ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Sau khi cô gái áo tím về đến chỗ ngồi, Liễu Yên lạnh lùng nhìn Sở Thiên, bỗng nhiên gây khó dễ:
- Sở Thiên cũng đào hoa quá nha, vừa hô hào thích Dung Dung, lại vừa báo cả tên và điện thoại cho người ta, cứ như sợ người ta không dám tìm anh vậy.
- Đúng vậy, đàn ông như vậy là không đáng tin nhất, trước mặt Dung Dung còn không hề kiêng nể gì mà trêu chọc người ta.
Lộ Lộ dựa vào ghế sa lon, đôi chân không ngừng đan vào nhau, bổ sung thêm cho Liễu Yên nói:
- Dung Dung, cậu đừng yêu người đàn ông như thế này nếu không thì sau nay nhất định sẽ đau khổ, tan nát cõi lòng vì hắn.
Liễu Yên và Lộ Lộ kẻ xướng người họa, làm Sở Thiên cười thầm không thôi. Cũng không biết làm sao, trong mắt mấy cô thiên kim tiểu thư hoàn toàn không có chỗ cho câu chuyện cổ tích của công chúa Bạch Tuyết và chú lùn, trừ phi mình có thể đặt mấy tỉ trước mặt họ có lẽ có thể đổi được mấy phần hảo cảm, miễn cưỡng cho phép mình và Tô Dung Dung ở bên nhau. Sở Thiên có dù không chỉ là có vài tỉ nhưng lại không muốn dùng cách đáng khinh thường đó để đổi lấy sự ủng hộ. Huống hồ hắn cảm thấy tình cảm giữa mình và Tô Dung Dung không phải lấy vật chất ra cân bằng, cũng không cần bọn Liễu Yên tán thành hay không.
Tô Dung Dung cười khổ một tiếng, khẽ cau mày, lập tức thở dài. Trong lòng cô cảm thấy bọn Liễu Yên có chút hơi quá, cô kết giao với ai là quyền lợi của cô, nhưng cô cũng biết đám tỷ muội này vì nghĩ cho cô, vì cân nhắc cho cô vì dù sao đi nữa, trong mắt bọn Liễu Yên môn đăng hộ đối vĩnh viễn là cánh cửa cơ bản nhất. Chỉ là bọn Liễu Yên không biết trong lòng cô muốn chỉ là một người yêu, một người có thể dựa dẫm, một người có thể yêu lâu dài.
Trong lòng Tô Dung Dung đang bận suy nghĩ, không cẩn thận làm café đổ ra tay, dùng giấy ăn lau tay xong cảm thấy vẫn còn chút dấu vết thế là cô đứng dậy nói:
- Các cậu đừng cứ đấu võ mồm như vậy nữa, các cậu nói chuyện đi, mình đi rửa tay chút.
Nói xong Tô Dung Dung đặt túi xách ở bên cạnh Sở Thiên rồi đi vào WC.
Liễu Yên thấy Tô Dung Dung đi WC, lập tức không nể nang gì nói:
- Sở Thiên, tôi thừa nhận, lời anh nói rất êm tai, anh cũng thực sự có văn hóa có khẩu tài, nhưng như thế thì sao chứ? Khi ra ngoài xã hội thì vẫn phải dựa quyền thế, bối cảnh, quan hệ anh có không? Anh biết gia thế của Tô Dung Dung không?
Sở Thiên mỉm cười, lắc đầu nhưng không nói gì.
- Nói ra e rằng sẽ làm anh sợ phát khiếp.
Ngữ khí của Liễu Yên thêm vài phần đắc ý.
Sở Thiên không để cho Liễu Yên nói ra, gia thế của Tô Dung Dung đối với anh không hề có chút ảnh hưởng nào, anh nhìn Liễu Yên đắc ý, lạnh lùng thốt ra một câu:
- Tôi nói rồi, nếu tôi muốn thì không cần tốn chút sực lực nào cả.
Đã từng gặp người da mặt dày nhưng lại chưa từng gặp người da mặt dày như vậy. Trong lòng bọn Liễu Yên khinh thường nhìn Sở Thiên tự cao tự đại ở trước mắt, hận một nỗi không thể xông tới tát cho anh vài bạt tai.
Liễu Yên không biết làm sao với Sở Thiên, quyết định nói rõ ràng hơn một chút:
- Sở Thiên, anh đừng tưởng rằng có thể thi vào trường đại học Thiên Kinh đã là lợi hại, có thể anh là trạng nguyên, có thể thành tích của anh cũng đứng nhất nhì của tỉnh nhưng chỉ tùy tiện gọi 10 người trong trường đại học Thiên Kinh ra đây thì ít nhất cũng có 8 người là trạng nguyên.
Liễu Yên vừa nói vừa chỉ vào Mộng Mộng, Lộ Lộ còn có cả bọn Tần Thành, cười nói:
- Bọn họ đều đã từng là trạng nguyên. Vì vậy anh đừng tưởng trạng nguyên là rất "trâu" rồi, trong đại học Thiên Kinh thì điều đó là rất phổ biến, anh nói xem, anh bình thường như vậy sao có tư cách yêu đương với Tô Dung Dung chứ?
Bọn Mộng Mộng và Lộ Lộ vốn tưởng rằng Sở Thiên sẽ bị những lời giáo huấn của Liêu Yên làm á khẩu không trả lời được đỏ bừng cả mặt, ai ngờ tên tiểu tử này tố chất tâm lý thực sự cường hãn, khuôn mặt không có chút thay đổi nào, vẫn cười nhạt nhìn Liễu Yên, dường như cô ta không phải đang nói mình mà là một người khác.
Tên tiểu tử này sao da mặt lại dày như vậy chứ? Bọn Mộng Mộng không tự chủ được tuôn ra ý nghĩ này.
Trong mắt bọn Tần Thành cũng toát lên vẻ khinh bỉ mãnh liệt.
- Tại sao tên Sở Thiên, người ta cũng tên Sở Thiên mà hai người lại hoàn toàn khác nhau vậy chứ?
Liễu Yên ma xui quỷ khiến cười rộ lên nụ cười mỉa mai:
- Người ta là thí sinh thiên tài Sở Thiên có quyền có thế, còn có thể dùng max điểm trạng nguyên vào trường đại học Thiên Kinh, anh chẳng qua chỉ làm một thí sinh bình thường của đại học Thiên Kinh mà thôi, khẩu khí lại lớn như vậy.
Liễu Yên đã hoàn toàn gạt bỏ mình đã từng nói thí sinh thiên tài là hư danh không có thật, dùng lời quyền thế phú quý để đổi lấy max điểm trạng nguyên, bây giờ cô chỉ muốn trút ra lửa giận trong lòng mình.
Sở Thiên bưng ly nước chanh lên, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn thần sắc quỷ quái của Liễu Yên, cười cười nói:
- Cô đã từng gặp cái tên Sở Thiên thiên tài đó sao?
Liễu Yên hơi sững sờ, thực sự cô chưa gặp nhưng không cam lòng yếu thế nói:
- Chưa gặp thì sao chứ? Người ta nhất định là phong độ nhẹ nhàng, phú giáp một phương, có gia giáo, có nội hàm, ít nhất người ta cũng có gia thế hiểm hách.
- Nếu tôi nói, tôi chính là tên thí sinh thiên tài Sở Thiên đó thì các người tin không?
Sở Thiên không thèm đếm xỉa mở miệng nói.
Bọn Liễu Yên nhịn không được cười lên, nếu tên Sở Thiên này là thí sinh thiên tài Sở Thiên vậy các cô đập đào vào tường chết đi cho rồi.
Lúc này Tô Dung Dung đã đang đi về phía này, xuất hiện đúng lúc làm đại chiến giữa bọn Liễu Yễn và Sở Thiên tạm thời dừng một đoạn.
Mộng Mộng là một người tâm tư tinh tế tỉ mỉ, thấy cuộc đả kích vu khống trước mặt không những không thể làm Sở Thiên rời xa Tô Dung Dung thậm chí càng thêm dây dưa, bọn họ có thể thi vào đại học Thiên Kinh tự nhiên cũng không thể chỉ là một bình hoa, cô quay đầu, chuẩn bị một đường cong cứu quốc, lôi kéo bọn Tần Thành ở bên cạnh nói:
- Tần Thành nghe nói hội thực tế các anh vì buổi dạ hội chào đón tân sinh viên vào ngày mai đã lôi kéo được mười vạn tiền tài trợ?
Tần Thành không phải kẻ ngốc, tâm tư nhanh nhẹn, tiếp lời nói:
- Đúng vậy, công ty hậu cần Hồng Phát tài trợ mười bạn, quá trình tìm tài trợ cũng không có gì khó khăn vì Chủ tịch hậu cần Hồng Phát là giáo sư về nước của đại học Thiên Kinh Sở lão tiên sinh, quan hệ cá nhân giữa anh và ông ấy cũng khá tốt, hơn nữa ông cũng nhiệt tình công ích vì vậy nói chuyện mấy phút đồng hồ là OK rồi.
Trong lòng Sở Thiên khẽ động, hậu cần Hồng Phát? Không phải là công ty của tam thúc công sao? Mình đến Kinh thành cũng vài ngày, nếu không phải sợ người Hổ bang nhằm vào mình, sớm đã đi bái kiến bọn tam thúc công rồi, cũng không biết mấy tháng nay, có phải họ đã thay đổi nhiều rồi không.
Dù Tần Thành nói rất bình tĩnh, chỉ coi là chuyện nhỏ không có gì phải nói tới nhưng ai cũng nghe ra sự đắc ý bên trong ngữ khí của hắn, Liễu Yên tức thời khoa trương khen:
- Tần Thành, anh thực sự có thực lực, Mộng Mộng có thể ở bên anh thực sự là phúc của cô ấy.
Tần Thành cười cười, ánh mắt hơi cao hơn một chút, Mộng Mộng thì cười cười hạnh phúc.
Liễu Yên nhìn vẻ mặt không có biểu tình của Sở Thiên, thầm cười tên tiểu tử này chắc đang cố gắng trấn định, thế là cô quay đầu nói với Đường Hiểm Phong:
- Hiểm Phong, nghe nói anh mang hội ngoại giao đến công ty môi giới, chỉ dùng nửa giờ đồng hồ đã mời được Phạm Tâm Tâm đêm mai đến biểu diễn? Phạm Tâm Tâm dù không so được với siêu sao Thiên Vương nhưng cũng là nghệ sĩ có tiếng ở Kinh thành, cô ấy sao chịu tham gia dạ hội đón chào tân sinh viên của chúng ta vậy?
- Thật ra cũng không có gì, cô ấy là chị của khuê trung mật hữu của tôi, cũng coi là chị một nửa của tôi.
Đường Hiểm Phong trong miệng nói không có gì nhưng nét mặt lại hiện lên vẻ kiêu ngạo, mở miệng nói:
- Tôi để cô ấy tối mai bớt ra nửa tiếng đồng hồ để biểu diễn cho chúng ta, cô ấy không hề do dự đồng ý ngay, hơn nữa là nghĩa vụ diễn xuất 3 bài hát và 2 bài múa.
Lần này đến lượt Mộng Mộng tán dương:
- Thật là lợi hại, tối mai những tân sinh viên kia thấy Phạm Tâm Tâm biểu diễn không điên cuồng mà chết sao được?
- Đúng vậy, quan hệ của Hiểm Phong thật rộng, ngay cả mình cũng phải khâm phục.
Liễu Yên lại đúng lúc bắt đầu khoa trương:
- Có quan hệ, làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Liễu Yên, Lang Côn nhà cậu cũng không tệ mà.
Lộ Lộ tiếp lời nói:
- Tất cả máy quay phim, ghi âm, đèn đêm mai toàn bộ là do bọn Lang Côn lấy được từ trên mạng, những thứ chuyên nghiệp này trừ bọn họ ra ai cũng không có cách nào thay thế được.
- Hơn nữa, Lang Côn dường như sớm đã đàm phán xong với mấy công ty video trên truyenfull.vn, chuẩn bị thu hình hiện trường truyền lên mạng, nhân cơ hội này nâng cao danh tiếng của đại học Thiên Kinh.
Mộng Mộng bổ sung thêm một ý.
Lang Côn cười cười, lắc lắc tay nói:
- Tiện tay mà thôi, tiện tay mà thôi!
Bọn Liễu Yên vừa nói vừa nhìn Sở Thiên ai ngờ Sở Thiên không hề có phản ứng gì, vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa uống ly nước chanh dường như không hề cảm thấy gì, làm bọn họ rất tức giận. Theo họ tưởng tượng, lúc này Sở Thiên nên lo lắng bất an, mặt lộ quỷ sắc, xấu hổ không thôi, tự cảm thấy không bằng…
- Duy nhất chỉ có một sự tiếc nuối đó là tiết mục biểu diễn ngày mai hình như đều là cán bộ của sinh viên năm 2, chỉ có mấy tân sinh viên như Mộng Mộng và Lộ Lộ được lên sân khấu cùng biểu diễn. Nếu như ngay mai có diễn xuất như hát, đàn dương cầm, đàn hát ghi-ta của tân sinh viên tiêu chuẩn cao thì càng hay.
Sau khi Đường Hiểm Phong nói xong, liền thở dài sự tiếc nuối thực sự của mình ra.
Lang Côn và Tần Thành cùng lúc gật đầu, ắt hẳn rất đồng ý với những gì mà Đường Hiểm Phong nói.
- Đáng tiếc, cuống họng của mình gần đây hơi đau, nếu không thì mình đã có thể lên đài hát hai bài rồi.
Nét mặt Liễu Yên có vài phần tiếc nuối, sau khi đảo mắt qua nhìn Tô Dung Dung và Sở Thiên thì lập tức nở nụ cười:
- Mình nghĩ có một người có thể lên sân khấu biểu diễn, hơn nữa tuyệt đối sẽ làm kinh ngạc toàn trường.
Mộng Mộng và Lộ Lộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế là ba cô gái cùng chỉ vào Tô Dung Dung nói:
- Dung Dung à, kỹ thuật đàn dương cầm của Dung Dung sớm đã đạt tới cấp 10 rồi, hát cũng rất hay, nếu không phải Tô gia chỉ có Dung Dung, e rằng sớm đã bị tuyển trạch rồi.
Bọn Tần Thành kinh ngạc nhìn Tô Dung Dung, trăm miệng một lời trong sự hưng phấn nói:
- Vậy sao? Vậy thì tốt rồi, Dung Dung mai bọn anh giành cho em mười lăm phút, em nhất định phải tới.
Nét mặt Tô Dung Dung lộ ra vẻ khó xử, nhẹ nhàng nói:
- Mình không quen chơi trội.
- Dung Dung, thử xem sao, anh cũng muốn thấy em biểu diễn đó.
Sở Thiên bỗng nhiên mở miệng:
- Hơn nữa, em cứ coi như là giúp bọn Tần Thành đi, để buổi đón tân sinh viên càng hoàn thiện.
Tuy là Sở Thiên khuyên Tô Dung Dung lên sân khấu biểu diễn, nhưng trong tai bọn Liễu Yên lại không hề thoải mái, trong lòng họ chính sự như thế này sao có thể đến lượt Sở Thiên lên tiếng nói chuyện chứ?
- Sở Thiên, anh cũng là tân sinh viên, ngày mai anh có lên sân khấu biểu diễn một tiết mục không?
Liễu Yên đùa dai cười hổi:
- Tôi nghĩ bọn Tần Thành nhất định cũng đồng ý bỏ chút thời gian cho anh.
Bọn Tần Thành tự nhiên hiểu Liễu Yên muốn Sở Thiên làm trò cười cho thiên hạ, nhìn nhau thêm vài lần cười nói:
- Đúng đấy, Sở Thiên cậu có tài hoa gì không? Dù sao thời gian dạ hội đêm mai cũng dư dả, hay là cậu cũng biểu diễn một tiếng mục đi.
- Hoặc là, anh có thể phát huy tài hoa diễn thuyết của mình.
Ngữ khí của Liễu Yên thầm mang chút mỉa mai nói:
- Nói không chừng diễn thuyết hay đến mức làm toàn thể tân sinh viên sẽ tỏ lòng tôn kính với anh, phong thành đại vương thổi nữa. A, lời của tôi không có ác ý, hoàn toàn là vui đùa thôi.
- Hay đó, hay đó.
Tô Dung Dung nở nụ cười, không hề cảm giác được ý mỉa mai của Liễu Yên đối với Sở Thiên, cô vỗ bả vai Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, anh lên biểu diễn, em mới lên biểu diễn, anh không đi, em cũng không đi.
Sở Thiên quyết định vì Tô Dung Dung cố gắng lộ diện, suy nghĩ một lát nói:
- Được, tôi đi biểu diễn.
Bọn Liễu Yên hơi sững sờ, họ vốn là trêu chọc Sở Thiên không ngờ không những Tô Dung Dung tưởng thật, Sở Thiên lại cũng tưởng thật. Tên Sở Thiên này chẳng lẽ thực sự có tài ca hát nhảy múa gì sao? Nhưng sao nhìn thế nào cũng không thấy giống, ngoại trừ mồm mép lanh lợi ra, sao chẳng giống người có tài nghệ một chút nào.
- Sở Thiên, anh biết những thứ gì?
Ánh mắt Liễu Yên không dám tin nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nghĩ một lát, thở dài nói:
- Hình như cái gì cũng biết.
Tất cả bọn Tần Thành nhìn Liễu Yên, đợi Liễu Yên quyết định, Liễu Yên suy nghĩ một lát, nở một nụ cười cổ quái nói:
- Được, quyết định vậy đi, Tần Thành các anh sắp xếp cho Tô Dung Dung diễn tấu hai bài dương cầm, còn về Sở Thiên, các anh bỏ ra mười phút cho anh ta là được rồi.
Bọn Tần Thành gật đầu, trên sân khấu có một nhân vật làm trò cười cũng tốt, ít nhất có thể mang đến cho mọi người sự vui vẻ, làm mọi người được giải trí một chút, trước khi video được truyền lên mạng cắt phân đoạn của hắn đi là được rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nét mặt Liễu Yên lộ lên vẻ thành công. Cô muốn Sở Thiên chết khó coi hơn một chút ở dạ hội đón chào tân sinh viên, đến lúc đó hắn vừa hát vừa nhảy lại vừa diễn tấu dương cầm, trong lòng cô hiểu rõ, với con mắt khó tính của sinh viên đại học Thiên Kinh, dạ hội đêm mai Sở Thiên nhất định sẽ bị bác bỏ rất khó coi thậm chí sẽ bị người ta ném trứng gà tại chỗ. Tới lúc đó, sự cao nhã của Dung Dung càng làm tăng thêm sự hèn mọn bỉ ổi của Sở Thiên, Tô Dung Dung sẽ phát hiện Sở Thiên chẳng qua chỉ là một người vô năng vô dụng, tự nhiên sẽ rời xa Sở Thiên.
Tô Dung Dung dịu dàng nhìn Sở Thiên, cô tin dạ hội ngày mai Sở Thiên sẽ lại mang đem đến cho họ rất nhiều ngạc nhiên.
Liễu Yên nhìn thời gian, quay đầu nói với Lang Côn im lặng cả buổi tối:
- Lang Côn. Các anh đi lái xe ra cửa đi, trời đã tối rồi, bọn em cũng phải về rồi, ai bảo bọn em đều là các cô gái ngoan chứ?
Bọn Lang Côn gật đầu, cầm chùm chìa khóa trên bài đi lấy chiếc Audi của mình.
Bọn Liễu Yên bước lên chiếc Audi, Sở Thiên thức thời cảm thấy bọn Tần Thành không muốn mình lên xe bọn hắn, trong lòng mỉm cười, nhàn nhạt nói với Tô Dung Dung ở bên cạnh:
- Dung Dung, em cùng bọn Liễu Yên về trường đi, anh muộn chút mới về.
Tô Dung Dung dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi Sở Thiên bất kỳ lý do nào, cô tin Sở Thiên, vì vậy không cần hỏi, bước lên nửa bước, ôm Sở Thiên rồi lập tức buông ra, vẫy vẫy tay nói:
- Sở Thiên, tạm biệt.
Sở Thiên ngửi mùi hương trên người Tô Dung Dung, nét mặt mỉm cười vẫy tay với Tô Dung Dung.
Liễu Yên ở trong xe lắc lắc đầu thầm nghĩ, tiểu tử, để ngươi hưởng thụ thêm một ngày, giờ này đêm mai đoán chắc sẽ có lúc ngươi khóc lóc nỉ non.
Đêm dần đen, cuộc chiến không có khói thuốc tạm thời dừng lại, đêm mai lại bắt đầu một cuộc đấu tranh mới, chỉ là bọn Liễu Yên không ngờ rằng vốn là trò đùa dai nhưng lại sẽ trở thành buổi biểu diễn đặc sắc của Sở Thiên, Sở Thiên dùng khí chất bắn ra tứ phía, dùng hào quang tỏa sáng thiết lập địa vị cao thượng của anh ở trường đại học Thiên Kinh.

Bình luận

Truyện đang đọc