Tất cả các trận chiến đều xảy ra lặng yên không một tiếng động, không phải là quân địch không muốn đến cứu viện, mà là tất cả đều biết, Sở Thiên bức đến chết trong những xó xỉnh, khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu, đổi lại ai ở vị trí Sở Thiên đều sẽ làm nổ hai trái lựu đạn, cho nên đều trong phạm vi có thể dễ dàng tha thứ, mong chờ vào may mắn một phần một vạn kia.
Sở Thiên đỡ thi thể tên địch vừa tấn công, trong mắt lóe ra linh hoạt, sát khí sắc bén, lạnh lùng nói:
- Tốt nhất không nên phản khánh vô dụng, tôi chỉ muốn qua cầu, ai lộn xộn nữa sẽ cùng chết.
Thân thủ dũng mãnh khiến cho đám binh lính từ bỏ phản kích, tất cả đều trở nên yên tĩnh, mong chờ binh lính ở trạm kiểm soát có thể phát hiện điều bất thường.
Cuối cùng cũng đến lượt xe tải Sở Thiên đang ngồi!
Sĩ quan trạm kiểm soát hiển nhiên biết lái xe xe tải, giọng điệu quan tâm:
- Mạc Tạp, hôm nay anh trực ban à?
Lái xe xe tải mỉm cười vài tiếng, đưa giấy chứng nhận cho sĩ quan, trả lời nói:
- Đúng vậy, tiền tuyến chiến đấu, mấy ngày tiếp theo, lái xe tôi đây đoán chừng ngày ngày đều phải tăng ca rồi, tôi hôm nay đã liên tục lái tám xe tải vận chuyển binh lính, may mắn đây là chuyến cuối cùng, nếu không tôi chết vì mệt trên chiếc xe này. Đầu năm nay, quân lương không tốt!
Sĩ quan trạm kiểm soát không kiên nhẫn phất tay, sau đó trả giấy chứng nhận cho gã:
- Đi, đi, hỏi anh nửa câu anh liền đem hết oán giận kể ra với tôi, dường như là tôi gây ra chiến tranh vậy, còn không phải Sa gia khinh người quá đáng, dám giết Tư lệnh Long Thái, đêm nay còn làm nổ hoàn toàn sân bay của chúng ta, đúng rồi, trên đường có gặp nhân vật nào khả nghi không?
Lái xe xe tải trêu ghẹo nói:
- Có, mười mấy người đằng sau đều là quân Sa gia, bắn chết toàn bộ bọn họ đi, tôi có thể trở về ngủ.
Sĩ quan trạm kiểm soát lắc đành chịu, tiểu tử này chỉ biết nói đùa, nhưng vẫn làm theo thông lệ dùng đèn pin chiếu vào các binh lính phía sau xe tải, mọi người đều làm binh lính ăn quan lương, ở khu vực phòng thủ chật hẹp nhỏ bé này cho dù không quen biết cũng mặt đối mặt, cho nên sĩ quan xe tải thấy đều là những binh lính làm việc đã lâu nên hướng về sau hô:
- Cho đi!
Trậm kiểm soát nhanh chóng nâng lên, xe tải lại thong dong lắc lư, chạy về cuối cầu, lái xe xe tải giọng điệu còn hừ nhẹ, ban đêm ở đây yên tĩnh vô cùng hiển rõ vẻ đặc sắc, sau khi sĩ quan trạm kiểm soát cười mắng, quay đầu nhìn xe tải và xe tăng của bọn Nhiếp Vô Danh hô:
- Bộ phận nào? Đưa giấy chứng nhận ra kiểm tra!
Bọn Phong Vô Tình thấy Sở Thiên vừa mới đi đến giữa cầu, nếu lúc này xử lý đám lính trước cầu sẽ dẫn đến lực lượng cuối cầu bắn phá, đến lúc đó cho dù Sở Thiên qua cũng khó mà đắc thủ, nhưng không đưa giấy chứng nhận ra, sẽ khiến chúng hoài nghi, trong lúc đang mâu thuẫn, A Trát Nhi cái khó ló cái không, trả lời:
- Trưởng quan, xe tăng hỏng đang tu sửa, phiền các ông đợi hai phút.
Sĩ quan trạm kiểm soát mắng hai câu, liền tranh thủ quay người về hút điếu thuốc.
Phong Vô Tình bọn họ nhẹ nhàng thở ra, nhưng mọi người đã lặng lẽ đen họng súng nhắm vào mười mấy binh lính trước cầu, đợi tín hiệu của Sở Thiên, lúc này Sở Thiên cùng chiếc xe tải đã nhanh chóng đi đến cuối cầu, mắt theo ánh đèn quét qua chỗ sắp xếp hỏa lực, hai bộ phận súng liên thanh cao xạ nhất định phải rơi, nếu không toàn bộ cầu sẽ bị phong tỏa, như vậy cầu sẽ bị gãy.
Lúc ánh mắt Sở Thiên đang điều tra, binh lính bên cạnh Sở Thiên cũng đang quan sát Sở Thiên, bọn họ nhanh chóng nhận ra ý đồ của Sở Thiên, tất cả đều gắt gao theo dõi hai quả lựu đạn trong tay hắn, xe tải cách vũ khí hỏa lực hạng nặng càng ngày càng gần, mồ hôi do sự căng thẳng và lo lắng chậm rãi chảy ra, có một binh lính rốt cục kìm nén không đươc hoảng sợ đứng lên.
Sở Thiên không đợi binh lính này lên tiếng cảnh báo, tay trái thả một quả lựu đạn xuống xe, nhân lúc các binh lính đang bối rối, dịch chuyển người lao về phía xe tăng bên trái, cùng lúc đó, lựu đạn trong tay phải ném về phía súng liên thanh cao xạ, hai tiếng "Rầm rầm", lựu đạn sau xe tải và lựu đạn rơi vào súng liên thanh cao xạ gần như đồng thời bùng nổ.
Vài tiếng kêu "A a" thảm thiết vang lên, những binh lính không kịp tránh bị nổ thương tích đầy mình, xe tải cháy mất cân bằng, loạng choạng đâm vào xe tăng bên phải, lại phát ra một tiếng nổ thật mạnh, xe tăng bị dầu nhiên liệu của xe tải tràn ra cũng bùng cháy lên.
Sở Thiên tập kích đắc thủ, hai tay hướng tới eo bóp nhẹ, mấy quả lựu đạn chống xe tăng ném ra phía sau, một quả rơi bên cạnh pháo cối, một quả rơi dưới xe tăng đang cháy, còn một quả mãnh liệt lăn đến phía trước đám binh sĩ, lại vài tiếng "Rầm rầm", vũ khí hỏa lực hạng nặng và binh lính lại bị nổ tung trên đất, không ngừng kêu rên.
Cái duy nhất hoàn toàn còn nguyên vẹn chính là chiếc xe tăng Sở Thiên đang tựa lưng vào, không phải là không muốn làm nổ, mà là nổ rồi sẽ không có chỗ trốn, huống hồ đã không còn thời gian để suy nghĩ, vài binh lính nhảy ra khỏi xe tải sau tiếng nổ, lao tới giết Sở Thiên, nhanh chóng khiến cho Sở Thien không kịp rút súng, chỉ có thể tung người nhảy lên trước khi bọn chúng vồ đến khống chế cổ họng mình.
Vừa mời rời khỏi, xa xa một quả lựu đạn ầm ầm lao đến, rơi chính xác chỗ xe tăng mà Sở Thiên đã từng tựa vào, một tiếng "Ầm", xe tăng chấn động, ống pháo lập tức bay lên rồi rơi xuống, hiển nhiên bị tổn hại lớn, Sở Thiên sau lưng cảm giác được lạnh giá, không khỏi thầm mắng người nào mở pháo, thiếu chút nữa giết chết mình rồi.
Hai tiếng "Răng rắc, răng rắc", cổ của hai binh lính nháy mắt bị Sở Thiên bóp nát, nhưng vào lúc này, một binh lính đã nổ súng "Pằng" , viên đạn sượt qua tay trái Sở Thiên rớt xuống, đúng lúc tên kia đang hơi sửng sốt, Sở Thiên đã đến bên cạnh gã, dao găm đâm vào cổ, máy chảy ròng ròng.
Giải quyết xong tên binh lính to gan này, ánh mắt Sở Thiên nhanh chóng liếc qua mười mấy binh lính đang lao đến, dồn dập chĩa súng về phía mình, vội vàng lăn đến phía trước xe tăng, cùng lúc đó, một viên đạn nhanh chóng bắn đến vị trí cũ của hắn. Hắn không khỏi thầm hô mình may mắn, nhìn thấy giá súng liên thanh bên cạnh bị nổ rơi, vội nhặt lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Mười mấy binh lính lại lọt vào góc ngắm của Sở Thiên, lúc nguy cấp này, Sở Thiên cũng bất chấp tất cả, kéo cò hướng về phía trước nổ súng, đủ để bắn hạ những viên đạn ở độ cao thấp mang theo không khí chết chóc bay về phía đám binh lính, viên đạn nhọn hoắt dễ dàng đâm thủng người bọn chúng, bắn vào bao cát phía sau.
Kẻ địch cũng nổ súng phản kích, một loạt đạn bắn ra đến mức bụi đất trước xe tăng bay lên, mấy tay súng liên thanh hạng 92 cũng cùng bắn, súng cao xạ của Sở Thiên tuy lợi hại, nhưng nhanh chóng đã không còn đạn thay, chỉ có thể lấy ra súng lục giảm thanh gắng gượng phản kích, trong khoảng thời gian ngắn bị hỏa lực của địch ép tới mức không ngẩng đầu lên được.
Lúc này, bọn Phong Vô Tình ở cầu đối diện cũng phát động công kích, dễ dàng giết chết mười mấy binh lính, sau đó cùng bọn A Trát Nhi lao đến phía Sở Thiên, đợi sau khi xe máy và xe tải đi qua, hai đội viên Huyết Thứ lái xe tăng đến giữa cầu, sau đó phá hỏng các linh kiện bên trong, làm tê liệt quái vật to lớn này ở đó.
Nhiếp Vô Danh đương nhiên không quên giấu mấy quả lựu đạn trên cầu, lựu đạn chiến đấu được tạo ra nhờ trí tuệ của con người từ trước đến giờ đều là sự tồn tại hợp lí.
Bao vây không có súng liên thanh cao xạ, Phong Vô Tình lái xe máy nhanh chóng đến cuối cầu, sau đó xoay người tuyệt đẹp ra sau đá vào súng liên thanh của quân địch, lực vô cùng máy trực tiếp đá ngã lăn tay súng chính, lúc hỏa lực đột nhiên ngừng, Phong Vô Tình thuận thế ném mấy quả lựu đạn làm bùng nổ súng liên thanh.
Chiến sĩ Huyết Thứ cùng lúc chạy tới ngoại trừ áp chế địch ở đỉnh xe tải, những người lần lượt nhảy xuống tấn công bắn phá, viên đạn rơi "Bụp bụp" trên mặt đất, kẻ địch giống như cây mạ mất nước ngã nhào xuống đất, trạm kiểm soát này tổng cộng hơn tám mươi binh lính, những hỏa lực hạng nặng lại bị Sở Thiên hành động trước để áp chế, cho nên chiến đấu liên tục hai phút liền kết thúc.
Một trận chiến đã kết thúc, Phong Vô Tình kiểm tra qua tình trạng thương vong, đội viên Huyết Thứ có tám người bị thương nhẹ, hai người bị bắn xuyên bả vai, ngay cả Nhiếp Vô Danh cũng bị đạn làm trầy da, may mắn không có anh em nào chết, có thể thấy khả năng chiến đấu của đội viên Huyết Thứ so với các binh lính khác mạnh hơn rất nhiều.
Nhìn khắp các thi thể, Sở Thiên thầm than nhẹ, chiến tranh quả thật tàn khốc, không ai có cách nào nắm chắc sinh tử của mình.
Nơi này không thể ở lâu được, Phong Vô Tình ra lệnh cho các đội viên Huyết Thứ khẩn trương nạp đạn và xăng, Sở Thiên nhân lúc này nhảy lên xe tải nằm nghỉ ngơi, cầm ấm nước mà đội viên Huyết Thứ mang đến uống được hai ngụm, uống xong mới chậm chạp nói:
- Ai ya, thiếu chút nữa là tiêu tùng rồi, may mắn thay, trên người không biết có đồ vật gì có thể chống đạn mới không bị đạn bắn chết.
Sở Thiên vừa nói tay trái vừa sờ soạng, lấy ra vật cứu mạng gì đó, định thần nhìn kỹ lại không ngờ là hai đồ vật cứng rắn tìm được trong thùng đen, đến bây giờ còn chưa mở ra xem, đúng lúc định mở ra xem, Phong Vô Tình nghe được âm thanh từ xa truyền đến, vội quát:
- Mọi người khẩn trương lên xe, kẻ thù đã đuổi tới.
Sở Thiên đành phải mang vật đó nhét lại vào trong ngực, lại bắt đầu con đường chạy thoát thân gập ghềnh.
Bộ chỉ huy tuyến đầu Thị trấn Văn Tinh.
Không khí nặng nề lên tới cực điểm, binh lính súng vác vai, đạn lên nòng đứng đầy hai bên.
Lúc này Sa Cầm tú vẻ mặt sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu đoàn trưởng Vương của Thị trấn Văn Tinh, lạnh lùng nói:
- Tại sao không bắn pháo?
Tiểu đoàn trưởng Vương nhìn ánh mắt Đồ Long Hổ bên cạnh, thấy thần sắc như thường, can đảm nói:
- Thưa tiểu thư, thuộc hạ không nhận được mệnh lệnh của cấp trên hoặc Bộ chỉ huy, không thể nã pháo, bởi vì số lượng pháo đạn dựa vào tình hình binh lực của quân địch mà dự trữ, nếu đêm nay bắn hết ba pháo đạn sang bờ bên kia, ngày mai lại khai chiến sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Đồ Long Hổ cũng bổ sung vài câu:
- Sáu pháo đạn của toàn bộ Thị trấn Văn Tinh phải được sử dụng một cách khôn ngoan.
Sa Cầm Tú ngón tay hơi run rẩy, mau khống chế không nổ cũng phải nổ, nói:
- Tôi đã nói rồi, đây là mệnh lệnh của cha tôi, anh cũng là thân cận lâu năm của Sa gia, cũng nên biết con người của Sa Cầm Tú tôi, lẽ nào anh cho rằng tôi giả truyền mệnh lệnh? Nếu anh dám không tuân theo, làm chậm trễ thời cơ chiến đấu, đừng trách tôi đêm nay xử lý anh ngay tại chỗ.
Tiểu đoàn trưởng Vương khẽ thở dài, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, nói lại:
- Sa tiểu thư bắn chết tôi cũng vô dụng, thuộc hạ làm việc theo luật, nếu là Sa tiên sinh hoặc Tướng quân Sa trực tiếp điện báo, thuộc hạ tức khắc nã pháo, nhưng hiện tại lại không nhận được mệnh lệnh của họ, xin Sa tiểu thư bớt giận, cũng xin tiểu thư suy nghĩ kỹ, thuộc hạ thực sự khó làm!
Sa Cầm Tú vốn dĩ tức giận sau khi nghe xong câu nói của gã, cơn thịnh nộ nhất thời lắng xuống, sau khi nghe những lời từ đáy lòng của tiểu đoàn trưởng Vương, cũng cảm nhận được sự mâu thuẫn của gã, gã lệ thuộc vào khu vực phòng thủ Sa Thành, bộ hạ và rất nhiều binh lính đều là Sa Thành mướn vào, cho nên gã nhiều khi cũng chỉ có thể nhìn vào sắc mặt của Sa Thành mà hành sự, huống hồ bên cạnh còn có Đồ Long Hổ.
Sa Cầm Tú nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt Tiểu đoàn trưởng Vương, khôi phục vài phần bình tĩnh, quát:
- Gọi cho Bộ chỉ huy!
Minh Nhi vội cầm điện thoại.