ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Sở Thiên vốn là muốn đi ăn tiệc mừng, nghe thấy từ Thiên Hoa Cư truyền đến tiếng súng, chỉ biết đã xảy ra sự tình vì thế vội khiến mọi người chạy tới nơi này, trên đường hắn thầm nghĩ: Có Cô Kiếm âm thầm bảo vệ Sa Cầm Tú rồi, sao còn xảy ra việc này? Nhưng khi bước vào cửa, ánh mắt xéo qua nhìn thấy Đồ Long Hổ thì phần nào hiểu được vấn đề.

Hắn biết cục diện bây giờ ít nhiều có liên quan đến Đồ Long Hổ, nhưng hắn không biết từ trước đến nay Cô Kiếm với đồ Long có ân oán như thế nào, hắn chỉ biết Đồ Long Hổ từng đắc tội rất nặng với Cô Kiếm, nếu không đã không run rẩy đến thế khi Cô Kiếm đến, vì thế trong lòng cũng dễ dàng tha thứ cho Cô Kiếm, vì có chút thù hận thì không cách nào áp chế nổi.

Huống hồ mình cũng từng sai khi trước nay chưa từng đem chuyện Đồ Long Hổ ở Tam Giác Vàng ra nói cho Cô Kiếm biết, hắn muốn sau khi đại cục bình định sẽ tự đem Đồ Long Hổ đến chỗ Cô Kiếm, nhưng thật không ngờ, Đồ Long Hổ trúng mục tiêu đã bị Cô Kiếm phát hiện.

Thiên Kiều tận mắt thấy Sở Thiên đến, mỉm cười một cách u ám run run mà đắc ý thốt ra rằng:

- Sở Thiên, không ngờ anh tới rồi.

Sở Thiên quét mắt nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn thấu thủ đoạn hèn hạ của Thiên Kiều. Nếu Sa Cầm Tú bị Thiên Kiều bắt, tình hình như ở Trúc Lầu sẽ diễn ra một lần nữa, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để trách cứ ai, bởi thế khác nào cho kẻ thù cơ hội cười trộm mình, huống chi hôm nay hắn phải cùng Thiên Kiều giải quyết rõ ràng mọi chuyện.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên phất tay cho Cô Kiếm lui về phía sau, đi lên vài bước nói:

- Thiên Kiều, tôi đã tới, giờ cô muốn thế nào? Có thể thả Sa tiểu thư ra được chưa?

Thiên kiều thấy Sở Thiên xuất hiện, không những không sợ hãi ngược lại lại phấn khích vô cùng, cười cười nói:

- Đương nhiên, giờ anh hãy vứt bỏ vũ khí, giơ hai tay lên cao tiến vào, nhớ cho kỹ, nếu anh có ý định đùa giỡn, tôi sẽ bắn xuyên đầu Sa tiểu thư ngay lập tức, hãy nhớ lấy, nhớ lấy.

Sở Thiên ném khẩu súng lục ở eo vào bên trong sảnh, cởi cả áo khoác đen, mặc áo chiếc áo chống đạn tao nhã ở trong xe vào, vòng vài vòng trước cửa, cuối cùng giơ cao hai tay chậm rãi đi vào trong sảnh. Bọn Cô Kiếm hơi lo lắng, định nói gì đó nhưng bị Sở Thiên ngăn lại.

Lúc bước vào đại sảnh, Sở Thiên nhẹ nhàng nhướn mày, khóe miệng tươi cười không chút sát khí, khiến cho bọn Thiên Kiều với súng lục trong tay cảm giác đau nhức da thịt.

Sa Cầm Tú lúc đó đang bị trói vào cột, nhìn thấy nụ cười của Sở Thiên không khỏi rơi lệ.

Thiên Kiều ở đằng sau Sa Cầm Tú, nhìn thấy áo chống đạn trên người Sở Thiên không khỏi nở nụ cười khinh miệt. Xem ra cho dù kiêu ngạo ngông cuồng đến cực điểm, rốt cuộc Sở Thiên cũng là kẻ sợ chết, lo lắng chính mình bị trúng đạn, đáng tiếc, hắn lại là một quả bom.

Sở Thiên nhìn trên đùi Sa Cầm Tú còn có vết thương không khỏi đau lòng, như vết thương chưa lành miệng đã bị sát muối. Thấy vậy, Thiên Kiều tay vội vàng đưa khẩu súng lên thái dương Sa Cầm Tú, miệng quát lớn:

- Đứng lại, không được loạn động.

Sở Thiện không có cách nào khác ngoài việc dừng lại. Thiện Kiều thấy hắn thuận theo tỏ vẻ rất hài lòng. Cô ta trong lòng hiểu rõ mình nắm bảy tấc vì thế ra lệnh cho hai gã tinh anh Đột Đột:

- Đi, đi đem Sở Thiên trói vào cột cho tôi.

Hai tên đệ tử cảm giác Thiên Kiều nắm thế chủ động, vì thế thâm tâm rất yên ổn, xông tới giữ chặt Sở Thiên, muốn đánh Sở Thiên một trận tàn bạo nhưng bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, vội vàng dùng dây thừng trói hắn vào cột cách chỗ Sa Cầm Tú chừng hai thước, cho chắc chắc chúng còn cột cả hai chân của hắn.

Dây thừng của bọn họ đều được làm từ những nguyên liệu đặc thù, tác dụng không khác gì dây thép.

Thiên Kiều nhìn Sở Thiên bị trói lại, mỉm cười đắc ý, xem ra nhiệm vụ tối nay vẫn có thể hoàn thành. Cô ta ra lệnh cho hai tên phần tử Đột Đột đóng cửa lớn lại, không cho bọn Cô Kiếm biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Sở Thiên mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng thở dài:

- Thiên kiều, chẳng lẽ cô không nghĩ đến việc gặp lại Nặc Đính?

Thiên Kiều chột dạ, lo lắng về sự tự tin thái quá của mình, nếu Nặc Đính cũng gặp cao thủ Cô Kiếm chỉ e rằng lành ít dữ nhiều, vì thế cũng không cùng Sở Thiên chơi trò chơi nữa. Cô ta đem quả bom màu đen ra treo trên cổ Sa Cầm Tú nhưng cũng không giống ngày xưa cột nghiêm mật ở trúc lầu.

Sau đó, cô ta lấy ra khẩu súng lục, nạp lại một viên đạn rồi nhét vào tay Sở Thiên. Cô ta để Sở thiên đối mặt với Sa Cầm Tú, để duy nhất ngón trỏ Sở Thiên vào cò súng, cười đắc ý nói:

- Tuy rằng nhiệm vụ này có phần hơi khó khăn, nhưng vẫn nắm chắc tới tám mươi phần trăm cơ hội thành công. Sở Thiên, nếu anh muốn bảo toàn mạng sống, bóp cò, giết chết Sa Cầm Tú.

- Đương nhiên, nếu luyến tiếc không xuống tay, như vậy cả đôi uyên ương bỏ mạng.

Thiên Kiều ngoài mặt như là đang lặp lại sự kiện ở trúc lầu, nhưng thật ra lần này hoàn toàn không có ý cho Sở Thiên cơ hội sống sót ra ngoài. Ngoài trái bom trên cổ Sa Cầm Tú, cô còn đặt hai trái nữa ở ghế sô pha ngoài đại sảnh, thời gian nổ chậm hơn ba mươi giây. Cho nên, dù Sở Thiên có vì mạng sống mà giết chết Sa Cầm Tú cũng tuyệt nhiên không có cơ hội chạy ra khỏi Thiên Hoa Cư.

Hai trái bom có uy lực đem Thiên Hoa Cư biến thành một đống hoang tàn.

Chuẩn bị xong theo dự định, Thiên Kiều kiền chụp chiếc đồng hồ trên trên cổ cát cầm thanh tú. Còn ba phút, không nhiều cũng không ít, đủ để ba người bọn họ chạy ra khỏi phạm vi bom nổ. Nhìn những con số lùi dần, Thiên Kiều không khỏi thầm than chính mình thông minh, vẫy tay chào tạm biệt Sở Thiên kèm theo một nụ cười vô cùng đắc ý.

Sở Thiên cười đầy ngụ ý:

- Cẩn thận không ra ngoài bị đạn lạc bắn chết.

Thiên Kiều hơi hơi sửng sốt, đêm nay binh hoang mã loạn, đạn bay tứ tung quả thật có vài phần nguy hiểm, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo chống đạn trên người Sở Thiên, giật xuống chùm lên người mình, cười cười nói:

- Cảm ơn đã nhắc nhở. Tuy nhiên, cũng cảm ơn cả chiếc áo chống đạn của anh nữa, thời gian cũng không còn nhiều, tôi không khách khí, tạm biệt nha.

Sở Thiên cười nhạt:

- Không tiễn!

Nhìn trò chơi sắp chấm dứt, không thể tưởng tượng được có ngày Sở Thiên bại dưới tay mình, Thiên Kiều trên mặt lộ ra vài phần tiếc nuối và tịch mịch, ra lệnh cho hai tên phần tử Đột Đột lui ra. Tình hình bên ngoài chúng đã thăm dò an toàn nên đi như ngựa quen đường cũ.

Sở Thiện đợi Thiên Kiều rời đi, dùng hết sức hét to, sợi dây trên người dần dần lỏng ra, tay phải đã hoạt động được mộ chút, cùng lúc đó cửa lớn bị thông phá, bọn Cô Kiếm hung mãnh vọt vào, vài người vội vàng giúp Sở Thiên cởi dây trói, một số đứng bốn bên đề phòng.

Sở Thiên vội quát lớn:

- Mau giúp Sa Cầm Tú cởi trói, mau!

Cô Kiếm dùng hết sức lực nhằm những sợi dây trói trên người cát cầm thanh tú mà cắt nhưng bọn Thiên Kiều cũng thật sự giảo hoạt. Chúng trói chặt cô bằng mười sợi dây thừng, như vậy không thể cắt đứt một sợi mà tháo được toàn bộ, chỉ có cách chặt đứt từng tầng dây.

Ước chừng năm mươi giây, Sở Thiên kéo xuống trên người hơn mười sợi dây, đi ra gỡ bom trên cổ Sa Cầm Tú xuống, cẩn thận đặt chính xác ở trên ghế sô pha, hắn nhận thấy đây là thứ bom đã được trang bị đồng bộ ở trúc lầu, chính lúc đó trước mặt lại hiện lên nụ cười quỷ dị của Thiên Kiều.

Thiên Kiều tuyệt đối sẽ không cho mình đường lui như lần trước. Sở Thiên nhanh chóng phán đoán ra ý đồ của Thiên Kiều.

Thời gian còn lại ba mươigiây.

Nghĩ đến đây, Sở Thiên trầm thấp quát:

- Đi! Đi mau!

Nói xong, Sở Thiên liền ôm lấy Sa Cầm Tú, với tốc độ nhanh nhất chạy ra phía cửa, không chút do dự hướng về phía Đồ Long Hổ. Nhảy lên nhảy xuống vài cái cuối cùng tùm xuống nước. Bọn Cô Kiếm, với vẻ mặt ác liệt cũng liên tục nhảy xuống, tựa hồ như cũng biết bom sắp nổ.

Lúc này, đám người Thiên Kiều đã cách đó tới mấy trăm mét, chiếc xe jeep mới đi đến ven đường đã nghe thấy tiếng nổ mãnh liệt từ Thiên Hoa Cư truyền đến: "Rầm, rầm, rầm". Ánh lửa và khói ngút trời, Thiên Kiều khóe miệng cười lạnh, ba quả bom uy lực mười phần, cho dù bọn Sở Thiên có thoát khỏi sự vững chắc của dây thừng cũng không thể thoát khỏi phạm vi bom nổ.

Chiếc xe jeep chạy thêm được mười mét thì bên trong xe vang lên tiếng điện thoại: "Đinh đinh đinh". Ba người đều không hiểu đích xác nó từ đâu phát ra, nhìn quanh cuối cùng ánh mắt Thiên Kiều dừng lại bên sườn của chiếc áo chống đạn. Chần chừ một lát, cô ta lấy ra còn đè xuống nút trả lời.

- Thiên kiều, chỉ sợ khiến cô thất vọng rồi.

Trong điện thoại tiếng Sở Thiên vang lên bình tĩnh:

- Tôi còn sống.

Cái gì? Thiên Kiều sắc mặt âm trầm như mây đen tháng sáu, tên tiểu tử này mạng lớn như vậy sao? Tuy nhiên cô ta vẫn tươi cười trả lời:

- Còn sống là tốt rồi, còn sống là có thể tiếp tục chơi trò chơi, tuy nhiên sau đêm nay, anh dường như không còn chút vốn liếng gì để chơi, tôi biết anh hận tôi, nhưng có thể làm thế nào đây? Đấu với tôi, anh không có một chút cơ hội nào để chiến thắng cả.

- Ha ha ha! Thiên Kiều, áo chống đạn vừa với người cô sao?

Sở Thiên cất tiếng cười trong trẻo bao hàm cả sát khí, điều này làm cho Thiên Kiều không khỏi hoảng loạn:

- Hy vọng trên đường xuống hoàng tuyền nó có thể mang đến cho cô một chút ấm áp!

Lời nói của Sở Thiên có hàm ý khác.

Thiên Kiều ngăn cho thân mình không được cử động mạnh, lấy dao xé rách tầng ngoài áo chống đạn, bên trong cài vô số bom mini với những chiếc đồng hồ đếm ngược, Tiếng tích tắc vui tai càng làm cho Thiên Kiều thêm tuyệt vọng.

Không ngờ Sở Thiên dụ chính mình mặc chiếc áo có bom.

Không, không thể nào, Thiên Kiều muốn cởi bỏ chiếc áo chống đạn nhưng thời gian đã không cho cô cơ hội.

Rầm rầm rầm!

Chiếc áo chống đạn nổ tung, bọn Thiên Kiều bị bắn tung ra ngoài xe, thân thể bị vô số mảnh vỡ găm vào, nhưng không lập tức chết đi mà thống khổ nằm trên mặt đất kêu rên không ngừng.

Ở hồ bơi trong Thiên Hoa Cư, Sở Thiên cùng mấy người bọn họ nghe được tiếng nổ mạnh, Sở Thiên cười khẽ. Tất cả nên kết thúc rồi. Hắn ôm lấy Sa Cầm Tú đi ra ngoài, Thiên Hoa Cư ngày xưa đã bị nổ thành đất bằng phẳng, cả thi thể của Minh nhi cũng bị liệt hỏa hừng hực thiêu thành tro tàn.

Sa Cầm Tú ghé vào người Sở Thiên, ngăn không rơi lệ, thì thào tự nói:

- Minh nhi, Minh nhi.

Phía sau, Cô Kiếm dẫn theo Đồ Long Hổ bị dìm nước đến phát khiếp, hơi hơi cúi đầu, áy náy thở dài:

- Sa tiểu thư, đều là do Cô Kiếm không làm tròn bổn phận, không bảo vệ tốt cô, chờ tôi bình định đại cục đêm nay xong, tôi sẽ một lòng chịu trách nhiệm.

Sa Cầm Tú là một người thông tuệ. Cô biết sự việc không liên quan tới Cô Kiếm, chỉ có điều Thiên Kiều rất giảo hoạt, độc ác, không ngờ cô ta dám vào cả Thiên Hoa Cư tập kích chính mình, vì thế lắc đầu đáp lại: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Chuyện không liên quan đến anh, đều là Thiên Kiều âm hiểm hại chết Minh Nhi tôi thực không thể giết cô ta.

Sở Thiên bình tĩnh nói:

- Yên tâm, anh cho em chính tay đâm chết Thiên Kiều.

Sa Cầm Tú hơi kinh ngạc:

- Không phải cô ta bị nổ chết rồi sao?

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, vừa giúp Sa Cầm Tú lau chỗ ướt vừa thản nhiên nói:

- Giết chết chúng rất dễ dàng, đạn bên trong áo chống đạn là Phích Lịch đạn, lượng đạn không đủ để chết người nhưng nhưng có thể khiến chúng trọng thương, thậm chí tàn tật vĩnh viễn, những mảnh vỡ găm vào thân thể khó lòng mà lấy hết ra, tóm lại sống không bằng chết.

Sa Cầm Tú trong mắt hiện lên sát khí, oán hận nói:

- Em phải giết cô ta.

Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, bất kể trong lòng cô muốn gì hắn đều sẽ đồng ý không chút do dự.

Lúc này đội viên Huyết Thứ đã lái xe tới, mọi người liền lên xe chạy thẳng tới chỗ Thiên Kiều bị nổ.

Sa Cầm Tú nằm nghỉ một lát trên xe đã tỉnh táo trở lại, hỏi Sở Thiên:

- Thiên Kiều ngay cả em cũng dám tập kích thì cha em ở biệt thự Thiên Trì chẳng phải cũng gặp nguy hiểm rồi hay sao? Chúng ta khoan tìm Thiên Kiều tính sổ đã, khẩn trương đi biệt thự Thiên Trì ngay.

Phụ nữ tình thâm!

Sở Thiên cười cười, trấn an nói:

- Yên tâm, họ không sao cả. Việc đó anh sắp xếp xong xuôi rồi.

Vài phút sau khi, hai chiếc xe jeep đi tới chỗ Thiên Kiều, quả nhiên bọn chúng đang quằn quại trên mặt đất. Nụ cười của Thiên Kiều sớm đã tan biến, thay vào đó là sự đau đớn khi bị tra tấn, Sở Thiên ngồi xổm xuống nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

- Thiên kiều, bùng nổ đến bùng nổ đi, chung quy chính mình bị nổ tung có phải không?

- Ti, bỉ.

Thiên Kiều gian nan thốt ra vài chữ:

- Vô, sỉ.

Sa Cầm Tú được đội viên Huyết Thứ đỡ xuống, đá lăn Thiên Kiều đang rên xiết lạnh lùng nói:

- Không phải ngươi nói đê tiện là giấy thông hành hay sao? Cho nên kết quả cuối cùng là ta sống, mà ngươi chết, Nặc Đính cũng sẽ chết, Sở Thiên đây là gậy ông đập lưng ông.

Sở Thiên đứng lên vỗ vỗ tay, đầy thâm ý nói:

- Thiên kiều, từ sau sự kiện ở Trúc Lầu tôi đã cải tạo cái áo này thành áo chống đạn, tìm cơ hội trả lại cho cô, cho cô nếm thử chút thống khổ từ việc gieo gió gặt bão, đến hôm nay đúng là ông trời có mắt rồi.

Thiên kiều khàn khàn hô:

- Giết, giết tôi.

Sa Cầm Tú từ đội viên Huyết Thứ lấy khẩu súng lục, nhằm đám đệ tử không còn sức lực của Thiên Kiều liên tục bóp cò, nghiến răng nghiến lợi bi thương hô:

- Minh Nhi, chị báo thù cho em rồi, báo thù!

Hơn mười viên đạn phát nổ, hai cỗ thi thể không ngừng giật lên giật xuống.

Sa Cầm Tú ném khẩu súng lục xuống chỗ Thiên Kiều, nói trong tiếng rên xiết:

- Yên tâm, tôi sẽ không giết cô đâu, tôi cho cô biết sự thống khổ và nỗi đau sống không bằng chết.

Nói xong, Sa Cầm Tú ra lệnh cho hai đội viên Huyết Thứ trói Thiên Kiều lại, bịt miệng cô ta rồi đem vứt ở rừng hoang không người qua lại.

Dù sao cô ta cũng không còn được sống lâu nữa, cho cô ta hưởng thụ cảm giác bị cái chết dần dần hành hạ đi, đến khi giọt máu cuối cùng chả khỏi cơ thể cô ta, đóng khô lại.

Sở Thiên đợi cô làm xong, đi tới đỡ lấy cô, nhẹ nhàng thở dài:

- Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng, vở kịch hay chuẩn bị bắt đầu.

- Không, không thể đi tới tiệc mừng!

Đã tỉnh lại, Đồ Long Hổ tâm thần hô:

- Không thể đi được.

Nhắc tới Đồ Long Hổ, Cô Kiếm quay người khống chế cổ họng của anh ta, lạnh lùng nói:

- Nếu không phải vì còn có việc hỏi ngươi, ta đã sớm giết ngươi rồi, bây giờ còn kêu hô cái gì? Có phải muốn ta đánh gãy cổ, bóp nát xương cốt ngươi mới chịu câm miệng phải không hả?

Đồ Long Hổ mồ hôi rơi như mưa, thân hình bị Cô Kiếm làm cho sợ tới mức run rẩy nhưng vẫn nói:

- Không thể đi được, nơi đó có mấy trăm cân đạn dược, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Sắc mặt của mọi người đều trở nên khiếp sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc