ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Sấm sét đầy trời, mưa như trút nước.
Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, nhìn toàn thân ướt đẫm không khỏi cười khổ. Thời tiết thay đổi quá thất thường, mới vài canh giờ trước trời quang mây tạnh, nắng ấm chiếu tỏa, ngay sau đó, mây đen đã ùn ùn kéo tới, cuồng phong rít gào. Nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không rời bến đi bắt cá rồi, vì mấy miếng ăn mà bỏ mạng thật sự rất không đáng.
Trời mưa càng ngày càng to, mưa tầm tã đã mấy cnah giờ rồi, hơn nữa còn không có dấu hiệu dừng lại. Con thuyền đã sắp không chịu nổi, chỉ cần phải chịu một cơn sóng lớn nữa là sẽ vỡ tan tành. Giữa biển rộng mênh mông, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, cho dù võ công của mình cao siêu đến mấy thì cũng sẽ làm mồi cho cá mà thôi.
Sở Lưu Hương không mất tinh thần, hắn dùng toàn lực điều khiển thuyền tránh né những cơn sóng lớn, cố gắng lái thuyền đi ngược trở lại bờ, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có thể trông thấy đất liền rồi.
Sở Lưu Hương lại sờ mũi, đột nhiên cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi tới sau lưng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Ranh giới sinh tử thật mong manh, kỳ tài trăm năm có một như Sở Lưu Hương đương nhiên biết điều đó có ý nghĩa gì. Gió thuận, gió thuận! Hắn bắt đầu dốc toàn bộ sức lực tăng tốc chèo thuyền.
Chẳng biết trải qua bao lâu, hắn cảm thấy cánh tay đau nhức nhưng không dám dừng lại. Bởi vì hắn đã trông thấy đất liền, điều này khiến hắn được tiếp thêm động lực.
Đúng lúc này, một con sóng lớn từ sau ập tới, thuyền gỗ bị vỡ tan tành, Sở Lưu Hương cũng rơi xuống biển. Trong cái rủi vẫn có cái may, hắn ôm được một tấm ván gỗ, điều này khiến tỷ lệ sống sót tăng thêm vài phần.
Sở Lưu Hương lắc đầu, đúng là họa vô đơn chí, hảo sự vô song, hắn chỉ có thể ra sức mà bơi. Bỗng nhiên, trên mặt Sở Lưu Hương hiện lên vẻ hoảng hốt, hai chân hắn giống như bị cái gì kéo vào sâu trong lòng đại dương, lực kéo càng ngày càng lớn hơn.
Cơn sóng lớn thứ hai cuộn tới.
***
Thành phố Nghi Tân, bờ sông Thiên Lan.
Sở Thiên, học sinh trung học phổ thông Thiên Đô đang hoảng sợ đứng trên bờ đê. Mấy tên du côn như hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào hắn. Sau lưng bọn chúng là hoa khôi của lớp Lâm Mỹ Mỹ cùng gã thiếu niên hư hỏng Lí Kiếm.
Sở Thiên không ngờ mình hoảng hốt chạy loạn lại tới ngõ cụt, càng không ngờ mình làm bẩn quần áo Lâm Mỹ Mỹ, vì vậy cô ta mới muốn hạ độc thủ với mình.
Lâm Mỹ Mỹ dựa vào người Lí Kiếm, đắc ý nhìn Sở Thiên nói:
- Sở phế phân, ngươi chạy tiếp đi, chạy cho bà cô xem nào. Làm bẩn quần áo bà cô chưa bồi thường mà đã muốn chạy, không dễ như vậy đâu.
Sở Thiên nghe được ba chữ "Sở phế nhân" cũng không kích động hay tức giận nữa. Ai bảo hắn là người bị toàn bộ Trường trung học Thiên Đô công nhận là một học sinh vô dụng nhất, tự ti nhất, kém cỏi nhất?
Không chỉ có học sinh, mà ngay cả các giáo viên cũng gọi hắn như vậy. Từ lâu, mọi người đã quên tên thật của hắn là Sở Thiên, tất cả đều gọi là "Sở phế nhân".
Hết thảy cũng không phải hắn ăn trộm ăn cắp, cũng không phải hắn làm sai điều gì mà chỉ đơn giản là thành tích học tập của hắn quá kém. Thi toán được 14 điểm, tiếng Anh được 21 điểm, ngữ văn 36 điểm, tổng thành tích cũng không bằng một bài thi của người khác. Vì vậy Sở Thiên vẫn không thể ngóc đầu lên được.
Sở Thiên sợ hãi nói:
- Lâm Mỹ Mỹ, tôi không có cố ý. Tất cả là do Trương Vạn Giang đá tôi mới khiến tôi vô ý làm bẩn quần áo bạn. Hay là để tôi giúp bạn giặt sạch nó?
Lâm Mỹ Mỹ khinh thường nói:
- Mày giặt sao? Vậy thì quá tốt cho mày rồi? Mày tính toán hay lắm. Thôi được, cho mày một con đường sống, bồi thường bà cô 300 đồng bạc, sau đó giữa lớp dập đầu nhận tội thì tao bỏ qua cho.
Sở Thiên lộ vẻ khó xử, yếu ớt nói ra mấy chữ:
- Tôi … tôi không có tiền!
Lời của Sở Thiên là sự thật. Hai năm trước, cha mẹ hắn bị tai nạn giao thông mất, từ đó hắn phải sống nhờ trong nhà chú thím. Nhưng chú thím cũng chỉ vì mười vạn tiền bảo hiểm cha mẹ Sở Thiên lưu lại mới miễn cưỡng nhận nuôi Sở Thiên, trở thành người giám hộ tạm thời của hắn.
Nhưng mười vạn tiền bảo hiểm chú thím cũng không tiêu cho hắn, tất cả đều để cho dành để mua quần áo hàng hiệu, thuốc bổ, gia sư tốt nhất cho con gái cưng của họ.
Họ đối với Sở Thiên vô cùng ghẻ lạnh, không chỉ cho hắn ăn cơm thừa, mà còn thường xuyên bắt hắn làm việc nặng nhọc, coi hắn như người làm công. Mỗi lần Sở Thiên đến xin tiền sinh hoạt hay tiền sách vở, chú thím đều làm nhục hắn một phen, giống như Sở Thiên đang cắt thịt bọn họ vậy.
Sắc mặt Lâm Mỹ Mỹ trở nên khó coi, nói:
- Đây là mày rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Hôm nay cho mày một bài học. Nhớ kỹ, ngày mai mang 300 đồng chẵn tới bồi thường tổn thất cho tao, nếu không gặp một lần tao đánh một lần. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhận được lệnh của người đẹp, mấy tên du côn xông lên đánh tới tấp lên người Sở Thiên. Lí Kiếm ngăn không cho bọn chúng đánh vào mặt, to ra rất có kinh nghiệm nói:
- Không được đánh vào mặt, như vậy rất dễ lộ. Tập trung đánh vào cơ thể nó.
Lâm Mỹ Mỹ ôm cổ Lí Kiếm, cười quyến rũ:
- Kiếm ca, anh thật giỏi, rất có kinh nghiệm nha!
Lí Kiếm cười dâm nói:
- Anh còn thứ nhiều kinh nghiệm hơn mà em chưa biết đấy! Không bằng để tối nay anh dẫn em đi mở mang kiến thức?
Nói xong, gã không thèm để ý người khác, thọc tay vào trong quần Lâm Mỹ Mỹ.
Lâm Mỹ Mỹ vặn vẹo hạ thân, sau đó cũng không phản khác, dịu dàng nói:
- Kiếm ca thật xấu nha. Tối nay em nghe theo anh. Nhưng phải giày vò tên tiểu tử này cho em, thay em trút giận. Nó không nể mặt em thì chính là không nể mặt Kiếm ca!
Lí Kiếm gật gật đầu, hai ngón tay vung lên, đám du côn lại tiếp tục xông vào đánh Sở Thiên tới tấp.
Sở Thiên hoảng sợ lùi lại đằng sau một bước dài, quên mất sau lưng hắn chính là sông Thiên Lan. "Ùm" một tiếng, Sở Thiên rơi xuống dòng sông. Hắn cũng biết bơi, đang định bơi vào bờ thì đâu ngờ trong sông có nhiều cỏ, rong đã cuống lấy chân hắn. Hắn cố sức giãy ra nhưng càng giãy thì bị cuốn càng chặt, lôi hắn vào trong lòng nước, trong một vòng xoáy càng lúc càng sâu hút.
Sở Thiên sợ hãi, hét toáng lên:
- Cứu ... cứu mạng!
Lí Kiếm và Lâm Mỹ Mỹ đứng trên bờ vừa cười vừa nhìn Sở Thiên, sau đó nghênh ngang rời đi.
Sở Thiên lâm vào tuyệt vọng, tay chân hắn dần mất đi cảm giác, ánh mắt cũng ngày càng mơ hồ, nhìn vào nguồn sáng trên mặt nước, hắn cảm giác cái chết đã tới.
Trời đột nhiên tối sầm, trong chớp mắt, sấm sét đầy trời, mưa như trút nước.
***
Một đạo tia chớp chói mắt hiện lên, tiếng sấm ù ù vang, cuối cùng Sở Lưu Hương cũng tỉnh lại. Thứ đầu tiên hắn trông thấy chính là khuôn mặt lo lắng của một tên béo mà hắn chưa gặp bao giờ.
Sở Lưu Hương đảo mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc khi phát hiện mình nằm trên một chiếc giường sạch sẽ. Trong phòng có những đồ vật hắn chưa từng gặp bao giờ. Hắn đưa tay véo vào người, cảm thấy đau đớn. Điều đó chứng tỏ mình vẫn còn ý thức, chứng tỏ mình vẫn còn... sống!
Hắn cúi đầu nhìn xuống, không khỏi hoảng sợ, phát hiện mình giờ đã trở thành một thiếu niên, cho dù thi triển Súc Cốt công cũng không thể đạt tới trình độ như vậy. Hơn nữa trên người hắn ăn mặc khá giống tên béo kia. Hắn hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Dù vậy hắn cũng không hỏi tên béo kia.
Bởi vì hắn xem ra, chỗ này cũng thần kỳ giống như lần đầu tiên hắn đến Ba Tư, nhìn thấy những con người kỳ quái, đồ ăn kỳ quái, kiến trúc cũng kỳ quái. Chẳng qua là do khác đất nước nên văn hóa cũng khác nhau mà thôi.
Vì vậy Sở Lưu Hương chỉ cảm thấy kỳ lạ là sao mình có bộ dạng này, chẳng lẽ là bị người khác động tay động chân hay sao? Sở Lưu Hương sờ sờ khuôn mặt, đây không phải gương mặt của mình, nhưng cũng không có dấu vết bị sửa đổi.
Đúng lúc này tên béo trông thấy Sở Lưu Hương tỉnh lại nhưng không nói gì, còn tưởng hắn bị làm sao bèn gọi:
- Sở Thiên, Sở Thiên, bạn tỉnh lại rồi. Bạn làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng bạn bị chết đuối rồi chứ.
Sở Lưu Hương sửng sốt, nhìn bốn phía xung quanh nhưng không thấy có người thứ ba. Chẳng lẽ tên béo này đang gọi mình hay sao? Từ khi nào mình lại có tên là Sở Thiên?
Tên béo đưa cho Sở Thiên một quả táo, nói:
- Sở Thiên, tại sao bạn lại rơi xuống sông vậy? Nếu không phải đúng lúc đó tôi đi qua thì e rằng bạn đã làm mồi cho cá rồi.
Sông Thiên Lan? Chẳng phải mình bị cái gì lôi xuống dưới biển hay sao?
Sở Lưu Hương thực sự không hiểu tên béo này đang nói gì nhưng vẫn cảm ơn lòng tốt của gã, đáp lại:
- Cảm ơn bạn. Tại sao mình lại ở đây?
Tên béo đưa tay ra sờ sờ trán Sở Lưu Hương nói:
- Sở Thiên, bạn sao vậy? Chẳng lẽ bạn quên chuyện gì đã xảy ra sao? Để tôi đi gọi bác sĩ.
Nói xong gã liền chạy ra ngoài.
Sở Lưu Hương không để ý tới gã, khổ sở suy nghĩ. Bỗng nhiên một cỗ ý thức yếu ớt tràn vào đầu Sở Lưu Hương, đó chính là trí nhớ còn sót lại của Sở Thiên.
Sau khi hút vào, cuối cùng Sở Lưu Hương cũng hiểu mình bị một vật thần bí trên biển hút xuống. Nhờ cơ duyên mà đi tới mấy trăm năm sau, nhập hồn vào một thiếu niên tên Sở Thiên. Có lẽ là do nguyên thần của bản thân quá mức mạnh mẽ, đối phương quá yếu đuối cho nên mình mới có thể chiếm giữ thân thể này.
Sở Lưu Hương cười khổ không thôi. Chuyện hoang đường như vậy lại xuất hiện trên người mình đúng là không còn gì để nói. Thậm chí Sở Lưu Hương có chút áy náy, mình hoàn hồn với cái giá hi sinh linh hồn Sở Thiên, đây là một cái tội.
Đột nhiên hắn nhớ tới tâm nguyện cuối cùng của Sở Thiên, than nhẹ một tiếng, cảm thấy được an ủi khi ý thức Sở Thiên dần biến mất. Giờ Hương soái đã chết, chỉ còn lại Sở Thiên! Ta sẽ khiến ngươi đứng thẳng mà sống, nổi bật giữa thế gian!

Bình luận

Truyện đang đọc