TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Mỗi khi nhà Liên Thủ Tín tới thăm bà, Chu thị luôn lấy ra làm bia đỡ, khi bà muốn áp đảo Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị, bà lại thường xuyên nói đến nhà Liên Thủ Tín. Dù chỉ đại khái nhưng thường thường đều vô cùng có hiệu quả. Trong cái nhà này, không có ai dám phản bác lời Chu thị.

“Bà nội, cháu không có ý đó. Bà quản giáo Nữu Nữu, cháu mừng còn không kịp.” Thấy Chu thị bắt đầu vô lý, Tưởng thị chỉ đành cười nói: “Chúng cháu trẻ tuổi thì biết cái gì chứ. Bà từng trải, thấy nhiều hiểu nhiều, quy củ lễ giáo gì đều hiểu hơn chúng cháu. Bà nguyện ý quản giáo Nữu Nữu, là phúc khí của Nữu Nữu.”

“Hừ.” Chu thị thấy Tưởng thị vẫn cười nói, nói năng cũng mềm mại, khiến cho người khác thích, tức giận liền tiêu tan, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ta là người như thế nào, nếu không có chuyện gì thì ta mắng nó làm gì. Đứa nhỏ này, lớn hơn một chút sẽ khiến người khác tức chết! Nếu gả đi mà không biết dạy, chắc nó sẽ lật trời luôn. Ta đã bỏ công ra, vậy mà nó còn trách ta!”

Tưởng thị nghe xong lời của Chu thị, xoay người, cầm khăn lau nước mắt cho Đại Nữu Nữu, lại lén nháy mắt với Đại Nữu Nữu, sau đó mới mở miệng hỏi con bé: “Con nói xem, con chọc giận cụ cái gì.”

Đại Nữu Nữu nhìn Tưởng thị, lại nhìn Chu thị phía sau Tưởng thị một chút, sau đó lại chầm chậm cúi đầu.

“Con, con chưa nói gì cả.” Đại Nữu Nữu nhỏ giọng nói.

“Còn chưa nói gì, không phải là ngươi chọc giận ta sao?” Chu thị tức giận nói.

Chu thị lớn tuổi như thế, lại có bối phận cao nhưng lại miệng đối miệng, gây lộn với chắt gái, vậy mà bà lại coi đó là điều đương nhiên.

Làm mẫu thân, dĩ nhiên Tưởng thị hiểu tính cách của con gái mình. Nàng thấy thái độ của Đại Nữu Nữu như vậy, cũng biết có chuyện không thể trực tiếp nói ra.

Hơn nữa, sự việc liên quan tới Chu thị, muốn phân biệt thị phi đúng sai cũng đều uổng công. Ngoài ra còn có một chuyện khiến nàng càng cần phải cẩn thận. Mới vừa rồi trong lời nói của Chu thị đã lộ ra, Đại Nữu Nữu gây chuyện khiến Chu thị mất hứng, Chu thị không chỉ trách Đại Nữu Nữu mà còn nghi ngờ trong lòng, nghi rằng người làm mẹ là nàng nói gì đó sau lưng, dạy Đại Nữu Nữu cái gì đó.

Nàng không thể để Chu thị nghĩ như vậy.

“Nữu Nữu, mau xin lỗi cụ đi.” Tưởng thị đưa lưng về phía Chu thị, vừa nháy mắt với Đại Nữu Nữu vừa nói.

Đại Nữu Nữu ủy khuất mấp máy miệng.

Tưởng thị đưa tay cấu tay Đại Nữu Nữu, lại nháy mắt lần nữa, sau đó mới đẩy Đại Nữu Nữu tới trước mặt Chu thị.

“Cụ, là cháu không đúng, cụ đừng giận. Lần sau cháu không dám nữa.” Đại Nữu Nữu là một hài tử hiểu biết, sau lưng Tưởng thị cũng không ít lần dạy con bé nên sống chung với Chu thị như thế nào, vì vậy mà dù trong lòng còn uất ức nhưng con bé vẫn xin lỗi Chu thị.

Âm thanh êm ái của trẻ em nói ra những lời như vậy, dù là người có tâm địa sắt đá cũng phải xúc động.

Sắc mặt của Chu thị cũng dịu lại một chút.

“Đừng có suy nghĩ những thứ linh tinh, nhìn vợ lão Tứ xem, xem nàng bây giờ dù là phu nhân thì lúc thấy ta cũng phải khom lưng. Trước kia đều là ta nói một là một, nàng đâu dám nói không! Bây giờ thấy ta, nàng cũng bị dọa như con chuột nhắt!” Chu thị lẩm bẩm.

Tưởng thị đứng một bên không dám thở mạnh, nàng biết những lời này của Chu thị là nhắc nhở nàng.

“Đi, đi rửa mặt đi, mặt lem nhem như mèo vậy, người không biết còn tưởng là bị oan ức lắm.” Có lẽ là cảm thấy nhắc nhở đủ rồi, cũng trút hết giận rồi, Chu thị liền phất phất tay nói.

“Bà nội, cháu dẫn Nữu Nữu đi rửa mặt.” Tưởng thị cười với Chu thị, sau đó lôi Đại Nữu Nữu ra ngoài.

Sau lưng hai mẹ con, Chu thị ngồi trên giường gạch, ánh mắt nhìn theo ót Đại Nữu Nữu có chút âm trầm.

Chu thị không thích Đại Nữu Nữu.

Tưởng thị dẫn Đại Nữu Nữu về phòng mình, rót một chậu nước ấm, dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt cho Đại Nữu Nữu. Hai mẹ con đóng cửa, hạ giọng nói chuyện.

“Nữu Nữu, rốt cục là xảy ra chuyện gì?” Tưởng thị nhỏ giọng hỏi Đại Nữu Nữu.

Chỉ có hai mẹ con, Đại Nữu Nữu nói chuyện sẽ không cố kị, con bé nhích người tới gần Tưởng thị, cúi đầu kể chuyện. Thì ra là, Chu thị làm trò trước mặt Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu, nói xấu Tưởng thị. Đại Nữu Nữu không thích nghe, liền phản bác lời nói của Chu thị.

“Con nói mẹ không phải người như vậy.” Đại Nữu Nữu nói với Tưởng thị.

Chu thị nói xấu sau lưng mình cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Tưởng thị biết, dù nàng có cẩn thận thêm vạn phần thì cũng không thể hoàn toàn lấy lòng Chu thị. Có thể để Chu thị giữ cho nàng vài phần thể diện trước mặt người khác đã là chuyện cực kì đáng quý rồi.

Chu thị là một lão thái thái rất khôn khéo, nếu theo lẽ thường thì, người như vậy sẽ không nói xấu mẹ trước mặt con gái. Nhất là trong tình huống hai mẹ con có tình cảm rất tốt. Nhưng Chu thị lại không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Đây cũng là một trong những thủ đoạn Chu thị thường dùng.

Làm trò trước mặt Đại Nữu Nữu, hạ thấp Tưởng thị cũng là để giẫm lên Tưởng thị, khiến cho trong lòng Đại Nữu Nữu chỉ có mình bà, chỉ tin phục mình bà. Giống như Liên Nha Nhi bây giờ vậy.

“Con chỉ nói một câu này?” Tưởng thị lại hỏi Đại Nữu Nữu.

“Cụ nói xấu mẹ, con tức giận, nói bà nói xấu sau lưng người khác.” Đại Nữu Nữu mấp máy miệng, lại nói.

Thì ra đây chính là chọc tức người trong miệng Chu thị. Nếu là một lão thái thái bình thường thì dù có mất hứng cũng chỉ nói hai ba câu rồi cho qua. Nhưng Chu thị lại không phải lão thái thái bình thường. Tính tình của Chu thị hiện giờ, chỉ có lúc ở trước mặt nhà Liên Thủ Tín mới bớt phóng túng một chút, sao có thể chấp nhận được Đại Nữu Nữu nói những lời như vậy chứ.

Tưởng thị thở dài thật dài, nhẹ nhàng xoa đầu Đại Nữu Nữu.

“Nữu Nữu, mẹ nói thế nào, con quên hết rồi sao. Cụ có nói gì thì con cũng cứ nghe, hỏi gì con thì con cứ gật đầu, không hỏi con thì cái gì con cũng không nói, sau đó kể lại cho mẹ.” Tưởng thị nói khẽ với Đại Nữu Nữu.

“Mẹ, cụ nói mẹ như vậy, con tức giận, không thể nhịn được.” Đại Nữu Nữu nhỏ giọng nói.

Đại Nữu Nữu thông minh hiểu chuyện hơn những đứa nhỏ đồng trang lứa, nhưng dù có thông minh hiểu chuyện hơn nữa thì con bé vẫn là trẻ con, rất khó có thể nhịn nhục, mặt không đổi sắc như người lớn.

Trẻ con bảo vệ mẫu thân là điều bẩm sinh.

Tưởng thị nghe Đại Nữu Nữu nói vậy, vừa vui mừng vừa khổ sở. Nàng vui vì dù ở trước mặt Chu thị, Đại Nữu Nữu vẫn dám lên tiếng bảo vệ nàng. Nàng khổ sở vì nàng là mẹ mà không thể bảo vệ tốt con gái của mình.

“Nữu Nữu, sau này nếu có chuyện như vậy, nếu con không thích nghe, con hãy tìm cớ tránh ra ngoài, đừng nói cụ không đúng.” Tưởng thị hạ giọng dạy Đại Nữu Nữu.

“Mẹ…” Đại Nữu Nữu giương mắt nhìn Tưởng thị.

“Ai đúng ai sai, trước mặt cụ, chúng ta không nói được. Bị bà mắng như vậy là không đáng, con biết không? Trước kia mẹ đã dạy con vài lần rồi, nếu có thể dụ dỗ thì hãy dụ dỗ, không dụ dỗ được thì trốn đi.” Tưởng thị liền nói.

“Mẹ.” Đại Nữu Nữu rúc vào trong ngực Tưởng thị: “Mẹ, chúng ta cứ phải sống như vậy sao? Nhà người ta sống với bà nội cũng không như vậy… Bà dì lớn chưa bao giờ mắng Nhị Nha cô cô, lại đối với Nhị Nha cô cô rất tốt.”

Tưởng thị chỉ đành vỗ vỗ vào lưng Đại Nữu Nữu để an ủi, nói rằng sau này sẽ tốt thôi.

“Mẹ, cụ rất chướng mắt con.” Đại Nữu Nữu dựa vào trong lòng tưởng thị, lặng lẽ nói: “Đôi khi, cụ tưởng con không thấy, cụ nhìn con bằng ánh mắt dữ tợn. Bà không làm vậy với Nha Nhi cô cô. Bà còn giấu con cho Nha Nhi cô cô ăn đồ ngon. Bà còn nói xấu con sau lưng nữa.”

“Nữu Nữu, con còn có mẹ.” Tưởng thị chỉ có thể ôm Đại Nữu Nữu trấn an: “Sau này, cuộc sống của chúng ta sẽ có ngày khá lên.”

“Mẹ, mẹ luôn nói sau này, lúc nào mới đến sau này?” Đại Nữu Nữu hỏi.

Tưởng thị im lặng.

Vừa khóc mệt, lại được Tưởng thị dịu dàng vỗ lưng, Đại Nữu Nữu ngáp một cái, ngủ thiếp đi rất nhanh. Tưởng thị thấy Đại Nữu Nữu ngủ rồi, sắc mặt cũng trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng.

Chu thị không thích Đại Nữu Nữu, nàng biết. Bởi vì Đại Nữu Nữu thông minh, hơn nữa thân cận với nàng, không giống như Liên Nha Nhi, Chu thị nói gì tin nấy, coi Chu thị như trời, giống như quên mình còn có cha mẹ.

Đại Nữu Nữu không chỉ thông minh mà còn không biết sợ Chu thị. Trong cái nhà này, Chu thị nói gì, người khác cũng không dám phản bác, nhưng Đại Nữu Nữu là trẻ con, ăn nói không kiêng kị, có lúc nói ra những lời chọc cho Chu thị mất hứng. Lúc có nàng ở đó, nàng còn có thể xoay chuyển, lúc không có nàng, Đại Nữu Nữu sẽ phải chịu thiệt.

Đã cam chịu rồi mà sau đó còn phải nhận lỗi với Chu thị.

Cứ thế mãi, cho dù lúc nào nàng cũng khuyên nhưng làm sao Đại Nữu Nữu có thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Con của nàng, chẳng lẽ sẽ phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, sau này sẽ chẳng biết đúng sai, chỉ có thể nhát gan sợ phiền phức, luôn phục tùng người khác sao? Mà chẳng lẽ nàng chỉ có thể ủy khuất cầu toàn, sống uất ức như vậy thôi sao?

Không, không được. Tưởng thị nghĩ, nàng không muốn sống cuộc sống như vậy, càng không muốn bởi vì… cuộc sống này mà phá hủy Đại Nữu Nữu.

Liên Nha Nhi, còn có Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi lúc chưa ở riêng, bóng dáng mấy hài tử này thoáng hiện lên trước mắt Tưởng thị. Không, nàng quyết không thể để con mình lớn thành cái dạng đó.

Con của nàng, dù không phải cành vàng lá ngọc thì cũng là bảo bối của nàng, không phải tiểu nô lệ, người ở bị người khác sỉ nhục.

Nhưng nàng có thể làm gì Chu thị bây giờ? Nhìn thân thể và tinh thần của Chu thị hiện tại, có thể đoán chắc rằng bà sẽ sống lâu trăm tuổi.

Tưởng thị cúi đầu, trầm tư.

Một lát sau, Tưởng thị ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt Đại Nữu Nữu đang ngủ say xuống đầu giường gần lò sưởi, lại kéo chăn mỏng đắp lên cho con bé, xong xuôi mới sửa sang lại vạt áo, đi ra khỏi phòng.

Đến Đông phòng, Tưởng thị đã lấy lại khuôn mặt tươi cười, giống như những chuyện không vui vẻ vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

“Bà nội, cháu thấy cũng không còn sớm, nếu không thì nổi lửa nấu cơm, buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút.” Tưởng thị nói với Chu thị.

Chu thị ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi gật đầu với Tưởng thị.

“Lấy gạo nấu cơm đi.” Ăn sớm một chút, ngủ sớm một chút rất hợp ý Chu thị.

Bình luận

Truyện đang đọc