Xe của mấy người Sở Thiên dễ dàng leo lên đến đỉnh núi, cũng không có ai cản trở. Sở Thiên biết rằng, đây chính là lên núi thì dễ xuống núi thì khó, hiện giờ nếu quay đầu xe lại, chỉ e rằng ở sườn núi đã trở thành tổ ong rồi. Chợt Sở Thiên nhìn thấy trong xe có một cái khẩu trang, hắn liền vội vàng cầm lấy đeo ngay vào, mấy người chú Trung thấy Sở Thiên như vậy thì tò mò nhìn hắn. Sở Thiên cười cười viện lý do:
- Tôi hơi bị cảm cúm, sợ nước mũi chảy ra thôi.
Chú Trung và chị em nhà họ Tiêu có vẻ như đều nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng hiểu rằng Sở Thiên luôn luôn khiến cho người ta khó có thể đoán trước được điều gì, bởi vậy cho nên cũng chẳng hỏi thêm nữa.
Mấy người Sở Thiên dừng xe lại, mở cửa xe, thấy trước cửa Thủy Tạ Hoa Đô có mấy người đang đứng gác, nhìn thấy có cả mấy chiếc xe thuộc hàng cao cấp còn tưởng là người của Tương bang liền liền quát to một tiếng rồi xách cả búa, rìu chạy tới, ánh mắt rất hung dữ.
Cuối cùng Sở Thiên cũng đến phía trước Thủy Tạ Hoa Đô, khẩu trang đã che khuất cả nửa mặt, bởi vậy nên có phần hơi bí ẩn.
Bát gia kinh ngạc nhìn về phía mấy người bọn họ đang tiến tới, trong lòng đã hơi nghi ngờ, nhưng vẫn khẽ quát một tiếng:
- Đừng làm càn, đâyy chính là anh em Thanh Bang của ta, chớ có vô lễ.
Triệu Đại Long nhìn thấy mấy người Sở Thiên tiến đến nơi, hơi sửng sốt, chẳng lẽ mấy người được phái ra chưa hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Ngay sau đó lại trở nên vui mừng, đi tới chỗ này cũng giống như là số kiếp đã định rồi, cứ để cho bọn họ sống lâu thêm giờ nữa vậy. Triệu Đại Long thấy Bát gia lên tiếng, liền vội vàng vừa xen giữa đám người đang vây xung quanh phía trước vừa quát tháo:
- Các người là đồ ngớ ngẩn, đó là anh em của Bát gia, cũng là anh em của bang Phủ Đầu chúng ta, các người làm sao có thể vô lễ như vậy được?
Lời nói của Triệu Đại Long quả nhiên rất có tác dụng, tất cả mọi người đang vây xung quanh họ liền vội vã tránh đường, để cho mười mấy người Sở Thiên tiến lên phía trước.
Sở Thiên dẫn chị em nhà họ Tiêu đến bên cạnh Bát gia, trong mắt Bát gia lần nữa lại dấy lên nghi ngờ, nhưng cũng chẳng mở miệng nói gì, tất nhiên là Sở Thiên cũng đã nhận ra điều đó, liền mỉm cười, hạ giọng nói:
- Trong nhà không được yên ổn, ở đây vẫn là an toàn nhất.
Bát gia hiểu ý liền gật đầu, hiểu rõ ý của Sở Thiên, cũng không hỏi thêm điều gì. Chú Trung khẽ thấp giọng giới thiệu với Sở Thiên:
- Hôm nay ở đây tập trung bốn vị lão đại nổi tiếng của thành phố Thượng Hải, chỉ có nhờ vào danh tiếng của Bát gia mới có thể khiến bọn họ nể mặt. Bởi vì thời điểm bọn họ xuất đạo, rất nhiều người đã từng lăn lộn ở Thanh bang này.
Mấy lần nhìn thần sắc của y có vẻ cô đơn, dễ dàng nhận thấy là đang có phần hoài niệm về những tháng ngày xưa cũ, một lúc sau mới nói tiếp:
- Ngồi hướng đông chính là Diệp Tam Tiếu bang Phủ Đầu, ngồi phía tây chính là Hoàng Thiên Hùng của Thiên Hùng bang, vị trí phía nam là Quan Đông Đao của Phách Đao hội, phía đông nam là Đặng Siêu của Thiên Lang giáo.
Chú Trung thở dài, có phần hơi nuối tiếc mà nói rằng:
- Kỳ thật Bát gia thích nhất vẫn là Hải Tử và Quang Tử của Tương bang, tuổi trẻ tài cao, dám làm dám chịu, đáng tiếc là Tương bang vuốt mặt chẳng nể mũi, ngay cả Bát gia cùng với Thanh bang mà cũng dám xuống tay, giống như là muốn chặt đứt đường sống, dù cho có cả 600 người tinh nhuệ, một khi đã khiến cho nhiều người phẫn nộ, cũng khó mà ngăn được các bang phái của Thượng Hải đồng lòng muốn tiêu diệt.
Sở Thiên quan sát những người vừa ngồi vào vị trí lão đại kia, nét mặt không biểu lộ sự thay đổi gì, chỉ có điều nhìn Diệp Tam Tiếu hơi kỹ một chút. Người này có nụ cười vĩnh viễn không mang vẻ trầm luân, hai hàng mi cong che dấu một cặp mắt lanh lợi, ánh mắt lại có vẻ hơi mơ Hải Tử, tựu trên ngươi tỏa ra một vẻ rất ôn nhu, nữ tính.
"Diệp Tam Tiếu" cái tên này quả thật là rất chính xác, rất thích hợp với dung mạo.
Sở Thiên nhìn thêm vài lần rồi không để ý đến nữa, hiện tại trên sân đông nghịt cả hàng ngàn ngàn người đứng, đứng phía Bắc có khoảng hơn trăm người, người nào người nấy trên người cùng đầm đìa máu tươi, một số người ngồi xuống, trên mặt đều mang theo ánh mắt kiên nghị. Sở Thiên nhìn kỹ, đoán đó hẳn là người của Tương bang. Trong khi đó, số thuộc hạ mà Thiên Hùng bang, Phách Đao hội, Thiên lang giáo, Diệp Tam Tiếu cùng với số người của Bát gia dẫn đến cũng phải gần 800 người, thực lực quả thật là cách nhau rất xa. Mọi người tự động chia làm năm nhóm, năm nhóm người này thấp thoáng thấy có sự trợ giúp liền rộ lên khí thế, nhưng Sở Thiên cũng nhìn ra được rằng, đám người Diệp Tam Tiếu cũng không kiếm được nhiều món hời lắm, ngoại trừ sau này có thêm Bát gia cùng với đệ tử Thanh bang, hơn hai trăm người của cả bốn đại bang phái cũng đã ngã xuống. Sở Thiên hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình hình cuộc chiến đã diễn ra ác liệt như thế nào, bọn Hải Tử cùng Quang Tử đã dũng cảm đến thế nào.
Sở Thiên cẩn thận tìm kiếm Hải Tử và Quang Tử, nhìn lướt xuống phía dưới, thấy Hải Tử đang đứng giữa những người trong bang, trên người đầm đìa máu tươi, trước ngực có thể thấy được một cái dấu tay rất rõ ràng, bả vai trái xem ra cử động cũng rất yếu ớt, xem xét tình hình có lẽ là đã bị thương rất nặng, không thể nào tái chiến được nữa, nhưng ánh mắt vẫn toát ra vẻ kiên cường nhất định không chịu khuất phục, quyết tâm chống lại đến cùng.
Trước cửa Thủy Tạ Hoa Đô hiện có hai người đang đấu với nhau, tất cả mọi người đều đang tập trung chú ý quan sát cuộc chiến, khi mấy người Sở Thiên tiến đến nơi, cũng chỉ liếc qua vài lần, thấy chính là đệ tử Thanh bang của Bát gia, thì không để ý đến nữa. Dù sao người có thể tái chiến của các bang phái còn đến gần 600 người, chưa nói là còn mời đến thêm một đám cao thủ, dù cho bọn Sở Thiên không phải là đệ tử của Thanh bang, một lát nữa biết đâu bọn họ cũng có thể đem bọn chúng giết chết sạch.
Sở Thiên từ từ tiến lại gần, tập trung nhìn kỹ, thấy cả hai bên đánh nhau đều là dùng tay không, nhưng chưởng phong vù vù, uy lực vươn xa đến mấy mét. Tất nhiên là cả hai người đều là cao thủ có sức mạnh ngang nhau, đến khi Sở Thiên nhìn được rõ ràng diện mạo của cả hai người, một người trong số đó đương nhiên là Quang Tử. Quang Tử toàn thân dính đầy vết máu, trên người không hề có hung khí. Bởi vì đối phương nhiều người quá nên dần dần cũng trở nên yếu thế, nhưng cái ánh mắt sắc bén kia, lập loáng chiếu sáng, cái đầu trọc bóng, còn có cả hai cánh tay mạnh mẽ, tất cả đều cho thấy rằng anh ta vẫn sẵn sàng tái chiến.
Đang đánh nhau cùng với Quang Tử là một đại hán mặt tròn, tai lớn, mũi thẳng mồm vuông, còn có cả râu quai nón, thân cao tám thước, cơ bắp cuồn cuộn, nắm đấm của Quang Tử nện vào người gã, gã cũng chỉ khẽ nhíu mày, cũng chẳng hề tỏ vẻ đau đớn. Quang Tử đấu qua mấy hiệp, hiểu rõ thằng này phải là mình đồng da sắt, không nghĩ cách, chắc chắn là sẽ khó đánh bại được. Quang Tử hơi buồn bực, cũng không biết là Diệp Tam Tiếu mời đến đây nhiều cao thủ như vậy, may mà anh ta và Hải Tử có đủ tài nghệ, còn có cả hơn trăm người tinh nhuệ giúp sức, làm trọng thương đến hơn ba trăm người của đối phương. Nhưng hiện tại còn phải đấu với hai trăm người của đối phương nữa, những người đến giúp đỡ xem như đã bị ép đến mức không còn sức đánh trả rồi.
Hải Tử nhìn thấy tình hình trước mắt, trong lòng bỗng nổi lên một trận đau đớn, không thể tưởng được Tương bang lại có nguy cơ bị hủy diệt đến tận cùng như thế, không thể tưởng tượng được 600 người tinh nhuệ Tương bang chỉ còn những anh em thân tín huyết chiến đến cùng, những bang phái khác thấy chết lại không cứu, khiến cho mình lâm vào tình trạng đơn độc tác chiến, những vị chú bác kia của Tương bang lại càng đáng bị mang ra giết hơn.
Sở Thiên nhìn mấy người Quang Tử đang đứng đối diện nhau, trong lòng chợt hiện lên vài tia nghi hoặc. Mấy người Diệp Tam Tiếu làm sao lại có thể nhàn hạ thoải mái như vậy được? Sống mái với nhau xong rồi, vậy mà lại còn muốn đấu 1 chọi 1? Bọn người Diệp Tam Tiếu rốt cuộc là muốn dùng thủ đoạn gì?
Sở Thiên nhìn vế phía Bát gia, thấp giọng hỏi:
- Vì sao không thể quyết định thắng bại được?
Bát gia là người trải, biết rõ Sở Thiên nghi ngờ điều gì, mỉm cười nói:
- Diệp bang chủ nghĩ rằng Tương bang ta thế đơn lực yếu, muốn bọn Hải Tử cùng Quang Tử thua tâm phục khẩu phục, cho nên hai bên đã thỏa thuận, chỉ cần Tương bang không thừa nhận thua cuộc, thì vẫn còn có thể tái chiến, như vậy thì các bang phái sẽ không thể tiến lên tàn sát hàng loạt.
Lão thở dài:
- Ta thấy đến thời điểm này, việc sống mái với nhau đã gần như chấm dứt. bọn Hải Tử cũng thật là quá hung hãn, đơn giản chỉ là hơn trăm người tinh nhuệ đánh trọng thương hơn hai trăm người của các bang, nếu như không phải Diệp Tam Tiếu dẫn đám cao thủ kia đến, đoán chừng lá người của các bang sẽ bị thương vong nhiều hơn nữa, hơn nữa …
Sở Thiên nhìn mấy chục người bên cạnh Diệp Tam Tiếu, quả nhiên không giống như người trong bang, hẳn là do Diệp Tam Tiếu mời tới giúp đỡ. Thậm chí trong đó còn có mấy người Hỏa ca. Ánh mắt Hỏa ca nhìn chị em Tiêu gia, hiển nhiên là tà tâm chưa chết, vẫn còn ôm mộng với hai chị em Tiêu gia.
Sở Thiên hữu ý vô ý hỏi Bát gia một câu:
- Chẳng phải cha nuôi tới bình phán hay sao?
Bát gia lắc đầu, đầy thâm ý nói:
- Ta còn có thể nói thêm gì nữa hay sao?
Sở Thiên gật đầu. Đúng vậy, đám người Diệp Tam Tiếu suy nghĩ chu toàn, khi Bát gia tới đã ép Tương bang không hề có lực hoàn thủ, tùy thời có thể tàn sát, lúc này Bát gia còn có thể nói gì nữa hay sao? Ngay cả việc hỏi có phải Tương bang đã ra tay với chị em Tiêu gia hay không cũng không cần phải nói nữa. Chân tướng tuy rằng quan trọng nhưng cần phải thành lập trên nền móng thực lực. Nếu không, càng nhiều nghi vấn, chết càng nhanh!
Nghĩ tới đề nghị từng người đối chiến một của Diệp Tam Tiếu, Sở Thiên liền cảm thấy buồn cười. Đề nghị này thuần túy là giả từ giả bi, sói đội lốt cừu. Cho dù Quang Tử có thể đánh, nhưng không thể đánh thắng hơn sáu trăm người. Sở dĩ Diệp Tam Tiếu nói vậy là vì hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột, muốn tổ súng ngắm có đủ thời gian để kế hoạch càng nắm chặt hơn. Nếu không phải vậy thì nhóm người Hải Tử và Quang Tử đã bị loạn đao chém chết rồi.
Lúc này, trận chiến đã đi vào hồi gay cấn. Quang Tử nhân cơ hội, đấm mạnh lên bụng trên của đại hán. Đại hán mỉm cười, né tránh, thuận thế dụng cánh tay kẹp lấy tay phải của Quang Tử, sau đó một quyền đánh lên miệng Quang Tử. Quang Tử không né kịp, chỉ đành hứng chịu một quyền này, chân lui về sau vài bước, nhổ ra một ngụm máu tươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Bang chúng Phủ Đầu bang hoan hô:
- Lưu Đại Nùng, đánh hay lắm!
Các bang hội khác cũng đua nhau vỗ tay ủng hộ, giống như đây không phải một trận chiến sinh tử mà là một cuộc chơi. Lão đại các bang phái thấy Lưu Đại Nùng dễ dàng đánh trúng Quang Tử như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Không biết tên Diệp Tam Tiếu này kiếm đâu nhiều cao thủ tới vậy, nhưng khẳng định tốn không ít tiền. Không trách được Phủ Đầu bang có thể chiếm cứ nửa bến Thượng Hải, quả nhiên là chịu chơi. Sau đêm nay, e răng Phủ Đầu bang sẽ trở thành bá chủ bến Thượng Hải, các bang khác đều phải dựa vào Phủ Đầu bang.
Quang Tử không hổ là thân trải qua trăm trận, tuy rằng bị đánh như vậy nhưng cũng chưa thể triệt tiêu toàn bộ lực chiến đấu của anh ta. Quang Tử lắc cổ, khinh thường nhìn Lưu Đại Nùng, lau máu tươi ở khóe miệng, xông lên, tay trái chém tới, ra tay vừa nhanh vừa hung ác, tiếng gió vù vù vang lên.
Lưu Đại Nùng có thể được Diệp Tam Tiếu để mắt, trở thành bang thủ của Phủ Đầu bang đương nhiên cũng không phải dạng gà vịt. Thấy Quang Tử hùng hổ đánh tới, vội lui về sau vài bước, nghiêng người né tránh. Thấy Quang Tử đánh vào khoảng không, gã liền đá tới, nào ngờ đây là kế dụ địch của Quang Tử. Quang Tử thu thân tay trái ôm lấy chân Lưu Đại Nùng vừa đá ra, sau đó dùng đầu đánh vào ót Lưu Đại Nùng. Tuy rằng Lưu Đại Nùng mình đồng da sắt, nhưng ót vẫn chưa luyện tới đao thương bất nhập, cũng chưa thấy loại đấu pháp đồng quy vu tận này, khi muốn né tránh thì cũng đã quá muộn.
"Chát" một tiếng, hai đầu va chạm nhau, máu tươi chảy xuống nhưng cũng không thể phân biệt rõ là máu của ai.
Khi Quang Tử buông Lưu Đại Nùng ra liền lập tức dùng đầu gối thụi vào bụng Lưu Đại Nùng, sau đó dùng tay chém lên cổ. Lưu Đại Nùng lui về sau mấy bước, không chống đỡ nổi, ngã trên mặt đất. Quang Tử đầu đầy máu, đứng ở chính giữa, cao hứng, dùng chút sức lực giơ tay lên. Sắc mặt Diệp Tam Tiếu không chút thay đổi, vẫn tươi cười như cũ. Nhưng Sở Thiên lại thấy rõ cơ mặt của y giật giật ba lần. Diệp Tam Tiếu nói với người bên cạnh:
- Ném Lưu Đại Nùng xuống núi!
Hai người từ sau lưng Diệp Tam Tiếu đi ra, xách Lưu Đại Nùng lên, quăng xuống dưới núi, sắc mặt thản nhiên trở lại bên người Diệp Tam Tiếu. Hành động này khiến lòng người chấn động. Diệp Tam Tiếu đã truyền ra một thông điệp:
- Bán mạng cho ta phải toàn tâm toàn ý mà bán mạng, há có thể sợ chết! Không còn giá trị, giữ lại cũng vô dụng mà thôi! Lưu Đại Nùng chính là tấm gương!
Quang Tử lau máu trên đầu. Kỳ thật thân thủ của anh ta chưa chắc đã hơn Lưu Đại Nùng, chỉ là dám liều mạng, khí thế đã hoàn toàn áp đảo đối phương, vì vậy mới có thể may mắn chiến thắng. Nhưng bất kể như thế nào, anh ta đã đánh ngã ba người của Diệp Tam Tiếu, lấy được vài phần mặt mũi cho anh em Tương bang. Tuy rằng mọi người đều hiểu cuối cùng Tương bang sẽ toàn quân bị diệt, nhưng Quang Tử muốn nói rằng: Muốn đạp lên thi thể của chúng tao thì phải lưu mạng lại!
Diệp Tam Tử vẫn dùng người của mình đối chiến Quang Tử, muốn tranh đoạt vinh dự đánh bại Quang Tử cho Phủ Đầu bang, tránh cho bang hội khác chiếm tiện nghi. Thấy thể lực của Quang Tử đã sắp hao hết, hơn nữa cũng không còn nhiều thời gian, tổ súng ngắm và tổ tập kích hẳn cũng đã giăng xong lưới. Bởi vậy Diệp Tam Tiếu khẽ cười hai tiếng, quay sang gật đầu với Triệu Đại Long. Triệu Đại Long hiểu ý, đứng ra, chắp tay, cúi người nói:
- Tại hạ là quản sự Phủ Đầu bang, Triệu Đại Long tới xin chỉ giáo.
Tuy rằng Triệu Đại Long tươi cười rạng rỡ nhưng ai có mặt ở đây đều cảm nhận được sự âm hiểm của y.
Nhưng Quang Tử lại không cảm nhận được, máu của anh và Lưu Đại Nùng đã kích thích huyết tính. Quang Tử đột nhiên nhảy lên, đánh xuống đầu Triệu Đại Long. Triệu Đai Long không lùi mà còn xông tới, dùng bả vai chịu một đòn, tay dùng Cầm nã thủ, bắt lấy tay trái Quang Tử, vuốt thật manh. Lập tức Quang Tử cảm giác được đau đớn, khó chịu, tung người trở lại phía sau. Nhìn kỹ thì thấy ở cánh tay một mảng đen nhánh, cảm giác tê dại.
Quang Tử còn không kịp phản ứng thì Triệu Đại Long đã xông tới, một quyền đánh về phía vai trái, thế vô cùng hung mãnh. Quang Tử muốn dùng tay trái tiếp lấy nhưng phát hiện tay trái không còn sức lực giơ lên. Lập tức, nắm đấm Triệu Đại Long đánh lên bả vai, rất may công phu hạ bàn của Quang Tử rất kiên cố, cảm thấy thân thể ngửa lại đằng sau, vội vàng chân phải dẫm xuống đất, chân trái đá lên người Triệu Đại Long, nhảy lui lại, hạ xuống cách đó vài mét. Khi hạ xuống, anh ta nhìn cánh tay trái, không khỏi khiếp sợ, màu đen đã lan tỏa tới các đốt ngón tay.
Quang Tử kiến thức rộng rãi, kinh hãi, không tự chủ kêu lên:
- Tiểu nhân vô sỉ, dám dùng độc.
Ngoại trừ Phủ Đầu bang, những người còn lại đều khiếp sợ. Triệu Đại Long dùng độc? Đây đúng là sự sỉ nhục trong giang hồ. Mĩ đánh Iraq cũng không dám sử dụng vũ khí sinh hóa chính là vì sợ thế giới chửi rủa. Các bang phái dùng ánh mắt khinh bỉ Triệu Đại Long, ngay cả những cao thủ Phủ Đầu bang mời tới cũng cảm thấy hổ thẹn.
Triệu Đại Long bị Quang Tử đá trúng lồng ngực, cũng không quá đau, hắng giọng, tươi cười như trước, khom người nói với Quang Tử:
- Thật ngại quá, Triệu Đại Long trời sinh quyền cước không cao, cho nên đành phải dùng độc, chỉ là muốn sinh tồn mà thôi.
Mọi người càng thêm khinh bỉ, tên này quá âm hiểm, miêu tả bản thân không ra gì. Tuyệt đối không thể kết bạn với hạng người như thế này.
Bát gia lạnh lùng nhìn Triệu Đại Long mấy lần, sau đó nói với Diệp Tam Tiếu:
- Diệp bang chủ, tuy rằng lăn lộn ở ngoài đường, nhưng quy củ vẫn cần có!
Đặng Siêu của Thiên Lang giáo cũng khinh thường, nói:
- Diệp bang chủ, đối với một tên sắp chết cũng không nhẫn nại hay sao?
Thiên Lang bang chính trực, tôn chỉ quang minh chính đại, thấy hành vi của đám người Diệp Tam Tiếu cảm thấy chướng mắt, vì vậy cũng nói vài câu.
Diệp Tam Tiếu cảm thấy mọi người bất mãn, gượng cười nói:
- Quy củ đương nhiên ta hiểu, nhưng gần đây Tương bang không để ý quy củ, vì vậy ta đành ăn miếng trả miếng, xin mọi người chớ để trong lòng. Hơn nữa, độc thuật chính là bản lĩnh xuất chúng của Triệu Đại Long, chẳng lẽ lại không dùng, để mai một sao? Huống chi hiện giờ chúng ta cùng chung mối thù, Tương bang đã không còn ai có thể tiếp tục ứng chiến. Vậy xin mời Bát gia hạ lệnh xử lí đám bẩn thỉu này!
Mọi người thấy Diệp Tam Tiếu bao che khuyết điểm, cũng không tỏ vè gì. Dù sao hiện giờ y người đông thế mạnh, cao thủ nhiều như mây, về sau lại còn phải dựa vào y kiếm miếng cơm nữa.
Thấy Diệp Tam Tiếu làm vậy, trong lòng Bát gia khổ sở một hồi. Diệp Tam Tiếu đúng là âm hiểm, y đi giết người phóng hỏa lại đổ tội danh cho mình, còn tỏ ra quang minh chính đại. Nhưng hiện giờ mình có thể nói không được hay sao? Trước kia Thanh bang nhảy múa trên mũi hai thanh đao, nhưng về sau chỉ còn một thanh đao Phủ Đầu bang mà thôi. Không ngờ Tương bang lại rơi vào kết cục này.
Bát gia còn chưa mở miệng thì một thân ảnh như lá cây bay tới, rơi xuống bên người Quang Tử.