ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI


Chu Long Kiếm đi tới chỗ của mình ngồi xuống, mặt quét nhìn ba người Sở Thiên. Lập tức thấy Chu Triệu Sâm hai tay trắng tinh tôn kính đang nhìn, ông nhàn nhạt nói:

- Hội trưởng Chu, Lâm bang chủ, tôi mời các vị ăn miếng thịt to thế này, các vị còn chưa đủ hài lòng sao? Còn nói với đầu bếp cần đũa rất sang trọng!

Hàn khí trong ngôn ngữ của Chu Long Kiếm làm Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo trong lòng thấp thỏm không hiểu gì cả. Chu Long Kiếm đột nhiên đổi bộ mặt, lúc này Chu Long Kiếm đã cầm miếng thịt trong đĩa của mình lên bắt đầu xé ăn.

Thời tiết Bắc Kinh sau Trung Thu sớm đã trở nên lạnh, thịt trong đĩa trong mấy phút đã trở nên không còn nóng. Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo đang nhìn miếng thịt đầy mỡ trở nên lạnh trước sau không có chìa tay ra.

Bờ môi Chu Triệu Sâm hơi mấp máy bình tĩnh nói:

- Triệu Sâm đã rất lâu không thích ăn thịt trắng, cho nên ý tốt của Bộ trưởng Chu Triệu Sâm thật sự lĩnh tâm. Không ngờ Bộ trưởng thích dùng tay ăn thịt trắng như vậy, lần sau có cơ hội Triệu Sâm nhất định cũng mời Bộ trưởng Chu nếm thử.

Ai cũng đều nghe ra tức giận trong lòng của Chu Triệu Sâm, cũng khó trách khi được người ta mời đến dự tiệc, chủ nhân lại chiêu đãi miếng thịt trắng. Thế vẫn còn được, nhưng đằng này cả đôi đũa cũng không có, còn muốn người dùng tay cầm ăn. Vậy thật sự có lý nào không buồn cười.

Lâm Đại Pháo bên ngoài nóng nảy nhưng thật sự gặp chuyện vẫn là trầm tĩnh nói:

- Tối nay chủ yếu là đến thăm Bộ trưởng Chu, lắng nghe chỉ thị của Bộ trưởng. Về chuyện khác, Bộ trưởng Chu cũng đừng trách Lâm mỗ không ăn thịt, thực sự là bụng của Lâm mỗ không khỏe, bằng không hai cân thịt trắng nữa Lâm mỗ cũng ăn sạch. Về Hội trưởng Chu, đó là thân thể quý giá đương nhiên ăn không được những thực vật của thảo dân chúng ta.

Lâm Đại Pháo bên ngoài giảng hòa, trên thực tế lại ngầm hãm hại Chu Triệu Sâm, tiến hành gây xích mích ly gián.

Chu Triệu Sâm không phải ngốc, tất nhiên nghe ra ý khiêu khích của Lâm Đại Pháo, nhưng lười so đo nặng nhẹ với loại người thô tục này, không nói gì nữa, thần sắc mang theo sự kiêu ngạo và khinh thường.

Cuối cùng Sở Thiên ăn xong miếng thịt cuối cùng, nhìn thấy trên bàn cả khăn tay cũng không có dứt khoát chà tay lên người mình. Động tác này càng làm Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo bọn họ khinh bỉ Chu Long Kiếm trong mắt lại lóe ra sự vui mừng trong lòng.

- Thịt này tuy không có muối nhạt nhẽo nhưng cảm giác vẫn ngon.

Sở Thiên vừa cười vừa tự mình uống trà nhàn nhạt nói:

- Hội trưởng Chu và Lâm bang chủ không ăn thực sự là lãng phí rồi.

Trên mặt Lâm Đại Pháo mang nụ cười gian trá nói:

- Thiếu soái lại thích ăn thịt nóng như vậy. Thịt nóng của Lâm mỗ cũng cho thiếu soái, thế nào?

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Sở Thiên chưa từng có lòng tham. Bộ trưởng là chủ, nếu Bộ trưởng cho tôi ăn thịt nóng trong đĩa Lâm bang chủ, Sở Thiên ngược lại không ngại ăn hết nó.

Chu Long Kiếm cũng ăn xong thịt trong đĩa, nghe thấy lời nói của Sở Thiên cười ha ha sang sảng nói:

- Chu Long Kiếm làm sao có thể để ý chứ? Nếu Thiếu soái thích, ăn hết cũng tốt, tránh lãng phí thức ăn, lãng phí tâm ý của Chu Long Kiếm.

Chu Triệu Sâm cười lạnh mấy tiếng trên mặt mang vẻ tiêu khiển nói:

- Thiếu soái không ngại thì cả thịt nóng trong đĩa Triệu Sâm cũng ăn đi nhé. Tôi cảm thấy Thiếu soái hình như nhiều ngày không ăn thịt. Không ngờ Thiếu soái ở Bắc Kinh lại buồn chán như vậy, cả miếng thịt hỗn tạp không có mà ăn, chi bằng sớm một chút về Thượng Hải hưởng phúc đi. Nói như vậy sau này hội Hắc Long bám rễ trên đất Thượng Hải cũng có thể nhờ Thiếu soái chiếu cố.

Trong lời nói của Chu Triệu Sâm rõ ràng ám chỉ việc bài trừ Sở Thiên khỏi Bắc Kinh, còn ám chỉ hội Hắc Long sau này sẽ tới Thượng Hải cắm rễ tranh giành địa bàn với Thiếu soái. Sở Thiên tất nhiên nghe rõ lời nói của Chu Triệu Lâm mỉm cười không chút khách khí cầm lấy thịt nóng trước mặt Chu Triệu Sâm ăn lần nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một người một bữa ăn hai cân thịt cũng không gì ngạc nhiên. Nhưng một người một bữa ăn sáu cân thịt nóng lại là rất kinh người. Nhưng Sở Thiên thật sự bắt đầu ăn, hơn nữa còn thật sự ăn hết, ăn xong uống mấy mấy ly trà, sau đó trên mặt lộ ý thích thú.

Chu Long Kiếm mỉm cười nhìn thần sắc của Sở Thiên, ánh mắt thâm thúy làm người ta khó đoán.

Thịt đã ăn xong rồi, trăng cùng không còn hoàn chỉnh nữa.

Ánh trăng vẫn sáng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, ôn hòa, bình tĩnh của Sở Thiên làm khuôn mặt này của hắn thoạt nhìn càng là lãnh đạm phóng khoáng.

Chu Long Kiếm nhẹ thở dài, nhàn nhạt nói:

- Nếu Hội trưởng Chu và Lâm bang chủ đều không quen, không dùng đũa ăn thịt, vậy thì bỏ đi. Huống hồ thịt nóng đều được Thiếu soái ăn sạch sẽ rồi. Buổi tiệc tới đây kết thúc thôi, các vị về đi.

Mấy người Chu Triệu Sâm hoàn toàn đều sửng sốt không thôi, Chu Long Kiếm làm cái quỷ gì vậy? Trịnh trọng mời bọn họ đến ăn cơm còn cho rằng là bữa tiệc rượu. Ai ngờ cái gì cũng không ăn, cái gì cũng không bàn bạc thì cứ như trò đùa mà giải tán?

Chu Triệu Sâm trong lòng phẫn nộ dị thường, thậm chí Sở Thiên nhìn thấy được cái ghế gỗ đang lung lay. Lâm Đại Pháo cũng kìm chế được, sắc mặt âm trầm quét qua Chu Long Kiếm, tuy vẫn mang ý cười nhưng bên trong lại ẩn chứa không hài lòng.

Sở Thiên đứng dậy duỗi người cười nói với bọn người Chu Long Kiếm:

- Nếu buổi tiệc tới đây kết thúc, vậy Sở Thiên xin đi trước, cáo từ. Đường xá xa xôi từng bước từng bước đi về mới có thể giúp cho tiêu hóa. Sau đó lễ phép gật đầu:

- Cảm ơn Bộ trưởng Chu đã chiêu đãi. Hội trưởng Chu, Lâm bang chủ tạm biệt.

Sở Thiên nói xong dẫn Phong Vô Tình chậm rãi đi ra ngoài. Lúc đi qua bên cạnh Chu Triệu Sâm, Chu Triệu Sâm hơi liếc mắt nhìn hai người thanh niên sau lưng, bọn họ bỗng nhiên duỗi người hữu ý vô tình đánh về hướng bọn người Sở Thiên.

Chu Triệu Sâm quyết định cho Sở Thiên đòn phủ đầu ra oai để hắn biết Bắc Kinh không phải dễ lăn lộn.

Lâm Đại Pháo và Trần Cát Mộng, Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu lộ ra vẻ đồng tình, đương nhiên là đồng tình với bọn người Chu Triệu Sâm. Thân thủ của Sở Thiên bọn họ sớm đã lĩnh giáo qua, hai người thanh niên này ra tay lỗ mãng như vậy há không phải tự mình chuốc lấy khổ?

Sở Thiên không thay đổi sắc mặt đón lấy quyền, đi ra bên ngoài. Phong Vô Tình hai tay vận sức lực cản lại bên cạnh Sở Thiên. Trong nắm tay bọn họ tùy ý huy vũ bỗng nhiên trúng cổ tay xuất thủ của bọn họ, như tia chớp bọn họ chưa kịp phản ứng liền nghe "A A" hai tiếng kêu thảm thiết. Chu Triệu Sâm quay đầu nhìn Sở Thiên và Phong Vô Tình đã tới cửa. Hai tên thuộc hạ của mình nắm chặt tay cắn răng chịu đựng đau đớn. Chu Triệu Sâm trong lòng hơi chấn động, người bên cạnh mình đều là cao thủ số một qua huấn luyện của hệ thống, không ngờ trong tay bọn Sở Thiên lại không lên nổi một chiêu. Là thuộc hạ quá ngốc hay là bọn Sở Thiên quá gian xảo?

Mùa thu đã tới, lá ngô đồng sớm cũng đã điêu tàn.

Sở Thiên kẹp lấy chiếc lá ngô đồng chậm rãi đi về phía quán bar Mê Tình, hắn thật sự quyết định đi về.

Sau khi Sở Thiên đi không lâu, Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo cũng lần lượt cáo từ đi vào xe. Chu Triệu Sâm lạnh lùng nói:

- Tối mai bảo tổ Huyết Chiến của hội Hắc Long tổ chức tấn công các chỗ Hổ Bang cho tôi, không được làm lớn chuyện nhưng phải gây rối. Tôi xem xem lúc đó Chu Long Kiếm làm thế nào cầu xin tôi cho ông ta yên ổn vinh hoa. Ông cũng cho ông ta ăn thịt trắng, hơn nữa còn là thịt sống.

Trần Cát Mộng cùng Lâm Đại Pháo lên xe, nhưng trước sau không thấy nói lời nào. Trần Cát Mộng nhìn anh ta thở dài:

- Lâm bang chủ, Chu Triệu Sâm trẻ tuổi ngạo mạn, tối nay tức nghẹn đầy cả bụng. Tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ xung đột với Hổ bang.

Lâm Đại Pháo không chút bất ngờ cười lạnh nói:

- Nó muốn khuấy động yên tĩnh của Bắc Kinh, muốn Chu Kiếm Long đi cầu xin. Điểu khí tối nay chịu chỉ là Chu Triệu Sâm tự đại cho rằng hội Hắc Long thế lớn lực lớn có thể tùy ý làm xằng bậy, thật là không biết sống chết.

Trần Cát Mộng gật đầu nói:

- Hai năm trước Chu Triệu Sâm vẫn im lặng, đi đến đâu cũng được nghênh đón như cá gặp nước. Không ngờ bây giờ trở nên thế này, thật là đáng buồn đáng tiếc.

- Nó không bành trướng, chúng ta làm sao có cơ hội chứ?

Lâm Đại Pháo lộ ra nụ cười gian trá nói:

- Mộng Cát, cậu hạ lệnh bảo các anh em phải đề cao cảnh giác, nhất định không để hội Hắc Long xâm nhập. Chúng dám đến phạm vi của chúng ta, Hổ Bang chúng ta đánh cho nó chết, ngược lại chúng ta có lý nói với thiên hạ.

Trần Cát Mộng lập tức gật đầu không có nói ra lời nói trong lòng, anh ta muốn nói cho Lâm Đại Pháo biết Sở Thiên mới là nhân vật nguy hiểm nhất. Nhưng nghĩ tới mười triệu trong tài khoản, nghĩ tới lời nói đùa khuyên can tối nay của Sở Thiên, lập tức nuốt lời vào sâu tận trong bụng.

Chu Long Kiếm chờ bọn Lâm Đại Pháo rời khỏi Chu gia tiểu viện, thần sắc trở nên nghiêm túc nói với Lý Thần Châu:

- Giữ cửa sân không cho bất cứ người vào bước vào, nhớ kỹ là bất cứ kẻ nào!

Lý Thần Châu gật đầu lập tức đi tới cổng thực hiện nhiệm vụ.

Chu Long Kiếm thay quần áo, dùng nước nóng rửa tay đầy dầu mỡ, cả người trở lại bộ dáng sạch sẽ chỉnh tề, sau đó mới nở nụ cười tôn kính đẩy cửa gỗ trong thư phòng cung kính nói:

- Tổng lý Hoa, Tô lão, bọn họ đều đã đi rồi.

Thư phòng của Chu Kiếm Long rất sạch sẽ, căn phòng mấy chục mét vuông xung quanh đều chứa đầy kệ sách. Bên trong bày đầy các loại sách, ở giữa có cái bàn và ghế bằng gỗ cây Đàn, rõ ràng là chỗ Chu Long Kiếm đọc sách viết chữ. Góc thư phòng có bộ sa-lông, bức tường phía sau treo hai bức tranh chữ "Bảo Kiếm Long".

Đang ngồi trên ghế là hai người già, trong đó một người là Tô lão gia khí phách uy nghiêm. Người còn lại khoảng sáu mươi tuổi, thân mặc trang phục thanh nhàn nhưng lại tỏa ra thần sắc quý khí, mang phần thân thiết và lợi hại.

Ông ta không phải ai khác, ông ta chính là Tổng lý của Thiên triều Hoa Vĩ Cơ.

Trên cái bàn đặt cái máy vi tính, bên trong màn hình là hình ảnh tiểu viện của Chu gia. Ghi lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở tiểu viện nhà họ Chu tối nay. Hoa Cơ Vĩ và Tô lão gia đều biết rõ, cũng nhìn thấu, đây chính là nguyên nhân khiến Chu Long Kiếm câu nệ.

Chu Long Kiếm thân ở chức quan trọng nhưng đối với hai vị này lại một chút cũng không dám có vẻ chậm trễ gì.

Tô lão gia hơi nở nụ cười vỗ vỗ sa-lông nhàn nhạt nói:

- Tiểu Chu ngồi ở đây.

Chu Long Kiếm cười gật đầu sau đó ngồi lên sa-lông cung kính mở lời:

- Hai vị lão gia, tối nay tôi chính là hoàn toàn chiếu theo dặn dò của các ông làm, hoàn toàn không có thiên vị bất cứ ai ngay, cả điện thoại cũng là quản chế.

Hoa Cơ Vĩ ha ha cười lên sau đó sang sảng nói:

- Tiểu Chu không cần câu nệ, tôi tin trước khi trái phải rõ ràng mọi người đều biết nên làm gì, không nên làm gì.

Chu Long Kiếm gật đầu tâm tình thấp thỏm bất an hơi bình tĩnh trở lại.

Hoa Cơ Vĩ ngẩng đầu mang mấy phần cung kính hỏi Tô lão gia:

- Thật sự ông thấy chuyện tối nay thế nào.

- Ha ha, vẫn không khác gì các lão đầu chân chính.

Tô lão gia cười sau đó lắc đầu nói:

- Tôi cũng là người về hưu rồi, ý kiến của tôi không có ý nghĩa gì, chủ yếu là xem kẻ đương quyền các cậu. Tiểu Chu, cậu cho biết ý kiến cá nhân cậu đi.

Chu Long Kiếm nhìn thấy hai vị lão gia đánh Thái Cực lên người mình, cười khổ một cái để ý của lời nói nói:

- Vốn buổi tiệc tối nay là hai vị lão gia đặt ra. Chu Kiếm Long chỉ là ngồi theo, bây giờ ông bảo cháu nói, vậy cháu nói ý kiến cá nhân cháu, vẫn xin ông đừng để ý.

Hoa Cơ Vĩ và Tô lão gia cười ha ha trăm miệng một lời nói:

- Yên tâm cậu cứ nói.

Chu Long Kiếm chần chờ một chút mở miệng nói:

- Hội trưởng hội Hắc Long Chu Triệu Sâm, cháu đối với sự vô lễ của cậu ta cũng không thể nhịn được. Thậm chí đối với cháu cũng hô đánh hô giết, làm sao có thể chịu được ngạo mạn của người trẻ tuổi. Thậm chí cảm cháu thấy mấy ngày nay hội Hắc Long có hành động muốn phá không khí tối nay.

Chu Long Kiếm ngầm nhận được gió, sau mấy tháng nữa mình cũng phải thăng chức. Vị trí mình chính là người của Tổng lý Hoa tiến cử, cũng là con trai của Tô lão gia - Tô Xán, do đó thầm nói lộ ra.

Hoa Vĩ Cơ và Tô lão gia không có phản ứng, nhưng thần sắc đều lộ ra vẻ tán đồng. Rõ ràng không bàn mà trùng với ý kiến của bọn họ. Chu Long Kiếm là con cáo già lập tức biết mình nói tới điểm rồi, thế là dũng khí nổi lên tiếp tục nói:

- Lâm Đại Pháo can đảm cẩn trọng tuy táo bạo nhưng là cẩn thận, cái nào không ổn thì không nhúng tay vào. Là kẻ tiểu nhân mưu đồ cho người ta một dao.

- Còn Sở Thiên? Cậu cảm thấy thế nào? Tô lão gia mở miệng hỏi.

Chu Long Kiếm sớm đã biết Tô gia toàn lực ủng hộ Sở Thiên, bằng không tối nay cũng sẽ không có buổi tiệc tuyển tài năng này, cười nói:

- Thiếu niên cẩn thận giấu tài không để lộ, quan trong hơn là cậu ta an phận ăn phần thịt tối nay. Không chỉ có an phận không yêu cầu đũa hay nĩa mà trực tiếp dùng tay cầm ăn, Lâm Đại Pháo đưa thịt của mình cho Sở Thiên, cậu ta cũng đi hỏi qua cháu trước mới ăn thịt của Lâm Đại Pháo. Do đó Sở Thiên là người có thể dùng có thể nắm bắt.

Chu Long Kiếm nói xong lập tức nhìn thấy nụ cười trên mặt của Tô lão gia và Hoa Cơ Vĩ sáng lạn đến cực điểm, biết mình phân tích hoàn toàn giống với bọn họ, trong lòng vô cùng vui mừng, cũng bắt đầu khâm phục Sở Thiên. Sau tối nay thằng nhóc này thật sự là người phía trên rồi.

Hoa Cơ Vĩ cười xong trên mặt hiện ra sự nghiêm túc bình tĩnh nói:

- Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo nên dùng tay cầm thịt trước mặt họ ăn tiếp mới là phẩm đức của một thần tử biết an phận. Chu Triệu Sâm và Lâm Đại Pháo cần đũa hay nĩa là cách làm khác người, nếu chọn bọn họ thay Thiên triều dốc sức trở thành đao nhọn của Thiên triều, đợi sau khi bọn họ thế lực lớn nhất định sẽ sinh ra một số yêu cầu khác người. Ngược lại chi bằng thừa dịp sớm loại bỏ bọn họ, thậm chí tiêu diệt bọn họ.

- Ý của ông Hoa là?

Chu Long Kiếm tuy đoán được ý của Hoa Cơ Vĩ nhưng anh ta định muốn Hoa Cơ Vĩ nói ra mới được, bằng không sau này tai vạ gì chính là mình chịu tiếng xấu.

Sắc mặt Hoa Cơ Vĩ bình tĩnh lạnh lùng nói:

- Nói Sở Thiên buông tay, từ đêm nay hội Hắc Long và Hổ Bang không còn bất cứ chỗ dựa nào nữa.

Chu Long Kiếm cả người hơi chấn động lập tức gật đầu mừng rỡ.

- Bây giờ tới lượt chúng ta ăn thịt trắng rồi.

Tô lão gia bổ sung thêm một câu:

- Tiểu Chu, vẫn còn thịt chứ?

Sau khi nói xong, ba người đồng thời cười lên, sóng gió Bắc Kinh dần nổi lên.

Bình luận

Truyện đang đọc