới muốn kết hôn với cô nương này. Liên Mạn Nhi nghe thế, cẩn thận nhìn La thị một cái. Vừa rồi La thị nói nàng và mẹ nàng đã gặp Vương cô nương kia, cũng không nói La Tiểu Ưng đã gặp rồi, Lý thị hỏi, nàng mới nói. Không biết do nàng quên hay cố ý giấu diếm.

“Đây là chuyện tốt, thấy không tệ thì mau đính hôn đi. Cưới vợ cho tiểu đệ cháu, sau này trước mặt cha mẹ cháu cũng có người hầu hạ, cha mẹ cháu cũng bớt một nỗi lo.” Trương thị liền nói.

Dù quan tâm nhưng dù sao cũng không phải con cháu nhà mình, Trương thị không có bình luận gì với hôn sự này.

“Bọn cháu cũng muốn đính hôn sớm một chút. Mẹ cháu từng đi xem bói cho tiểu đệ, nghe nói là chuyện hôn nhân có chút khó khăn. Chẳng phải ban đầu mai mối vài người nhưng không thành đó sao, đó chính là mệnh. Mãi mới gặp được một người thích hợp, sợ bỏ lỡ cửa hôn sự này, sau này sẽ càng khó tìm hơn… Cô nương kia cái gì cũng tốt, cửa hôn sự này, nàng cũng rất hài lòng. Chỉ có một việc…” La thị nói đến đây, ngừng lại, vừa than thở vừa cẩn thận nhìn Trương thị và Liên Mạn Nhi một cái.

“Còn chuyện gì chưa ổn thỏa?” Trương thị hỏi.

“Tiểu đệ cháu làm thuê trong khách điếm xe ngựa, gia đình cô nương kia không thích lắm, hơn nữa còn phải đi xa nhà, đôi khi phải trực ban qua đêm…” La thị đáp.

Liên Mạn Nhi nhìn La thị, trong lòng hơi động.

“Những chuyện này, lúc cầu hôn nhà nàng không biết sao?” Trương thị lại hỏi.

“Dạ….” La thị đang định trả lời thì tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói là nhà Ngô Ngọc Quý đến.

Thấy sắc trời đã tối, khách khứa cũng nên đến, Ngô gia luôn gần gũi với Liên gia nên mới tới sớm nhất.

“Nhị tẩu, trời không còn sớm, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói tiếp. Tẩu và Nhị Lang ca đều ở lại đây ăn cơm đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.

La thị cũng biết, Ngô gia nhất định sẽ ở lại ăn tối, mà thấy sắp tới giờ cơm, dù Liên Mạn Nhi giữ nàng lại thì nàng cũng không thể ở lại. Dù sao thì Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã về La gia thôn, nàng và Nhị Lang cũng nên về chứ không nên ở lại ăn cơm.

“Tứ thẩm, vậy cháu về đây. Ở nhà vẫn chưa nấu cơm, còn có cha mẹ chồng,cháu phải nhanh chóng về chăm sóc.” La thị đứng dậy cáo từ Trương thị.

“Cháu còn cha mẹ chồng ở nhà, hôm nay không giữ cháu lại nữa. Mai rảnh rỗi cứ tới đây, chúng ta vui vẻ nói chuyện.” Trương thị liền nói.

Bên này La thị vừa đứng lên, Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi đã vào sân rồi, Trương thị nghe thấy tiếng của Đại Bảo đầu tiên.

“Vợ Nhị Lang, cháu và Nhị Lang cũng nên có con rồi!” Ánh mắt của Trương thị nhìn vào bụng La thị, theo bản năng nói ra một câu.

La thị hơi bối rối, hàm hồ vâng một câu rồi vội đi ra ngoài.

“Vợ Nhị Lang, sao mặt lại biến sắc thế?” Trương thị lẩm bẩm một câu, thấy tiểu nha đầu vén rèm lên, Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi dẫn Đại Bảo vào, Trương thị liền vứt những chuyện khác lên chín tầng mây.

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ lợi hại thật.” Liên Mạn Nhi cũng đứng dậy nghênh đón Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi, lại nói thầm một câu bên tai Trương thị.

Bình luận

Truyện đang đọc