ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Sở Thiên thản nhiên nói:

- Có mì thịt bò không?

Nghe đồn quán rượu Vân Hạc cái gì cũng có, cho dù cần cả con dê, bò, lợn đẻ bái tế thì chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ chủ quán cũng làm được, nhưng hôm nay lại có chút khó xử vì Sở Thiên lại chỉ cần có bát mì thịt bò. Hai năm trở lại đây tất cả những người mua tế phẩm lên núi đều không cần bát mì chỉ mấy đồng để bái tế tổ tiên nên quán rượu Vân Hạc thật sự không có mì.

Cùng lúc đó ông ta cũng có vài phần kinh ngạc, cách nói năng của Sở thiên không tầm thường, quần áo gọn gàng, đi theo bên cạnh còn có mấy chục người trẻ tuổi sát khí đằng đằng, xem ra cũng là người làm việc lớn, nhưng sao lại chỉ cần có mì thọ nho nhỏ chứ? Đương nhiên trong lòng nghĩ nhưng không dám biểu lộ ra, dù sao buôn bán chú ý hòa khí thì sinh tài.

Sở Thiên nhìn thấy dáng vẻ khó xử của ông chủ thì khẽ thở dài:

- Vậy cho bát thịt bò cho thêm hành.

Ông chủ vội gật đầu sau đó cẩn thận hỏi:

- Dùng hộp gì để gói vậy ạ?

Sở Thiên hơi sững sờ rồi cười nói:

- Không đóng gói, để tôi ăn.

Ông chủ đang định xoay người xém chút thì ngã vật xuống.

Mười mấy chiếc xe chầm chậm tiến tới quán rượu Vân Hạc rồi đỗ trước cửa, Triệu Bảo Khôn chui từ trong chiếc xe chống đạn ra không quá phô trương, đi vào cùng gã chỉ có mười người, nhưng mười người này đều không đơn giản, bất luận là thân thủ hay là súng, tùy tiện rút ra bất cứ ai cũng đều là cao thủ phi phàm.

Ánh mắt gã đảo qua bọn người Tiêu Thanh Băng và chiếc xe cảnh sát bên cạnh mà đội Phi Hổ hay dùng không chút kinh ngạc nào, còn lễ phép bước lên khách sáo mấy câu, đặc biệt còn bắt tay thân mật với ba tên cảnh sát cấp cao, những hành động này đều cho thấy sự khéo léo của Triệu Bảo Khôn, sau cùng mới chậm rãi bước về phía Sở Thiên.

Thấy Sở Thiên đứng lên đón tiếp mình thì Triệu Bảo Khôn giống như nhìn thấy người bạn cũ lâu năm không gặp rồi sang sảng cười to vài tiếng sải bước tới bắt tay với Sở Thiên nhiệt tình cười to nói:

- Thiếu soái quả nhiên anh nhã thiếu niên, ban ngày đẹp trai phong độ hơn ban đêm rất nhiều, hôm nay lại có thể gặp mặt lần nữa đúng là vinh hạnh ba đời.

Lúc gã bắt tay rất điềm tĩnh dễ khiến người ta có cảm giác tin tưởng.

Sở Thiên cũng nở nụ cười không nhạt không nhẹ nói:

- Tiểu tử có thể nghe những lời dạy bảo của Khôn gia mới là vinh hạnh ba đời chứ.

Đây là sự khác biệt giữa người và động vật, chẳng sợ trước kia chém giết đến trời đất u ám hoặc lát nữa còn có thể xảy ra anh sống tôi chết, nhưng chỉ cần trong lúc vẫn còn nể mặt nhau với nụ cười giả tạo thì có thể tạo ra cảnh thái bình và hữu hảo. không giống như kẻ địch của thế giới động vật gặp mặt là giết.

Sau khi Triệu Bảo Khôn ngồi xuống, bưng lên chén trà do mình tự mang đi, lão cáo già sau khi nhẹ nhàng thưởng thức mấy ngụm rồi đầy thâm ý cười nói với Sở Thiên:

- Thiếu soái à, cái nơi hoang sơn này chác cũng chả có gì mà ăn với uống có muốn thử trà của Đông Hưng hội không vậy? Tất nhiên nếu Thiếu soái sợ tôi hạ độc thì thôi vậy.

Đây là đo lòng can đảm của Sở Thiên, Sở Thiên không cho ý kiến đáp:

- Khôn gia đúng thật cao quý, không ngờ lại có thể vượt ngàn dặm xa xôi vẫn mang theo trà của Đông Hưng hội để uống, chẳng nhẽ Khôn gia lại không biết quán rượu Vân Hạc cái gì cũng có à? Tôi vừa bảo ông chủ đi làm hai bát canh thịt bò hành, anh tự mang theo đồ ăn thì ông chủ biết làm thế nào?

Mang theo đồ ăn sẽ làm hắn khó chịu á?

Ở cái cửa hàng chết tiệt bán những đồ chết tiệt thì Triệu Bảo Khôn chỉ nghĩ tới cũng đã nổi da gà rồi, sau khi nhìn các loại nến giấy hương u ám ở bên trong thì lại rùng mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Khí thế lập tức giảm xuống sắc mặt cực kỳ không tự nhiên hỏi:

- Thiếu soái à, cậu thật sự muốn ăn đồ ăn của quán rượu Vân Hạc à?

Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ không chừng của lão già này, trong lòng Sở Thiên cười thầm nhưng vẻ mặt vẫn rất trịnh trọng gật đầu, nhìn chằm chằm Triệu Bảo Khôn lời nói mang hai ý nghĩa nói:

- Cho dù giờ anh không ăn, sau này sớm hay muộn thì cũng sẽ ăn. Nên thừa lúc còn sớm thử hương vị của nó cũng không phải là việc gì xấu cả, Khôn gia không phải là không có can đảm ăn đấy chứ?

Triệu Bảo Khôn cười ngượng ngập không trả lời.

Sở Thiên cũng không nói nữa mắt nhìn xung quanh, sau cùng cũng vẫn là Triệu Bảo Khôn phá vỡ sự tĩnh lặng, tròng mắt chuyển động vài cái rồi chậm rãi nói:

- Thiếu soái hôm nay không phải là bảo tôi tới nhận người sao? Tên thuộc hạ mạo phạm tới thiên uy của Thiếu soái đâu rồi? Sao không nhìn thấy bóng dáng đâu?

Ngón tay Sở Thiên khẽ chuyển động, Lão Yêu đứng phía sau Sở Yhiên vỗ tay về phía chiếc xe ở phía xa, không lâu sau hai người lôi tên thanh niên bị trói từ trong xe ra, chính là F ca của Đông Hưng hội. Tuy không đến mức hoàn toàn thay đổi nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt mũi bầm dập, rõ ràng là phải chịu rất nhiều đau khổ.

Thừa lúc đưa người tới Sở Thiên khẽ nói:

- Khôn gia hôm nay dám tới đây chẳng lẽ lại không không sợ tôi xử lý anh ngay tại chỗ sao? Hơn nữa nơi đây cũng gần Thanh Sơn, chôn thi thể cũng dễ, đợi ông chết rồi Đông Hưng hội quần long vô chủ trong thời gian ngắn nhất định đại loạn, điều này đối với chúng tôi mà nói là một cơ hội tuyệt vời.

Trên mặt thoáng qua chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, Triệu Bảo Khôn cười ha ha khiến cho cả bọn Tiêu Thanh Băng cũng nhìn lại sau đó mới nói:

- Thiếu soái nghĩ quả rất đúng, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy nhưng người lăn lộn vẫn coi trọng là nghĩa khí giang hồ, tôi không thể nào vì sự an toàn của bản thân mà để thuộc hạ phải uổng mạng?

Lấy lui làm tiến, hiên ngang lẫm liệt! Những lời này không chỉ công khai mà còn khiến các thành viên Đông Hưng hội đi cùng tinh thần phấn chấn, bị cảm động bởi tình nghĩa của đại ca, bọn họ nhất định sẽ tận lực bán mạng, lập tức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút cảm xúc của Sở Thiên đợi câu trả lời của hắn.

Ai ngờ Sở Thiên vặn lưng một cái cười nói:

- Hay lắm Khôn gia, bái phục bái phục.

Miệng khen Triệu Bảo Khôn nhưng trên mặt lại không cho thấy điều đó, khiến người hội Đông Hưng không vui nhưng vẫn chưa bày tổ phẫn nộ thì đã nghe thấy lời nói của đại ca:

- Thiếu soái, lão phu không rõ cái tên không nên thân đó đã dắc tội gì với Thiếu soái nhưng hôm nay Triệu mỗ là có thành ý tới nhận người, bất luận là đúng hay sai, chút tâm ý này mong nhận lấy.

Tay đeo ngọc bích đưa tấm chi phiếu tới.

Sở Thiên cúi đầu nhìn thấy là năm trăm triệu thì hơi kinh ngạc, rồi lại nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý của Triệu Bảo Khôn thì trong lòng thầm thở dài tên cáo già này quả nhiên giảo hoạt đến nước này rồi còn không quên chơi cái trò này, dùng con số nho nhỏ này để mà thử xem mình với F ca có cấu kết gì với nhau không.

Trong tình huống cảnh sát áp sát đảm bảo sự an toàn của Triệu bảo Khôn, nếu như mình thật sự dễ dàng nhận năm trăm triệu mà thả người thì gã sẽ cho rằng mình và F ca diễn khổ nhục kế để lấy lòng tin của gã.

Vì chả có ai lại phí bao nhiêu công sức bắt người về đàm phán mà lại chỉ lấy có năm triệu.

Nghĩ tới đây Sở Thiên đẩy chi phiếu trả lại, thản nhiên nói:

- Khôn gia, mỗi năm tôi đem tiền đi làm từ thiện thì cũng mấy tỉ, mà với năm trăm triệu này của anh thì anh em tôi đi ăn uống cũng không đủ, hiện tại đàn ông của anh đùa giỡn người phụ nữa của tôi, còn dám nói là có thành ý à?

Khói thuốc súng tràn ngập!

Triệu Bảo Khôn nuốt hai ngụm trà bình tĩnh nói:

- Cậu muốn thế nào?

Sở Thiên giơ hai ngón tay ra chậm rãi nói:

- Hai mươi triệu!

Nước trà trong miệng Triệu Bảo Khôn xém chút thỉ phì ra, tên tiểu tử này mở miệng quá lớn rồi, hai mươi triệu rõ ràng là cướp giật còn gì? Tên này cũng ngông cuồng quá rồi, phóng hỏa giết người còn cướp tiền lộ liễu thế này, hận nỗi là không thể dùng chén trà đập chết hắn. Nhưng đồng thời trong lòng cũng được chút trấn an, xem ra F ca thật sự không phải là nội gián.

F ca bị dải tớ,i người vẫn còn chưa tới trước mặt đã hét lên như lợn bị chọc tiết về phía Triệu Bảo Khôn.

- Đại ca anh không thể tới, anh không thể tới.

Âm thanh hết sức cố gắng khiến người ta cảm động.

Triệu Bảo Khôn đột nhiên sinh ra mềm lòng, thế nào thì khắp thiên hạ Đông Hưng hội cũng không thể tách rời huyết chiến của F ca, mà mình bị vài tên trong hội nói không ngờ sinh ra nghi ngờ với gã,trong lòng lập tức thấy áy náy.

Sở Thiên lại bị cái tiếng kêu quỷ quái kia dọa tới mức cau mày, trong lòng thầm mắng cái tên này có thể đi lấy giải Oscar được rồi, tiếng kêu thét cũng có lực xuyên thấu rồi.

Sở Thiên lại trộm nhìn phản ứng của bọn cảnh sát, tuy trên mặt họ có chút tức giận nhưng vẫn kiềm chế tính tình không xông lên.

Triệu Bảo Khôn dường như trong lúc suy nghĩ nhìn thấy tình huống này, Sở Thiên đương nhiên không để gã có thời gian suy nghĩ kỹ, cái gọi là thừa dịp xông lên nên đứng dậy chuẩn bị bỏ đi thản nhiên nói:

- Không ngờ Khôn gia lại tiếc hai mươi triệu, vậy thì Sở Thiên cũng không làm khó Khôn gia nữa, tôi cứ đưa người về bang xử lý, ngày mai sẽ đưa thì thể cho Khôn gia.

Lời này vừa nói ra người của Đông Hưng hội lập tức ồ lên, đồng loạt rút đoản đao chặn đường

Văn Băng Tuyết và Mã Phi cũng không kìm được tiến lên vài bước.

Bình luận

Truyện đang đọc