ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Không đợi ông ta nói xong, Khương Trung liền bật cười, giơ tay ra hiệu cho Chu Bách Ôn ngồi xuống ghế sofa, uống ngụm nước chè xong mới đầy thâm ý nói:

- Đường chủ Chu chê cười rồi, mọi người đều là người của Đường Môn, cùng nhau chia sẻ giải quyết những vấn đề vì Đường Môn mới có thể xứng đáng với đại ân của Bang chủ, chỉ có điều không biết Đường chủ Chu có việc gì quan trọng?

Khương Trung vừa nói chuyện vừa quan sát mấy tên mà Chu Bách Ôn dẫn theo.

Đứng bên trái phía sau ông ta là một người trung niên có vẻ mặt uy mãnh râu đen lùm xùm, đôi mắt sáng có thần, nhăn nheo, khớp xương lồi ra ở ngón tay dưới ánh đèn nhìn giống như thép, bên phải là một người thanh niên, xương gò má nhô cao, ánh mắt như chim ưng, tiềm ẩn sự mạnh mẽ, đang dùng đôi mắt nhìn không ngừng khắp cả căn phòng.

Chu Bách Ôn bưng cốc nước trà lên uống vài ngụm, thờ ơ trả lời:

- Tổng quản Khương, tôi ở bên ngoài bóng gió nghe được vài tin đồn, nói là Tổng quản Khương đến Hải Nam không phải là để tu thân dưỡng tính, mà là Bang chủ nghi ngờ Chu Bách Ôn tôi mưu đồ bất chính, giữ binh cho bản thân mình, cho nên mới phái Tổng quản Khương đến Hải Nam âm thầm điều tra tôi.

Khương Trung trước tiên chớp chớp mí mắt, thầm nghĩ tên Chu Bách Ôn này thật sự biết lấy lùi để tiến, lấy việc mình đến Hải Nam tĩnh dưỡng nói thành đến điều tra gã, muốn dùng cái này để rửa sạch sự ngây thơ của gã, còn moi ra được tin tình báo từ miệng của mình, có thể thấy được thật đúng là một kẻ không tầm thường, mình phải thật chú ý cẩn thận mới được.

Vì thế Khương Trung thổi hơi nước trà nóng, cười nói không tỏ thái độ gì:

- Đường chủ Chu, ông quá lo lắng rồi! Khương Trung thật sự là đến dưỡng thương, huống hồ ông nên biết Bang chủ là người biết đối nhân xử thế, ông ấy làm việc từ trước đến nay dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người, nếu như ông ấy không tin lời của ông, thì đã sớm hạ lệnh triệt tiêu ông rồi, hà tất phải điều tra làm gì?

Chu Bách Ôn nở một nụ cười quái dị, không tán thành mà nói:

- Tổng quản Khương đều nói như vậy, vậy thì Chu Bách Ôn yên tâm rồi, nếu như thật sự bị Bang chủ hoài nghi, Chu Bách Ôn tuyệt đối sẵn sàng chấp nhận Tổng quản Khương điều tra, mấy năm nay chinh Đông chiến Tây vì Đường Môn, mấy chục vết sẹo trên người là đã được kiểm nghiệm.

Khương Trung uống ngụm nước trà, bề ngoài mềm mỏng nhưng trong lòng nham hiểm mà đáp lại:

- Đương nhiên, đàn ông ở Đường Môn đều có khí phách kiên cường, đặt sự trung thành lên đầu, trước giờ không được có bất kỳ kẻ phản bội nào, Đường chủ Chu lại là nguyên lão Đường Môn, sao lại có thể sinh hai lòng với Bang chủ chứ? Đường chủ Chu, tuyệt đối không nên tin kẻ có ý đồ chầm ngòi ly gián.

Chu Bách Ôn gật gật đầu, nói chệch đầu đề câu chuyện:

- Tổng quản Khương, còn có một việc, hắn ý đồ ám sát ta, may mắn là có binh sĩ bên người anh dũng chống cự, tôi mới tránh bị sát hại, tuy nhiên có lời đồn nói hắn là do Tổng quản Khương phái đến, các người đã đạt được thỏa thuận bí mật ở khu cá nước nông.

Khương Trung kinh ngạc, buột miệng nói:

- Làm sao tôi có thể sai Sở Thiên đến giết ông được? Hắn là kẻ thù số một của Đường Môn, tôi muốn hắn chết còn không được nữa là.

Chu Bách Ôn lộ ra một nụ cười quái dị, đầy thâm ý đáp lại:

- Thỏa thuận nói, Tổng quản Khương vì Đường Môn mà diệt trừ tôi, cho nên mượn tay của Sở Thiên để xử lý tôi, còn Tổng quản Khương báo đáp lại là không vây giết Sở Thiên đang một mình ở Hải Nam, mặc dù tôi cũng cho rằng đó là nói xằng nói bậy, nhưng tin đồn lại rất có căn cứ.

Khương Trung nhìn vẻ mặt của Chu Bách Ôn, biết rằng ông ta kỳ thực đã tin vào cái gọi là lời đồn, lại còn đeo một cái vòng lên người mình, khiến mình phải đeo trên lưng tội danh có dụng ý bất lương, tâm này thật sự độc ác, cho nên cũng không cần giải thích gì với ông ta nữa, trở nên trịnh trọng khác thường nói:

- Đường chủ Chu, Khương Trung thề tuyệt đối không có thỏa thuận này.

Chu Bách Ôn bật cười sảng khoái, lập tức ngồi thẳng người, nói:

- Tôi đương nhiên tin tưởng Tổng quản Khương rồi, nếu không cũng sẽ không đem ra nói, mà trực tiếp đi hỏi Bang chủ, theo như tôi phỏng đoán, có lẽ đây là âm mưu quỷ kế của Sở Thiên, tuy nhiên, để chấm dứt lời đồn, Chu Bách Ôn thỉnh cầu lập tức truy sát Sở Thiên!

Người này xoay một vòng rồi kéo mình vào trong đấy, nếu như đổi thành ngày hôm qua, Khương Trung vì chính minh sự trong sạch của mình, sẽ chấp thuận ông ta vây giết Sở Thiên, nhưng vừa mới nghe phân tích của Đường Vinh, biết rằng khi Sở Thiên bị giết cũng là lúc mình mất mạng, huống hồ cuộc nói chuyện vừa rồi đã chứng minh ông ta đã nổi lên lòng nghi ngờ với mình.

Sở Thiên không thể giết, ít nhất hôm nay không thể giết!

Nghĩ đến đây, Khương Trung nhìn chằm chằm Chu Bách Ôn, nhẹ nhàng lắc đầu phủ quyết: 

- Đường chủ Chu, Sở Thiên tạm thời không thể giết, cao thủ Bang chủ phái đến ngày mai là sẽ đến Hải Nam, đợi bọn họ đến xong rồi chúng ta lại bố trí sắp xếp, nỗ lực truy sát, còn hôm nay hãy gia tăng thêm thủ hạ trông chừng là được.

Dường như Chu Bách Ôn sớm đã dự liệu đến đáp án này, cho nên không có kinh ngạc một chút nào, khóe miệng lộ ra nụ cười, trả lời:

- Tổng quản Khương, thời tiết ở Hải Nam vẫn còn rất xấu, cao thủ Bang chủ phái đến ngày mai chưa chắc có thể tới được, quan trọng hơn là, có lẽ đêm nay Sở Thiên sẽ rời khỏi Hải Nam, vậy là bỏ qua cơ hội tốt rồi.


Khương Trung rầu rĩ uống trà, không lên tiếng.

Chu Bách Ôn chậm rãi chuyển động chén trà màu xanh biếc, tiếp tục nói thêm:

- Huống hồ Đường Môn Hải Nam có đủ nhân lực để vây giết, vì điều này tôi còn đặc biệt mời đến hai cao thủ, ông lại trì hoãn làm gì chứ, hay là lời đồn là sự thật? Nếu đúng vậy thì cứ việc nói ra, Chu Bách Ôn lập tức tự vẫn trước mặt Tổng quản Khương để chứng tỏ sự trong sạch.

Bức mình tới góc tường à! Tâm tính mà Khương Trung câu cá tu luyện được nhanh chóng đã bị Chu Bách Ôn phá hủy rồi, bây giờ ông hận không thể cầm đao đâm chết kẻ thuộc hạ bức người kia, may nhờ công lực nhiều năm khiến ông ngăn chặn được cơn tức giận, cười trừ đáp lại:

- Đường chủ Chu, để tôi xin ý kiến của Bang chủ, hai tiếng sau sẽ trả lời ông.

Chu Bách Ôn gật gật đầu, đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, nói:

- Được! Vậy thì phiền Tổng quản Khương rồi, Chu Bách Ôn sẽ đợi hồi âm, 800 Đường Môn tinh nhuệ cũng đã sẵn sàng, chỉ cần Tổng quản Khương hạ lệnh truy sát Sở Thiên, trong vòng mười lăm phút là có thể hình thành vòng vây, ba mươi phút là có thể giải quyết tính mạng Sở Thiên.

Khương Trung sắc mặt khó coi gật gật đầu, trong ánh mắt chợt vụt qua sát khí, hỏi:

- Đường chủ Chu, tôi cũng nghe có lời đồn, có người nói tối qua ông phái sát thủ đi ám sát Sở Thiên, còn bị tàn sát đến mức toàn quân bị tiêu diệt, mặc dù tôi cảm thấy vô lý buồn cười, bởi vì Đường Môn từ trước đến nay có quy tắc, Đường chủ Chu sao có thể không nghe mệnh lệnh của tôi chứ?

Chu Bách Ôn hơi sững người, lập tức bật cười sảng khoái, mặt không đổi sắc đáp lại:

- Tổng quản Khương, tuyệt đối là lời đồn, đúng như những lời ông nói, Đường Môn lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, ông nghiêm khắc yêu cầu chúng tôi không thể rút dây động rừng, Chu Bách Ôn tôi làm sao có thể phái sát thủ xử lý Sở Thiên chứ?

Khương Trung ngẩng đầu nhìn Chu Bách Ôn, thản nhiên cười, nói:

- Tôi đương nhiên tin tưởng Đường chủ Chu!

Chu Bách Ôn nhìn quét qua Khương Trung, như có ý muốn rời đi.

Chu Bách Ôn dẫn Bang chủ Đường Môn bước ra ngoài đại sảnh khách sạn, hai kẻ thân tín cùng tiến lên, ghé vào lỗ tai ông ta hạ thấp giọng, nói:

- Đường chủ Chu, sáng nay Tổng quản Khương quả thực đã cùng Sở Thiên hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người đã có cuộc nói chuyện rất vui vẻ, buổi trưa, thân tín của Tổng quản Khương tìm hiểu xung quanh về tình hình của chúng ta.

Chu Bách Ôn đứng lại, hạ thấp giọng mắng:

- Mẹ nó! Quả nhiên là đến kiểm tra ta! Lão vốn không muốn lại sớm xảy ra chuyện như vậy, không ngờ lại muốn lấy mạng của lão, lão sẽ dọn dẹp ngươi lại trước tiên rồi nói sau, Triệu Cương, ngươi dẫn ba trăm huynh đệ mai phục xung quanh quán rượu, mười giờ tối nay giết Sở Thiên.

Triệu Cương hơi kinh ngạc, hỏi:

- Không phải Tổng quản Khương nói không nên đánh rắn động cỏ sao?

Chu Bách Ôn hừ lên một tiếng nặng nề, không tỏ thái độ gì, nói:

- Con rắn này sớm đã bị đánh thức rồi, thậm chí sắp chạy trốn rồi, còn ở nơi này đóng giả Binh pháp gia gì nữa, hơn nữa Khương Trung nói cái gì mà xin chỉ thị của Bang chủ, dự kiến cũng sẽ không có kết quả tốt, chắc chắn là kêu chúng ta tiếp tục chờ đợi, chờ đợi cái gì mà thời cơ với cao thủ.

Triệu Cương gật đầu tư lự, Chu Bách Ôn chậm rãi lấy hơi, tiếp tục nói thêm:

- Đợi sau khi giết Sở Thiên rồi, ta sẽ lấy đầu của Khương Trung, rồi giá họa cho Sở Thiên bịt miệng Bang chủ, khiến Soái quân và Đường Môn quyết một phen sống mái, còn ta nhân cơ hội này tiếp tục chiêu binh mãi mã, khuếch trương sức mạnh.

- Đợi đến khi nhân số đệ tử đạt ba mươi nghìn người, ta sẽ có thể tự thống lĩnh một vùng, có địa vị ngang nhau với Đường Vinh, những lợi nhuận trước đây đều được chuyển cho toàn tỉnh rồi, các anh em cũng sẽ có thêm nhiều tiền để chi tiêu, thậm chí chúng ta có thể lấy thêm Đường Môn ở các tỉnh thành phố lân cận, khiến cho ngươi và ta công thành danh toại! Triệu Cương, mau đi làm việc.

Triệu Cương bật cười, giơ tay nói:

- Tôi lập tức dẫn người đi mai phục.

Ánh đèn rực rỡ vừa mới thắp lên, quán rượu Vong Ưu

Lão Yêu lại nướng thịt cừu, lửa than ôn hòa nhấp nháy ánh rực rỡ, thịt cừu tươi ngon tỏa mùi thơm, Sở Thiên lộ ra vẻ hài lòng, rồi liền lấy trà lá trúc uống, mặc dù trời vẫn còn sáng, nhưng tiết trời vẫn rất lạnh.

Có thể uống hai bình rượu lại khiến cho người ta rất vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc