Tiểu đầu mục Đường Môn tuyệt vọng quay đầu lại nhìn mấy lần, thân thể chậm chãi mềm nhũn rơi xuống đất.
Lúc này đại đầu mục Đường Môn nhìn thấy quần áo phía bụng gã đã bị máu tươi nhuộm đỏ, khách khác trong đại sảnh nhìn thấy thế đều thét lên chói tai chạy tứ phía trốn, đại đầu mục Đường Môn vội móc súng ra, dẫn mười mấy thủ hạ xông vào.
Đám khách khứa bên trong thấy thế đều thét chói tai chạy trốn về bốn phía. Đại đầu mục Đường Môn vội móc súng lục ra, dẫn mười mấy tên thủ hạ phóng đi.
Hai người mặc áo đen khóa trái cửa lớn lại, lấy súng xông vào người đang chạy đến.
- Mẹ nó, cũng không biết người nào.
Đại đầu mục Đường Môn rút súng ra hướng về phía đám đông, cùng với mười mấy thủ hạ đằng sau cũng đều rút súng ra. Lúc này quan khách trong phòng thấy cửa bị khóa lại, lần lượt bao vây về phía bọn họ. cùng mười mấy người chen chúc lại Đại đầu mục tức giận:
- Mẹ nó, đều cút hết cho tao!
Nhưng không có người nào nghe lời của gã, người chen chúc ngày càng nhiều, tiên phong Đường Môn cảm thấy như vậy đối với mình không có lợi, vừa muốn nổ súng cảnh cáo người đang chen lại gần, nhưng đột nhiên cảm thấy ngực như đóng băng.
Lập tức thấy đau nhức vô cùng, dũng khí trên người hình như đột nhiên bị mất hết, tay cầm súng cũng không tự giác buông ra.
Gã chầm chậm cúi đầu xuống, một chiếc muỗng hai phân cắm vào ngực gã, máu gã từ chỗ muỗng cắm tuôn ra, ngẩng đầu muốn nhìn lên xem chủ nhân của chiếc muỗng là ai. Nhưng cũng không thấy bất cứ người nào, tiên phong Đường Môn thẳng tắp quỳ xuống trên mặt đất. Thân mình cũng cong lại.
Mắt mở to ra, lập tức lại nghe tiếng súng vù vù. Thủ hạ phía đằng sau gã đang bị bắn, mỗi viên đạn đều lấy mạng của bọn họ, có hai tên đang giơ súng lên tìm kiếm mục tiêu, huyệt thái dương đã bị họng súng dí vào, hai người này sáng suốt giơ tay lên, muốn có cơ hội giữ lại mạng sống, nhưng bọn chúng nghĩ sai rồi, hai tiếng súng pằng pằng vang lên, viên đạn từ trán xuyên qua.
Trên lầu cũng có thành viên của Đường Môn, vừa thò đầu ra xem xét thì “Ba~” một tiếng, sau khi tiếng súng qua đi, thành viên của Đường Môn vừa mới lộ được nửa đầu kêu rên ngã xuống.
Trên đỉnh đầu xuất hiện lỗ thủng bằng hai đầu ngón tay, máu tươi trào ra trên vách tưởng trắng hình thành những bông hoa hồng đẹp đẽ. Lập tức có tiếng chửi rủa truyền tới.
Người Việt Nam nhìn thời gian, biết trợ giúp của Đường Môn rất nhanh sẽ đến, thế là bảo người bê mấy cái bình gas đến, sau khi bắn bang chúng Đường Môn trên lầu mấy chục viên đạn liền dẫn người rút lui.
Lúc rời đi, họ còn bắn mấy viên đạn về phía bình gas, rầm rầm vài tiếng.
Lửa cháy lên khốc liệt.
Đợi đội trợ giúp lúc tới đập cửa ra, sòng bạc đã cháy sạch một cách vô cùng thê thảm. Mấy chục bang chúng Đường Môn xem bãi cũng bị chết thảm. “Đoàn khảo sát Đông Nam Á” cũng biến mất không còn tăm hơi. Đêm đó, còn có mấy nơi gặp tập kích, toàn bộ đều là “Đoàn khảo sát Đông Nam Á” làm, thủ đoạn đều cực kỳ độc ác.
Điều này khiến Đường Môn trên dưới đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tìm ra đám Đông Nam Á để lột da róc xương được. Phương Tuấn sau khi nhận được tin, cũng phẫn nộ và bất đắc dĩ, mặc dù biết rõ tên này và Sở Thiên có quan hệ nhưng đào ba thước đất đều không thấy có bóng dáng, không có bằng chứng căn bản không thể thông qua những quan hệ khác chèn ép Sở Thiên. Cho nên Phương Tuấn chỉ có thể bảo mỗi nơi duy trì cảnh giác, đồng thời mua súng ở chợ đen để trang bị cho bang chúng.
Vì không để Đường Môn thể hiện sự yếu đuối, dưới sự chỉ thị của Đường Vinh, Phương Tuấn đem hai trăm người giỏi của Diệp gia tụ tập lại. Chuẩn bị trảm trước khi động đối với Sở Thiên. Dù sao những người này đều là người Diệp gia thuê, chết cũng không tiếc. Cho dù giết không được Sở Thiên cũng có thể khiến cho Soái quân nguyên khí đại thương.
Buổi sáng ngày thứ hai, Sở Thiên vừa mới tỉnh dậy thì nhận được điện thoại của Bành Cao Phong.
Hai người nói chuyện vài câu rồi trực tiếp đi vào chủ đề chính, Bành Cao Phong cười đầy thâm ý nói:
- Ông em, tối hôm qua mấy nơi của Đường Môn đều đụng phải đấu súng.
- Bởi vì ảnh hưởng ác liệt và việc Đường Môn và thông qua quan hệ chèn ép. Phía cảnh sát hiện nay không quay nòng súng về phía Đường Môn nữa, mà ngược lại yêu cầu truy cứu cái gì mà phần tử Đông Nam Á.
Sở Thiên hơi mỉm cười. Như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Bí thư Bành, họng súng như thế nào mới có thể xem trọng Đường Môn chứ? Đương nhiên, là không phải ông dưới tình huống khiến ông làm khó xử. Nếu như khiến tiền đồ của ông bị ảnh hưởng, Sở Thiên cho dù làm đắm Đường Môn cũng không có ý nghĩa. Thẳng thắn với bạn bè còn quan trọng hơn tiêu giệt địch đấy.
Trong lòng Bành Cao Phong có chút ấm áp, nghĩ không ngờ Sở Thiên vì ông ta mà nghĩ. Vì thế hàm ý lời nói sắc bén:
- Muốn cảnh sát kiên quyết xử lý Đường Môn, trừ phi Đường Môn phạm phải hành vi phạm tội, hoặc có ảnh hưởng ác tâm khó xóa được. Có như vậy mới có thể công khai lấy cớ, bất kỳ người nào cũng không thể bảo vệ được Trịnh ngoài Đường Môn.
Sở Thiên bừng tỉnh ngộ ra nói:
- Hiểu rõ rồi. Cảm ơn Bí thư Bành.
Sau khi cúp điện thoai, Khả Nhi chủ động nhích người vào trong lòng hắn, cọ xát vào lỗ tai của hắn nói:
- Anh không phải đã muốn để Đường Môn phạm phải hành vị phạm tội sao? Thế nào mà vẫn còn thỉnh giáo Bí thư Bành chứ?
Sở Thiên lướt nhẹ làn da trơn mịm của cô cười nói:
- Mặc dù anh có sắp xếp rồi, nhưng để Bí thư Bành nói ra thì càng có ý nghĩa hơn. Nếu như anh làm tốt, ông ta sẽ cảm thấy đấy là công lao ông ta chỉ điểm cho. Nếu như làm không tốt ông ta sẽ cố gắng giúp đỡ che dấu, bởi vì ông ta sẽ không thừa nhận sai lầm đó là của mình.
Khả Nhi hôn lên môi Sở Thiên, lẩm bẩm nói:
- Thật là tiểu hồ ly.
Ngày hôm đó có vẻ khá bình lặng, đám xã hội đen cũng cực yên tĩnh, duy chỉ có Sở Thiên và Phương Tuấn rõ, mọi người đang điều binh khiển tướng, ngấm ngầm đào bới mãnh liệt rất nhanh sẽ có con song lớn, Sở Thiên đang hoàn thành kế hoạch cuối cùng, Phương Tuấn đang cho người giỏi của Diệp gia bố trí kế hoạch công kích.
Gần lúc chạng vạng tối, Quang Tử nhận được tin tình báo từ đám thủ hạ, Đường Môn đêm nay sẽ phái hai trăm tinh nhuệ tấn công khu vực phòng thủ của sSái quân, báo thù rửa hận cho những bang chúng Đường Môn chết thảm mấy ngày nay. Quang Tử nghe xong không hề lo lắng, ngược lại thể hiện vô cùng sốt ruột. Chịu đựng mấy ngày nay, sớm đã chờ mong trận đánh ác liệt này.
Lúc này, Sở Thiên đang dựa vào ghế xem tivi, Khả Nhi rúc vào trong lòng hắn, trong tay cầm vài miếng quýt, vừa mới ăn hai miếng, Quang Tử tinh thần hưng phấn chạy vào, vui mừng nói:
- Tam đệ, nhận được tin rồi, Đường Môn chuẩn bị phái hai trăm người tấn công chúng ta, chúng ta có cần đánh trả không?
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, sắc mặt không thay đổi hỏi:
- Tin tức đến từ đâu?
Quang Tử nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
- Trong Đường Môn đều có người của chúng ta.
Sở Thiên nuốt miếng quýt trong miệng. Ôm Khả Nhi ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Hai trăm người này chắc chắn không phải người của Đường Môn, nghe nói chủ tướng của đối phương là Đại Đường Chủ của Đường Môn, là người cẩn thận. Nếu như em đoán không nhầm, thì hai trăm người này chắc là những người giỏi của Diệp gia mời đến. Tướng địch là muốn đả thương nguyên khí của chúng ta à.
Quang Tử gật đầu nói:
- Kệ chúng là người gì, tôi đi dẹp bỏ bọn họ.
Sở Thiên nhẹ nhàng xua tay, trong lòng hắn sớm đã có chủ ý. Ra hiệu Quang Tử ngồi xuống, đầy thâm ý nói:
- Giết gà không cần tới dao mổ trâu? Là những người giỏi của Diệp Gia thì sao? Anh Quang, anh bảo Ngũ Hành đi diệt trừ bọn họ, những bang chúng được chúng ta thu nhận cũng đến lúc làm việc rồi. Nói cho bọn họ, chó gà không tha.
Quang Tử nhẹ nhàng gật đầu, vẫn là tam đệ suy nghĩ chu đáo, nghiêng cái đầu nghĩ một lát rồi nói:
- Diệp Gia có thể phái người ra tay. Nói như vậy cũng không phải hạng người vô tích sự, tôi lo lắng bốn trăm người bang chúng địa phương không đấu lại bọn họ. Tôi nghĩ, hay là vẫn dẫn vài anh em ở phía sau áp trận, cũng có thể giúp đỡ ổn định trận tuyến.
Sở Thiên không nhịn được cười, hắn biết Quang Tử thích chiến đấu, cho nên luôn tìm cớ đi đánh vài trận, đồng thời cũng bị đen đủi nhốt chung vào, thế là gật gật đầu nói:
- Được, anh Quang, anh dẫn hai trăm anh em áp trận, ngoài ra bảo anh em cứ điểm nâng cao cảnh giác phòng thủ, em lo là có âm mưu phía sau nữa.
Quang Tử vội vàng dẫn người đi sắp xếp.
Sau khi rời đi. Khả Nhi dựa vào ngực hắn, cười hỏi:
- Có âm mưu phía sau?
Sở Thiên gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ bên thành ghế, thản nhiên nói:
- Tướng địch phái người tập kích chúng ta, vốn nên vô cùng bí mật. Nhưng bây giờ lại bị chúng ta thăm dò rõ như vậy, nếu không phải người ngu xuẩn hết mức, thì chính là lấy hai trăm người làm mồi dụ. Dựa theo phân tích, tướng địch cũng không phải là bao cỏ.
Nói tới đây, Sở Thiên cười nhìn người phụ nữ trong lòng:
- Khả Nhi, tối nay phải làm phiền em rồi.
Khả Nhi ngẩng đầu lên, dịu dàng nói:
- Việc gì?
Sở Thiên đưa tay phải ra trên mặt nàng vuốt nhẹ một vòng trong, đầy thâm ý nói:
- Rất đơn giản, chúng ta lại phải vây đánh, em dẫn năm trăm anh em Soái quân, đợi nửa tiếng sau khi đám Quang Tử xuất quân, lặng lẽ theo sau, thành lập thành năm đường bao vây quanh, tiêu diệt hết bang chúng Đường Môn dục đồ vây quanh.
Khả Nhi gật đầu tung người dựng lên nói:
- Được!
Sở Thiên nhìn người phụ nữ của mình, quan tâm nói:
- Cẩn thận chút.
Khả Nhi sau khi rời đi, Sở Thiên vẫy tay gọi Trương Đông Bình đến, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Đông Bình, đêm nay nhất định có chút rối loạn, dẫn năm mươi người tinh nhuệ cùng tôi đến phân đường của Đường Môn mò đường bắt cá, xem xem có con cá lớn nào không, nói không chừng đêm nay có thể cắt đứt hơi phân đường của Đường Môn, báo thù rửa hận cho Đỗ Đường chủ.
Trương Đông Bình trước tiên là mừng như điên, nhưng lập tức chần chừ nói:
- Thiếu soái, mặc dù chúng ta đều muốn báo thù rửa hận cho những anh em đã chết, nhưng chỉ dẫn theo năm mươi anh em đi tập kích phân đường, không thể nghi ngờ là dẫn dê vào miệng hổ. Hơn nữa cậu thân là thống soái, bất luận thế nào cũng không thể khiến cậu đi vào chỗ nguy hiểm à.
Sở Thiên từ chối cười cười, đứng lên vỗ tay nói:
- Sở Thiên tôi có thể có được hôm nay, đều là dùng sinh mệnh anh em đổi lại được, cho nên đồng sinh cộng tử đều là vinh hạnh của tôi. Huống chi, tôi cũng không phải đi vào chỗ chết, mà là đi tập kích. Đông Bình, anh an tâm, tôi làm việc tự có chừng mực, đi sắp xếp đi.
Sở Thiên đã nói đến mức như thế này rồi, Trương Đông Bình biết khuyên giải cũng không có tác dụng gì, thế là vâng mệnh ra ngoài sắp xếp. Đồng thời trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như gặp phải gì nguy hiểm, chẳng sợ năm mươi anh em chết hết, cũng không thể để Thiếu soái bị tổn hại. Những ngày này ở chung, anh ta đã bị Sở Thiên làm cho cảm động.
Phân đường Đường Môn, Phương Tuấn nhìn chằm chằm vào bản đồ trên tường, khóe miệng hé ra nụ cười quái dị, lấy bút đỏ trên bản đồ vẽ lên cái vòng tròn nhỏ, và viết hai chữ Soái quân, lập tức lại thêm dấu x đỏ, viết lên hai chữ Diệp gia, còn vẫn chưa thỏa mãn lại vẽ thêm một dấu x thật to, vẫn là Soái quân. Sau khi nhìn kỹ vài lần mới vẽ lên vòng tròn lớn, tiêu đề “Đường Môn”, Đường Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào mấy cái dấu nhân đỏ thản nhiên nói:
- Lấy hai trăm người của Diệp gia làm mồi nhử. Có lãng phí không? Hoặc nói bọn chúng phải cẩn thận một chút.
Phương Tuấn hơi cười khẽ, đầy thâm ý nói:
- Không hy sinh thì làm gì có thành công? Chỉ có Diệp gia không biết rõ tình hình, trong hỗn loạn mới thể hiện sự thật, công kích Soái quân mới có thể không kiêng nể gì. Chờ bọn chúng chém giết hầu như không còn sức lực, bang chúng Đường Môn mạnh mẽ xông lên phục kích, tinh nhuệ của Soái quân nhất định bị tiêu diệt hoàn toàn.
Đường Thiên Ngạo không ý kiến gật đầu.
Bóng đêm nặng nề, tựa như vẩy mực.
Trên nửa đường phố trống rỗng, mười mấy xe chở hai trăm tinh nhuệ của Diệp gia lặng lẽ đến, bọn chúng thế nào cũng không ngờ tới tung tích của mình bị Soái quân biết hết, đều cho rằng lần này hành động trước nhất định thành công. Xe đến giữa đường đột nhiên dừng lại, mấy chiếc xe toàn bộ dừng lại, còn hơi chếch đi phương hướng.
Vi Giả trên xe này nhảy xuống, giọng quát nói:
- Sao lại thế này?
Vài người sau khi kiểm tra lốp xe, cười ngượng nói:
- Lốp xe nổ rồi.
Nghe thấy âm thanh ủ rũ, Vi Giả ngập ngừng chửi rủa.
Nhận tiền của Diệp gia, Đến bây giờ vẫn chưa thu phục được Trịnh ngoài Soái quân. Nếu như không phải Diệp gia dặn dò phải hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Đường Môn, gã đã sớm dẫn hai trăm người liều mạng đến xử lý Sở Thiên. Bây giờ có cơ hội đánh Soái quân, xe đi đến nửa đường lại bị gián đoạn.
Vì thế, Vi Giả vắt tay sau lưng đi đi lại lại, miệng nguyền rủa mắng lên:
- Thật đen đủi, muốn chém giết một trận mà vừa xuất quân lại xảy ra chuyện!
Vẫn chưa nói xong, trong đầu gã ta hiện lên ý tưởng, đột nhiên có dự cảm không tốt, ngăn không được hấp tấp nói:
- Chúng ta sẽ không dính bẫy của chúng nó chứ?
Ngữ âm vừa mới hạ xuống, đột nhiên có người hô lớn:
- Mặt đất có đinh sắt!
Vi Giả đang đi về phía trước nghe tiếng hô, quay đầu nhìn đoàn xe lúc nãy, cúi đầu xem xét kỹ, không phải chứ. Mặt đường đặt một hàng đinh sắt, đinh cũng không lớn, có ba cái nhọn, hình lăng trụ, dài nửa ngón tay, cái vật này đặt trên đất chính là vì để phá hư, lốp xe chèn lên trên không thủng mới lạ.
Vi Giả tùy ý nhặt mấy cái lên quan sát, thở hổn hển nói:
- Con mẹ thằng nào để cái này trên đường, thật là thiếu đạo đức!
Đột nhiên, trong cái nhà bên đường có người hét lớn:
- Là ông nội mày đặt đấy!
Tiếng hét bất thình lình, nghe như tiếng sấm trong không trung, khiến hai trăm người giỏi của Diệp gia bị dọa muốn chết. Phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, chỉ nghe trong phòng ốc cửa rầm rầm, tiếp theo là vô số các danh thủ cầm đao kiếm người mặc áo đen chen chúc đi ra, người đi đầu dáng người khôi ngô - Ngũ Hành, trong tay cầm Khai Sơn Đao.
Khai Sơn Đao, dưới ánh đèn loé lên ánh sáng chói mắt.
- Người nào?
Vi Giả theo bản năng lớn tiếng nói.
- Bố Ngũ Hành? Đêm này muốn cái đầu mày rơi xuống đất.
Ngũ Hành xông lên cầm đao quát to, anh ta thân hình khôi ngô, nhưng thân thủ lại dị thường nhanh nhẹn, liên tục vài cái nhảy lấy đà đã đến trước mặt Vi Giả. Không nói hai lời, vung Khai Sơn Đao bổ xuống, mang theo vẻ căm thù sâu sắc và ý muốn lập công.
Bởi vì trời mờ tối, vừa rồi khoảng cách tương đối xa, mãi đến Ngũ Hành giết đến trước mắt, đội quân Diệp gia mới phản ứng lại, lấy đao đánh đám Ngũ Hành, vừa lúc hai tiếng vang lên, hai người đều lùi lại vài bước, nhưng Ngũ Hành lại nhào tới, kẻ dẫn đầu Diệp gia biết mạnh, không dám đón kiếm, chỉ có thể lui về phía sau né tránh.
Không đợi gã đứng vững, Ngũ Hành cái cắt ngang một cái rồi tiến tới, kẻ dẫn đầu Diệp gia bất đắc dĩ lại lui lại. Lần này gã chậm nửa bước, quần áo trước ngực bị dao của Ngũ Hành vạch một đường hơn hai phân.
Miệng há hốc, dẫn đầu Diệp gia sợ tới tận tâm gan. Lòng bàn chân phát lạnh, liên tục lùi về phía sau năm sáu bước, lúc ổn định thân hình, gã liền quát lớn:
- Là quân địch! Mọi người cầm vũ khí!
Kỳ thực không cần gã nói, những tay giỏi Diệp gia lần lượt đã cầm đao lên, Ngũ Hành dẫn bang chúng địa phương đi chém giết.
Người dẫn đầu Diệp gia muốn chỉ huy người dưới chiến đấu, nhưng Ngũ Hành căn bản không để gã có cơ hội, Khai Sơn Đao trong tay anh ta múa may quay cuồng, đao nào cũng như đao nào, đều chém về phía xung quanh người dẫn đầu Diệp gia.
Người dẫn đầu Diệp gia quả thực có chút ức chế, vốn dĩ muốn đi tập kích người khác bây giờ lại bị người bao vây, xung quanh bốn bề đều là trên dưới năm trăm tên địch, điều này khiến gã ta ức chế hơn nhiều, còn cảm thấy kinh sợ.