Sở Thiên không trực tiếp trả lời mà lôi Uông Tử Hào từ phía sau ném về trước mặt Cục trưởng Tạ rồi rút khăn ra lau tay nói:
- Cục trưởng Tạ, tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày nên nhận ra người này và cũng nên biết thủ đoạn của chúng mày. Tao xuất hiện ở đây đơn giản chỉ là muốn chúng mày thả anh Quang ra!
Cục trưởng Tạ nhìn đi nhìn lại tên Uông Tử Hào, ánh mắt có vẻ khinh thường, đường đường là bang chủ Lang Bang lại bị một tên nhóc vô danh làm nhục như thế này bèn rút điếu thuốc “cửu ngũ chí tôn” ngậm vào miệng chẳng ừ hử gì cười nói:
- Nhóc con, đừng có ngông cuồng, Quang Tử buôn lậu thuốc phiện có chứng cứ xác thực, không ai cứu được, mày cũng không thể!
Sở Thiên cười dài vài tiếng, kéo ghế ngồi thản nhiên nói:
- Cục trưởng, dường như mày vẫn chưa hiểu rõ được tình huống, lẽ nào mày thật sự cho rằng tao được bọn vệ sĩ mời vào sao? Thành thực nói cho mày biết, dưới tầng là hai mươi mấy thi thể đang nằm đó. Vì Quang Tử đừng nói là chúng mà ngay cả mày, tao đều có thể chặt thành mười tám mảnh!
Cục trưởng Tạ tức giận đập mạnh lên ghế, thấp giọng quát:
- Mày, mẹ kiếp, rốt cục mày là ai chứ?
Uông Tử Hào còn cho rằng Cục trưởng Tạ đã đoán ra lai lịch của Sở Thiên nhưng không ngờ gã lại ngu xuẩn đến như vậy nên yếu ớt trả lời câu hỏi:
- Lão Tạ à, hắn là Sở Thiên, người lãnh đạo Soái quân, đừng nói vệ sĩ của ông mà ngay cả năm sáu chục huynh đệ Lang Bang cũng đều bị giết rồi, không chơi được với chúng đâu, mau thả người đi!
- Hả!
Cục trưởng Tạ nghe với vẻ phẫn nộ, không kìm được hít mấy hơi lạnh, Thiếu soái Sở Thiên, nhân vật trong truyền thuyết đó gã làm sao lại chưa nghe qua chứ. Sau đó dò xét tên thanh niên trẻ tuổi trước mặt khi nhìn thấy đôi mắt giấu nghề kia thì không khỏi hồi hộp, nhưng gã vẫn không muốn thả Quang Tử ra.
Ngoài việc Quang Tử dính vào vụ án buôn bán thuốc phiện lớn, việc tử hình gã cũng sẽ ảnh hưởng tới con đường thăng tiến của mình, hơn nữa còn có người thần bí âm thầm chào hỏi và đưa ra ba trăm vạn để gã nghĩ mọi cách đưa Quang Tử ra thẩm vấn phán xét công khai, để từ đó đánh vào sự hung hăng và thế lực ngầm của Soái quân.
Tuy gã không biết người thần bí kia là ai, nhưng chỉ nhờ vào vụ trọng án của Quang Tử đã mang thu nhập cho gã đến năm triệu, tương lai tươi sáng cũng khó mà đoán được. Để được cái tiếng quan tốt trong dân chúng gã cũng muốn tiến hành vụ án tới cùng, không có bằng chứng thì tạo bằng chứng, không có nhân chứng thì tạo nhân chứng, huống hồ tiền tài giúp người trừ họa.
Vẻ mặt Cục trưởng Tạ thay đổi trong nháy mắt, sau cùng giải quyêt việc chung nói:
- Quang Tử buôn bán thuốc phiên trên địa giới của tao...
Uông Tử Hào xót xa nhìn tên Cục trưởng không biết điều này.
Ánh mắt Sở Thiên như đao nhìn chằm chằm vào mặt gã, lạnh lùng nói:
- Đừng nói toàn những thứ vô dụng này, đối với mày mà nói thì giờ chỉ có thả người mới là hành động sáng suốt, nếu không mày sẽ phải hối hận cả đời. Nói thật cho mày biết, buổi thảo luận bí mật của mày với nữ minh tinh và âm mưu của Uông Tử Hào đều có ghi hình, tao mà đưa nó ra thì!
- Mày không những thân bại danh liệt thậm chí còn chết bất đắc kỳ tử!
Nhìn hai đĩa CD trên tay Sở Thiên, Cục trưởng Tạ toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn vào Uông Tử Hào tìm đáp án từ vẻ trốn tránh trên nét mặt của gã, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Uông Tử Hào, không ngờ mày dám chơi chiêu này với ông đây, hôm nay ông phải lột da bẻ xương của mày!
Uông Tử Hào cố gắng trốn tránh ánh mắt của Cục trưởng Tạ.
Sở Thiên giơ tay chặn những chửi rủa của Cục trưởng Tạ, bình thản nhưng uy nghiêm nói:
- Cục trưởng Tạ, giờ có phải có thể thả người rồi chứ?
- Thả cái mẹ nhà mày!
Cục trưởng Tạ vẻ hung tợn dập tắt điếu thuốc trên ghế, đứng lên chỉ thẳng vào Sở thiên nói:
- Cũng dám tới uy hiếp ông đây mà không nghe ngóng xem ông mày cũng là xuất thân từ xã hội đen đấy. Cầm mấy thanh đao với cuộn băng ghi âm nát tới hòng uy hiếp ông à, không có cửa đâu. Nói cho mày biết đêm nay ai cũng đừng hòng ra khỏi nơi này!
Mấy tên cảnh sát trong phòng cũng đã rút súng ra.
Báng súng chính là quyền lực, Cục trưởng Tạ có súng trong tay thì khí thế lại càng thêm chắc rồi, ánh mắt lộ vẻ hung ác nói:
- Mày là lão đại của Soái quân, Quang Tử buôn bán thưốc phiện đương nhiên mày cũng khó tránh khỏi liên quan. Tao thấy chúng mày cũng không phải chạy nữa đâu, để ông đây xử lý chúng mày ngay tại đây để trừ hại cho dân vậy, cũng tiện cho anh em chúng mày đoàn tụ dưới địa ngục!
Khi Sở Thiên hét tên Cục trưởng Tạ thì gã đã nổi lên ý định giết người. Thằng nhóc này lại dám sờ vào mình, tiếp theo lại nghe thấy gã đang nắm giữ bí mặt và băng ghi âm của mình thì trong lòng càng có ý giết người. Bất luận thế nào, tối nay cũng không thể để chúng sống sót chạy thoát nếu không sẽ là giết chính mình.
Mấy tên cảnh sát nghe thấy mệnh lệnh của Cục trưởng Tạ dường như cùng lúc giơ súng nhằm chuẩn, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, sớm đã bị Lão Yêu phòng bị bắn ra hai tay Thiên Nữ Tán Hoa, hơn chục cái đinh như viên đạn cắm vào vào ngực bọn chúng, đinh đâm vào người đồng nghĩa với cơ hội sống bị dập tắt.
Trong lúc Cục trưởng Tạ còn đang sững sờ thì mấy tên cảnh sát lặng lẽ ngã xuống, máu tươi phun ra từ các vết thương.
Hỏa Pháo bị trói trên ghế cũng ngửa mắt lên trời cười dài, hét lên vào tiếng:
- Sảng khoái! Sảng khoái! Sảng khoái!
Cục trưởng Tạ và hai tên cảnh sát còn lại ngơ ngác nhìn nhau trong lòng run sợ. Tới giờ mới biết Uông Tử Hào nói không sai, tên Sở Thiên này dũng mãnh không ai sánh kịp, nhưng Cục trưởng Tạ vẫn không chịu khuất phục, gã biết bị người khác nắm được điểm yếu thì sẽ phải sợ hãi cả đời nên nhất định phải xử lý bọn Sở Thiên.
Vẫn còn hai tên cảnh sát với hai khẩu súng, là vẫn còn cơ hội.
Cục trưởng Tạ bật cười ha hả, thái độ thay đổi cực kỳ hữu hảo:
- Không ngờ Thiếu soái thật là rồng trong loài người, thân thủ xuất thần nhập hóa, lão Tạ tôi phục rồi, giờ tôi sẽ cho người đưa Quang Tử tới đây, lập tức thả người để anh em các anh được đoàn tụ, sau này mọi người đều là bạn tốt cả.
Sở Thiên không hề tin lời ma quỷ của gã nhưng cũng không bóc trần mà tùy ý gật gật đầu.
Trong nháy mắt, thừa lúc mọi người chú ý vào Cục trưởng Tạ thì một tên cảnh sát lâu năm cách Sở Thiên gần nhất lùi ra sau, gã là tâm phúc lâu năm của Cục trưởng Tạ nên đương nhiên biết nụ cười của Cục trưởng Tạ ẩn chứa ý nghĩ gì, bèn trượt khẩu súng màu đen bên ống tay áo ra giơ lên định chỉ về phía Sở Thiên.
Chính lúc đó, chỉ thấy trên tay Sở Thiên đột nhiên bay ra một vật tương tự quay tròn ánh lên màu vàng bay nhanh về phía tên cảnh sát già đời đúng lúc tên cảnh sát bóp cò ánh vàng đó không hề cắm vào người hắn chỉ trong nháy mắt từ phía sau lại lóe lên, thân thể khẽ chấn động.
Chỉ thấy trước ngực và sau lưng hắn cùng lúc phun ra hai tia máu tươi, vương trên đất nhuộm đỏ mặt đất. cùng với thân hình to lớn của gã ngã xuống thì ánh mắt cũng dần dần mất đi, súng trong tay cũng trôi ra xa, mà thanh đao đâm xuyên qua người gã chính là con dao màu vàng của Uông Tử Hào.
Tên cảnh sát còn lại cũng rút súng ra nhưng nhìn thấy tên cùng đội chết nhanh chóng thì ngẩn ngơ, cũng trong thời khắc đó Thiên Dưỡng Sinh tung chân đá, gã lao vào tường giống như diều đứt dây chầm chậm hạ xuống, nhưng lại không hề chết đi, lúc đang muốn cầm dao xông giết Sở Thiên lại lên tiếng ngăn cản, hắn muốn gửi tặng phẩm cho Cục trưởng Tạ.
Sở Thiên nhặt súng lên, lấy khăn lâu sạch vân tay trên súng. Khóe miệng nở nụ cười, đi tới bên cạnh tên Cục trưởng Tạ đang mắt trợn mồm há, không chút khách khí nhấc thân hình khổng lồ của gã lên dùng lực khống chế tay phải của gã, đồng thời để súng vào tay gã, đưa ngón trỏ vào cò súng.
Thiên Dưỡng Sinh hiểu ý liền đưa đệm cho Sở Thiên, Sở Thiên sau khi nhận lấy thì đặt nó lên họng súng rồi nắm lấy tay cầm súng của Cục trưởng Tạ nhằm thẳng vào bọn cảnh sát cặn bã đang rên rỉ, vẻ đầy thâm ý nói:
- Cục trưởng thanh minh liêm khiết à, mày có biết tao sẽ làm gì không?
Cục trưởng Tạ cũng không phải là kẻ ngu đần, đương nhiên gã cũng biết suy nghĩ của Sở Thiên, định giãy dụa nhưng không có chút sức lực nào.
Trong chớp nhoáng Sở Thiên đè vào ngõn trỏ của hắn “ bàng bàng bàng” mấy phát súng xuyên qua đệm bắn ra rồi bắn cho tên cảnh sát đang dựa trên tường ngã lăn xuống đất. Lỗ đạn và máu tươi làm Cục trưởng Tạ bị kích động năng nề, tuy gã đã hại qua rất nhiều người nhưng tự tay cầm súng giết người của mình thì đây là lần đầu tiên, mặc dù là bị ép buộc.
Là một Cục trưởng, gã biết rõ bất luận mình có bị ép buộc hay không nhưng chỉ cần chính mình nổ súng không nói tới việc ngồi tù mà ngay cả con đường làm quan cũng tiêu tan. Quan trường Thiên Triều chú trọng là luật “không vì công lao mà làm quá”. Nhưng chỉ cần ngươi có chút xíu phạm pháp thì cho dù có công lớn tới đâu cũng không thể bù lại được.
Thực ra riêng băng video gã ăn chơi trác táng và mưu đồ bí mặt cũng đủ để đưa gã vào tù rồi. Nhưng trong tay có mấy tên có năng lực với mấy khấu súng, tưởng rằng sau khi giết chết bọn Sở Thiên thì có thể hóa nguy thành an, dù sao gã cũng không tận mắt thấy những vệ sĩ bị tiêu diệt nên không thể nào tưởng tưởng được bọn Sở Thiên lợi hại thế nào.
Giờ thất bại thảm hại khiến gã thấy mệt mỏi.
Sở Thiên buông tay ra đá súng ra xa, rồi ném tên Cục trưởng Tạ toàn thân run rẩy về, thấy vẻ mặt gã trắng bệch thì khinh thường nói:
- Mày đã từng là xã hội đen sao? Cũng thật khiến người trong đạo mất mặt quá, có chút trình độ giết người này mà cũng đòi đọ với Soái quân, thật không biết thế nào là lợi hại mà.
Cơ mặt Cục trưởng Tạ khẽ rung động, nhưng không hề nói gì.
Sở Thiên tới gần ngồi trên ghế tự rót chén trà cho mình thản nhiên nói:
- Cục trưởng, giờ thì nên thả người rồi chứ? Chính tay mày giết chết thuộc hạ của mình còn bắn liền ba phát đấy, chẳng lẽ mày định nói với quan tòa là mày bị ép sao? Mày nghĩ quan tòa sẽ tin bắn liền ba phát là bị ép buộc sao?
Cục trưởng Tạ khổ sở hét lên:
- Mày, đồ vô sỉ!
Sở Thiên dựa trên ghế bâng quơ nói:
- Thả người!
Cục trưởng Tạ rùng mình một cái, gã vốn dĩ cho rằng Sở Thiên không dám giết mình, nói cho cùng thì ở bất cứ quốc gia nào việc giết Cục trưởng Cục cảnh sát cũng là vụ án vô cùng nghiêm trọng, nhưng Sở Thiên liên tục cho gã thấy chấn động khiến gã trở nên phân vân, chó cùng rứt giậu, không dám chắn là hắn sẽ không giết mình, trong lòng thở dài nhấc điện thoại đau buồn nói:
- Được, giờ tao sẽ thả người!
Di động liên tục gọi đi mấy lần đều không có tín hiệu, Cục trưởng Tạ hơi kinh ngạc, lẩm bẩm tự nói:
- Làm sao mà lại không có tín hiệu thế này? Rồi lập tức cầm lấy điện thoại bàn gần đó, nhưng máy vẫn liên tục kêu bận, theo phản xạ có điều kiện mắng:
- Mẹ nó chứ, sao mà một chút tín hiệu cũng không có vậy?
Sở Thiên có chút hổ thẹn xoa xoa đầu, chợt nhớ ra là mình bảo bọn Long Phi cắt đứt tín hiệu, liền phát tay ra hiệu cho Lão Yêu đi nối lại dây tín hiệu. Một lát sau, Lão Yêu quay lại gật gật đầu Sở Thiên bèn nhìn về phía Cục trưởng Tạ thản nhiên nhắc nhở:
- Cục trưởng, tín hiệu khôi phục lại rồi, mày có thể gọi điện thoại rồi!
Trong lòng Cục trưởng Tạ hơi run, vừa gã có ý muốn gọi thân tín cứu viện nhưng không ngờ không có cách nào gọi ra ngoài, khi biết Sở Thiên cắt đứt tín hiệu còn cho rằng gã theo dõi nội dung điện thoại của mình, Sở Thiên không có ý làm gã kinh sợ. Nhưng gã sợ bị lộ chân tướng vội vàng gọi điện cho nhà giam trọng phạm.
Thừa lúc rảnh rỗi, Sở Thiên nhìn Hỏa Pháo đang ngồi trên ghế, thấy vẻ nhợt nhạt thì biết đã phải chịu không ít khổ sở bèn chậm dãi đưa trà tới miệng của Hỏa Pháo, miệng nở nụ cười, giọng bình thản nói:
- Người anh em, gặp nhau cũng là duyên phận, uống chén trà cho đỡ khát trước đã.
Hỏa Pháo cảm kích nhìn Sở thiên, cúi đầu ngâm lấy tách trà uống ừng ực, lát sau chén trà đầy không còn một giọt đủ biết hắn lâu rồi không được uống nước. Uống xong chén trà, Hỏa Pháo vẻ hơi do dự nhưng chung quy lấy dũng khí nói:
- Anh bạn, có thể giúp tôi tìm mấy người anh em của tôi không?
Trong lòng Sở Thiên có chút mâu thuẫn, chi tiết rắc rối này hắn không muốn quản, đay là lý do tại sao hắn không cởi trói cho Hỏa Pháo. Đúng lúc đinh mở miệng từ chối Hỏa Pháo cả người cả ghế đổ xuống, quỳ trước mặt Sở Thiên nói:
- Anh bạn, cầu xin các anh đó, chúng tôi cũng là bị Tạ bàn tử hãm hại mà.
- Tôi có thể nhận ra các anh đều là những người trọng tình trọng nghĩa, nếu không đêm nay các anh đã không tắm máu ở biệt thực Thung Hải. Hỏa Pháo ở đây xin khẩn cầu các anh cứu giúp mấy anh em của tôi, tôi đưa họ từ nông thôn ra đây tiền thì không kiếm được lại bị bắt vào ngục, tôi rất hổ thẹn với họ! Chỉ cần các anh cứu họ ra thì Hỏa Pháo tôi là trâu là ngựa cũng không từ.
Ôi! Sở Thiên trong lòng khẽ thở dài, tấm chân tình của Hỏa Pháo đã làm hắn động lòng, bèn cầm lấy dao vàng trên đất vung tay chém đứt sợi dây thừng rồi lại vận nội lực vào lưỡi dao trong lúc Cục trưởng Tạ còn đang ngơ ngác thì chém đứt luôn còng tay của Hỏa Pháo, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Tin là bản tính các anh lương thiện, tôi cứu các anh vậy!
Hỏa Pháo tháo hết dây trên người, ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt tuôn ra, từ đáy lòng nói:
- Ân nhân! Cám ơn ân nhân!
Sở Thiên bước lên mấy bước, kéo Hỏa Pháo dậy vỗ người anh ta, người trọng tình trọng nghĩa như thế này giờ rất ít, họ lại bị Tạ Bàn Tử hãm hại thì giúp đỡ cũng chẳng sao, bèn quay đầu nhìn Cục trưởng Tạ, đầy thâm ý nói:
- Cục trưởng, mày không ngại thả thêm vài người chứ?
Ánh mắt Cục trưởng Tạ trở nên do dự, nghĩ thầm tên Sở Thiên này cũng thật là được voi đòi tiên, không những tự mình làm xằng làm bậy lại còn đòi xen vào chuyện người khác nữa. Hỏa Pháo đẩy bỏ ghế trên đất, phẫn nộ quát:
- Tạ Bàn Tử, nếu ông không thả mấy người anh em của tôi thì tối nay tôi sẽ đập nát người ông ra còn giết cả nhà ông luôn!
Nhìn ánh mắt như sắp bốc lửa của Hỏa Pháo, Cục trưởng Tạ toát cả mồ hôi lạnh trong lòng biết rõ mình chọc vào đều là những nhân vật liều mạng bèn vội cầu cứu với Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, tôi có thể thả anh em họ ra nhưng anh phải đảm bảo an toàn cho tôi nhé, không thì mấy anh em họ mà không làm thịt tôi mới lạ đó.
Sở Thiên không hề nghĩ sẽ giết Cục trưởng Tạ, suy cho cùng nếu làm thế thì ảnh hưởng cũng rất lớn, giờ nghe thấy hắn cầu cứu liền gật đầu nói:
- Được, tôi đảm bảo an toàn cho ông!
Hỏa Pháo nghe thấy Sở Thiên cam đoan thì có phần tiếc nuối và không cam lòng nhưng ai bảo Sở Thiên lại là người cứu mạng mình chứ nên không có cách khác là buông ghế xuống.
Cục trưởng Tạ vội vàng cầm lấy điện thoại gọi điện.
Mười phút sau hai xe áp giải phạm nhân tiến vào.
Bảy tám tên cảnh sát áp giải Quang Tử cùng bọn anh em của Hỏa Pháo tiến vào, vừa bước tới phòng khách của biệt thự liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc còn cả hai mấy thi thể nằm ngang dọc không khỏi kinh ngạc nhưng chưa kịp phản ứng đã bị hai thanh đao bay qua như quỷ đập vào phía sau đầu của họ.
Sau một trận “bịch bịch” vang lên, bảy tám tên cảnh sát liền hôn mê bất tỉnh, bon Quang Tử lộ vẻ kinh ngạc, Quang Tử ngây lập tức nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh mặt lạnh như tờ và Lão Yêu không chút thu hút, tuy chưa hề gặp Lão Yêu nhưng Thiên Dưỡng Sinh là anh em kề vai chiến đấu, khuôn mặt đầy vết thương nở nụ cười:
- Dưỡng Sinh, đã lâu không gặp!
Thiên Dưỡng Sinh vẫn lạnh lùng gật gật đầu, rồi nói ra cầu làm Quang Tử biến đổi sắc mặt:
- Thiếu Soái, đang đợi cậu ở trên!
Nghe được câu nói của Dưỡng Sinh, nét mặt Quang Tử lập tức vui mừng, thật không ngờ Sở Thiên lại đích thân đến cứu mình hơn nữa nhìn tình hình đại sảnh thì đã giết người đên máu chảy thành sông rồi, bèn nhanh chóng đi lên tầng, Lão Yêu cũng vẫy tay về phía mấy người trẻ tuổi thản nhiên nói:
- Các cậu có phải là anh em của Hỏa Pháo không? Cậu ta cũng đang ở trên đợi mọi người đấy!
Sau khi nói xong Lão Yêu trói toàn bộ bọn cảnh sát nằm dưới đất lại, đứng thẳng nhìn đồng hồ treo tường, thì thầm nói:
- Vẫn còn năm phút nữa!
Mấy người trẻ tuổi chần chừ chốc lát nhưng vẫn đi lên lầu.
Quang Tử nhẹ nhàng bước vào mật thất, nhìn Sở Thiên đang ngồi trên ghế, nghẹn ngào nói:
- Tam đệ, Quang Tử thật hổ thẹn!
Trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười rạng rỡ, ưỡn ngực ngang nhiên đứng dậy, tuy khắp người Quang Tử đều bị thương khiến hắn đau lòng nhưng cũng không phải lo lắng về tính mạng nữa, bèn dang rộng hai vai cười nói:
- Anh Quang, lâu rồi mới gặp, Tam đệ tới muộn đã để anh phải chịu khổ trong ngục rồi, tối nay sẽ tự phạt ba chén.
Câu nói nhẹ nhàng không những xua đi áy náy của Quang Tử mà cũng khiến anh ta cảm động đến rơi nước mắt. Thế là anh ta cũng chả để ý thương tích nữa dang tay đón lấy Sở thiên.
Hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau!
Hỏa Pháo đứng bên cạnh không khỏi xúc động, tình nghĩa anh em của người ta thật còn cứng hơn cả đá. Mình là lão đại mà lại đưa anh em mình vào nhà giam của trọng phạm, người ta cũng là lão đại thì vì cứu anh em trong ngục của mình thì tàn sát đẫm máu biệt thự Trung Hải, đạp lên vô số thi thể để cứu anh em của mình, để mà so sánh thì thật vô cùng hổ thẹn.
Đoành
Một tiếng vang lớn vọng lại, hình dung như đất rung núi chuyển thì cũng không co chút quá đáng nào, đồng thời còn kéo theo từng trận hơi nóng, bàn thủy tinh trong mật thất đều khẽ rung động.
Sở Thiên biết đây là vụ nổ gas ở biệt thự Trung Đình, bèn buông Quang Tử ra quay đầu nói với bọn Hỏa Pháo:
- Hỏa Pháo, nhanh chóng đưa anh em cậu rời khỏi thành phố Trung Sơn, mấy xe cảnh sát ở dưới cứ tùy tiện lái đi là được, sau khi ra khỏi Trung Sơn thì ném xe đi. Nhớ đi về hướng thành phố, tôi phải ở lại làm xong chút việc.
Hỏa Pháo gật đầu, biết vụ nổ sẽ dụ cảnh sát tới bừn kéo mấy anh em hét:
- Thổ Pháo, Hắc Thiết, Ách Chuy các cậu mau quỳ tạ ân nhân đi, không có bon họ thì chúng ta không thể sống sót!
Rồi nhìn Sở Thiên nói:
- Ân nhân, sau khi chúng tôi an toàn thì phải đi đâu báo đáp ân tình đây? Ơn cứu mạng suốt đời khó quên!
Thổ Pháo, Hắc Thiết, Ách Chuy vội khấu tạ, tiếng bịch bịch không ngớt.
Nhìn những chàng trai này Sở Thiên dở khóc dở cười, nhưng cũng bị tình nghĩa của họ cảm động liền cười khổ nói:
- Tiện tay giúp đỡ không cần phải đền đáp gì đâu, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại, Hỏa Pháo các cậu mau đi đi, sau khi đường bị phong tỏa thì khó mà chạy được! Còn chúng tôii nhất định sẽ có đường sống không cần lo đâu.
Hỏa Pháo lau nước mắt dập đầu vài cái rồi kéo các anh em ra cửa.