ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Tám trăm bang chúng Đường Môn như thủy triều tràn tới vây quanh Soái quân cùng đám bang chúng địa phương.

Ngũ Hành chống đỡ thân hình mỏi mệt cũng chen lấn đi lên, Khai Sơn Đao bị mẻ mấy chỗ lóe ra quang mang sắc bén. Ánh mắt anh ta ngưng tụ thành tia, nhìn qua đám bang chúng Đường Môn được nghỉ ngơi đầy đủ, sức lực tràn trề kia mà cười khổ. Nếu lúc nãy là ác chiến cùng 200 người giỏi của Diệp gia thì bây giờ chính thức là cuộc chiến sinh tử.

Quang Tử nhìn chung quanh vài lần, chó thật, Đường Môn đến đông quá, bên mình còn có 400 anh em sức cùng lực kiệt. Trận này, đối phương tấn công liên tục khiến bên mình không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng càng khó khăn thì chiến ý của Quang Tử càng mạnh mẽ. Mang theo chiến ý ngập trời, Quang Tử xông ra từ trong đám anh em có người muốn lui bước, cầm ngang đao đối mặt với bang chúng Đường Môn.

La Thiết Cương là đại tướng của Phương Tuấn, cực kỳ dũng mãnh thiện chiến, lần này tới vây giết Soái quân cũng không cần kỹ thuật hàm lượng gì, vì thế Phương Tuấn để cho gã lĩnh đội. Chỉ cần dựa theo kế hoạch của mình chém giết, 800 bang chúng Đường Môn có thể tiêu diệt phục kích Soái quân ngay tại chỗ. Nhưng Phương Tuấn không ngờ, chỉ vì sơ xuất đó mà dẫn tới kết cục thảm hại.

La Thiết Cương từ phía sau đi tới, tay phải cầm khảm đao sáng loáng, nhìn qua đám Soái quân ai cũng có đầy vết máu, nhổ thuốc lá trong miệng ra cười lạnh nói:

- Sao? Một đám đám ô hợp còn muốn chống cự? Chỉ bằng mấy người chúng mày? Chỉ bằng vài thanh đao này? Hừ! Đêm nay để cho chúng mày chết vui vẻ.

Quang Tử nhẹ nhàng lắc đầu, không cam lòng yếu thế trả lời:

- Đêm nay chúng tao chết hay sống còn chưa biết, nhưng mày, đêm nay nhất định sẽ chết ở chỗ này!

La Thiết Cương tạo hình lãnh khốc, lưỡi đao chỉ Quang Tử ở phía xa cười nói:

- Đao to búa lớn kinh, ít nói nhảm, các anh em lên, giết, giết...!

Quang Tử cũng huy động khảm đao huyền thiết, quát:

- Giết mấy con chó hoang này!

Lời vừa ra, sĩ khí hai bên tăng mạnh, nhìn thẳng đối phương xung phong liều mạng, từng âm thanh gào thét lại một lần nữa vang lên trên đường lớn. Rất nhanh, hai bên xông vào nhau người tới ta đi, trên con đường hỗn chiến thành một mớ hỗn độn; ở chỗ này, không có bất kỳ người nào muốn thể hiện bản thân.

Tất cả mọi người chém giết đến đỏ mắt, dốc sức lấy mạng đồng loại của mình.

Quang Tử không đếm xỉa tới tựa ở bên tường, nhìn cảnh giết chóc trước mắt không có phản ứng gì, ánh mắt anh ta trực tiếp nhìn chằm chằm vào La Thiết Cương cũng đang không làm gì. Khảm đao huyền thiết trong tay Quang Tử trầm ổn, có lực. Một tên bang chúng Đường Môn thấy hai bên anh ta không có ai, hơn nữa lại là đầu lĩnh, tưởng rằng có thể thừa cơ giết người, cầm đao giết tới chỗ Quang Tử.

Quang Tử lắc đầu, có loại người trời sinh mệnh ngắn, bởi vì kẻ ngu ngốc vĩnh viễn là kẻ chết trước.

Quang Tử nghiêng người nhẹ nhàng tránh thoát đao này, cũng rất nhanh xoay nửa người bổ một đao vào eo tên đó. Trong lúc tên kia máu tươi phun ra tung tóe, Quang Tử nhìn thấy trong ánh mắt gã sự sợ hãi cùng không thể tin được, anh ta cười ha hả nói:

- Lợn chết như thế nào mày chính là chết như thế!

Nói xong, nhanh chóng thu đao lại.

Bang chúng Đường Môn ầm ầm ngã xuống đất, Quang Tử không thèm nhìn tên bị chết, ánh mắt quét qua đám người, nhưng bây giờ La Thiết Cương cũng không có xông lên. Tuy gã lấy hung mãnh mà nổi tiếng, nhưng cũng biết lúc nào xuất kích mới có nhiều phần thắng, đó chính là để thủ hạ tiêu hao khí lực của Quang Tử, sau đó mới thu lại món hời cực kỳ lớn.

Vì vậy, dưới sự phân phó của gã, hơn mười người vây giết Quang Tử. Quang Tử nhìn thấu tâm tư La Thiết Cương, giơ ngón tay giữa lên miệt thị gã, lập tức nhấc khảm đao xông lên trước, bổ một đao vào tên địch ngăn trước mặt sau đó chủ động xông vào vòng vây của bang chúng Đường Môn. Dũng khí cùng thực lực của Quang Tử làm cho kẻ địch đều thầm giật mình.

Quang Tử bị mười tên bang chúng Đường Môn vây ở giữa nhưng không hề sợ hãi, né tránh công kích đối phương đồng thời còn có thể đánh trả đả thương người. Bang chúng Đường Môn trong lòng lo lắng, đối phương bị hơn mười người vậy mà không làm gì được. Việc này truyền đi thì chính là ném đi mặt mũi Đường Môn, đồng thời cũng bị các đường khẩu khác chê cười.

Kỳ thật trong lòng Quang Tử cũng hơi sốt ruột, anh ta không biết đối phương đến tột cùng sẽ đến bao nhiêu người, gây chuyện không tốt đằng sau còn có viện binh, nhất định phải mau chóng chém chết tướng địch làm tan ra lòng quân. Nghĩ thế, Quang Tử gào thét dụng hết toàn lực bổ tên bên cạnh. Người nọ không dám khinh thường, hai tay cầm chuôi đao, ngang đao đón đỡ một kích này.

“Đang” một tiếng nổ lớn vang lên, tai Quang Tử bị ù đi. Thế đao mạnh mẽ này đã chém đứt đôi thanh đao của bang chúng Đường Môn kia, đồng thời rạch một đường từ đỉnh đầu đến bụng, không khác gì lợn bị phanh thây cả.

Chết không kịp ngáp, người nọ ngã xuống, dư lực khiến thân xác lăn vài vòng, máu nhuộm đỏ mặt đất.

Những người khác sợ tới mức thất kinh bát lạc, thầm hỏi đây là người sao? Sao có thể có khí lực lớn như thế! Quang Tử lợi dụng khe hở khi người xung quanh đang choáng váng, vung đao lại chém ngã hai người, thân thể thoát ra khỏi vòng vây lớp lớp, chạy thẳng hướng đến chỗ La Thiết Cương. Pha vừa rồi, La Thiết Cương nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng kinh ngạc vô cùng về sự hung mãnh của Quang Tử.

Nhưng gã không những không sợ ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng, cầm lấy Khai Sơn Đao đón đánh Quang Tử. Khi hai bên chạy tới cách nhau năm bước, cả hai đồng thời dừng lại, La Thiết Cương nhẹ nhàng phất tay, để cho truy binh phía sau Quang Tử không hành động, ánh mắt nhìn thẳng đối phương nói:

- Sở Thiên?

Nghe nói Sở Thiên đánh nhau rất tốt, cho nên ngộ nhận Quang Tử là Sở Thiên.

Quang Tử nhìn xung quanh một chút, bên cạnh vây quanh không dưới năm mươi người, trên mặt không có chút sợ hãi nào, cười ha ha nói:

- Đồ chó hoang, mày giả bộ ngu ngốc cái gì? Hôm nay mày thắng, nhưng không có nghĩa là tao sợ mày, có cái gì đạo liền cứ việc vẽ ra, là đàn ông liền đánh một trận thống khoái!

- Uhm.

La Thiết Cương giơ đao sáng loáng, trong mắt khinh thường Quang Tử, cười lạnh nói:

- Tốt! Vậy mới tốt chứ, thật sự là đầu đất! Nhìn mày hung mãnh, dũng khí có thừa cho mày hai con đường chọn chọn, một là đầu phục tao, hai là chết! Chọn đi!

Quang Tử nghe xong giận dữ, rít gào nói:

- Thắng ông mày hãy nói!

Nói xong, vung mạnh đao bổ xuống La Thiết Cương.

La Thiết Cương từ chối cho ý kiến cười cười, trước mặt anh em biểu hiện thực lực của mình, vì vậy quyết định solo với Quang Tử, dù sao Quang Tử cũng không có bao nhiêu khí lực có thể dùng, nếu như mình có thể thắng Quang Tử, thủ hạ tuyệt đối tâm phục khẩu phục. Đối phương bổ tới, La Thiết Cương hét lớn một tiếng:

- Tới hay lắm!

Nói xong, nghiêng đao cứng rắn ngăn cản. “Đang, đang”, hai tiếng nổ mạnh, trước hai người va chạm, sau đó là đao gãy rơi xuống đất. La Thiết Cương lui về sau hai bước nhỏ, cổ tay đau nhức, nhìn thanh đao còn một nửa, lại thấy huyền thiết đao tỏa sáng trong tay Quang Tử, tự nhủ đao tốt, nhanh chóng cầm lấy một con đao dày của Đức!

Trong lòng Quang Tử cũng là thất kinh, không nghĩ tới La Thiết Cương có chút thực lực, chiến ý như ăn thuốc kích thích, vì vậy lại rống to, vung mạnh đao bổ tới một lần nữa. Hai tay La Thiết Cương cầm đao, đón đỡ, "Đang, đang, đang. . ." Tiếng nổ lớn vang bên tai không dứt, trong trận chiến hai người ấy, nhiệt huyết sôi trào.

Đao cùng đao va chạm bắn ra từng tia lửa, trong đêm đen nhìn rất xinh đẹp, người bên cạnh đều muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị La Thiết Cương ngăn cản. Quang Tử liên tiếp chém ra hai mươi đao, mỗi đao đều toàn lực, Quang Tử cũng tiến hai mươi bước, từng bước nặng nề, hai mươi đao qua đi, sức lực của Quang Tử rốt cục sắp tới giới hạn.

La Thiết Cương thừa cơ phản kích, toàn lực chém trở lại, Quang Tử đồng dạng liên tiếp lui bước, một hồi lại lui trở về chỗ bắt đầu đánh nhau sống chết, hai người liên tục đánh đến 10 phút, ai cũng không thương tổn được đối phương, thở dồn dập. Nhưng ánh mắt Quang Tử vẫn vui vẻ, vẫn lộ ra sự sắc bén kinh người.

Trong lòng La Thiết Cương cảm thấy bất an.

Bang chúng Đường Môn xung quanh không kìm nổi tức giận, nhao nhao kêu to:

- Đường chủ, giết! Đường chủ, giết!

Tiếng la ó xung quanh càng lớn. Quang Tử nghe tiếng hò hét của kẻ địch, nở nụ cười tự tin tiếp tục tiến lên, trong cơ thể bộc phát ra khí lực còn sót lại, bổ tới cực mạnh La Thiết Cương. Tên kia so với Quang Tử cũng không khá là mấy, thở hồng hộc thấy đối phương xông lên, cũng giơ đao đón đỡ.

"Đ...A...N...G...G!" Lần này La Thiết Cương coi thường đối phương, cảm giác từ lòng bàn tay đến cánh tay, hoàn toàn bị Quang Tử bổ khiến chấn động chết lặng, đao bị đánh bay ra ngoài. Quang Tử nhấc chân đá đối phương ngã trên mặt đất, đang muốn tiến lên dùng đao cắt cổ La Thiết Cương, bang chúng Đường Môn vội vàng chen chúc đi lên cứu giá.

Quang Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể vung đao tự cứu, đồng thời gào thét:

- Tướng Đường Môn đã bại, các anh em giết cho tôi a...!

Anh em Soái quân sinh ra niềm hy vọng cuối cùng, tấn công càng thêm hung mãnh.

La Thiết Cương được thủ hạ đỡ lên, thẹn quá hoá giận hô:

- Giết bọn chúng đi, giết bọn chúng đi!

Bang chúng Đường Môn cũng rống to tiếng lên đè tới anh em Soái quân.

Vừa lúc đó, bang chúng Đường Môn ở phía sau rối loạn, lại có vô số tiếng chém giết truyền tới, một gã đệ tự ngoại môn toàn thân là máu chạy tới, té ngã trước mặt La Thiết Cương, kinh hoảng nói:

- Đường chủ, Soái quân có mai phục.

La Thiết Cương giật mình, vội hỏi:

- Bao nhiêu người?

Người báo tin nói năng lộn xộn:

- Vài trăm người, không gần ngàn người.

La Thiết Cương cùng đám bang chúng xung quanh yên lặng, nghẹn ngào.

Quang Tử gần đó nghe thấy bọn chúng nói chuyện, thầm nghĩ hẳn là tam đệ tới cứu mình rồi, anh ta bổ ra mấy đao chém mấy tên bang chúng đang ngăn cản, ra sức tiến tới phía sau tìm hiểu tình hình, một lát sau, khi toàn thân là vết thương anh ta thấy Khả Nhi đang mặc đồ đen đi tới, vội la lớn:

- Khả Nhi, sao em ở đây?

Con đao lạnh lẽo của Khả Nhi khẽ nhấc lên, tên địch còn chưa thấy con đao thì đã bị đâm vào ngực mình, chuôi đao làm từ sừng linh dương đã rút ra khỏi, y không kịp kêu la mà chết đi. Khả Nhi tới gần Quang Tử trả lời:

- Thiếu soái biết biết kẻ địch sẽ vây giết anh, cho nên để em suất lĩnh 500 anh em đi theo sau anh, đến phản vây giết kẻ địch, anh Quang, anh không sao chứ?

Cả người Quang Tử trở nên hưng phấn lên, đồ chó hoang, đêm nay thật đúng là kích thích biến thái, đại gia cũng tới vây giêt đấy. Không ngờ, mấy thằng Đường Môn tự cho là thông minh vẫn bị tam đệ nắm dc, quả thật là tâm tư quá nhanh nhạy, lắc đầu nói:

- Yên tâm! Anh không sao! Bây giờ là lúc chúng ta phản kích!

Khả Nhi biết Quang Tử hiếu chiến, cười không nói gì.

Quang Tử lại xoay người, hướng chỗ các anh em đang khổ chiến hét lên:

- Các anh em, viện binh đã đến, giết, giết bọn chó hoang kia cho tôi!

Lại nói với các anh em Soái quân sau lưng Khả Nhi:

- Tám mươi ngời theo tôi đi giết tướng địch, xông lên!

Nghe có viện binh cường đại đã đến, sĩ khí bang chúng địa phương tăng vọt, lại gào thét xung phong liều chết, mà Quang Tử trực tiếp dẫn hơn trăm anh em Soái quân phóng tới chỗ La Thiết Cương. Mấy tên địch ven đường muốn xông ra cản trở bị đám Quang Tử nhanh chóng tiêu diệt, tuy nhiên hai bên nhân số không sai biệt lắm, nhưng Soái quân vừa đến khiến cho La Thiết Cương bắt đầu sinh thoái ý.

Cuộc chiến này không biết đánh thế nào nữa, mặt La Thiết Cương trắng bệch.

Hai phe chém giết đến mức trời đất mù mịt, nhưng càng về sau, bất luận là ai cũng có thể thấy ai là người thắng lợi cuối cùng. Đường Môn đại thế đã mất, mặc dù La Thiết Cương ra sức đốc chiến thủ hạ liều mạng chém giết, nhưng còn xa mới là địch thủ của Soái quân tinh nhuệ, trải qua sự trùng kích mãnh liệt, Đường Môn chỉ còn lại hơn 300 người.

Quang Tử dẫ người xung phong đã tiến hơn mười mét, cách La Thiết Cương chỉ có vài chục bước. Bang chúng bên cạnh La Thiết Cương đa phần đều bị anh em Soái quân kiềm chế. Quang Tử vuốt đầu trọc, cười lớn hướng phóng tới La Thiết Cương đang không có ai bảo vệ, lao đi cực kỳ nhanh. Ba tên bang chúng Đường Môn giật mình, vội chạy lại phía anh ta.

Ba thanh đao, theo ba phương hướng phân ra đâm ba chỗ hiểm trên người Quang Tử. Động tác ba người không nhanh bằng Quang Tử, kinh nghiệm cũng không phong phú bằng anh ta. Quang Tử quay người lại tránh thoát thế công, đồng thời áp sát người phía bên trái, cánh tay mượn lực đưa ra, cùi chỏ hung hăng đâm vào cổ gã.

Tốc độ của hai bên đều rất nhanh, lại ngược chiều nhau, lực va chạm mạnh vô cùng. Gã bang chúng kia thân thể bay ngược về sau, vang lên một tiếng “Rắc”. Đầu gã rủ xuống, xương cổ gãy nát bởi sức lực của cùi chỏ Quang Tử, hơi thở sớm đã không còn, sự hung mãnh vượt xa người bình thường.

Thừa dịp hai tên còn lại sững sờ, Quang Tử bổ liên tiếp hai đao chém chết bọn chúng.

Lần nữa đối mặt Quang Tử, La Thiết Cương đã không còn dũng khí.

Áp lực từ Quang Tử tỏa ra như một tòa núi lớn, trước mặt đè xuống, mặt nóng rát, trái tim không ngừng đập thình thịch. La Thiết Cương gục đầu xuống, yên lặng. Trong khi mọi người nghĩ gã đã buông tha chống cự, đột nhiên, từ trong tay áo xuất ra một con đao nhỏ màu đen.

Không đợi Quang Tử kịp phản ứng, La Thiết Cương hung dữ đâm vào yết hầu Quang Tử. Quang Tử có tính cách nhìn như rất cẩu thả, nhưng có khi cũng rất thận trọng. Sự mờ ám của La Thiết Cương không tránh được ánh mắt của anh ta, anh ta nhẹ nhàng lách mình tránh mũi đao, đồng thời, đao huyền thiết trong tay xoay lại đâm vào bụng La Thiết Cương.

La Thiết Cương phun ra máu, con mắt mất hết sức sống.

Tướng địch đã chết, sĩ khí Soái quân tăng lên như cầu vồng, mà bang chúng Đường Môn không còn có ý chống cự gì nữa, vừa đánh vừa lui, nhưng Khả Nhi đã sớm bố trí hai tuyến phòng thú chắc chắn. Do đó, mấy tên chỉ có khoảng chục tên liều chết mở đường máu thoát được ra ngoài. Có thể nói trận này Đường Môn thất bại thảm hại, đồng thời nguyên khí cũng đại thương.

Trong lúc đám Quang Tử đang quét dọn chiến trường, Sở Thiên lại đang chậm rãi bước đi trong Phân đường Đường Môn. Đêm nay, hắn dẫn theo 50 tinh nhuệ đột kích Phương Tuấn, kết quả đường khẩu chỉ có hơn mười bang chúng Đường Môn bảo vệ, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Phương Tuấn, theo lời khai của một số kẻ còn sống, Phương Tuấn vừa mới dẫ 500 bang chúng rời đi, nhưng đi về phía nào thì không rõ.

Điều này làm cho Sở Thiên có chút tiếc nuối, còn tưởng rằng có thể giết chết Phương Tuấn chứ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, gã mang 500 người đi đâu? Trợ giúp bị bang chúng vây giết?

Vậy mà không có thể kiếm cá lớn, đánh rớt xuống trung tâm đường khẩu của phe địch cũng không có ý nghĩa gì, nếu như Quang Tử cùng Khả Nhi bọn họ không huyết chiến, như vậy còn có thể một đường đi tới thừa cơ mở rộng thành quả chiến đấu, thậm chí đuổi Đường Môn Trịnh Châu ra, nhưng hiện tại 600 Soái quân đã sức cùng lực kiệt, lại lần nữa chinh chiến đúng tự tìm đường chết.

Mà còn 400 Soái quân còn lại khó đối phó còn lại 2000 bang chúng Đường Môn.

Sở Thiên rất mệt mỏi, phất tay để cho Trương Đông Bình chuyển chút ít thứ đáng giá trở về, đánh một trận cũng muốn thu chút ít phí vất vả. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi đại sánh, ánh mắt vô tình liếc qua địa đồ trên tường, thấy mấy cái vòng trong màu hồng thì bật cười ha hả, đi tới bổ sung thêm mũi tên.

Mũi tên kia trực tiếp đâm về cứ điểm Soái quân.

Trong lòng Sở Thiên nhất thời xuất hiện ý nghĩ, hiểu ý của tên kia. Hắn đã biết Phương Tuấn dẫn 500 người đi nơi nào, gã cũng có cùng mục đích với mình, là tập kích cứ điểm Soái quân rồi, rõ ràng muốn bóp chết chính mình. Sở Thiên thở dài mệt nhọc, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

Hắn phất tay lại để cho Trương Đông Bình dừng việc cướp bóc, mỉm cười nói:

- Đông Bình, lập tức gọi điện thoại cho anh em ở cứ điểm, để cho bọn họ canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ đến cùng; cần phải kìm hãm kẻ địch tiến công, nếu như suy đoán không sai, 500 tên địch đang trên đường đi đến cứ điểm quân ta, không ngờ ở Trịnh Châu còn có thể gặp được đối thủ, thật thú vị.

Trương Đông Bình khiếp sợ, biết anh em Soái quân ở cứ điểm chỉ có hơn trăm người, nếu như Đường Môn thật sự phái ra 500 tinh nhuệ tập kích, chỉ sợ anh em ở cứ điểm không chống đỡ được bao lâu, nếu muốn hai mặt giáp công giống như đi vào đầm rồng hang hổ, nhưng từ sự tin tưởng với Sở Thiên, gã vẫn hăng hái gọi điện thoại báo cho bên kia.

Thừa dịp gã gọi điện thoại, Sở Thiên liền giật xuống địa đồ xuống cầm trên tay, không đếm xỉa tới nói:

- Hiện tại, chúng ta tới cái hai mặt giáp công, đem 500 người giết hoa rơi nước chảy. Điện thoại lệnh cho Khả Nhi suất lĩnh trăm anh em áp sát cứ điểm. Điện lệnh Quang Tử nhanh chóng quản lý chiến trường lui lại, đồng thời đề cao cảnh giác.

Cúp điện thoại Trương Đông Bình gật đầu, lần nữa phát ra mệnh lệnh.

Sở Thiên đoán không sai, Phương Tuấn đang dẫn 500 người hướng về phía cứ điểm Soái quân, khi gã nhận được báo cáo của thủ hạ, biết La Thiết Cương đã bị gậy ông đập lưng ông, là gã biết Sở Thiên nghĩ còn sâu xa hơn mình. Cuộc chiến vây giết chắc chắn là kết thúc bằng thất bại thảm hại, nhưng gã cũng không tập trung binh lực cứu viện.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt của gã đặt ở cứ điểm, vậy mà Sở Thiên phái ra nhiều người như vậy để bẻ gãy kế hoạch của mình, như vậy cứ điểm Soái quân nhân thủ nhất định hư không. Nếu như mình suất lĩnh tinh nhuệ thẳng tắp tập kích, có nhiều khả năng tiêu diệt cứ điểm Soái quân, là vây giết thảm bại hòa nhau còn thêm vài phần tặng thưởng, thậm chí nếu vận khí tốt có thể đánh chết Sở Thiên.

Nhưng hắn vẫn thật không ngờ, Sở Thiên suất lĩnh lấy 50 người tập kích Phân đường Đường Môn trước.

Đêm nay, Soái quân cùng Đường Môn không chỉ là thuần túy chém giết, càng là đấu trí của chủ soái.

Với thế cục hiện nay, đã không có người đi để ý tới khu vực chém giết, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía tướng soái trong trướng. Phương Tuấn suy nghĩ việc mất cứ điểm sẽ tan rã lòng tin của Soái quân. Sở Thiên muốn giáp công Phương Tuấn tổn thương nguyên khí. Bởi vậy hai bên phải trải qua một đợt tẩy lễ chém giết đẫm máu nữa, bàn cờ mới khôi phục lại.

Sau đó, Tô lão gia tử cùng Chu Long Kiếm đều đánh giá rất cao cuộc chiến đêm nay, cho rằng hắc đạo đánh cờ đã đến một trình độ rất cao, theo chiến cuộc biến hóa, hai bên tướng soái đều có thể điều chỉnh sách lược hợp thời, bộ phận chém giết biến thành tướng soái đối chiến, kiếm tẩu thiên phong, muốn đều là đả kích trí mạng.

Vương giả, không quan tâm đến sự được mất của một thành một.

Bình luận

Truyện đang đọc