Sau khi nghe xong, Thiên Dưỡng Sinh không có hành động nào nữa!
Vài tên phần tử Đột Đột rút súng giảm thanh ra. Lúc muốn nhắm bắn Thiên Dưỡng Sinh thì cái mũi thính như chó của Nặc Đính nhạy cảm ngửi được mùi khí gas. Ánh mắt dừng lại ở đường ống khí thiên nhiên bị nện phá, vội vã quát lớn:
- Có gas, không được dùng súng, dùng vũ khí lạnh xử lý!
Mấy tên phần tử Đột Đột rất nhanh để súng lại vị trí cũ bên hông. Đồng quy vu tận là hành động ngu xuẩn nhất.
Mấy chục phần tử Đột Đột bên ngoài thu được tín hiệu, rất nhanh đã xách dao ào vào. Xếp thành ba tầng bao vây Thiên Dưỡng Sinh kín không có kẽ hở, khuôn mặt nghiêm túc khẩn trương chầm chập đến gần. Đồng thời, hơn mười tinh anh có thân thủ tốt nhất đã vượt lên đứng chắn trước mặt Nặc Đính, sợ Thiên Dưỡng Sinh sẽ tìm cơ hội tấn công Nặc Đính.
Toàn bộ đại sảnh nhồi chật cứng năm mươi người, không khí trở nên nặng nề trầm trọng.
Nặc Đính thấy người bên mình chạy tới hỗ trợ, lại thấy trong tay Thiên Dưỡng Sinh chỉ vẻn vẹn một con dao đen như mực bình thường. Mặc dù bên mình có hai mươi bộ hạ chết đột ngột, nhưng gã vẫn luôn cho đó là do Thiên Dưỡng Sinh ở trong bóng tối đánh lén mới được như vậy, không có thực lực thật sự gì cả. Bây giờ đèn đã sáng, tinh anh vây giết, không lo Thiên Dưỡng Sinh không chết.
Nghĩ vậy, trong lòng Nặc Đính không thể không dâng lên lòng khinh thị. Nhìn Thiên Dưỡng Sinh vẫn bình thản ung dung đối mặt với nguy hiểm, lại theo thói quen cho rằng thằng nhóc này chỉ làm mặt bình tĩnh thôi. Vì thế gã cười dài vài tiếng, nói:
- Hóa ra là có cá lọt lưới! Xấu hổ, xấu hổ. Nhưng tôi rất khâm phục, biết rõ có nguy hiểm, lại không thừa dịp loạn chạy trốn. Đủ nghĩa khí đấy.
Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, tay phải ổn định nắm chặt con dao đen, nói:
- Tao cũng rất khâm phục mày đấy, giờ phút này còn cười được. Chẳng lẽ mày không biết, từ lúc tao đặt chân bước qua cửa, cán cân thắng lợi đã hoàn toàn nghiêng về phía tao rồi sao? Ở trong mắt tao, chúng mày chẳng qua là người chết rồi!
Trong lời nói lạnh như băng ấy chứa đựng tự tin vô hạn. Nặc Đính đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ôm bụng cười như điên. Phỏng chừng là gã cho rằng gã đã nghe được câu đùa buồn cười nhất trên đời này.
Phương Như Như cũng cười run cả người. Một đôi mắt yêu mị dừng lại trên người Thiên Dưỡng Sinh, mang theo chút hương vị tham lam. Người đàn ông này, thật sự là đủ lạnh đủ mạnh.
Nặc Đính nhẹ nhàng vung tay lên, bốn vị tinh anh đầu tiên là tấn công trực diện. Bốn con dao ngắn bóng loáng sắc bén, từ trước sau đâm tới!
Thiên Dưỡng Sinh vẫn như cũ không nhúc nhích!
Trong mắt mọi người lộ ra vẻ khinh miệt, đều nghĩ chẳng lẽ thằng nhóc này sợ rồi sao? Vô cùng tò mò. Bốn con dao ngắn chỉ còn cách Thiên Dưỡng Sinh nửa mét thôi. Chỉ trong chớp mắt, Thiên Dưỡng Sinh chuyển động bước chân, vai phải hơi hơi run. Chỉ có người có thị lực tốt mới phát hiện ánh sáng đen chợt lóe lên, như ẩn như hiện, vừa mới sáng thì đã biến mất rồi.
Bốn gã phần tử Đột Đột ầm ầm ngã xuống đất, tất cả đều cầm chặt cổ họng. Máu tươi tràn ra, ở dưới ánh đèn giống như là trân châu Mã Ly, đỏ đến vô cùng xinh đẹp, đỏ đến vô cùng đáng yêu.
Thuốc đắng dã tật, còn thuốc độc lại thường thường mang theo vị ngọt.
Chuyện kỳ quái trên thế giới chính là như vậy. Những thứ đáng sợ nhất, xấu xí nhất, trong một khoảng khắc, lại xinh đẹp hơn, đáng yêu hơn bất cứ thứ gì khác.
Cho nên ánh dao giết người lúc nào cũng chói mắt, máu tươi vừa chảy ra lúc nào cũng xinh đẹp.
Mọi người bao gồm cả Sa Khôn đều trở nên im lặng!
Tất cả âm thanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng cành khô gãy rụng và tiếng gió rít gào qua kẽ lá.
- Mẹ nó, một đám rác rưởi, nhìn thì ngon mà chẳng dùng được tí nào cả!
Nặc Đính phô trương thanh thế giận tím mặt. Mặc dù biết thằng nhóc trước mặt mạnh hơn so với tưởng tượng, nhưng giờ phút này tuyệt đối không thể thua về mặt khí thế. Vì thế gã chỉ vào vài tên giỏi bên người nói:
- A Nhị ATam A Tứ, chúng mày đi giết chết thằng nhóc ấy cho tao!
Ba tên phần tử Đột Đột cường tráng bước lên trước vài bước, tung người từ bên ngoài nhảy vào vòng vây, động tác lưu loát như mây bay nước chảy cho thấy thân thủ dung mãnh của bọn chúng, ít nhất là cao hơn so với mấy tên phần tử Đột Đột đã chết. Cầm đầu chính là A Nhị từ bên hông nhảy vào, ở giữa rút ra đoản đao, tiện đà bước nhanh xông tới, trong con ngươi có hơi thở thú tính lượn lờ:
- Tiểu tử, đi chết đi!
Âm thanh hét lên điên cuồng giống như một tiếng sấm nện xuống mặt đất, lớn đến nỗi tai ai cũng ông ông không ngừng. Trong tiếng rống giận dữ, chân phải A Nhị đạp xuống đất mượn sức. Đôi chân dài và khỏe mạnh giống như một cây côn sắt đập xuống mặt đất, thanh âm trầm trọng hùng hậu phát ra. Cả người giống như quả đạn pháo bắn về hướng Thiên Dưỡng Sinh.
Tốc độ vô cùng nhanh, giống như một ngôi sao rơi xuống mặt đất, lập tức tấn công vào phần eo của Thiên Dưỡng Sinh. Ống tay áo bên tay cầm dao bị gió mạnh xé rách bay phấp phới, chói tai, hoảng sợ. Một đòn dùng hết sức của A Nhị, tấm thảm trên mặt đất bị cơn bão sức cuốn lên xé rách. Sức mạnh mãnh liệt đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Đối mặt với một đòn tấn công uy mãnh không thể chống đỡ như thế này, tất cả mọi người đều biến sắc. Mặc dù Nặc Đính biết rõ A Nhị rất dũng mãnh, nhưng bây giờ trong mắt gã cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, khâm phục từ tận đáy lòng. A Nhị về mặt vũ lực quả thật là vô cùng mạnh mẽ. Ai đối mặt với đòn tấn công vừa mau vừa độc lại đầy kỹ thuật như vậy cũng khó tránh thoát. Xem ra phải bắt đầu trọng dụng gã. Có sự hỗ trợ của gã, tuyệt đối cố thể làm ra một mảnh trời đất.
A Tam A Tứ thấy A Nhị không tấn công, lập tức dừng lại hành động xung phong liều chết. Trái phải chặt đứt đường lui của Thiên Dưỡng Sinh. Ánh mắt linh hoạt, sắc bén vẫn nhìn chằm chằm tất cả các động tác của Thiên Dưỡng Sinh.
Phương Như Như trên mặt lộ ra vẻ phấn khích, hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập. Tưởng tượng cảnh Thiên Dưỡng Sinh sẽ bị một đòn sấm sét này chặt gãy giống như đang đốn một cây gỗ vậy.
Đòn tấn công như sấm như chớp đánh úp lại, cơ thể Thiên Dưỡng Sinh không động đậy, vững như núi. Tay trái tùy ý cử động, nhưng lại vô cùng chuẩn xác cầm lấy cổ tay A Nhị, nơi ống tay áo bị gió mạnh như mũi đao xé rách ấy. Lập tức chuyện lạ xảy ra, cánh tay Thiên Dưỡng Sinh làm điểm tựa, cơ thể giống như chiếc lá bay theo cơn gió, nhẹ nhàng và khéo léo di chuyển theo khí lực của A Nhị.
A Nhị đã trải qua trăm trận chiến, nắm đấm và đôi chân cứng như sắt giết chết vô số kẻ thù. Nhưng gã đến bây giờ chưa thấy qua cách chiến đấu quỷ dị như thế này cả. Tình cảnh này giống như Thiên Dưỡng Sinh tự mình đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm vậy. A Tam A Tứ thấy thế, vội vàng tấn công. Hai lưỡi dao sắc bén đâm lén sau lưng, không hề cho Thiên Dưỡng Sinh một đường lui nào cả.
Sự kinh ngạc của A Nhị chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Kinh ngạc lại tiếp diễn!
Hai chân Thiên Dưỡng Sinh ở trong không trung xoay tròn, giống như một vận động viên thể dục nghệ thuật xoay người trên ngựa gỗ. Cùng lúc tay trái buông áo tay áo A Nhị ra, thuận thế vỗ nhẹ vào cổ tay phải của anh ta. Ánh sáng lạnh trong tay đột nhiên trở nên mãnh liệt. Không ngờ trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch như vậy lại dễ dàng cướp lấy con dao ngắn trong tay A Nhị.
Trong lúc A Nhị còn đang kinh ngạc, không cảm giác được cơn đau ở cổ tay và con dao ngắn đã bị cướp, cơ thể Thiên Dưỡng Sinh ở trong không trung xoay tròn nhanh như một con quay, giản dị và đơn giản. Cùng lúc đó, tay trái thuận thế chém ra, ánh sáng lạnh trong tay bay ra, chuẩn xác nhắm thẳng vào cổ của A Nhị.
Máu tươi bắn tung tóe, ánh sáng lạnh lại xuất hiện, chỉ có điều trên thân thể nó đã có thêm một màu đỏ rực yêu dị. Thiên Dưỡng Sinh rơi xuống đất, cơ thể theo quán tính vẫn như cũ không ngừng xoay tròn. Tay trái đột nhiên duỗi ra, con dao nhuộm đầy máu tươi ở không trung lại biến mất. Những người xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy rõ con dao ngắn bay đi nơi nào.
Chỉ có cơ thể A Tam rung mạnh, phát ra một tiếng kêu trầm đục. Cổ họng của gã có cắm thêm một con dao ngắn. Con ngươi màu đen như lồi ra hốc mắt, giống như mắt của một con cá chết nhìn chằm chằm Thiên Dưỡng Sinh. Trong ánh mắt ấy bao hàm cả sợ hãi từ tận đáy lòng, giống như hắn nhìn thấy ác ma đến từ địa ngục vậy. Hắn dùng hết khí lực, thanh âm khàn khàn không rõ ràng nói:
- Mày…. Mày….
Thiên Dưỡng Sinh không nhìn gã, hai chân nhẹ nhàng chạm mặt đất. Giống như một mũi tên bắn ra từ một cây cung căng mạnh, trong chớp mắt anh đã đến trước mặt A Tứ. Cơ thể ở trong không trung cuộn lại quỷ dị, cánh tay rất nhanh xẹt qua cổ họng A Tứ. Máu tươi như thác nước phun ra. Sinh mạng của A Tứ cũng trôi theo thác máu. Trong mắt gã tràn đầy vẻ không cam lòng, không thể tin, ngã xuống đất!
Chỉ trong chớp mắt, A Nhị A Tam A Tứ đều đã chết.
Nặc Đính điên cuồng hét lên:
- Giết thằng đó cho tao!
Tất cả xảy ra quá nhanh. Cho đến giờ phút này các phần tử Đột Đột mới phản ứng lại. Nỗi sợ hãi nhanh chóng đánh úp lại. Bọn họ không phải sợ Thiên Dưỡng Sinh mà sinh ra ý nghĩ lùi lại, ngược lại là vì sợ mà sinh ra điên cuồng. Giống như mọi người sợ rắn độc vậy, chỉ cần nhìn thấy rắn độc, mọi người đều dùng hết sức đi giết chết nó.
Vẻ mặt Thiên Dưỡng Sinh không có kinh ngạc cũng chẳng có hoảng sợ. Máu tươi của người khác dính trên người anh càng tăng thêm vẻ lạnh lùng vốn có. Nhìn một đám phần tử Đột Đột giống như châu chấu tấn công, trong mắt hiện lên vẻ không còn cách nào khác. Con dao đen như mực này dính đầy máu tươi của phần tử Đột Đột, mang theo hơi thở chết chóc, từ từ giơ lên. Một giọt máu dọc theo lưỡi dao nhỏ xuống sàn nhà.
Máu, nồng nặc mà xinh đẹp!
Ánh đao đen như mực hiện lên, vài tên phần tử Đột Đột đột nhiên dừng lại. Nhưng đám phía sau vẫn chen chúc chạy lên tấn công. Có tổng cộng mười ba con dao ngắn đâm thẳng từ bốn phương tám hướng vào Thiên Dưỡng Sinh.
Trên mặt Thiên Dưỡng Sinh hiện lên sát khí dày đặc. Lúc này cổ tay khẽ run, con dao đen trong chớp mắt đâm xuống mười ba nhát. Mười ba nhát giống như cùng một lúc đâm xuống. Mỗi một nhát đều đâm trúng phần ngực của đám phần tử Đột Đột. Thiên Dưỡng Sinh dùng dao như gió lại như điện, nhát nhát đúng chỗ không sai lệch một centimet nào cả, giống như cùng một lúc phóng ra mười ba ám khí vậy.
Nặc Đính đứng bên cạnh xem cuộc chiến bỗng nhiên cảm giác được nỗi sợ hãi.
Gió lạnh ngoài cửa vù vù thổi ào vào phòng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, toàn bộ căn phòng đều chìm trong im lặng. Thi thể phần tử Đột Đột chồng chất bên trong, máu tươi chảy ra đã thấm ướt tấm thảm, bước chân đạp lên đều có thể chảy ra máu loãng. Cơ thể Nặc Đính không ngừng run rẩy, bị xương cá đâm trúng tay cũng không hề có cảm giác đau.
Hai gã phần tử Đột Đột cuối cùng giống như nổi điên tấn công Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh nhẹ nhàng thở dài, một dao cắt đứt cổ họng kẻ thù bên trái, sau đó nhanh chóng rút dao ra đâm vào bụng kẻ địch bên phải. Lưỡi con dao đen dài rạch một đường giống như xé rách bụng của kẻ địch vậy. Đối mặt với trận chiến sống chết, các phần tử Đột Đột đã phát huy hết bản lĩnh dũng mãnh của một chiến sĩ tinh nhuệ.
Gã duỗi tay phải ra nắm lấy lựu đạn bên hông, muốn cùng Thiên Dưỡng Sinh đồng quy vu tận.
Thiên Dưỡng Sinh nhếch miệng nở một nụ cười lạnh. Hai tay nắm lấy quần áo của kẻ địch, dùng sức quăng gã ra ngoài cửa sổ. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, kẻ thù bị nổ thành mảnh nhỏ. Mà lúc này, đám phần tử Đột Đột bị cắt cổ họng lúc nãy, cơ thể giống như cột điện to lớn, mới chậm rãi ngã xuống, hai tay nắm chặt cổ họng của mình.
Chiến thần. Trời sinh chiến thần!
Bất kể là Sa Khôn hay là Nặc Đính đều ngăn không được than ra tiếng lòng.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người, Sa Khôn, Nặc Đính, Phương Như Như và Thiên Dưỡng Sinh.
Ánh mắt nóng cháy của Thiên Dưỡng Sinh dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi thản nhiên đi đến trước mặt Sa Khôn, nhàn nhạt nói:
- Sa tiên sinh, tôi hộ tống ngài đến buổi tiệc mừng!
Sa Khôn khẽ gật đầu, liếc nhìn Phương Như Như và Nặc Đính vài lần, dưới sự trợ giúp của Thiên Dưỡng Sinh, ông chậm rãi đến cửa ra vào. Ông không hạ lệnh giết Phương Như Như, cũng không bảo giết Nặc Đính. Vì ông biết, Sở Thiên chắc chắn đã an bài kết cục cho họ rồi. Không nhất định là tốt nhất, nhưng nhất định là thỏa đáng nhất.
Nặc Đính và Phương Như Như thấy hai người Thiên Dưỡng Sinh rời đi, mắt nhìn ngơ ngác lập tức trở thành mừng như điên. Không thể tưởng Sa Khôn lại không giết bọn họ. Cảm giác vòng quanh quỷ môn quan vài lần rồi quay trở về quả thật khiến bọn họ cảm ơn thượng đế đến rơi nước mặt. Lập tức hành động nhanh chóng, dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi biệt thự Thiên Trì. Đi đến chỗ nào cũng được, tóm lại là phải chạy khỏi đây.
Phương Như Như vốn nghĩ phải một mình chạy trốn, nhưng nghĩ Nặc Đính dù sao cũng là thủ lĩnh, hơn nữa lại là người của Sa Thành, phương pháp nhất định nhiều hơn mình. Vì thế theo gã chạy trốn cũng không tệ. Nặc Đính không phản đối cũng không tán thành, chỉ có điều gã đang nghĩ nên trốn đi nơi nào đây. Ý nghĩ tới buổi tiệc mừng tìm Sa Thành cũng nhanh chóng phủ định.
Nếu Sở Thiên đã sắp xếp hết toàn bộ, Sa Thành bao vây buổi tiệc ăn mừng sợ cũng dữ nhiều lành ít. Suy trái nghĩ phải một lúc lâu, Nặc Đính quyết định quay về khách sạn Vượng Lai của Sa Thành. Cho dù là Sa Thành binh biến thất bại, trước khi Sở Thiên tìm đến khách sạn Vượng Lai mình có thể an toàn một chút. Huống chi còn có thể ở đó đợi tin tức của Thiên Kiều nữa.
Hơn mười phút sau, Nặc Đính và Phương Như Như mới lảo đảo tiến vào khách sạn Vượng Lai. Còn chưa kịp thở thì đã phát hiện không thích hợp. Toàn bộ khách sạn rất im lặng, im lặng đến nỗi tiếng hít thở của chính mình trở nên chói tai khó chịu. Hai người quay đầu lại nhìn thì ở giữa đại sảnh đã có một người ngồi ở đó, trong tay cầm một con dao nhỏ màu đen mài sắc.
Dao găm màu đen nhẹ nhàng chuyển động qua lại trên đá mài dao. Sát khí theo thanh âm chói tai chậm rãi phát ra, khiến cho Nặc Đính và Phương Như Như rét run. Nhưng lúc muốn lùi về sau thì Nặc Đính quay đầu trông thấy ở cửa đại sảnh treo một vòng hoa rất lớn. Vòng hoa lộn xộn trắng đến quỷ dị, ở chính giữa còn dùng máu tươi viết vài con số “9981”.
9981?
Nặc Đính chợt nhớ đến cái chết của bộ hạ mấy năm trước. Trong cuộc bảo vệ tiêu trừ của quốc tế chống khủng bố, binh lính Thiên Triều sai lầm giết chết thân tín đắc lực của mình. Sau đó mình mới biết thân tín là do Thiên triều phái đến làm gián điệp, mã số “9981”. Lúc ấy khiến gã kìm lòng không đậu hô to một câu sảng khoái, trời không diệt mình.
À, hóa ra người này đến báo thù à?
Tiếng mài dao đột nhiên dừng lại!
Phong Vô Tình rốt cuộc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nặc Đính. Anh chậm rãi đứng dậy, con dao găm màu đen được mài bóng, lóe lên ánh sáng sắc bén lạnh lẽo. Gió mạnh thổi vào khách sạn, cái lạnh trong chớp mắt bao phủ cả căn phòng, khiến người ta run rẩy không thôi. Phong Vô Tình di chuyển đến gần hai người Nặc Đính. Từng bước từng bước một, nện lên mặt sàn phát ra thanh âm.
Nặc Đính có chút sợ hãi, liếc đến cửa ra vào, âm thầm lùi lại vài bước, sau đó dùng sức đẩy Phương Như Như về phía Phong Vô Tình, còn mình thì thừa dịp này dùng hết sức chạy trốn. Phương Như Như bất ngờ không kịp chuẩn bị bị đẩy ngã, lảo đảo nhào về phía Phong Vô Tình. Phong Vô Tình vươn tay trái đỡ lấy Phương Như Như.
Phương Như Như nũng nịu rên một tiếng, thì thầm nói:
- Đau em!
Giọng điệu này, lời nói này, rất mờ ám, rất dễ dàng khiến đàn ôn nhộn nhạo. Khóe miệng Phong Vô Tình giương lên, kéo Phương Như Như qua. Ngay lúc cô tưởng kế dùng sắc mị hoặc của mình thành công thì một con dao găm màu đen không chút lưu tình đâm vào tim cô. Sau đó ở bên tai cô nhẹ nhàng nói:
- Thiếu soái có nói qua, nếu như cô đi đến bước này thì không thể để cô sống nữa!
Phương Như Như hô hấp khó khăn, ngực vô cùng đau đớn, hai tay che miệng vết thương, ánh sáng trong mắt dần dần biến mất, chỉ còn lại bóng dáng Phong Vô Tình bước ra cửa khách sạn Vượng Lai. Cô chết rất không cam lòng, cùng những người chết đêm nay không khác nhau mấy. Luôn nhớ mãi không thôi số tiền chưa lấy được, còn có ánh mặt trời ngày mai dâng lên nữa.
Nặc Đính chạy gần hơn trăm mét bỗng dưng dừng lại. Phong Vô Tình giống như thần giữ cửa ngăn lại trước mặt gã.
Nặc Đính từ trong ngực lấy ra mấy triệu đô la Mỹ, giống như điên rồi hét lớn:
- Tha cho tôi, tha cho tôi, tôi cho cậu tiền, cho cậu tiền. Anh thay chính phủ Thiên triều làm việc không phải là vì tiền sao? Tôi cho cậu, tôi tất cả đều cho cậu. Nếu cậu có thể để tôi trở về căn cư, tôi sẽ cho cậu thêm hai triệu đô la Mỹ!
Phong Vô Tình không cử động, tay phải nắm lấy dao gắm dính máu, chầm chậm đưa đến gần Nặc Đính, nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- 9981, tuy tôi không biết tên anh, nhưng nợ của anh, hãy để tôi hôm nay trả hết cho anh. Đêm nay tôi sẽ lấy đầu của Nặc Đính hiến tế cho anh, mong anh ở thiên đường có thể yên nghỉ!
Nặc Đính nghe Phong Vô Tình nói như vậy, sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Phong Vô Tình tiến lên trước vài bước, dao găm màu đen bắn ra. Trong chớp mắt cắm thẳng vào lưng Nặc Đính. Sau đó, Nặc Đính dừng lại, vừa xoay người được một nửa thì đã ngã xuống đất!
- 9981 đã tận trung vì nước nhà rồi!
Một tiếng kêu vang lên cùng tia chớp xẹt ngang qua, thật lâu thật lâu cũng chưa biến mất.
Tám trăm khẩu súng bao vậy các tướng sĩ trong bữa tiệc.
Mấy chục binh lính của Sa Thành đi trước mở đường, trực tiếp đi vào đại sảnh bữa tiệc.
Sa Thành nghênh ngang kiêu ngạo đi tới, vô cùng ngạo mạn nói lớn:
- Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là người lãnh đạo của Sa gia. Các ngươi có hai lựa chọn, một là phục tùng, hai là chết. Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần các ngươi chân thành ủng hộ Sa Thành tôi, thì tôi cam đoan các ngươi sẽ vinh hoa phú quý, giống như thánh thần!
Bữa tiệc lập tức yên tĩnh. Tất cả các tướng sĩ trung cao cấp đều nhìn Sa Thành. Không ngờ cuộc chiến tranh giành gia sản của Sa gia đã đến cao trào. Xem tình hình này, Sa Cầm Tú đại khái là thất bại, Sa Thành hẳn là đã nắm được quyền chủ động toàn bộ cục diện rồi. Mình ngoại trừ lựa chọn nghe theo ra, dường như không còn biện pháp nào nữa.