ĐÔ THỊ THIẾU SOÁI

Mặt Quang Tử ánh lên hào quang và cũng lộ rõ sát khí vô tận, nói một cách tàn nhẫn:
- Bọn khốn khiếp kia muốn tạo phản, anh sẽ vặn cổ chúng nó, để cho chúng nó biết thực lực tướng soái Bạch Hổ Đường của chúng ta, nếu không phải anh Hải muốn anh thận trọng thì anh sớm đã lùng sục khắp nơi giết hết chúng nó.

Sở Thiên thấy Quang Tử khẳng định thế, cao giọng nói:
- Mọi người ăn cơm, ăn xong, Long Phi và Phượng Tường đưa anh Quang về Hà Nam, tiện thể ở lại Hà Nam giúp anh Quang làm việc, dù sao Trung Sơn xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người cũng có khả năng sẽ bị theo dõi. Để an toàn, tôi sẽ bảo Phương Tình phái người đi tiếp nhận công việc của Trung Sơn.

Long Phi và Phượng Tường cùng gật đầu đồng ý.

Thức ăn bữa trưa rất thịnh soạn, tám món và hai canh, còn có hai bình rượu.

Long Phi và Phượng Tường vốn cảm thấy mình không có tư cách ngồi ăn, muốn đứng bên cạnh thì Sở Thiên đã nhẹ nhàng ấn xuống, cười nói:
- Trong Soái quân, không phân chia cấp bậc gì cả, mọi người đều là anh chị em, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, huống hồ hai người đều là người có công với Soái quân?

Quang Tử nới cổ áo ra cho thoải mái, giả bộ khẳng khái nói:
- Ngồi xuống, tôi lấy thân phận là Đường chủ Bạch Hổ Đường ra lệnh cho hai người, đừng có tưởng tôi không quản được chuyện của Tinh Nguyệt Đường, cô bé Phương Tình gặp tôi còn phải gọi tôi là anh Quang đấy, mau ngồi xuống đi, tôi đói chết rồi này, tối nay hai đĩa thịt bò cũng chưa đủ no!

Long Phi và Phượng Tường đành ngồi xuống, trong lòng cũng dâng lên niềm xúc động.

Ăn cơm xong, Sở Thiên hàn huyên với Quang Tử vài câu thì tiễn bọn họ ra cửa, giấy thông hành lấy từ trong tay Chu Long Kiếm đủ cho bọn họ đối phó với cảnh sát, an toàn đến Hà Nam. Hơn nữa trên đường còn có thành viên của Tinh Nguyệt Đường do Phương Tình phái đi để bảo vệ, đề phòng Đương Môn âm thầm ra tay với Quang Tử bọn họ.

Nhóm Quang Tử vừa mới đi, điện thoại của Sở Thiên liền kêu.

- Tôi đến rồi.
Một giọng nói bình thản truyền đến.

Sở Thiên cúp điện thoại, khom lưng lững thững bước ra ngoài, ngày lành của Tạ Bàn Tử chấm dứt.

Bãi đỗ xe của khách sạn Dương Cương.

Một chiếc xe màu đen có rèm che lẳng lặng tiến vào, đỗ xe xong, Sở Thiên từ trong bước ra, nhanh chóng chui vào một chiếc xe khác, sau đó có hai người trong xe bước ra, bộ trang phục bình thường trên người cũng không lấn át nổi sự nhạnh lẹ và lạnh lùng.

Sở Thiên ngồi dựa vào ghế, quay đầu sang nhìn người trung niên bên cạnh, cười cười:
- Đội trưởng Lý, thật ngạc nhiên!

Lý Thần Châu cười một cách bình thản, vỗ vỗ vai Sở Thiên nói:
- Thiếu soái làm việc mới tài chứ, nửa buổi tối đã giải quyết được tất cả vấn đề, lại còn tiêu diệt Lang Bang. Tuy nhiên chuyện tối qua quả rất lớn đấy, lão gia buổi sáng nhận được báo cáo, cũng may lão Tạ san bằng được thế lực của Trung Sơn ở khắp nơi, nếu không lão gia chắc nhức đầu lắm.

Sở Thiên cười không để lộ cảm xúc gì, đưa laptop ra, nói:
- Sở Thiên làm việc trước nay luôn có chừng mực, ân oán thù hằn trong giang hồ tôi có thể công bằng giải quyết, nhưng con người có số má như Tạ Bàn Tử không phải là người tôi có thể động tới, ít nhất tôi không muốn vì gã mà dẫn đến họa diệt thân, Đội trưởng Lý, tiếp theo đây là lúc các anh ra mặt rồi.

Lý Thần Châu đón lấy laptop ấn nút khởi động, chỉ người đàn ông trung niên phía trước, chậm rãi nói:
- Đây là đồng chí Trịnh, người kiểm tra kỷ luật, lần này đến thủ đô cùng tôi, mang theo văn kiện trung ương muốn Tạ Bàn Tử sa lưới pháp luật, sau đó trực tiếp giải đến Thủ đô, xử anh ta coi như thay trời hành đạo.

Xem ra mình đã nợ Chu Long Kiếm một ân tình rồi, Sở Thiên khẽ cười gượng, bắt tay đồng chí Trịnh, mọi người đều là những nhân vật có tiếng, tiếp xúc lòng bàn tay đã hiểu đối phương là người như thế nào, không khỏi không nghĩ lão Chu Long Kiếm làm việc quả thận trọng, sắp xếp thân tín ở khắp nơi, không biết trong Soái quân có người hay không?

- Hiện nay còn thiếu chứng cớ trực tiếp đóng đinh anh ta.
Lý Thần Châu mở video mà Sở Thiên đã phục chế ra, sau khi xem xét cẩn thận xong, trên mặt nở nụ cười:
- Mấy cái này đủ để hạ Tạ Bàn Tử và chỗ dựa sau lưng của anh ta, đồng thời có thể gỡ bỏ được bộ mặt giả tạo vì dân của hắn. Lão Trịnh, anh xem đi.

Đồng chí Trịnh đón lấy xem, gật đầu nói:
- Đủ phân lượng rồi, Đội trưởng Lý, nửa đêm chúng ta hành động, đánh thẳng đến nhà của Tạ Bàn Tử, có thể giảm bớt ảnh hưởng xấu cho xã hội, cũng có thể giảm nguy cơ phản kháng, dù sao Trung Sơn cũng là địa bàn của Tạ Bàn Tử, cá chết lưới rách không có lời.

Lý Thần Châu khẽ gật đầu, Sở Thiên cũng than thở theo, đồng chí kiểm tra kỷ luật này không hề đơn giản.

Sở Thiên nhớ ra một chuyện, đưa một tờ giấy cho Lý Thần Châu, trên giấy có mấy con số, nhỏ giọng nói:
- Tôi lấy chi phiếu hai trăm vạn của Uông Tử Hào đưa cho Tạ Bàn Tử, đây là số chi phiếu, các anh tìm ra có thể tăng thêm tội của hã, tốt nhất xử hắn tội bắn.

Trong mắt Lý Thần Châu thể hiện sự tán thành, đặt tờ giấy vào tay đồng chí Trịnh.

Sở Thiên chuân bị dời đi thì bỗng nhớ ra chuyện nữa. hạ giọng nói:
- Đội trưởng Lý, việc ở Vân Nam thế nào rồi? Tìm thấy điểm ấy chưa?


Chuyện ở Vân Nam là chỉ nhà máy gia công bạch phiến của Đường gia.

Lý Thần Châu khẻ mỉm cười, gật đầu đồng ý:
- Làm xong rồi, con cá lớn quá, ma túy giá trị ít nhất năm, sáu tỷ bị lật ra, còn làm hại hàng trăm người. Đáng tiếc, Đường gia cực kỳ thông minh, sớm đã chuẩn bị đường lui, bất luận là người chịu trách nhiệm hay là người qua tay đều đã chết, cho nên không điều tra được gì.

Sở Thiên không chút nghi ngờ, Đường gia dễ dàng có thể sụp đổ như vậy thì đã không có hôm nay.

Chuyện quan trọng đã làm xong, ba người nói chuyện vài câu, Sở Thiên ủy thác Lý Thần Châu để ý đến động tĩnh ởTthủ đô, sau khi nhận được sự đồng ý của Lý Thần Châu thì đứng dậy chào. Bước ra khỏi chiếc xe Jeep rồi chui vào chiếc xe màu đen có rèm che, Sở Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống rồi nói:
- Dưỡng Sinh, đến bến cảng La Hồ đi Hongkong!

Lúc này, ở một ngóc ngách trong quán ăn của Thâm Quyến, Hỏa Pháo bọn họ đều đang ăn cơm hộp, trước mặt là một đĩa trứng gà, bên cạnh có mấy cốc bia, sắc mặt ai cũng khó coi, ăn trứng xong, Hỏa Pháo nôn thốc nôn tháo:
- Mẹ kiếp, sao lại đen đủi đến bước đường này!


Em trai Thổ Pháo của anh ta uống ngụm rượu, trong mắt cũng ánh lên vẻ không cam lòng, gân cổ lên nói:
- Đúng thế, chịu bao nhiêu cực khổ, liều mạng mới có được năm triệu, chưa kịp mở ra xem thì đã bị cảnh sát khiêng đi, sớm biết thì em đã chẳng đi, cũng không phải đau lòng như thế này.

Đôi mắt Hắc Thiết trống rỗng, dường như muốn phát điên lên áy náy nói:
- Đều là lỗi của em, lại để trong cái tủ ở sân bay, ai biết được nhân viên vệ sinh kia có thói quen cạy khóa. Tốt thật, tên đó cạy ra năm triệu của chúng ta còn chưa tính, lại còn rác rưởi mở ra xem tại chỗ, cảnh sát sao không bắt cho được?

Mấy người thở dài, mặt lộ rõ vẻ đau khổ vô cùng.

Hỏa Pháo sờ đầu, thở dài nói:
- Bây giờ chúng ta còn lại bảy, tám vạn tệ trên xe cảnh sát, e rằng mấy ngày này thành mấy thằng nghèo đói rồi, cho nên chúng ta phải nhanh chóng phát tài trước khi tiêu hết tiền, nếu không sẽ nghèo rớt mồng tơi mà quay về nhà ở Sơn Đông, nhưng bây giờ làm thế nào để kiếm tiền đây?

Thổ Pháo chần chừ một lát rồi đề nghị:
- Hay là cướp xe chở tiền?

Hỏa Pháo bác bỏ:
- Không được, trải qua việc của chúng ta, xe chở tiền đã tăng cường phòng bị rồi, làm không được là bị bỏ tù đấy!

Ách Chuy suốt từ nãy không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm. Thấy ống tay áo bẩn, anh ta với tay lấy tờ báo xé nửa tờ lau lau, rồi để nửa tờ còn lại ở trước mặt, vừa đọc vừa ăn cơm. Bỗng ánh mắt anh ta dừng lại, nhìn mấy bát cơm ở trên bàn, đặt tờ báo ở giữa, nói:
- Cùng lắm thì chúng ta đi cướp cái này.

Cặp mắt của bọn Hỏa Pháo đồng loạt nhìn về phía tờ báo: báu vật quý giá đều ở Tô Phú.

Tất cả mấy người đồng thanh nói:
- Cướp phòng đấu giá, được không?

Ách Chuy cúi đầu, tiếp tục vục đầu ăn cơm.

Mắt Hỏa Pháo ánh lên sự vui mừng, suy nghĩ cẩn thận, hạ giọng nói:
- Ách Chuy quả là Ách Chuy, nói ra là dọa chết người đấy, nhưng đề nghị nàyrất được đấy, tùy tiện đến phòng đấu giá cướp vài món đồ cũng có giá vô cùng đấy, hơn nữa ở nơi tư bản chủ nghĩa, hành sự dễ dàng nhiều, cảnh sát sẽ không thể nào động đến quần chúng mà đối phó với chúng ta.

Thổ Pháo bọn họ gật đầu, nửa hiểu nửa không hiểu, quay sang Hỏa Pháo:
- Được, vậy thì nghe lời đại ca!

Hỏa Pháo uống bia một cách phấn chấn, trong lòng sảng khoái vô cùng nói:
- Ăn nhanh đi, ăn xong tao sẽ đi tìm Xà Đầu, hai ngày này sẽ nhập cảnh trái phép đến Hongkong.

Hắc Thiết đang ăn nửa quả trứng gà thì dừng lại, mơ hồ nói:
- Anh Hỏa Pháo, làm gì phải nhập cư trái phép, đi Hongkong không phải là có chín mươi tám tệ thì xong rồi sao? Nhập cư trái phép không chỉ có con số này đâu? Nếu không, chúng ta tìm một công ty du lịch, sau đó đến Hongkong thì tìm cơ hội chạy đi là được, làm gì phải tìm Xà Đầu?

Thổ Pháo vỗ cho Hắc Thiết hai cái, nói một cách khinh thường:
- Đại ca chắc chắc có lý, theo công ty du lịch sao được? Ai làm giấy thông hành? Nghe nói làm cái đấy phải mấy trăm tệ, hơn nữa còn phải đăng ký chứng minh thư, đến lúc đấy cứ theo địa chỉ mà tìm đến nhà chúng ta thì có phải bực mình không? Quan trọng hơn nữa là, vận chuyển súng thế nào?

Hắc Thiết gật đầu ngộ ra, nuốt quả trứng hổ thẹn nói:
- Vẫn là anh Thổ Pháo kiến thức rộng, Yêm Hắc Thiết không có nhiều văn hóa không nghĩ nhiều được như vậy. Ôi, sớm biết thì Yêm em cũng học thêm mấy năm, đi theo cha đi săn mười mấy năm, ngoài bắn súng ra thì cái gì cũng không biết, săn cả núi đến con chim cũng không còn.

Hỏa Pháo đưa tay vỗ vai anh ta, tỏ ta quan tâm:
- Ăn cơm, có tiền rồi sẽ lấy vợ cho mày!

Mấy người gật đầu, tiếp tục ăn.

Cuộc nói chuyện của bọn họ không hề bí mật, những người ở quán ăn nhỏ dường như đều nghe thấy, nhưng không có ai tỏ vẻ kinh ngạc, ngoài bộ quần áo của Hỏa Pháo bọn họ rất dân công hóa ra, thì không có tố chất chuyên nghiệp và dáng vẻ đi cướp gì cả, quan trọng hơn là, bọn Hỏa Pháo đi cướp phòng đấu giá thì can hệ gì đến mình? Công việc của độ tuổi này quan tâm là quét tuyết trước cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc