ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI


Hổ Bang được sáng lập đúng vào đêm trung thu, đến nay đã được năm năm.

Năm năm có thể biến một thiếu nữ thuần khiết thành một thiếu phụ phong tình, năm năm có thể biến một thiếu niên ngây ngô thành một năm nhân hiểu đạo lí biết đối nhân xử thế. Nhưng năm năm nay Lâm đ*o Pháo lại không hề thay đổi, vẫn thích uống rượu và vẫn tính cách thô bạo.

Lâm Bang Chủ tên thật là Lâm Hải Huy, nhưng trong nội tâm của bọn thuộc hạ đều gọi là Lâm Đại Pháo bởi vì tính cách của Lâm Hải Huy thực sự vô cùng nóng nảy, chỉ cần một chút sự việc không thuận lợi là như một nòng súng không ngừng nổ. Còn có thể vừa gào thét vằ đập phá đồ vật xung quanh, vì vậy bọn thủ hạ đối với hắn vừa kính sợ nhưng lại cũng tránh xa. Có bất kỳ sự việc gì đều thông qua Trần Cát Mộng, Trần Cát Mộng là người thâm tình bên Lâm Đại Pháo, sẽ tùy vào tâm tính của gã để bẩm báo.

Lâm Đại Pháo tính tình nóng nảy không chỉ đối với các huynh đệ trong Hổ Bang mà trong mắt của rất nhiều người trong xã hội đen cũng là một người hữu dũng vô mưu, nhưng chỉ có Trần Cát Mộng mới biết được cách thức xử lý giả ngu của Lâm Đại Pháo. Nếu như không có chỗ hơn người thì Hổ Bang sao có thể được như hôm nay. Làm sao mà Hổ Bang có được tấc đất cắm dùi bên cạnh hội Hắc Long.

Hôm nay là trung thu, trăng tròn và rất sáng.

Biệt thự Hoa Đô rộng rãi, quy mô một trụ hai bên ba tầng tổng cộng sáu mươi sáu gian phòng.

Cổng biệt thự Hoa Đô cao hai trượng tám thước, rộng một trượng tám được sơn màu vàng đồng. Hai bên cửa có hai con hổ bằng đá.

Bên trong biệt thự được trang trí tinh tế. Trên bàn ngoài đồ ăn chế biến tinh xảo còn có rượu ngon đắt đỏ.

Đương nhiên, ngày tốt cảnh đẹp không thể nào thiếu được giai nhân.

Lâm Đại Pháo dáng vẻ tươi cười tự nhiên nhìn Phạm Tâm Tâm nhẹ nhàng thử rượu.

Trần Cát Mộng ở bên cạnh cung kính bưng rượu chờ thời điểm rót rượu cho Lâm Đại Pháo

Mấy vị hổ tướng xung quanh nghiêm túc trang trọng, mắt không giấu nổi vẻ khó chịu họ không thể hiểu nổi đêm qua hơn trăm người vây giết Sở Thiên lại bị giết hết. Càng làm bọn họ nghĩ không ra nữa là, vốn cứ tưởng rằng Lâm Đại Pháo sẽ giận tím mặt lệnh cho bọn họ dẫn quân tinh nhuệ đến quán bar Mê Tình lấy mạng Sở Thiên để an ủi cho linh hồn của những huynh đệ đã khuất. Vậy mà không ngờ Lâm Đại Pháo không những không cho bọn họ động thủ mà còn có thể bình tĩnh ngồi đây uống rượu thưởng trăng.

Tuy nhiên nhã hứng của Lâm Đại Pháo chẳng kéo dài được bao lâu, ánh mắt của gã bỗng trở nên phẫn nộ đằng đằng sát khí.

Đêm trung thu trăng tròn vành vạnh.

Trung thu người mẹ hai tay đầy dầu mỡ, trẻ thơ nét mặt tươi cười.

Trung thu trăng sáng, bánh trung thu, bưởi, dưa hấu, táo, rượu ngon nhạc hay.

Trung thu người thân kể chuyện cười, truyền thuyết của cổ nhân, đèn hoa đăng sáng lạn.

Trung thu đối với bất kỳ ai mà nói đều là lúc tinh thần thoải mái nhất, là thời khắc mà tình yêu và nỗi nhớ nhung trở nên đẹp đẽ. Vậy mà Lâm Đại Pháo lại nhìn thấy một cỗ quan tài gỗ lim đen nháy được từ từ đưa vào biệt thự Hoa Đô. Dù cỗ quan tài này trị giá đến cả trăm nghìn tệ, nhưng quan tài dù sao thì cũng chỉ là quan tài mà thôi.

Vào lúc này mà nói thì không có quan tài chắc chắn sẽ tốt hơn là có.

Quan tài được tám người tráng kiện đưa vào. Hai người đi trước, một người sắc mặt lạnh nhạt phiêu dật, còn một người toàn thân toát ra hàn khí.

Không ít huynh đệ tinh nhuệ của biệt thự Hoa Đô nhìn thấy đám người hỗn xược không biết sống chết thế nào hung hăng càn quấy, đến khiêu khích phá vỡ không khí bấy giờ thì nhao nhao rút binh khí lao tới.

Người thanh niên phía trước quan tài sắc mặt không biến đổi tiếp tục đưa quan tài tiến lên, toàn thân toát ra hàn khí lập tức vọt lên phía trước. Trong tay lộ ra chiếc chủy sáng loáng phóng ánh mắt không hề sợ hãi nhìn đám huynh đệ Hổ Bang đang cầm dao bầu xông tới.

Lâm Đại Pháo bưng chén rượu đưa lên miệng thưởng thức, vị rượu thơm nồng ánh mắt dán chặt vào cỗ quan tài đang ngày càng tiến đến gần. Thời điểm gã đặt chén rượu xuống cũng là lúc hơn mười tên đệ tử tinh nhuệ của Hổ Bang đã ngã xuống bất động trên vũng máu.

Trần Cát Mộng quên cả rót rượu, cứ dán mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi như chiến thần giáng thế.

Quan tài rốt cuộc cũng được đặt vào trong.

Lúc quan tài dừng trước mặt Lâm Đại Pháo cũng là lúc gã cười rất vui vẻ, ánh mắt không chỉ nhìn cỗ quan tài mà còn nhìn người con trai đẹp mê hồn lạnh nhạt phiêu dật đứng bên cạnh quan tài.

Phạm Tâm Tâm nhìn thấy người này mặt mũi lại tràn đầy thống khổ, còn có vẻ oán hận tột cùng.

Bốn Hổ tướng bên người Lâm đại pháo không đợi chỉ thị của Lâm đại pháo đã xông lên như ác hổ. Thật ra, bất kỳ ai nhận được cỗ quan tại ngay tại nhà mình vào đêm trung thu như thế này, thì cũng không thể thấy thoải mái được.

Nhưng Lâm đại pháo đã mãnh liệt quát một tiếng:

- Dừng tay!

Hai Hổ tướng đang bừng bừng lửa giận nghe thấy Lâm đại pháo quát bảo ngưng lại. Tất nhiên là không cam lòng, nhưng vẫn dừng bước chân đang hướng về phía địa ngục.

Người thanh niên đẹp trai mê hồn ngồi xuống bàn, không chút khách khí cầm miếng dưa hấu lên bắt đầu gặm, rồi ngẩng đầu nói:

- Dưa mềm nước ngọt thật. Lâm bang chủ đúng là người biết hưởng thụ. Đến dưa hấu đảo Hải Nam cũng có để bày tiệc ngắm trăng đón trung thu.

Lâm đại pháo cười ha hả.

- Thiếu Soái thật đúng là rồng trong thân xác người. Từ khi Hổ bang sáng lập đến nay, duy nhất có Thiếu Soái là có đảm lượng mang theo quan tài vào biệt thự Hoa Đô, mặt không đổi sắc cùng Lâm mỗ nói chuyện. Thật sự bội phục.

Sở Thiên cười nhạt đáp:

- Sở Thiên cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Lâm bang chủ người đông thế mạnh, Sở Thiên còn có thể trốn vào đâu được? Chi bằng tự mình mang quan tài đến chúc mừng Lâm bang chủ trung thu vui vẻ.

Từ đầu chí cuối, Sở Thiên không hề đảo mắt nhìn Phạm Tâm Tâm. Phạm Tâm Tâm càng thêm oán độc nhìn chằm chằm vào Sở Thiên. Nếu ánh mắt có thể giết người, cô ta nhất định đã tận lực giết chết hắn rồi. Đêm nay cô ta mò đến đây cùng Lâm đại pháo ngắm trăng là định nhân cơ hội dỗ ngon dỗ ngọt Lâm đại pháo tài trợ cho vở kịch truyền hình của mình. Ai ngờ chưa kịp mở miệng Sở Thiên đã mang quan tài đến. Xem tình hình này, đêm nay, hứng thú nói chuyện của Lâm đại pháo chắc chắn đã không còn.

Lâm đại pháo quan sát Sở Thiên vài lần, bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, lạnh lùng nói:

- Thiếu soái, mặc dù nổi tiếng cuồng ngạo nhưng biệt thự Hoa Đô dẫu sao cũng là địa bàn của Lâm mỗ. Lâm mỗ chỉ cần vung tay lên, 200 tinh nhuệ của Hổ bang đủ sức chém mấy người Thiếu Soái lăn trên mặt đất.

Lâm đại pháo vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, chỉ cần trên mặt Sở Thiên có chút gì đó như là sự kinh ngạc hoặc lo sợ, lập tức gã sẽ hạ lệnh cho thủ hạ vây đánh Sở Thiên. Đem mấy người bọn họ chém chết ngay tại biệt thự Hoa Đô vốn dĩ là nơi không thể xâm phạm này.

Nhưng Sở Thiên đã khiến gã thất vọng. Trên mặt hắn không hề có chút gì là đổi khác, vẫn lạnh nhạt nói:

- Cho dù Lâm bang chủ có hơn một ngàn huynh đệ Hổ bang trong tay, nhưng Sở Thiên vẫn có thể dùng máu tươi của Lâm bang chủ tưới ba thước đất. Tối nay, Sở Thiên chỉ đơn giản là muốn cùng Lâm bang chủ thưởng nguyệt mà thôi.

Sắc mặt Lâm đại pháo liên tục thay đổi, nhưng cuối cùng không hạ lệnh thủ hạ vây đánh Sở Thiên. Gã đã từng lĩnh giáo qua thực lực Sở Thiên, biết rõ trước khi bị chém chết, Sở Thiên cũng sẽ ôm mình đồng quy vu tận nên tâm niệm chuyển động, phất tay cười khẽ:

- Cát Mộng mang rượu ngon nhất mời Thiếu Soái.

Trần Cát Mộng lập tức cung kính rót rượu cho Sở Thiên. Hai hổ tướng bên cạnh đều cho rằng Sở Thiên sẽ không dám uống chén rượu này, ai ngờ hắn không chút do dự, cầm chén rượu lên uống cạn, một lát sau lại nhàn nhạt nói:

- Tốt, rượu nho Bồ Đào hẳn là được nấu tại Thổ Lỗ Phiên. Lâm bang chủ quả là người biết hưởng thụ.

- Thiếu Soái không phải cũng như vậy sao?

Lâm Đại Pháo kinh ngạc trước sự hiểu biết của Sở Thiên:

- Với thân thủ, trí tuệ và lòng can đảm của mình, chỉ hơn một tháng đã có được vị thế ở đất thủ đô. Ngay cả Hoa Nam Hổ cùng Bát tướng và hơn một trăm anh em Hổ bang đều chết trong tay Thiếu Soái. Xem ra, chẳng bao lâu sau, đất thủ đô này là của Thiếu Soái rồi.

Sở Thiên mặt vẫn không đổi sắc. Lâm đại pháo quả nhiên là gian xảo. Biết rõ hôm qua chiến tướng của mình có người còn sống, nhưng vẫn cố ý thăm dò. Hắn cười cười:

- Lâm bang chủ, Sở Thiên làm việc quang minh lỗi lạc. Tối hôm qua Tứ tướng Hổ bang mạo phạm Lâm bang chủ dẫn theo hơn một trăm tinh nhuệ Hổ bang chặn giết Sở Thiên. Sở Thiên chỉ vì tự vệ, đồng thời, cũng muốn thay Lâm bang chủ quản giáo thủ hạ nên đã ra tay giết chết toàn bộ không còn một ai.

Sắc mặt Lâm đại pháo vốn đang giận dữ lập tức bình tĩnh trở lại, nói hờ hững:

- Làm phiền Thiếu soái.

- Không cần khách khí.

Sở Thiên tự nhiên như không tiếp nhận lời cảm ơn của Lâm Đại Pháo, bình tĩnh nói tiếp:

- Sở Thiên thừa nhận một điều, cái chết của Hoa Nam Hổ và Tứ tướng không phải do Sở Thiên gây nên. Đương nhiên Sở Thiên cũng muốn biết, có phải là Lâm bang chủ thực sự quyết tâm muốn Sở Thiên biến mất khỏi thế giới này không?

Hai Hổ tướng đứng bên cạnh đã nắm chặt tay lại, hận lúc này không thể xông lên giết chết Sở Thiên ngay tức thì.

Lâm đại pháo bị Sở Thiên vạch mặt, một lần nữa biến sắc nói:

- Không phải Lâm mỗ muốn đẩy Thiếu Soái đến chỗ chết, mà là vì Thiếu Soái đã nợ Hổ bang quá nhiều máu. Lâm mỗ có thể buông tha Thiếu Soái, nhưng anh em Hổ bang thì đều muốn cùng Thiếu Soái chiến đấu đến cùng.

Sở Thiên than nhẹ một tiếng, uống cạn ly rượu nho rồi đặt ly trên bàn, đứng dậy vỗ vỗ tay nói:

- Lễ vật đã đưa, lời cũng đã nói, từ nay về sau, tùy theo mệnh trời thôi.

Sở Thiên nói xong, chuẩn bị rời đi, trước sau không hề để ý đến Phạm Tâm Tâm. Cô ta không cam lòng buột miệng nói:

- Loại chó cắn người vô tội vạ như thế đích thị là chó dữ.

Lâm Đại Pháo tán thưởng nhìn Phạm Tâm Tâm. Gã hy vọng mấy câu nói đó sẽ khiến Sở Thiên tức giận.

Sở Thiên cười nhạt một tiếng, vẫn bình tĩnh nói:

- Hiền hay dữ tự mình mình biết.

Phạm Tâm Tâm biến sắc, Lâm Đại Pháo cũng sửng sốt, phản xạ của Sở Thiên đúng là nhanh hơn sức tưởng tượng.

Lúc này bốn phía đình đã đông nghịt người Hổ bang. Cả bọn nhìn chằm chằm vào Sở Thiên. Chỉ cần Lâm đại pháo ra lệnh một tiếng, liền xông lên chém chết Sở Thiên, báo thù cho các huynh đệ đã chết dưới tay hắn.

Sở Thiên hoàn toàn không hề nhìn thấy sự tồn tại của bọn chúng, mang theo đám Phong Vô Tình quay người hiên ngang đi giữa đám tay chân Hổ bang không chút sợ hãi. Một tên chiến tướng không kiềm chế nổi rút chủy ra đột nhiên vọt tới đâm vào người Phong Vô Tình.

Chủy xé không khí bay tới. Phong Vô Tình tựa hồ như không hề hay biết nguy hiểm đang tới gần, cho đến khi chủy chỉ đã đến sát lưng áo ba lỗ, mới đột nhiên xoay tay lại bắt lấy chủy rồi ném về phía tên chiến tướng kia. Chủy như mũi tên nhọn quay lại đường cũ đâm thẳng vào vai của gã.

Tên này hét thảm một tiếng, ôm lấy bả vai bị thương lảo đảo lùi về sau mấy bước rồi mới dừng lại được.

Mỗi cử chỉ của Phong Vô Tình đều rất chậm, nhưng mỗi cử chỉ đều ẩn chứa sát khí không ai dự đoán nổi.

Tiếng hét thảm thiết của chiến tướng kia kêu đã kích thích nhiệt huyết của đám đệ tử Hổ bang. Tất cả ào lên. Lâm Đại Pháo đương nhiên cũng muốn chém chết mấy người Sở Thiên ngay lập tức, nhưng gã biết, cái giá phải trả ắt sẽ rất lớn. Gã lập tức nghĩ đến việc quan trọng đêm mai, lập tức quát lớn:

- Dừng tay.

Đệ tử Hổ bang phẫn nộ dừng lại, dao bầu trong tay lóe hàn quang.

- Lâm bang chủ, anh phải chém chết tên tiểu tử cuồng vọng kia ngay.

Phạm Tâm Tâm đổ đầu vào lửa:

- Nếu không anh em Hổ bang khó lòng nuốt trôi nỗi nhục này.

Lâm Đại Pháo tuy rằng say đắm sắc đẹp của Phạm Tâm Tâm, nhưng lúc này gã bất mãn nhìn cô ta, lạnh nhạt nói:

- Phạm tiểu thư, đây là việc của Hổ bang, tất cả mọi chuyện tôi tự biết chừng mực.

Phạm Tâm Tâm lập tức im bặt. Có một loại người sẵn sàng cúi đầu trước kẻ có quyền thế và giàu sang. Hơn thế nữa, còn cam tâm tình nguyện phục tùng.

Phạm Tâm Tâm là người như vậy.

Sở Thiên dường như cũng đoán được suy nghĩ của Lâm Đại Pháo, trên gương mặt nở nụ cười thần bí.

Lâm đại pháo nhìn mấy người Sở Thiên đi ra ngoài, liền uống hết chén rượu, thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, tươi cười vui vẻ nói với Phạm Tâm Tâm:

- Phạm tiểu thư, bữa tiệc vui đêm nay đã bị hỏng, chúng ta vào nhà bàn việc chính nhé.

Lâm Đại Pháo cười đểu giả, nhưng Phạm Tâm Tâm lại thích thú ra mặt, tựa như cô ta thấy chuyện vẫn còn có chút hy vọng.

Lâm đại pháo và Phạm Tâm Tâm dắt tay nhau đi vào biệt thự, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Giống như đã quên sạch chuyện gì vừa xảy ra, thậm chí, quên luôn cả cỗ quan tài bằng gỗ lim vẫn còn thù lù ở bên cạnh đình.

Hai Hổ tướng cho các đệ tử quay về, rồi nhìn theo bóng dáng Lâm đại pháo, bất giác thở dài:

- Lâm bang chủ thật sự càng ngày càng nhát gan, sợ rắc rối. Biệt thự Hoa Đô có hai trăm tinh nhuệ Hổ bang, lại để cho bọn Sở Thiên hung hăng mà đến ngang ngược mà đi, thật sự là nỗi hổ thẹn của Hổ bang.

Trần Cát Mộng cười nhạt một tiếng:

- Lâm bang chủ trong mắt hai người là người đối ngoại thì nhát gan sợ rắc rối mà đối nội lại lỗ mãng?

Hai Hổ tướng đồng thanh hỏi lại:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Thủ đô có vô số bang phái lớn nhỏ, không có ai tồn tại lâu, ngoại trừ hội Hắc Long đã tồn tại năm mươi năm. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trần Cát Mộng hồ như định dạy bảo đám mãng phu này:

- Không có bang phái nào ở kinh thành có thể cầm cự nửa năm mà không bị hội Hắc Long hoặc chiếm đoạt hoặc đánh cho tan tác.

Hai Hổ tướng đồng thời gật đầu mở miệng nói:

- Việc này chúng tôi biết.

- Hổ bang tới nay đã tồn tại đúng năm năm.

Trần Cát Mộng mỉm cười tự tin:

- Người nhát gan sợ phiền phức, lỗ mãng tục tằn liệu có thể giúp Hổ bang đứng ngạo nghễ lâu như vậy không?

Hai Hổ tướng mỉm cười. Bọn họ dĩ nhiên đã hiểu ý tứ của Trần Cát Mộng.

Trần Cát Mộng cũng mỉm cười bỏ đi. Gã tin tưởng Lâm Đại Pháo nhất định có sự sắp xếp của mình.

Cỗ quan tài bằng gỗ lim cứ nằm ở bên cạnh đình viện. Lâm Đại Pháo không có lệnh, cũng không có ai dám khiêng nó đi chỗ khác.

Trăng tròn chiếu ánh sáng rực rỡ xuống cỗ quan tài, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Sở Thiên đang nằm trên sa lon dựa đầu vào vai chị Mị ngắm trăng. Bên cạnh có một chai rượu Trúc Diệp Thanh chị Mị vừa lấy lên. Lòng bắt đầu tính toán hành động đêm mai.

Cuộc chiến trên đất thủ đô chính thức bắt đầu!

Bình luận

Truyện đang đọc