ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Sáu rưỡi tối, Sở Thiên ngồi ăn ở một quán ven đường nhận được một cú điện thoại, giọng đối phương khàn khàn:
- Bảy giờ, đến quán bar Phương Khối nhận người.
Sở Thiên buông đũa, gọi điện thoại, sau đó ra ngoài vẫy một chiếc taxi tới quán bar Phương Khối, vừa đi vừa suy tính.
Thành phố về đêm, ánh đèn sáng rực, đủ loại màu sắc cùng với màn đêm tạo cảm giác lung linh, huyền ảo.
Bảy giờ tối, quán bar "Phương Khối" vốn náo nhiệt vô cùng, nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ thường. Trong quán bar chỉ có mấy tên đàn ông đang ngồi; xung quanh tản mát cỡ chục tên nữa. Trong đó, cạnh một chiếc bàn, có mấy người đang ngồi nấp trong bóng tối, nếu không thấy bóng bọn họ thì không biết ở đó có người..
Ngưu Côn đang nhàn nhã cùng Thúy Vân uống rượu. Hắn nhìn cửa ra vào, lo lắng không biết tên kia có đến không. Nếu không đêm nay không có gì thú vị rồi, phí hết tâm sức gã. Ngưu Côn thậm chí có chút đáng tiếc, nếu như không phải Lí Kiếm cố ý điện thoại ra lệnh không cho phép chà đạp Lâm Ngọc Đình, cô nàng xinh đẹp mông ngực đầy đặn này đã bị hắn xơi tái rồi.
Ngưu Côn uống nhanh một chén rượu, sau đó giơ chiếc đồng hồ Rolex trị giá chục vạn ra xem thời gian rồi nói với Thúy Vân:
- Nếu như đêm nay tên nhóc kia không tới, chúng ta ngày mai đi chặn đường hắn, sau đó tra tấn, bắt hắn bồi thường tổn thất đêm nay.
Thúy Vân lạnh lùng, trên mặt hiện ra vẻ âm lãnh:
- Phải đem nữ sinh bị bắt kia ra hầu hạ mọi người chu đáo, sau đó chụp ảnh post lên mạng, cho hắn biết thế nào là bị sỉ nhục cùng đau xót.
Ngưu Côn hiểu ý cười, giơ ngón tay cái lên, ôm Thúy Vân vào lòng.
Đúng lúc đó, Sở Thiên vừa tới cửa, thở dài:
- Đáng tiếc, ta đã đến, các ngươi vậy mà đều ở đây ngu xuẩn chờ ta.
Lúc Sở Thiên đi vào quán bar, tất cả mọi người nở nụ cười, còn tưởng rằng là vị đại ca xã hội đen dẫn người tới phá, hóa ra là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, chưa đủ nhét kẽ răng, cũng không biết Ngưu Côn làm gì phí sức mang bọn chúng từ trại giam ra. Bất quá như vậy cũng tốt, giải quyết sớm một chút thì tự do cũng sớm hơn một chút, nhanh đi hưởng thụ cuộc sống. Sở Thiên dùng ánh mắt quét quanh, hơn mười tên nào tên đấy mắt đều toát ra sát khí, đoán chừng là đám phạm nhân trong miệng Thường ca, những tên này đánh nhau mạnh hơn người thường vài lần, nhưng mà khiến Sở Thiên chú ý vẫn là bàn luôn bảo trì trầm tĩnh. Từ lúc Sở Thiên đi tới đến đó, bọn chúng cũng chỉ nhìn vài lần, sau đó tiếp tục uống trà.
Thúy Vân nhìn thấy Sở Thiên đã đơn thương độc mã tới mà vẫn dám kiêu ngạo, tức giận, vỗ bàn đứng lên quát:
- Đêm đó các ngươi nhiều người, cho nên dám huênh hoang kiêu ngọa, hôm nay ngươi đã bước vào cánh cửa này thì đừng hòng ra được. Ngươi nhanh khai ra đồng lõa cùng bọn thủ hạ, bà cô ta thương cho các ngươi làm một đôi uyên ương số khổ. Nếu không, trước mặt ngươi bà cô để cho các huynh đệ cùng ả ta chơi đùa một hồi. Dù gì các huynh đệ mới từ trong ngục ra tinh lực còn tràn đầy.
Sở Thiên thấy nhiều kẻ hèn hạ, cũng chưa thấy kẻ nào hèn hạ tới mức này. Cô ả Thúy Vân này nói ra làm hắn muốn phát hỏa. Nhưng Sở Thiên biết bây giờ còn không phải lúc phát tác, cần phải xem Lâm Ngọc Đình có ở đây không, vì vậy nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng trước tiên ta cần gặp cô ấy xem còn sống hay không?
Thúy Vân vừa định nói gì thì Ngưu Côn đã phất tay ngăn lại. Sở Thiên có thấy người hay không thì gã cũng không ra khỏi cửa, cho hắn vui mừng môt chút thì có làm sao? Từ trên lầu hai quán bar xuất hiện mấy người, áp giải một thiếu nữ đi tới, Sở Thiên vừa thấy, quả nhiên là Lâm Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, bạn có ổn không?
Ngọc Đình dán vẻ tiều tụy mệt mỏi nhưng nghe tiếng Sở Thiên, trong lòng trấn tĩnh lại, không tự chủ được nở nụ cười:
- Mình khỏe, không có việc gì, bọn chúnh cũng không làm gì mình.
Ngưu Côn cuối cùng mở miệng:
- Nhóc con, hiện tại bạn gái mày đã ở đây, nên nói ra đi? Nếu không những huynh đệ kia nhịn không được, làm việc quá khích sẽ không hay đâu.
Sở Thiên hừ một tiếng, chỉ cần Ngọc Đình không việc gì, mấy tên kia làm gì nổi mình.
Thúy Vân đột nhiên quát:
- Ai cho các người đem cô gái này xuống?
Sở Thiên nhìn lại, mấy kẻ áp giải Lâm Ngọc Đình đang đi xuống lầu, nghe tiếng Thường ca:
- Tới gần uy hiếp tên nhóc kia dễ hơn, để cho hắn trông thấy bộ dạng bi thảm của cô bé này, cái hai vị cần hẳn hắn sẽ khai ra.
Ngưu Côn cùng Thúy Vân nghĩ một chút, có thể uy hiếp Sở Thiên hơn, liền gật đầu đồng ý.
Bất ngờ, Thường ca cùng mấy người mang theo Lâm Ngọc Đình cũng không đi tới trước mặt Ngưu Côn, mà là xoay người một cái, vọt đến cạnh Sở Thiên, đem Lâm Ngọc Đình giao cho Sở Thiên, cười cười:
- Sở huynh đệ, lão Thường cảm kích cậu nhiều lần khoan hồng độ lượng, hôm nay lão Thường trả cho cậu chút ân tình.
Ngưu Côn cùng Thúy Vân con mắt tựa hồ muốn phun ra lửa, không nghĩ tới Thường ca tiếng tăm lừng lẫy sẽ phản bội? Thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm, những kẻ khác cũng không hiểu nổi hành động của Thường ca, Thường ca nói nói cái gì đó, xuất phát từ báo ân, cũng không phải lúc này mà phản bội chứ? Tính trước làm sau, hiện tại thực lực của hai bên thật sự cách xa. Cho dù Sở Thiên có thêm mấy người Thường ca cũng chống đỡ không được bao lâu, bởi vì bọn họ sẽ không vì Thường ca mà nhân từ nương tay. Quy tắc giang hồ nhận tiền của người, thay người trừ họa. Lão Thường này muốn chịu chết, mấy tên phạm nhân kia vì Thường ca mà có chút tiếc hận.
Thường ca trong nội tâm biết rõ, cùng Sở Thiên giao chiến hai lần, hiểu được Sở Thiên là một người rất cẩn thận, thân thủ hơn người. Hắn dám một mình tới quán bar này lần này chắc hẳn có chuẩn bị sẵn. Mình cùng mấy huynh đệ thân tín lâm trận đào ngũ, miễn cho bị Sở Thiên đánh cho chật vật giống như chó. Hơn nữa Thường ca biết rõ, Ngưu Côn lần này bắt cóc Lâm Ngọc Đình, Sở Thiên nhất định sẽ không nương tay. Tính mạng đám người Ngưu Côn sẽ bị nguy hiểm, nếu mình ở cùng với chúng ngày mai có lẽ khó thấy mặt trời.
Sở Thiên trong lòng mỉm cười, biết rõ tâm tính Thường ca, nhưng bất kể như thế nào cũng tốt, lão Thường dám ở trong lúc mấu chốt quay giáo, quả thật có chút can đảm, một khi mình thua cuộc, lão Thường cũng như mình bị Ngưu Côn đánh đầu rơi xuống đất.
Lâm Ngọc Đình rúc vào ngực Sở Thiên, vô cùng an tâm:
- Mình biết bạn sẽ tới, vừa nhìn thấy bạn, mình thấy yên tâm hẳn.
Sở Thiên an ủi:
- Khiến cậu sợ hãi, là lỗi của tôi.
Ngưu Côn thích ứng được việc Thường ca phản bội, cũng không có gì lo nghĩ, bởi vì hiện trên tay gã có rất nhiều vương bài, không có Thường ca cũng không sao cả, vì vậy cười lạnh:
- Hay cho một đôi cẩu nam nữ, nhóc, chớ đắc ý, tuy người đã trở lại bên cạnh mày, nhưng kết quả cũng không khác là mấy. Chúng mày không thoát khỏi tay ta, cô gái này sớm vào lòng ta mà thôi. Giờ mày còn không báo ra danh tính tên đầu lĩnh cùng địa chỉ, đêm nay tao sẽ làm đến cùng, đem cô gái này chà đạp trước mặt mày, rồi lại cho các huynh đệ thay phiên nhau mỗi người mấy phát cho vui, xem lúc đó mày còn dám mạnh miệng không? Tao không tin mày sẽ không nhỏ máu trong lòng nha.
Thúy Vân cũng chen miệng vào:
- Còn muốn đem mấy tên phản bội kia chém giết tại đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thường ca giận tím mặt, từ sau lưng rút ra một thanh khảm đao, thấy chết không sờn chỉ vào mặt Thúy Vân:
- Hôm nay dù ông mày đổ máu, cũng muốn nhuộm thân mày.
Mấy huynh đệ Thường ca mang đến cũng rút hung khí thể hiện khí thế quyết tử.
Ngưu Côn vung tay lên, chung quanh hơn mười người cũng lộ ra vũ khí, quang mang lạnh lẽo. Ngưu Côn lạnh lùng:
- Cho ngươi một cơ hội, không, ông mày không cho ngươi cơ cơ hội nữa, dám thách thức tính nhẫn nại của ông mày sao?
Sở Thiên lắc đầu:
- Ngưu Côn, uổng phí nhiều năm lăn lộn trên giang hồ của anh, tôi dám tới nơi này, tự nhiên có chuẩn bị, vốn định cho các anh một cơ hội xin lỗi, cầu xin tha thứ, các anh lại như cũ lại hèn hạ bỉ ổi như vậy, xem ra đêm nay tôi phải san bằng địa bàn của các người, huyết tẩy quán bar Phương Khối. Dù gì mấy tên này cũng là phạm nhân không thể ra ngoài ánh sáng, chết cũng không có người quản.
Mấy người ngồi ở bàn giật mình, con mắt nhìn về phía Sở Thiên, hiển nhiên rất khiếp sợ. Sở Thiên vậy mà biết rõ chuyện Ngưu Côn trong tù tập hợp binh mã, lại thấy đám Thường ca liền bừng tỉnh, đoán chừng đều là Thường ca đem tin tức nói cho Sở Thiên. Nếu như vậy, những người này đêm nay phải chết, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Ngưu Côn hừ một tiếng:
- Đồ ngu ngốc, để cho ngươi xem cảnh bạn gái mày rên rỉ dưới háng của ta.
Ngưu Côn vừa dứt lời, cửa quán bar bị đá văng, mấy tên bảo vệ lưu manh của Ngưu Côn ngã đè lên nhau. Mấy kẻ đó mở cửa cho Sở Thiên sau đó khóa trái tránh Sở Thiên đào thoát. Tất cả mọi người giật mình sửng sốt.
Mấy cái lưu manh trên mặt đất kêu rên ầm ĩ. Ngưu Côn, Thúy Vân lo lắng nhìn ra cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc